Khu Vực Tình Yêu Tối Thượng

Chương 42: “Anh cũng thương em như Cha Yeo Woon đi.”




Đã đang giữa lúc đau hết cả đầu như vậy thì điện thoại lại kêu liên tục. Đúng là một ngày loạn cào cào.

[Em có chuyện muốn hỏi ý kiến oppa nè]

[Gấp lắm]

[Oppa]

[ T T ]

[Sao lơ tin của em vậy!!!]

[Ô hay! Sếp đang gọi đấy nhé!!!]

[Anh đang ở với thằng nào mà lại thế hả!!!]

[Mau mau trả lời mau mau trả lời!]

*

“Sao cô nhỏ lại nhờ tôi tư vấn chuyện yêu đương chứ? Dù có yêu đương thì chắc cô nhỏ cũng nhiều kinh nghiệm hơn hẳn tôi mà.”

Ahn Shi Ah réo ghê quá làm tôi chẳng hiểu có chuyện gì mà gấp đến thế. Tại Cheon Sang Won mà giao cơm hộp xong cũng không được về sớm rồi, xong việc ở quán, tới studio nghe vụ nhờ tư vấn của Ahn Shi Ah mà tôi đuối hết cả người.

“Thì nghe nói cao thủ vốn phải đi tìm lời giải đáp ở những người mới nhập môn mà. Chẳng biết là Khổng Tử hay Mạnh Tử nói vậy nhưng tóm lại là vậy á oppa.”

“Nói linh tinh gì vậy trời. Tôi thay bộ đồ này là được hả?”

“Dạ. Anh hai, anh cũng nói gì đó đi.”

“Myung… Myung Ha à. Cậu đứng xích qua bên phải chút thì chụp chắc sẽ đẹp hơn đó.”

“Không phải, em đâu bảo anh nói cái đó đâu. Ô… anh Myung Ha cực kỳ hợp với vẻ bad boy này đó nha.”

“Vẻ bad boy là cái gì vậy?”

“Kiểu giống như cưỡi xe motor cua một vòng hình trái tim trên sân vận động ấy.”

Vụ đó là gì vậy? Tôi xỏ thử chiếc áo khoác nhẹ mà Ahn Shi Ah dồn hết tâm huyết để chọn mang tới. Giờ trời đang dần nóng lên rồi, tôi bảo áo kiểu này có vẻ không đúng mùa cho lắm, nhưng cô bé bảo chỉ nhập một lượng nhỏ để thử nghiệm nên không sao.

Lúc nói chuyện công việc, cô bé chẳng giống một đứa trẻ 18 tuổi gì cả. Phải nói là rất có chiến lược chăng? Chuyện yêu đương có vẻ cũng khá ổn, vậy mà chẳng hiểu sao giờ lại thế này.

“Anh chắc nhiều con gái thích lắm nhỉ.”

“Nhiều thật ấy hả?”

“Thực ra đúng là có vẻ cũng không nhiều lắm. Tại anh như bức tường thép ấy.”

“Chửi tôi đấy hả?”

“Thực ra ấy mà, chuyện yêu đương thì phải cho nó chút thời gian chứ, nhưng oppa thì quá là khô khan đi. Người ta có thích anh rồi thì cuối cùng cũng rơi rụng hết thôi.”

Tôi không khỏi nghĩ tới Cha Yeo Woon. Giá như tôi đối xử khô khan rồi cậu ấy chịu rơi rụng đi thì tốt biết bao.

“Gần đây ấy mà, anh có thích ai không?”

“Sao bảo lúc chụp hình phải tập trung cơ mà? Tự nhiên sao hôm nay cô nhỏ lắm lời thế này.”

Mới đây còn lấy tiền lương gấp đôi ra dụ tôi đứng làm mẫu trước camera, rồi lại còn ra sức dạy tôi về tâm thế cần có của nghề làm mẫu ảnh cơ mà. Vậy mà giữa lúc tôi đang bận đổi tư thế theo dấu tay ra hiệu của Ahn Kyung Hoon, Ahn Shi Ah vẫn nói liên hồi.

Chẳng biết làm sao lại thế, nhưng cô bé chẳng giống ngày thường gì cả.

“Hôm nay đồ chụp cũng không nhiều. Sếp hỏi thì anh phải trả lời chứ. Oppa, anh đã yêu bao giờ chưa? Đừng nói là chưa mảnh tình vắt vai nha?”

“Rồi nhé.”

“Bao giờ? Với ai thế? Không phải là gần đây đấy chứ? Hồi cấp 2 hả?”

Hồi 27 tuổi nhá đồ nhóc con. Tôi chỉ muốn nhéo cái mũi xinh xẻo của Ahn Shi Ah cứ tớn lên lượn tới lượn lui trước mặt.

[Bạn đã tiến vào Khu vực tình yêu tối thượng.]

Thông báo đột nhiên hiện lên, thu hút hết sự chú ý của tôi. Sao Cha Yeo Woon lại ở đây chứ?

Không cần phải đợi lâu. Ngay lối vào, một dáng người cao ráo đã đang đứng sững ở đó.

Hẳn là vừa lóng ngóng nhìn quanh studio, lúc này Cha Yeo Woon dán chặt mắt vào tôi. Và tiếp đó là hóa đá luôn.

“Cha Yeo Woon? Cậu tới đây có việc gì thế?”

“Tèn ten. Khách mời đặc biệt hôm nay. Vận động viên Cha Yeo Woon.”

Ahn Shi Ah vui vẻ dang hai tay giới thiệu khách.

Đáng lẽ lúc này phải lên tiếng chào mới phải, nhưng Cha Yeo Woon vẫn đứng ngẩn người nhìn tôi. Ánh mắt ngây ra như không còn thấy gì khác nữa.

[Đang tính độ yêu thích của Cha Yeo Woon.]

[Độ yêu thích: 28]

Tới lúc tôi tưởng cậu ấy bị ốm hay làm sao thì thông báo chợt hiện lên. Rút cuộc thì đây là gì chứ?

“Gu cậu cũng là kiểu bad boy hả?”

“Dạ…?”

“Không có gì. Được rồi, hôm nay không đi tập hả?”

“Tập xong sớm nên em tới đây. A, chào mọi người ạ. Chào tiền bối, chào Kyung Hoon hyung.”

Vừa mới nhìn chằm chằm như miết lấy da thịt tôi bằng ánh mắt, lúc này lại không sao nhìn thẳng được vào mắt tôi, Cha Yeo Woon ra một góc, ngồi xuống ghế.

“Sao lại gọi Cha Yeo Woon tới đây?”

“Tại cậu ấy bảo muốn tới xem.”

Cha Yeo Woon ấy hả? Tới xem chụp hình? Cậu ấy đâu phải là muốn tới xem chụp hình, là muốn tới xem tôi đấy chứ – tôi nghĩ vậy thì liệu có tự mãn quá không nhỉ.

Tôi thay một bộ khác đi ra, ánh mắt Cha Yeo Woon lại càng mãnh liệt thêm một bậc. Xem ra đúng là sự tự mãn của tôi không phải là không có căn cứ rồi.

“Oppa, ngày mai anh có thời gian không? Bọn mình đi ăn liên hoan đi.”

“Liên hoan gì chứ. Nếu định đi thì hôm nay đi luôn đi, mai còn chẳng phải ngày làm việc, tự nhiên ngày bình thường lại rủ đi ăn liên hoan là sao?”

“Ý em là rủ đi chơi đấy chứ! Liên hoan là cái cớ thôi ạ.”

“Mai tôi có hẹn rồi. Không được.”

“Hẹn gì vậy ạ? Với ai?”

“Tôi với Cheon Sang Won định… Nói tóm lại là không được.”

Tôi đã định ngày mai sẽ cùng Cheon Sang Won tới bệnh viện thú y.

Cậu ta nhờ tôi giữ bí mật chuyện Seulgi nên tôi cũng không thể nói ra được. Cậu ta bảo chỉ có mỗi tôi biết thôi nên dù chết cũng đừng nói với bọn bạn. Chắc là cậu ta ngượng.

Bản thân cậu ta đã không thích thì tôi lại đi nói lung tung làm gì. Đã thế lại còn là chuyện con cún nhà người ta đang ốm, chẳng vui vẻ gì.

“Chó Sang Won? Oppa chơi với Chó Sang Won ạ?”

“Hai người định làm gì thế ạ?”

Ahn Shi Ah với Cha Yeo Woon cùng thi nhau hỏi. Áp lực ghê trời.

“Nói tóm lại là vậy. Mấy đứa không cần biết.”

“Đáng ngờ ghê luôn. Oppa bảo Cheon Sang Won không chơi được, rồi còn hỏi em sao lại chơi với cậu ta, thế mà giờ chính anh lại chơi với cậu ta hả? Nếu vậy thì gọi cậu ta tới luôn. Đi chơi cùng luôn là được rồi.”

“Không phải vì tôi chơi với cậu ta nên mới gặp đâu nhé.”

“Không phải vì chơi nên mới gặp thì là gì chứ?”

“Đã bảo là có chuyện cần gặp rồi mà. Mọi người cứ đi ăn với nhau đi.”

“Không có oppa thì còn gì vui nữa chứ!”

“Cô nhỏ tìm kiếm niềm vui ở tôi từ bao giờ vậy thưa cô? Hôm nay tự nhiên sao thế nhỉ, thật tình.”

“Hai người thân nhau rồi ạ? Anh với Cheon Sang Won ấy.”

“Không thân tí nào luôn.”

Nghĩa là ngoài việc tự nhiên biết tên con chó nhà Cheon Sang Won ra, nhận thức của tôi về cậu ta vẫn không thay đổi một tí nào. Với tôi, cậu ta vẫn là một thằng không chơi được.

Mặc dù vậy, cậu ta chẳng có ai để cùng đưa con chó bị ốm tới thú y nên mới nhờ, tôi cũng chẳng thể nào lạnh lùng từ chối lời nhờ vả đáng thương đó được.

Đây cũng là cái giá của cái sự bao đồng. Sao tôi lại đi qua đường đó chứ. Sao không nhịn được khi thấy cậu ta hút thuốc ngoài đường chứ.

“Tới làm việc thì làm việc đi cho rồi. Không thấy Kyung Hoon đang cầm máy ảnh đứng đó nãy giờ hả?”

“Vậy thì em hỏi một cái này nữa thôi! Oppa. Anh thấy em thế nào?”

Gì mà nói lắm vậy không biết nữa. Thường ngày, Ahn Shi Ah lúc nào cũng là người chỉnh đốn không khí làm việc đầu tiên, vậy mà giờ lại không chịu ngậm miệng lại gì hết.

“Lại gì nữa đây. Cô nhỏ là cô nhỏ, chứ còn thế nào nữa?”

“Kiểu đối tượng yêu đương ấy ạ?”

“Đầy lôi cuốn này, quyến rũ này, lại còn xinh đẹp sexy với dễ thương này. Đúng kiểu tôi muốn hẹn hò đấy.”

“Oppa, anh định trả lời kiểu này thật đấy hả?”

“Hỏi xong người ta trả lời cho rồi lại còn ầm ĩ gì nữa? Làm việc giùm đi.”

“Sếp ở đây là em cơ mà, sao oppa cứ đòi làm việc là sao?”

“Thì bởi mới nói. Cô nhỏ là sếp mà sao không chịu làm việc thế hả?”

“Trong số ba người bọn em, nếu nhất định phải hẹn hò với một người thì oppa chọn ai?”

Ahn Shi Ah hỏi một tràng không kịp thở. Sau lưng cô bé, Cha Yeo Woon đang căng thẳng thấy rõ.

Giờ thì tôi đã dần dần hiểu ra tình hình rồi.

Có vẻ như Cha Yeo Woon đã nói chuyện với Ahn Shi Ah. Không ngờ cũng biết xoay xở đem chuyện yêu đương đi tâm sự với người khác, chẳng biết là do Ahn Shi Ah giỏi hay là do Cha Yeo Woon đã dần trưởng thành nữa.

“Tôi chọn Kyung Hoon.”

“Hả? Tại sao chứ?”

Tôi vừa trả lời là Ahn Shi Ah lập tức hét lên trước cả Cha Yeo Woon. Có vẻ như lúc này là phản ứng thật sự cô bé.

“Anh có biết một tuần em được người ta tỏ tình mấy lần không? Sao không phải em mà lại là anh hai chứ?”

“Tại vì ở đây có mỗi mình Kyung Hoon là chịu làm việc thôi.”

Cô bé tưởng tôi trả lời nghiêm túc hay sao? Tôi đã tưởng ở đây chỉ có mỗi một tên nhóc là tưởng câu trả lời này là thật thôi chứ.

“Cha Yeo Woon. Sao cứ đứng vậy hả? Không đau chân à? Ngồi xuống đi.”

Từ lúc Ahn Shi Ah hỏi sẽ hẹn hò với ai trong số ba người, Cha Yeo Woon cứ đứng sững như hóa đá ở đó. Sắp thành hòn vọng phu luôn rồi.

“Myung Ha oppa, em nói trước với anh, anh hai em có bạn trai rồi đó. Đang ở nước ngoài.”

“Vậy hả. Thế là bị đá rồi.”

“Shi Ah à, Myung Ha đang đùa… đùa đấy.”

“Là nói đùa ạ?”

Cha Yeo Woon hỏi tôi.

“Tiền bối, anh đùa phải không?”

Lại còn hỏi tới hai lần.

“Chứ không lẽ là thật? Cậu ấy có người yêu ở nước ngoài rồi còn gì.”

“Vậy trong số ba người, thật sự tiền bối…”

“Cha Yeo Woon, ra đây chút.”

Cha Yeo Woon bị Ahn Shi Ah lôi xềnh xệch ra phía đằng sau.

Cậu cứ lụy vậy là mất giá lắm đấy – tôi nghe loáng thoáng từ xa cuộc đối thoại kiểu như vậy. Chuyện này phải nói nhỏ chút đi chứ. Hai đứa nhỏ làm trò dễ thương thật.

Mối quan hệ giữa tôi với Cha Yeo Woon, lụy hay không lụy đâu phải là vấn đề.

“Mình làm việc đi, Kyung Hoon à.”

“À… Ừ!”

Cha Yeo Woon với Ahn Shi Ah đang bận xì xầm gì đó như huấn luyện yêu đương, nhìn hai người mà tôi thấy có cảm giác chẳng lành, nhưng cũng bỏ qua. Và những dự cảm kiểu này thường là chính xác.

*

“Ra mày là Seulgi hả.”

Trong phòng bệnh thú y, Seulgi đang nằm rên ư ử.

Seulgi là một ông chó phốc sóc dễ thương như thiên thần. Trông nó giống chủ nó một cách kỳ lạ, nhưng dễ thương hơn nhiều.

“Bác sĩ bảo là phẫu thuật thành công anh ạ.”

“Vậy khi nào ra viện? Mai hả?”

“Hôm nay theo dõi xem tiến triển thế nào rồi ngày mai hoặc ngày mốt ra viện.”

Cheon Sang Won nói vẻ ỉu xìu, chẳng giống cậu ta chút nào. Ngay cả mái tóc này nào cũng vuốt keo cẩn thận hôm nay cũng rối bù.

Tan học, tôi cùng Cheon Sang Won tới bệnh viện thú y. Cheon Sang Won bảo hôm qua Seulgi mới phẫu thuật xong, muốn nhờ tôi đi cùng tới thăm con chó, bố mẹ cậu ta bận đi công tác nước ngoài, cậu ta lại không muốn đi cùng bạn bè nên tôi cũng không thể nào từ chối được.

Xem ra cậu ta không muốn để bạn bè cùng tuổi thấy mình khóc. Mặc dù chẳng hiểu vì lẽ gì trước mặt tôi thì lại không sao. Nói tóm lại là nhìn cậu ta ủ rũ mắt mũi đỏ hoe ngồi đó với Seulgi cũng đúng là tội thật. Tôi an ủi.

“Dù vậy thì bác sĩ cũng bảo phẫu thuật tốt đẹp mà. Đúng là may quá.”

Ra khỏi bệnh viện rồi, cậu ta vẫn thất thểu ủ rũ bước đi, làm tôi phải đi chậm lại theo để giữ cùng tốc độ với cậu ta. Trông cậu ta cứ như người mất hồn.

“Này… cậu muốn ăn cái gì ngọt ngọt không? Cho thay đổi tâm trạng ấy.”

“…..”

“Ở đây bán bánh waffle này. Ăn bánh waffle đi.”

“Hyung.”

Cheon Sang Won gọi tôi. Tôi định quay sang thì bỗng cửa sổ thông báo hiện ra, làm tôi mất tập trung.

[Bạn đã bước vào Khu vực tình yêu tối thượng.]

Cha Yeo Woon đang ở gần đây.

Đây là khu vực gần trường nên cũng có thể hiểu được, nhưng cảm giác như déjà-vu vậy. Lần trước cũng đã có chuyện tương tự như thế. Hình như lúc đi mua giày thì phải.

“Anh cũng thương em như Cha Yeo Woon đi.”

Lúc tôi hiểu ra cậu ta đang nói gì thì đã muộn mất một bước.

“Cậu là trẻ con hả?”

“Vâng, một đứa trẻ con muốn trở thành người yêu của hyung.”

Tới lúc này rồi mà còn chơi chữ hả? Dù vậy, lần này, tôi không muốn cứ thế cười cho qua chuyện rồi đi mua bánh waffle cho cậu ta đâu.

Cheon Sang Won liên tục liếm môi. Hai tay lóng ngóng không biết để vào đâu, cậu ta cứ xoa xoa chùi chùi hai tay vào chiếc quần jean đang mặc.

“Không được.”

Cậu ta còn chưa kịp hỏi tại sao, tôi đã ra tay trước.

“Tại cậu không phải là Cha Yeo Woon.”

Khuôn mặt đỏ bừng của Cheon Sang Won như đông cứng lại.

“Em mà cũng tội nghiệp như Cha Yeo Woon thì anh sẽ đón nhận em phải không?”

“Cậu suy nghĩ rồi hẵng nói. Với lại, không phải vì tội nghiệp mà tôi như vậy.”

Không phải vì hoàn cảnh của Cha Yeo Woon đáng thương mà tôi cầu mong cho cậu ấy được hạnh phúc. Đây không phải lòng thương hại.

Dù cuộc sống đầy khổ đau, Cha Yeo Woon vẫn luôn cố gắng tiến về phía trước. Tôi cũng đã từng khổ đau. Năm 28 tuổi, tôi cũng đã kiệt sức vì cuộc sống quá nặng nề, vì chẳng biết phải làm sao, vì cô đơn trơ trọi.

Cha Yeo Woon giống tôi nên tôi cổ vũ cho cậu ấy. Cậu ấy tốt đẹp hơn tôi nhiều. Giá như tôi có thể làm như Cha Yeo Woon, thích ai đó một cách thẳng thắn hết lòng như vậy. Giá như tôi có thể đáp lại tình cảm của cậu ấy. Tôi mong cậu ấy sẽ không phải cô đơn.

Dù cũng bị bỏ rơi như tôi, cậu ấy vẫn tràn đầy khao khát, vẫn có thể thích một người say đắm như thế.

Cậu ấy tỏa sáng lấp lánh biết bao.

Tôi rất thích một Cha Yeo Woon như thế.

Cheon Sang Won sải bước tiến lại phía tôi.

Cậu ta túm tay kéo phắt tôi lại. Đế giày tôi trượt trên mặt vỉa hè. Tôi hơi loạng choạng, thân trên chúng tôi bị kéo sát lại tới chạm cả vào nhau.

Môi cậu ta sượt qua cằm tôi. Lúc nhận ra Cheon Sang Won định làm gì, tôi vừa hoảng hốt vừa thấy quá sức cạn lời.

[HẾT CHƯƠNG 42]


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.