Khuất Phục - Đường Thố Nãi Trà

Chương 37




Edit: Spring13 / Beta: Sam

Tiêu Tân Thâm làm xong việc trong tay rồi đưa Sầm Niệm trở về.

Kỳ nghỉ Quốc khánh của Sầm Niệm còn một ngày nữa mới chấm dứt, trên đường về nhà cô chủ động đề xuất ngày mai đến công ty ở cùng Tiêu Tân Thâm. Cô kéo cánh tay anh, động tác đặc biệt thân thiết.

Hôm nay tâm trạng của Tiêu Tân Thâm không tệ, buổi tối khi Sầm Niệm ở phòng bếp nấu cơm thì anh tiến vào phòng bếp. Anh cởi nút áo cổ tay áo sơ mi, xắn lên tới khuỷu tay.

Sầm Niệm đang bận rộn ở phòng bếp, sau khi nghe tiếng Tiêu Tân Thâm đi vào phòng bếp cô quay đầu nhìn anh nói: “Anh ở bên ngoài chờ đi, em làm sắp xong rồi.”

Tiêu Tân Thâm gỡ xuống tạp dề ở phía sau cửa, nói với Sầm Niệm: “Buộc lại giúp anh.”

Sầm Niệm mở vòi nước rửa tay, sau đó buộc nơ bướm cho anh, cười nói: “Tiêu tổng hôm nay định đích thân xuống bếp hả?”

Tiêu Tân Thâm: “Ừm, lần trước không phải em đã nói dạy anh nấu ăn sao?”

Sầm Niệm cười cười, nói: “Hôm nay mặt trời mọc ở phía Đông rồi, sao anh đột nhiên nghĩ thông suốt thế?”

Tiêu Tân Thâm không trả lời cô, anh đi tới trước bàn bếp, nhìn đồ ăn đã thái xong hỏi: “Những món này phải xào à?”

Sầm Niệm gật đầu, nói: “Phải, súp sườn hầm củ từ sắp chín rồi, xào thêm một món nữa là được.”

Sau khi biết trước đây Tiêu Tân Thâm từng bị bệnh đau bao tử, lúc nấu ăn Sầm Niệm sẽ làm một món thanh đạm để dưỡng dạ dày.

Hai mắt hẹp dài của Tiêu Tân Thâm nhìn Sầm Niệm, lông mày kiên định, nói với cô: “Dạy anh xào món này.”

Sầm Niệm kinh ngạc nhìn anh, Tiêu Tân Thâm đã cầm nồi xẻng. Anh thường ngày áo mũ chỉnh tề, sắc mặt nghiêm túc, giờ đây mặc vào tạp dề đứng ở phòng bếp, Sầm Niệm nhìn anh lại không biết có cảm giác gì.

“Xào thế nào?” Tiêu Tân Thâm nghiêng đầu nhìn cô, biểu cảm trên khuôn mặt vẫn không thay đổi, nhưng giọng nói dịu dàng rất nhiều.

Sầm Niệm kiên nhẫn dạy Tiêu Tân Thâm, anh học hành rất ra dáng, món thịt sợi xào ớt xanh trông không tệ chút nào.

Hai người ở phòng khách nhỏ ăn xong bữa tối, rồi cùng nhau rửa bát.

Buổi tối Tiêu Tân Thâm xem tin thời sự một lát, Sầm Niệm ở phòng khách ngồi bên cạnh anh, hai chân xếp bằng trên ghế sô pha, đầu cô hơi tựa vào bả vai của Tiêu Tân Thâm. Dù anh xem tin tức nhưng vẫn luôn nghiêng đầu nhìn cô.

Sầm Niệm lướt Weibo và ứng dụng video ngắn, nhìn thấy cái gì thú vị cũng sẽ kéo ống tay áo Tiêu Tân Thâm bảo anh cũng nhìn xem. Tiêu Tân Thâm thật sự không hiểu nổi điểm cười dài của Sầm Niệm, xem “hông liên hoan đến bợn*” lỗi thời kia còn có thể cười lâu như vậy.

(*) là từ ngữ thông dụng trên mạng xã hội, là cách nói lái của từ “Không liên quan đến bạn”. “Hông liên hoan đến bợn” xuất xứ từ phim truyền hình “Chiến Binh Balala”, trong phim nhân vật Tiểu Lam hỏi Hoàng tử Du Lạc tại sao lúc nào cũng đeo mặt nạ. Hoàng tử Du Lạc dùng giọng địa phương đặc thù của mình trả lời: “Hông liên hoan đến bợn (Không liên quan đến bạn)”. Diễn viên đóng vai Hoàng tử Du Lạc nói tiếng phổ thông không chuẩn cho lắm, lại có tính cách lạnh lùng, câu cửa miệng hay nói là “Không liên quan đến bạn”. Vì thế cư dân mạng dùng câu nói này làm thành ảnh chế và hay dùng nó để nói đùa. Ngày 2 tháng 12 năm 2019, “Hông liên hoan đến bợn” được chọn vào “Top mười từ ngữ của mạng xã hội năm 2019”, được công bố bởi Trung tâm Nghiên cứu và Giám sát Tài nguyên Ngôn ngữ Quốc gia Trung Quốc. (nguồn: tapchihoasen2002 @FB)

Sầm Niệm nhìn thấy biểu cảm nhạt nhẽo của Tiêu Tân Thâm, cô tức giận hỏi: “Anh không cảm thấy buồn cười lắm sao?”

Tiêu Tân Thâm gật đầu, nói: “Anh cũng thấy vậy vào một năm trước.”

Sầm Niệm giận đến phồng má giống như một con cá nóc nhỏ: “…Hừ, phiền muốn chết, không thèm phối hợp với em chút nào cả.”

Tiêu Tân Thâm cong khóe miệng, nói: “Ừ, buồn cười.”

Sầm Niệm hờn dỗi bĩu môi, quay đầu đi chỗ khác chơi di động của mình.

Hai người ngồi ở phòng khách không tính là lớn, ngọn đèn vàng ấm áp chiếu rọi trên hai người. Lần đầu tiên Tiêu Tân Thâm cảm nhận được sống chung với Sầm Niệm có cảm giác ấm áp lan tràn xung quanh hai người.

Tin thời sự kết thúc, trong tivi đang phát quảng cáo, Tiêu Tân Thâm nghiêng đầu nhìn Sầm Niệm. Thời gian này cô ăn được uống được, nhưng trên mặt vẫn chưa có thịt, cân nặng không thay đổi chút nào, Tiêu Tân Thâm ôm cô cứ cảm thấy không có sức nặng.

Mái tóc ngắn tùy ý nằm trên gò má trắng nõn của cô, vừa trắng lại mịn màng có thể bóp ra nước. Tiêu Tân Thâm vươn ra ngón tay khớp xương rõ rệt, vén sợi tóc rối của Sầm Niệm ra sau tai rồi anh cúi đầu hôn lên má Sầm Niệm.

Cảm nhận được xúc cảm trên gò má, Sầm Niệm chợt đỏ mặt. Cô ngẩng đầu, ánh mắt tựa như chất chứa sóng nước, nói: “Lưu manh.”

Tiêu Tân Thâm cố ý chọc cô: “Vậy hôm nay em hôn anh thì sao? Em có phải là nữ lưu manh không?”

Sầm Niệm ngồi thẳng người, cô vươn tay nhẹ nhàng đẩy ra Tiêu Tân Thâm. Anh thấp giọng cười cười, nói với cô: “Đi ngủ thôi.”

Sầm Niệm cúi đầu, ngoan ngoãn tựa như con mèo nhỏ: “Ừm.”

Sau khi Tiêu Tân Thâm tắm xong thì về phòng thứ nằm, phòng ngủ này tuy nhỏ nhưng đã ở nhiều ngày anh cũng quen rồi. Anh đang chuẩn bị ngủ thì vang lên tiếng gõ cửa.

“Anh đã ngủ chưa?” Sầm Niệm mở cửa ra, ló đầu vào.

Đèn đầu giường của Tiêu Tân Thâm còn mở, Sầm Niệm mặc đồ ngủ cổ áo kiểu búp bê, đôi mắt mở to nhìn anh.

Tiêu Tân Thâm ngồi dậy, hỏi: “Anh chuẩn bị ngủ, có chuyện gì không?”

Sầm Niệm hít sâu một hơi, ấp úng nói: “Anh có muốn qua đây ngủ cùng không? Phòng của anh hơi nhỏ…” Sau khi thốt ra lời mời, trái tim cô từ từ đập mạnh lên. Cô khẩn trương chờ đợi câu trả lời của anh.

Tiêu Tân Thâm khựng lại, màu mắt tối sầm nói: “Được.”

Sầm Niệm nghe thấy câu trả lời khẳng định của anh, cô xoay người vội vàng chạy về phòng ngủ. Cô nhanh chóng chui vào ổ chăn, chỉ chốc lát sau cửa phòng ngủ mở ra, Tiêu Tân Thâm mặc áo ngủ màu đen đi tới.

Sầm Niệm vỗ vào vị trí bên cạnh: “Anh ngủ ở đây này.”

Tiêu Tân Thâm xốc chăn lên, nằm xuống bên cạnh Sầm Niệm. Anh hơi nghiêng đầu, nhìn thấy cô che nửa khuôn mặt, đôi mắt to chớp chớp nhấp nháy.

“Sao vậy?”

Giọng Sầm Niệm rất nhỏ, nhưng ở trong phòng ngủ tĩnh lặng anh nghe được rất rõ ràng.

“Hôm nay trước khi ngủ, anh, anh còn chưa hôn em…”

Tiêu Tân Thâm nhắm mắt nhận mệnh thở dài. Anh chậm rãi cúi người, bờ môi đặt lên cái miệng nhỏ nhắn của Sầm Niệm.

“Xong rồi.” Anh vốn định cứ vậy chấm dứt, nhưng Sầm Niệm chủ động ôm lấy cổ anh, cô tiến đến gần trúc trắc đáp lại anh.

Tiêu Tân Thâm chống tay trên gối làm sâu nụ hôn này.

Khi kết thúc, Sầm Niệm thở hổn hển nói câu “Ngủ ngon”.

Ngọn lửa bị Sầm Niệm khơi dậy còn chưa dập tắt, bụng dưới của Tiêu Tân Thâm buộc chặt. Anh hối hận ban nãy nhận lời mời ngủ chung của Sầm Niệm. Sau khi nghe được tiếng hô hấp đều đặn từ bên cạnh, Tiêu Tân Thâm chậm rãi đứng lên. Anh trở về phòng thứ, mở ra tủ đầu giường lấy thuốc lá và bật lửa.

Tiêu Tân Thâm hút thuốc trong khu vườn nhỏ, ánh lửa nhấp nháy, khói bay hừng hực. Anh nhìn khu vườn được Sầm Niệm hết lòng tạo ra, có hoa đã nở, quả bầu cũng nảy mầm, dây leo non mềm đang bò lên cây cái khung.

Sầm Niệm, rốt cuộc anh nên làm gì với em đây?

Ngày tháng như vậy vẫn tiếp tục, hay là sẽ có một ngày có người nói với anh rằng nên tỉnh mộng rồi.

Sau khi vào thu, nhiệt độ không khí ngày càng xuống thấp.

Bắt đầu giữa tháng mười một Tiêu Tân Thâm phải đi công tác hơn một tháng, khi anh cho Sầm Niệm biết tin này, cô dẹt miệng ánh mắt đỏ lên. Tiêu Tân Thâm mềm lòng, nhưng việc tuần tra khách sạn cuối năm không thể không đi, Tiêu Tân Viễn trở về Bắc Kinh, khách sạn ở phía Nam đều do Tiêu Tân Thâm quản lý. Bây giờ còn chưa chính thức tiếp nhận Tiêu thị, Tiêu Thịnh cố ý rèn luyện hai người, ông từng cố ý dặn dò bảo bọn họ nhất định phải tự mình làm việc tuần tra cuối năm.

Sầm Niệm hiểu chuyện không cưỡng ép giữ anh lại, nhưng mà ánh mắt thất vọng của cô nhẹ nhàng liếc nhìn anh một cái đã đủ khiến cho trong lòng Tiêu Tân Thâm khó chịu hồi lâu.

Cách ngày đi công tác chỉ còn vài hôm, Sầm Niệm hận không thể dính sát Tiêu Tân Thâm từng phút từng giây.

Vào buổi sáng ngày làm việc bình thường, hôm nay cô không cần đến công ty bởi thời gian trước vừa hoàn thành một dự án, Quan Lan cho tổ nghỉ ngơi mấy hôm.

Khi Tiêu Tân Thâm thức dậy động tác của anh rất nhẹ nhàng, anh không muốn đánh thức Sầm Niệm, để cô ngủ một giấc thật ngon. Mấy hôm trước cô bận rộn làm thêm giờ, mỗi ngày vào giờ tan tầm Tiêu Tân Thâm đều tới đón cô, đợi một lúc lâu cô mới xuống lầu.

Anh thay giày ở cửa, lúc chuẩn bị ra ngoài thì Sầm Niệm từ phòng ngủ chạy ra. Mái tóc cô rối bời, Tiêu Tân Thâm nhìn cảm thấy rất đáng yêu.

“Sao em đã dậy rồi?” Anh cụp mắt nhìn Sầm Niệm, hỏi.

Sầm Niệm đứng trước mặt anh, oán trách nói: “Anh thức dậy rồi cũng không gọi em hả?”

Tiêu Tân Thâm đang đeo cà vạt, là chiếc mà Sầm Niệm tặng cho anh.

Anh nói: “Em ngủ say nên anh không gọi em, vất vả lắm mới được nghỉ em vào ngủ thêm đi.”

Sầm Niệm vươn tay nắm cà vạt của Tiêu Tân Thâm, nói: “Anh chỉ em thắt cà vạt đi, sau này mỗi buổi sáng em sẽ thắt cho anh.”

Tiêu Tân Thâm ừ một tiếng, dạy Sầm Niệm thắt nút cà vạt.

Sầm Niệm học rất nhanh, cô thắt xong cà vạt thì lẩm bẩm: “Sao giống như thắt khăn quàng đỏ hồi em học tiểu học thế.”

Tiêu Tân Thâm cười nói: “Thắt đẹp lắm.”

Cánh tay mảnh mai của Sầm Niệm vòng qua cổ Tiêu Tân Thâm, cô nhón chân hôn anh.

“Em xem phim đều thấy là như thế này.”

Tiêu Tân Thâm xoa tóc Sầm Niệm, nói: “Ừm, em trở về ngủ tiếp đi.”

Sầm Niệm không gấp gáp về phòng ngủ, cô ở cửa nhìn Tiêu Tân Thâm ra ngoài, lưu luyến vẫy tay với anh.

Tiêu Tân Thâm dừng bước, vẫn đóng cửa lại.

Sầm Niệm bắt đầu giơ ngón tay đếm ngày Tiêu Tân Thâm phải rời khỏi, đúng lúc vào ngày cô kết thúc kỳ nghỉ. Cô không thể đến sân bay tiễn Tiêu Tân Thâm.

Buổi tối trước ngày Tiêu Tân Thâm đi công tác, Sầm Niệm nằm trên giường, đầu kề trên cánh tay Tiêu Tân Thâm. Cô đặt di động trên cái giá để lên lồng ngực Tiêu Tân Thâm, cô kiên quyết muốn anh cùng cô xem phim kinh dị.

Tiêu Tân Thâm vốn định phản kháng, anh có thói quen tốt không chơi di động ở trên giường. Nhưng Sầm Niệm nói: “Anh đi rồi một mình em ở nhà cũng không dám xem.”

Tiêu Tân Thâm liền từ bỏ kháng nghị.

Sầm Niệm bịt mắt, nhưng xuyên qua khe hở bàn tay nhìn hình ảnh kinh khủng trong di động: “Sau khi anh đi công tác, em chỉ có thể xem ở tàu điện.”

Tiêu Tân Thâm hỏi: “Vì sao?”

Sầm Niệm: “Trên tàu điện nhiều người, thế thì sẽ không sợ.”

Tiêu Tân Thâm: “Vậy em đã xem ‘Chuyến tàu sinh tử’ chưa?”

Sầm Niệm tò mò hỏi: “Chưa, đó là phim gì?”

Tiêu Tân Thâm nói: “Phim kinh dị rất nổi tiếng mấy năm trước.”

Sầm Niệm có hứng thú, cô thoát khỏi giao diện chiếu phim, gõ chữ tìm kiếm ‘Chuyến tàu sinh tử’ rồi bấm nút xem. Qua nửa tiếng, Sầm Niệm bịt mắt tắt di động, bàn tay nắm thành quyền đấm vào ngực Tiêu Tân Thâm. Cô không dùng sức, anh không thấy đau ngược lại hơi ngưa ngứa, anh bật cười. Sầm Niệm vừa tức vừa giận, nhìn thấy vẻ đắc ý của Tiêu Tân Thâm cô hận không thể cắn anh hai cái.

Đúng lúc này, di động của Sầm Niệm đặt trên tấm chăn rung một cái. Cô cầm di động nhìn là Trì Nghênh Nghênh gửi tin nhắn qua WeChat.

Trì Nghênh Nghênh ở New York chênh lệch thời gian, hai người thỉnh thoảng liên lạc với nhau, ân cần hỏi thăm vài câu. Mấy hôm trước còn lên kế hoạch chờ Trì Nghênh Nghênh thực tập xong thì trở về gặp mặt.

Sầm Niệm bấm mở WeChat.

Trì Nghênh Nghênh: [Có phải cậu đổi số di động rồi không? Ngày hôm qua tớ ở trung tâm Rockefeller gặp được đàn anh Văn Ích Dương, anh ấy hỏi tớ sao không gọi được cho cậu, bảo tớ hỏi cách liên lạc với cậu.]

Sầm Niệm không nhớ Văn Ích Dương là ai, nhưng hiện tại số điện thoại cô đang dùng là mới đổi sau khi di động bị hỏng trong vụ tai nạn.

Chẳng lẽ là bạn học hồi trước của cô?

Tiêu Tân Thâm dựa vào đầu giường, thấy cô nhìn chằm chằm di động, anh hỏi: “Em xem cái gì đó? Trông nghiêm túc thế.”

Sầm Niệm hỏi: “Văn Ích Dương là ai vậy? Trì Nghênh Nghênh nói anh ta đang hỏi số di động của em.”

Tiêu Tân Thâm nghe được cái tên này, sắc mặt u ám mấy phần, ánh mắt anh lạnh băng bờ môi mím chặt. Sầm Niệm chờ câu trả lời của anh, nhưng Tiêu Tân Thâm chậm chạp không lên tiếng.

“Ngủ đi.” Anh nói xong liền tắt đèn.

Sầm Niệm đã nhận ra Tiêu Tân Thâm đang tức giận, cô quên mất trả lời tin nhắn cho Trì Nghênh Nghênh.

Cô nằm xuống theo, kéo tay áo của Tiêu Tân Thâm. Anh đưa lưng về phía Sầm Niệm, không đáp lại.

Sầm Niệm cố gắng tìm tòi cái tên Văn Ích Dương trong đầu, nhưng cô lại không nhớ ra người này là ai. Cô càng nghĩ càng nhức đầu, sau đó ngủ thiếp đi.

Sáng hôm sau khi chuông báo thức vang lên, Sầm Niệm cũng dậy theo. Cô ngồi trên giường, cố ý làm nũng: “Haiz, được nghỉ vài ngày, giờ em chẳng muốn đi làm.”

Tiêu Tân Thâm ngồi dậy rồi đi tới trước tủ quần áo, anh xoay người sang chỗ khác thay đồ, không trả lời cô. Sầm Niệm càng ngày càng cảm thấy không yên. Tiêu Tân Thâm sẽ không vô duyên vô cớ đối với cô như vậy, đàn anh Văn Ích Dương kia rốt cuộc là ai?

Cô muốn dỗ Tiêu Tân Thâm vui vẻ, lúc ra ngoài chủ động tìm Tiêu Tân Thâm để hôn anh, anh cũng chỉ hôn cô có lệ một cái thôi.

Sầm Niệm đã chuẩn bị lời tạm biệt nhưng lại chẳng thể thốt ra miệng.

“Anh đi trước, Chu Nham đã tới nơi.” Nói xong, Tiêu Tân Thâm liền ra khỏi nhà.

Hai người sắp xa nhau hơn một tháng, vào lúc sắp chia tay cô lại khiến Tiêu Tân Thâm không vui. Sầm Niệm càng nghĩ càng buồn bực, lúc làm việc cô cứ lơ đãng, ngay cả Quan Lan cũng nhìn ra điểm bất thường.

“Ồ, em cãi nhau với chồng à?” Quan Lan bưng cốc trà sữa đưa cho cô.

“Cám ơn thầy, em không phải cố ý lơ đãng đâu.” Sầm Niệm cắm ống hút, giải thích.

Quan Lan đối xử với nhân viên của mình rất tốt, thật không để ý chút việc nhỏ lơ đãng của Sầm Niệm: “Không sao, dù gì hôm nay cũng không bận. Em sao thế? Nói ra để thầy Quan khai sáng cho em nào.”

Sầm Niệm thở dài, kể lại chuyện hôm qua cho anh ta nghe.

Quan Lan dựa vào bàn làm việc của Sầm Niệm, nhíu mày nói: “Em hỏi thẳng chồng em vì sao tức giận chẳng phải là xong rồi ư, tôi và người yêu của tôi cũng vậy, chưa bao giờ giấu diếm tâm sự của mình với đối phương.”

Sầm Niệm cầm cốc trà sữa, nói: “Nhưng anh ấy phớt lờ em.”

Một tháng tới đây hai người không thể gặp mặt, ngoài lời tạm biệt ra thì anh không nói gì hết.

Quan Lan: “Vậy em hỏi người khác đi.”

Lời này giống như đánh thức người trong mộng, Trì Nghênh Nghênh không biết chuyện cô mất trí nhớ, ngày hôm qua Sầm Niệm không hỏi cô bạn. Nhưng cô còn có những người khác để hỏi mà.

Sầm Niệm mở WeChat, tìm được Thư Nam.

[Cậu có online không?]

Thư Nam mới tỉnh ngủ, cô gửi qua tin nhắn thoại, âm thanh hơi uể oải: [Sao vậy Niệm Niệm?]

Sầm Niệm: [Cậu có biết Văn Ích Dương không?]

Trì Nghênh Nghênh và Thư Nam học cùng một trường đại học, nằm đối diện đại học S. Tối qua Trì Nghênh Nghênh gọi là đàn anh Văn Ích Dương, vậy Thư Nam rất có khả năng biết Văn Ích Dương.

Thư Nam: [Biết chứ, hội trưởng hội sinh viên ở trường đại học bọn tớ, cơ mà anh ta không biết tớ.]

Nhìn thấy câu trả lời của Thư Nam, Sầm Niệm nhẹ nhàng thở ra, cô gửi sang tin nhắn thoại cho Thư Nam kể lại chuyện hôm qua.

Qua một lát, Sầm Niệm nhìn thấy Thư Nam cứ đang “đối phương đang gõ chữ…” nhưng tin nhắn chậm chạp chưa gửi sang. Thế là Sầm Niệm lại gửi qua hai dấu chấm hỏi.

Thư Nam chậm chạp đáp lại ——

[……]

[Niệm Niệm…đừng trách cháu lớn của tớ tức giận, nếu là tớ, tớ cũng sẽ giận đó.]

[Văn Ích Dương là bạn trai trước của cậu.]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.