Khuất Phục - Đường Thố Nãi Trà

Chương 60




Edit: Spring13 / Beta: Sam

Tiêu Tân Thâm cũng không phải chưa từng nghi ngờ Sầm Niệm cố ý, dù sao trước kia cô thường xuyên chọc mình như vậy. Nhưng anh nghĩ lại, một năm nay Sầm Niệm đã bị thương hai lần, lỡ như là thật vậy thì anh cũng không nỡ.

Tiêu Tân Thâm nhìn thấy Sầm Niệm chẳng hề lưu tình đi vào phòng ngủ, cô chẳng quay đầu lại cho anh một ánh mắt. Anh bất đắc dĩ ngồi trên sô pha một lát, rồi đứng dậy đến phòng tắm tắm rửa.

Đợi khi anh tắm xong đi ra thì đã mười hai giờ. Động tác của Tiêu Tân Thâm rất nhẹ, anh sợ làm ồn Sầm Niệm đang ngủ. Anh mở ra cửa phòng, lại thấy chiếc đèn bàn ở đầu giường chiếu sáng, Sầm Niệm đang tựa vào đầu giường đọc sách.

“Sao em còn chưa ngủ?” Tiêu Tân Thâm hỏi.

Sầm Niệm ngáp một cái, ánh mắt chớp chớp dời khỏi quyển sách, cô nhìn Tiêu Tân Thâm: “Chờ anh đó.”

Trái tim Tiêu Tân Thâm đập mạnh.

“Mau ngủ đi.” Nói xong anh đến bên giường, xốc lên một góc chăn.

“Em đang đọc gì đó?” Cánh tay Tiêu Tân Thâm vòng qua thắt lưng Sầm Niệm, hỏi.

Sầm Niệm nghiêm túc lật sách đọc tiếp: “Em đang đọc ‘Nửa đời tình duyên’, sắp xong rồi, em đọc hết mấy trang cuối rồi ngủ.”

Tiêu Tân Thâm để đầu cô tựa vào vai mình, cùng cô đọc sách. Ánh mắt anh dừng tại câu cuối cùng “Thế Quân, chúng ta không thể quay lại.”

Đáy mắt Tiêu Tân Thâm hiện lên cảm xúc khác biệt: “Sao em muốn đọc cái này?”

Sầm Niệm đọc xong hai trang cuối cùng, cô khép sách lại rồi đặt ở ngăn tủ đầu giường.

“Hôm nay em trở về Thúy Đình Uyển một chuyến, bầu hô lô lại nảy mầm, em nhổ hết cỏ dại trong sân rồi, còn tưới hoa nữa. Sau đó em đến phòng ngủ của mình xem thử, đúng lúc nhìn thấy quyển sách này trên giá sách, rất nhiều năm không đọc em đã sắp quên nội dung là về cái gì, cho nên em mang về nhà.”

Sầm Niệm tắt đèn, tìm một tư thế thoải mái nép trong lòng Tiêu Tân Thâm.

Bức màn trong phòng ngủ đã kéo lại, bên trong tối đen, im lặng lại ấm áp. Sau khi vào hè thành phố Giang bắt đầu nóng lên, hai người chỉ đắp một tấm chăn mỏng.

Cánh tay Sầm Niệm đặt trên thắt lưng của Tiêu Tân Thâm, đầu cô tựa vào lồng ngực anh, chậm rãi nói: “May mắn chúng ta còn ở bên nhau.”

Tiêu Tân Thâm hồi lâu không lên tiếng, Sầm Niệm cảm nhận được nhịp đập trong lòng anh.

Qua một lát, anh đặt xuống một nụ hôn giữa hàng lông mày của cô: “Chúng ta sẽ luôn ở bên nhau.”

Sầm Niệm nhổm dậy, trong bóng đêm tìm được bờ môi của Tiêu Tân Thâm, cô đặt xuống một nụ hôn. Vốn tưởng rằng chỉ là một nụ hôn ngủ ngon, cũng không ngờ cô cạy mở môi lưỡi anh, làm sâu sắc nụ hôn này. Tiêu Tân Thâm ngẩn ra, cơ bụng kéo căng, một ngọn lửa phun thẳng tới bụng dưới. Bầu không khí dần mập mờ, nhiệt độ tăng cao trong phòng ngủ. Bàn tay anh vén lên áo ngủ của cô, cố ý véo một cái.

Tiêu Tân Thâm đang muốn xoay người nắm quyền kiểm soát chính thì Sầm Niệm bị đau, cô buông anh ra: “Véo đau, con rùa thối.”

Nói xong, cô hừ một tiếng xoay người đưa lưng về phía anh, kéo qua tấm chăn ban nãy tuột xuống để đắp lại. Tiêu Tân Thâm tiến thoái lưỡng nan, ban nãy vất vả lắm mới bình phục giờ lại bị cô nàng yêu tinh này trêu ghẹo.

Cơ bắp rắn chắc của anh dính sát bờ lưng Sầm Niệm, anh ôm chặt vòng eo nhỏ của cô: “Ngủ ngon.”

Sầm Niệm lấy khuỷu tay đẩy anh: “Anh quay qua bên kia ngủ đi, anh cấn em khó chịu quá.”

Tiêu Tân Thâm cắn vành tai cô một cái, hơi thở hơi nặng nề: “Em hận không thể dày vò chết anh phải không?”

Sầm Niệm chẳng nói gì, khóe miệng cong lên nụ cười thành công, cô nhắm mắt bắt đầu ngủ.

Sau khi đi làm lại, Sầm Niệm ồn ào đòi tự mình lái xe. Tiêu Tân Thâm vẫn còn lo lắng về chuyện cô từng gặp tai nạn xe cộ, anh nhất định không nhượng bộ. Sầm Niệm ở nhà quấn lấy anh mè nheo hai ngày, vừa đấm vừa xoa cũng vô dụng.

Buổi tối hai người ăn uống xong, bữa ăn này là do Tiêu Tân Thâm đích thân xuống bếp làm, dạo này tay nghề của anh tăng mạnh, đều làm được những món mà Sầm Niệm thích. Nhân cơ hội này cô lại nhắc tới chuyện lái xe đi làm.

Tiêu Tân Thâm: “Đừng nói lái xe, chạy xe đạp cũng không cho phép, em cảm thấy ngồi phương tiện giao thông công cộng không tiện thì anh sẽ đưa đón em.”

Dạo này Sầm Niệm đi làm tan tầm, Tiêu Tân Thâm không rảnh thì sắp xếp tài xế đưa đón cô. Nhưng cô vẫn cảm thấy không tiện, mình chỉ là một nhân viên bình thường còn bảo tài xế lái xe hàng triệu tới đưa đón, thật là quá phách lối.

“Anh không cho em lái xe thì thôi, em chẳng thèm.” Sầm Niệm cũng chẳng yếu thế.

Buổi tối, Tiêu Tân Thâm càng muốn hôn thì Sầm Niệm càng không cho hôn. Cô còn tìm một bộ đệm chăn riêng đặt trên chiếc giường lớn. Anh không vui liếc nhìn bộ đệm chăn, anh xếp lại rồi cất vào tủ chứa đồ.

“Em muốn làm gì?” Tiêu Tân Thâm hỏi.

Sầm Niệm: “Chừng nào anh đồng ý để em tự lái xe đi làm thì em nằm cùng một đệm một chăn với anh, bằng không cả đời này anh đừng hòng nằm kế em.” Nói xong, cô lại lấy đệm chăn ra nữa.

Cô vốn cũng không muốn để Tiêu Tân Thâm ăn chay quá lâu, chỉ là muốn cho anh một bài học nho nhỏ. Ai bảo anh từ đầu trưng ra khuôn mặt thối với cô lâu như vậy, không phải còn ở khách sạn một mình sao? Thời gian dài vậy anh cũng nhịn được, có nhịn nữa cũng chẳng sao.

Nhưng mấy hôm nay Tiêu Tân Thâm chăm sóc cô rất chu đáo, còn đích thân xuống bếp mỗi ngày. Nào ngờ bởi vì chuyện lái xe đi làm mà xảy ra xung đột nhỏ. Thực ra cũng chỉ là Sầm Niệm một mình giận thôi, cũng không tính là đặc biệt tức giận, chỉ là trong lòng không thoải mái. Hiện tại cô dựa vào sự nuông chiều của Tiêu Tân Thâm mà ngày càng coi trời bằng vung.

Tiêu Tân Thâm đặt bộ đệm chăn trên chiếc giường dài êm ở tại bên giường: “Em ngoan chút nào.”

Sầm Niệm tức giận nhìn anh: “Em muốn tự mình lái xe đi làm.”

Tiêu Tân Thâm kiên nhẫn dỗ dành: “Tự em lái xe không an toàn.”

Tiêu Tân Thâm tìm người tra xét chiếc xe xảy ra tai nạn lúc trước, không bị ai động tay động chân, Sầm Niệm bởi vì kỹ năng chưa tốt mới bị đụng.

Sầm Niệm cất cao giọng: “Sao lại không an toàn? Bằng lái của em là do em tự đi thi, mục hai mục ba đều đậu ngay lần đầu tiên!”

Tiêu Tân Thâm lên giường, bá đạo nắm lấy chiếc cằm của Sầm Niệm, đặt xuống một nụ hôn sâu: “Không được, anh không thể để em gặp phải bất cứ nguy hiểm nào, một chút cũng không được.” Anh muốn Sầm Niệm sống khỏe mạnh hạnh phúc bên mình.

“Anh…” Sầm Niệm gục đầu xuống, Tiêu Tân Thâm đã nói vậy, cô chẳng còn chút tâm tư tranh cãi.

Anh cũng là lo lắng cho cô thôi.

Sầm Niệm bị anh trói buộc giữa vòng tay anh và đầu giường, cô nhẹ nhàng vặn vẹo thắt lưng, vô tình cọ vào anh. Trên ngũ quan lạnh lùng của Tiêu Tân Thâm đượm thêm vài cảm xúc khác, anh kề sát cô, để cô cảm nhận nhiệt độ cơ thể của mình.

“Đầu em còn choáng không?” Bàn tay Tiêu Tân Thâm bắt đầu không an phận.

Sầm Niệm đương nhiên biết ý tứ của anh, cô nhẹ nhàng gật đầu. Ý cô là, cô có thể, không nghĩ tới Tiêu Tân Thâm lại tưởng rằng cô còn choáng váng.

Lớp vải mỏng trên người Sầm Niệm được cởi ra, Tiêu Tân Thâm cúi người bắt đầu ăn quả cam. Sau một lúc lâu, toàn thân Sầm Niệm đã đầy mồ hôi. Cô theo phản xạ muốn đẩy anh ra, nhưng cảm giác sung sướng khiến cho từng tế bào của cô đều ngừng hoạt động, chẳng làm được động tác nào cả.

Đợi khi cô lấy lại tinh thần, Tiêu Tân Thâm đã nắm tay cô, đôi mắt hẹp dài sâu thẳm nhìn cô chăm chú, giọng anh khàn khàn bất đắc dĩ nói: “Em cũng thật biết tra tấn người ta.”

Sầm Niệm ngoan ngoãn giúp anh.

Sau khi kết thúc, Tiêu Tân Thâm dần bình tĩnh lại, anh nghiêm túc nói: “Lái xe đi làm quá xa, trước hết em cứ từ từ chạy đến những nơi gần nhà, anh mua cho em một chiếc xe có tính an toàn cao rồi hẵng lái xe đi làm nhé?”

Sầm Niệm nhìn khuôn mặt tuấn tú của Tiêu Tân Thâm, đối diện tầm mắt của anh, cô ngoan ngoãn trả lời: “Được, đều nghe theo anh.”

Hôm sau là thứ sáu, buổi tối Tiêu Tân Thâm phải bàn một việc hợp tác, anh nói trước với Sầm Niệm không thể cùng cô ăn tối. Sau khi anh về nhà, Sầm Niệm lại không ở nhà. Anh gọi điện thoại cho tài xế, tài xế nói sau khi ông ta đưa Sầm Niệm đến một quán thịt nướng thì cô bảo ông ta đi trước.

Tiêu Tân Thâm nới lỏng cà vạt, ngồi trên chiếc sô pha lười màu đỏ chót của Sầm Niệm. Thật đúng là rất thoải mái, chả trách cô dọn tới đâu cũng mang nó theo.

Tiêu Tân Thâm lấy ra di động gửi tin nhắn WeChat cho Sầm Niệm.

[Em đang ở đâu? Anh về nhà rồi.]

Sầm Niệm nhanh chóng trả lời: [Em sắp về rồi, hôm nay cùng đồng nghiệp ăn liên hoan.]

Cô còn gửi cho anh một đoạn video ngắn, tuy rằng chỉ quay bàn thịt nướng, nhưng anh nhạy bén phát hiện tại bàn còn có những người đàn ông khác.

[Còn có đồng nghiệp nam nữa?]

Sầm Niệm: [Đương nhiên rồi, bộ phận của bọn em vốn có nhiều đồng nghiệp nam mà.]

Tiêu Tân Thâm đương nhiên biết, chỉ là có hơi bực dọc. Lúc Sầm Niệm mất trí nhớ cô ra ngoài ăn cơm sẽ ngoan ngoãn cho anh hay, ăn xong thì trở về nhà. Bây giờ đã chín giờ hơn, sáu giờ tan tầm, ăn một bữa lâu thế à?

[Anh tới đón em, chừng nào chấm dứt?]

Sầm Niệm: [Không cần đâu, đêm nay anh không uống rượu ư? Làm sao tới đón em?]

Tiêu Tân Thâm: [Anh bảo tài xế lái xe.] Sau khi bấm gửi đi, anh chuẩn bị đứng dậy.

Sầm Niệm: [Anh đừng làm phiền tài xế, nửa tiếng nữa em nhất định về nhà, anh đi tắm trước ở nhà chờ em được không?]

Tiêu Tân Thâm: [Ừm.]

Sầm Niệm mở ra cửa nhà liền trông thấy Tiêu Tân Thâm mặc đồ ngủ đang khoanh tay, anh ngồi trên chiếc ghế sô pha lười nhìn chằm chằm cửa nhà.

Sầm Niệm cười cười, cô vừa thay giày vừa nói: “Chiếc sô pha này của em có phải ngồi đặc biệt thoải mái không?”

Tiêu Tân Thâm rầu rĩ phát ra một âm tiết: “Ừm.”

Sầm Niệm mặc một chiếc áo voan tay lửng và quần bò màu đen, phác họa vóc dáng xinh đẹp.

Đổi giày xong rồi, cô đi nhanh tới bên người Tiêu Tân Thâm. Cô ngồi trên đùi anh, ôm cổ anh hỏi: “Anh lại đang giận dỗi gì đó?”

Tiêu Tân Thâm trưng ra khuôn mặt lạnh lùng: “Buổi tối em không về nhà ăn cơm cũng không gọi anh.”

Sầm Niệm cười cười, bất đắc dĩ nói: “Buổi tối anh có xã giao, trùng hợp khi sắp tan tầm đồng nghiệp hẹn ăn thịt nướng, em sợ anh đang bận nên không nói với anh.” Nói xong, cô còn hôn má anh một cái.

Tiêu Tân Thâm ôm chặt vòng eo nhỏ của cô: “Còn có đồng nghiệp nam.”

Sầm Niệm cười nói: “Ơ kìa, bình dấm chua nhà chúng ta có phải bị đổ rồi không? Chua quá đi.”

Tiêu Tân Thâm không lên tiếng, anh nhìn cô chằm chằm.

“Được rồi, bọn họ cũng biết em đã có chồng, hơn nữa anh xem này.” Sầm Niệm vươn ra tay mình, chiếc nhẫn kim cương trên ngón út mảnh mai lấp lánh tia sáng, “Em luôn đeo nhẫn đấy.”

Tiêu Tân Thâm sẽ không nói với Sầm Niệm, bởi vì sau khi về nhà anh một mình lẻ loi trong căn phòng trống rỗng nửa tiếng đồng hồ nên trong lòng khó chịu.

Sầm Niệm chủ động tiến đến gần hôn anh: “Ông xã, sao anh đáng yêu thế chứ?”

Ánh mắt Tiêu Tân Thâm lạnh băng, anh đặt Sầm Niệm trên chiếc sô pha lười, bóng dáng cao lớn bao phủ cô.

“Được rồi, em phải đi tắm, ăn thịt nướng cả người toàn mùi khói dầu.” Sầm Niệm đẩy ra Tiêu Tân Thâm.

Anh đè nén nỗi xung động cuồn cuộn trong lòng, thả cô ra.

Sau khi đứng dậy, Sầm Niệm đi tới cửa phòng ngủ. Cô quay đầu nhìn thoáng qua, Tiêu Tân Thâm vẫn ngồi trên sô pha, đôi mắt sáng rực của anh dõi theo bóng lưng của cô.

Sầm Niệm giơ tay lên bắn tim cho Tiêu Tân Thâm, cô nháy mắt: “Anh vào phòng ngủ chờ em, em lập tức ra ngay.”

Tiêu Tân Thâm đương nhiên hiểu được ý cô, anh bật dậy còn cô thì xoay người vào phòng ngủ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.