Khuất Phục - Đường Thố Nãi Trà

Chương 43




Edit: Spring13 / Beta: Sam

Sầm Niệm quay đầu, có vài sợi tóc không nghe lời dính trên mặt, Tiêu Tân Thâm vươn ra ngón tay khớp xương rõ rệt giúp cô vén tóc ra sau tai. Anh véo lỗ tai nhỏ của cô.

Trong mắt Sầm Niệm tựa như ngân hàng tĩnh lặng, lấp lóe sáng ngời: “Anh có thể kể một chút cho em nghe không?”

Tiêu Tân Thâm ít khi nhắc tới chuyện trước kia của hai người, Sầm Niệm cũng chỉ biết một số đoạn ngắn từ miệng Thư Nam hoặc những người khác. Cô muốn nghe Tiêu Tân Thâm kể câu chuyện thuộc về hai người bọn họ.

Tiêu Tân Thâm mím môi, ánh mắt hẹp dài hơi híp lại. Thật lâu sau anh mới nói: “Hôm ấy anh cùng bạn ở trên tầng thượng xem pháo hoa, em lén chuồn lên, chúng ta đụng phải nhau, em thấy anh liền bỏ chạy.”

Sầm Niệm nghi hoặc hỏi: “Ơ? Em chạy gì hả?”

Tiêu Tân Thâm cười cười: “Anh cũng muốn biết khi đó em chạy cái gì, làm như chạy trốn nhanh như chớp không thấy bóng dáng đâu.”

Sầm Niệm hơi ngửa đầu nhìn ánh mắt anh: “Sau đó chúng ta quen nhau hả?”

Tiêu Tân Thâm: “Không có, sau khi em tới đại học S chúng ta mới biết nhau.”

Sầm Niệm: “Anh theo đuổi em phải không?”

Dựa theo tình tiết tiểu thuyết đây chính là vừa gặp đã yêu, sau đó theo đuổi đối phương muốn cách thức liên lạc.

Lời nói của Tiêu Tân Thâm có hàm ý khác: “Em cũng không dễ theo đuổi như vậy, lúc ấy anh theo đuổi được thì tốt rồi.”

Sầm Niệm cười hỏi: “Khi đó anh đã thích em rồi hả?”

Tiêu Tân Thâm nắm tay cô, ôm lấy cô từ phía sau. Anh nhìn bóng dáng hai người kề sát trước cửa kính không trả lời. Nhắc tới quá khứ, giọng điệu của anh vẫn bình thản như vậy, nhưng cô loáng thoáng nhận ra anh không vui vẻ cho lắm.

Sầm Niệm còn muốn hỏi gì đó, Tiêu Tân Thâm ngắt lời cô: “Xem pháo hoa đi, chờ bắn pháo hoa xong rồi phải đi ngủ.”

Sầm Niệm tựa trong lòng anh gật đầu. Hai người cùng nhau nhìn ngắm pháo hoa nở rộ ngoài cửa sổ.

“Năm mới vui vẻ.” Tiêu Tân Thâm nói bên tai cô.

Sầm Niệm: “Năm mới vui vẻ, sang năm chúng ta vẫn phải cùng nhau xem bắn pháo hoa đêm giao thừa nhé!” Cô suy nghĩ, cô và Tiêu Tân Thâm còn có rất nhiều năm về sau, mỗi năm đều phải ở bên nhau.

Cánh tay Tiêu Tân Thâm siết chặt một tí, anh hận không thể vùi Sầm Niệm vào trong cơ thể mình: “Được, sang năm chúng ta vẫn ở bên nhau.”

Đây là lần đầu tiên anh nghe được chính miệng Sầm Niệm nói ra, anh nằm trong kế hoạch cuộc sống tương lai của cô. Đây là món quà năm mới tốt nhất mà anh nhận được.

Sáng hôm sau, đồng hồ sinh học của Tiêu Tân Thâm khiến anh dậy sớm, cảm nhận được thứ gì đó đè lên cánh tay, cả cánh tay đã tê rần. Anh cúi đầu nhìn, Sầm Niệm vẫn còn ngủ say trong khuỷu tay rắn chắc của anh.

Trong phòng bật máy điều hòa, cánh tay không nghe lời của Sầm Niệm nằm ngoài chăn, cổ áo hơi mở ra, trên xương quai xanh gầy gò còn vết hôn anh để lại tối qua.

Tối qua Sầm Niệm ồn ào muốn xem phim kinh dị, Tiêu Tân Thâm không lay chuyển được cô. Sầm Niệm nhát gan co người trong lòng Tiêu Tân Thâm, anh cứ để tư thế này cùng cô xem phim, xem được một nửa thì ngủ thiếp đi.

Sầm Niệm chép miệng trong lúc ngủ mơ, hờn dỗi lại đáng yêu. Một giây trước Tiêu Tân Thâm còn nghĩ đừng làm ồn cô, giây tiếp theo nụ hôn nồng nhiệt đã ùn ùn kéo đến.

Sầm Niệm bị hôn tỉnh thức.

“Ô…” Sầm Niệm ngọ nguậy, cô mơ màng mở mắt ra, đối diện con ngươi đen nhánh của Tiêu Tân Thâm.

Sầm Niệm đẩy anh ra: “Con rùa thối, mới sáng sớm đừng có hôn.”

Thắt lưng rắn chắc của Tiêu Tân Thâm cố ý đẩy qua, Sầm Niệm cảm giác được anh đang cấn mình, cô mệt mỏi nhìn trần nhà: “Tối qua không phải đã giúp anh rồi sao? Mới sáng sớm lại…”

Tiêu Tân Thâm: “Tinh lực của anh dồi dào, em nên cảm thấy vui mừng mới đúng.”

Sầm Niệm lắc đầu: “Không thèm!”

Tiêu Tân Thâm chẳng quan tâm, anh kéo tay cô xuống dưới.

Sầm Niệm ngáp một cái, trong mắt ngấn vài giọt nước, cô uất ức hỏi: “Trước đây anh nghẹn lâu lắm hả?”

Tiêu Tân Thâm đang hôn nốt ruồi sau tai Sầm Niệm, hơi thở ấm áp phả vào vành tai cô, giọng anh khàn khàn: “Ừm, giúp anh, được không?”

Âm thanh của anh trầm thấp lại từ tính, dục vọng từ từ tích trữ. Sầm Niệm chỉ có thể nhận mệnh dâng ra hai tay. Mái tóc anh cứ cọ xát cần cổ và trước ngực Sầm Niệm khiến cô ngứa ngáy. Cuối cùng, Tiêu Tân Thâm quấn chặt cái lưỡi của Sầm Niệm, anh kêu lên một tiếng kết thúc. Sầm Niệm cũng nhẹ nhàng thở ra.

“Mau rời giường, mệt chết em rồi, em muốn rửa tay.” Sầm Niệm lấy khuỷu tay đẩy anh.

Tiêu Tân Thâm chẳng hề nhúc nhích, anh ngậm lấy vành tai cô hôn lấy hôn để. Toàn thân Sầm Niệm giống như bị điện giật, cô run rẩy trong lòng anh. Cảm giác quen thuộc lại xa lạ khiến cô càng muốn nhiều hơn, nhưng cô lại sợ cảm giác khác lạ ấy.

“Đừng mà…” Sầm Niệm thốt ra hai chữ này, cô hoảng sợ bởi giọng điệu hờn dỗi của mình.

“Muốn anh giúp em không?” Bàn tay Tiêu Tân Thâm cũng không thành thật, ngón tay mang vết chai mỏng khẽ khàng vân vê cách lớp vải mỏng.

Sầm Niệm điên cuồng lắc đầu: “Không cần không cần.” Tối qua loại cảm giác này quá điên cuồng, khiến cô giờ nhớ lại còn sợ hãi.

Tiêu Tân Thâm cười cười, nói: “Bé Cam, nếu em muốn sinh nhật của em có thể từ Tết Âm lịch biến thành Tết Dương lịch.”

Sầm Niệm nghe thấy Tiêu Tân Thâm gọi nhũ danh của mình cô liền sợ hãi, mỗi lần anh gọi Bé Cam thì chẳng có chuyện gì tốt xảy ra. Cô không biết lấy sức lực từ đâu đột ngột đẩy Tiêu Tân Thâm ra, mau chóng xuống giường.

Bồn rửa mặt trong phòng tắm đang mở vòi nước, nước chảy ào ào. Sầm Niệm đứng trước bồn bắt đầu chà tay mình. Tiêu Tân Thâm từ từ đi vào phòng tắm, sắc mặt thỏa mãn thần thái sảng khoái. Sầm Niệm cầm bàn chải đánh răng bắt đầu đánh răng, miệng đầy bọt kem, cô làm mặt quỷ với Tiêu Tân Thâm.

Sau khi rửa mặt xong Tiêu Tân Thâm hỏi cô: “Lát nữa em muốn đi đâu chơi?”

Sầm Niệm: “Đi dạo siêu thị đi, căn tin dành cho nhân viên của công ty bọn em đang tân trang, em không muốn ăn bên ngoài, trong khoảng thời gian này chỉ có thể tự mang cơm, em đi mua hộp đựng cơm.”

Tiêu Tân Thâm: “Anh gọi người đưa bữa trưa cho em, không cần phiền toái như vậy.”

Sầm Niệm: “Gọi người đưa cho em càng phiền toái hơn, em tự mang đi còn hơn.”

Anh tôn trọng ý kiến của cô, gật đầu: “Được.”

Hai người thay quần áo xong thì cùng nhau đi ra khách sạn. Ra cửa khách sạn, Sầm Niệm lén lút nói: “Tiêu Tân Thâm, em rất sợ ba tóm được em đến khách sạn mở phòng đó.”

Tiêu Tân Thâm: “…”

“Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, đây là chuyện rất bình thường, hơn nữa hiện tại ba em đang ở Tam Giác Vàng phơi nắng, sẽ không đột ngột xuất hiện ở cửa khách sạn.”

Hồi cô học cấp ba, ở lớp bên cạnh có cặp người yêu buổi tối kiếm cớ không về nhà, sáng hôm sau hai người thân mật khoác tay nhau đi ra khách sạn, bị cha mẹ nhà gái đúng lúc bắt được ở cửa khách sạn. Lúc ấy chuyện này làm ầm tới trường học.

Sầm Niệm kể chuyện này cho Tiêu Tân Thâm nghe, anh nắm tay cô: “Yên tâm đi, ba em có đánh cũng là đánh anh, ông không nỡ đánh em đâu.”

Nhắc tới ông Sầm, Sầm Niệm tính toán ngày tháng, còn một tháng nữa là Tết Âm lịch. Ông Sầm đã hứa với cô nhất định trở về trước Tết Âm lịch, chắc là sắp rồi.

Tiêu Tân Thâm gọi người chạy xe tới trước khách sạn, dạo này Sầm Niệm đã quen dần không sợ ngồi ghế lái phụ. Anh tri kỷ giúp cô thắt dây an toàn, rồi chạy tới siêu thị gần đây.

Sầm Niệm ở trên xe gửi WeChat cho ông Sầm, ông trả lời: [Niệm Niệm ngoan, vé máy bay của ba là mười giờ tối ngày hai mươi, ba vừa mua xong đang tính nói với con.]

Tối ngày hai mươi, đúng lúc công ty mở họp thường niên.

Tới siêu thị, Tiêu Tân Thâm đẩy xe mua hàng, Sầm Niệm tiếp tục trò chuyện với ông Sầm.

Buổi sáng người trong siêu thị không nhiều lắm. Bọn họ giống như đôi vợ chồng bình thường sóng vai đi siêu thị. Sầm Niệm chụp tấm ảnh bóng lưng Tiêu Tân Thâm đẩy xe mua hàng, khí chất mạnh mẽ dáng người cao to. Bóng lưng đẩy xe xem giá hàng giống như đang tuần tra công ty vừa tôn quý lại kiêu ngạo.

Ông Sầm: [Con và Tiểu Tiêu có tốt không?]

Sầm Niệm: [Rất tốt ạ.]

Ông Sầm: [Chịu ấm ức thì nhớ phải nói với ba.]

Sầm Niệm cảm thấy hơi khó hiểu, nhưng nghĩ lại cô chỉ cảm thấy ông rất quan tâm đến mình.

[Ba yên tâm, anh ấy sẽ không ức hiếp con, anh ấy đối với con tốt lắm.]

“Sầm Niệm, em muốn hộp đựng cơm loại nào?” Tiêu Tân Thâm đứng trước kệ hàng so sánh kỹ lưỡng, chọn ra mấy kiểu rất đẹp.

Anh quay đầu nhìn, thấy Sầm Niệm đang chuyên tâm chơi di động. Anh nói thêm: “Mau lên em.”

Sầm Niệm cất di động, đi nhanh tới kệ hàng, cô vừa chọn hộp đựng cơm vừa nói: “Ba nói ngày hai mươi trở về, hôm ấy công ty bọn em đúng lúc mở họp thường niên, chừng tám giờ tối sẽ chấm dứt. Đến lúc đó anh tới tìm em, chúng ta cùng đi đón ba nhé?”

Tiêu Tân Thâm: “Được.”

Sầm Niệm chọn vài hộp đựng cơm, có lớn có nhỏ, có màu tối có màu sáng.

Tiêu Tân Thâm nhìn thoáng qua: “Em mua nhiều thế?”

Sầm Niệm gật đầu, chỉ những cái hộp trong xe mua hàng nói: “Cái này đựng cơm, cái này đựng món ăn, cái này đựng canh.”

Tiêu Tân Thâm: “Vậy tại sao em đều mua hai phần.”

Sầm Niệm chớp mắt, cười nói: “Còn có của anh đó.”

Tiêu Tân Thâm kháng cự nói: “Anh không cần mang cơm.” Mỗi ngày khách sạn đều có người phụ trách làm bữa trưa cho anh rồi đưa đến văn phòng.

Sầm Niệm: “Nhưng em thấy món em nấu ngon hơn, nấu ăn cho một người cũng chán, anh cùng em mang cơm đi, chỉ trong thời gian này thôi được không?” Cô túm tay áo của Tiêu Tân Thâm, giọng êm ái mấy phần.

Tiêu Tân Thâm: “……Được.”

Lúc tính tiền, Tiêu Tân Thâm điềm nhiên như không tiện tay lấy mấy hộp áo mưa trên kệ ném vào xe mua hàng.

Sầm Niệm nhìn hành động hết sức tự nhiên của anh, cô kinh ngạc nhỏ giọng hỏi: “Anh mua nhiều vậy làm gì hả?”

Tiêu Tân Thâm: “Mua để dùng.”

Hàng ngũ sắp tới bọn họ, nhân viên thu ngân mặt không biểu cảm quét mã thu tiền.

Sầm Niệm xấu hổ lại nhỏ giọng nói: “Nhiều quá đi.” Trong nhà còn một hộp chưa dùng đấy.

Tiêu Tân Thâm thanh toán tiền, anh xách túi to, mang ý sâu xa khác nói: “Không nhiều lắm, em cũng biết.”

Sầm Niệm: ……

Cô không biết!!!

“Nhưng anh cũng không cần mua nhiều vậy chứ?” Ban nãy Tiêu Tân Thâm quăng vào ít nhất năm hộp.

Tiêu Tân Thâm nắm tay cô: “Yên tâm, có thể dùng hết.”

Sầm Niệm: ……

Cô căn bản không lo về vấn đề đó được chưa!

Tiêu Tân Thâm nhìn cô: “Sao lại dễ đỏ mặt như vậy?”

Sầm Niệm lấy mu bàn tay dán mặt mình, quả nhiên lại nóng lên. Cô nhỏ giọng nói: “Con rùa thối.”

Kỳ nghỉ Tết Dương lịch nhanh chóng chấm dứt, bởi vì phải làm sẵn bữa trưa, Sầm Niệm thức dậy sớm nửa tiếng. Tối qua Tiêu Tân Thâm cũng không làm khó cô, sau khi kết thúc thì ngủ không tiếp tục quấn quýt lấy cô đùa giỡn.

Sau khi Tiêu Tân Thâm thức dậy, Sầm Niệm đã làm xong bữa sáng, trên bàn còn đặt hai hộp đựng cơm, dùng túi cất vào. Ăn xong bữa sáng hai người ra cửa, Sầm Niệm đưa cái túi to cho anh.

Tiêu Tân Thâm mang theo hộp đựng cơm, anh có chút hối hận ngày đó mình mềm lòng đồng ý với Sầm Niệm. Từ trước tới giờ anh chưa từng tự mang cơm, cái này không khỏi có phần không hợp với thân phận cho lắm. Anh lái xe tới bãi đỗ xe của công ty, sau khi đỗ lại vị trí thuộc về mình, anh suy nghĩ chốc lát rồi gửi tin nhắn cho Chu Nham.

“Đến bãi đỗ xe.”

Chu Nham nhanh chóng xuống lầu, Tiêu Tân Thâm đưa hộp đựng cơm cho anh ta.

“Trong khoảng thời gian này bảo khách sạn buổi trưa không cần chuẩn bị cơm trưa.”

Lúc này Chu Nham mới nhận ra trong tay mình đang cầm thứ gì. Một câu mợ nó suýt nữa thốt ra.

Tới tầng cao nhất của công ty, Chu Nham cất bữa trưa của Tiêu Tân Thâm, còn đối xử trịnh trọng hơn cả hợp đồng mấy chục triệu. Anh ta tìm được Lâm Uyển, nhỏ giọng buôn chuyện này với chị ta. Cuối cùng hai người nhất trí đưa ra kết luận. Phu nhân có cách quản lý chồng, Tiêu tổng và phu nhân nhất định là tình yêu chân thật.

Giữa trưa, Lâm Uyển hâm cơm cho Tiêu Tân Thâm rồi đưa tới văn phòng. Tiêu Tân Thâm mở hộp cơm ra, bên trong còn có mấy tờ giấy nhỏ. Mỗi cái hộp đều dán hâm nóng bao nhiêu phút, hay là không cần hâm nóng. Tiêu Tân Thâm mở ra từng hộp, chụp tấm ảnh gửi cho Sầm Niệm.

Món canh món mặn đều đầy đủ, tay nghề Sầm Niệm rất tốt khiến anh ngửi được mùi đã thấy thèm ăn.

Sầm Niệm cũng đúng lúc gửi tin nhắn cho anh: [Anh nhớ ăn cơm đó.] Kèm theo biểu tượng cảm xúc con mèo nhỏ đáng yêu.

Tiêu Tân Thâm: [Khoai tây và đường trắng là cái gì?]

Sầm Niệm: [Đường trắng không nóng phải không? Anh đổ lên khoai tây là được, đây là món tráng miệng sau khi ăn xong.]

Đây là lần đầu tiên Tiêu Tân Thâm ăn món tráng miệng lạ như vậy, anh nếm thử một miếng, mùi vị quả thật không tồi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.