Không Xứng - Mạo Lang Lang

Chương 32




Lúc người hầu lên lầu hai dọn dẹp nhìn thấy An Tịnh nằm bên vũng máu,khiếp vía chạy tới lung lay người cô.An Tịnh có tỉnh lại một chút,cô ấp úng nói,giọng lệch lạc đi hẳn

"Đưa...đưa tôi...đến...bệnh viện"

Sau đó cô ngất lịm đi.Người hầu phát hoảng,định gõ cửa phòng đối diện cầu cứu nhưng lại nghe thấy những âm thanh ám muội kia liền đỏ mặt ngậm ngùi đi gọi cho bệnh viện.

[...]

Nam Hạo nằm trên giường,bên cạnh còn có một cô gái xinh đẹp nhưng sao lại chẳng hề thỏa mãn dù chỉ một chút,ngược lại còn có chút bức bách trong lòng.

Chẳng phải An Tịnh nói sẽ đi cùng với tên con trai kia sao?Bây giờ lại trở về,không lẽ là do hối hận?

Nếu An Tịnh hối hận thật thì những lời anh nói hồi nãy có lẽ hơi quá đáng.Nhưng có khi thế cũng tốt,lâu lâu cũng nên cho cô ta một bài học.Liệu bây giờ An Tịnh có còn ở ngoài đó không nhỉ?

"Hạo,anh còn tỉnh không?"

Hướng Mĩ chợt xoay người,kéo tay anh,kéo Nam Hạo thoát khỏi dòng suy nghĩ

"Hả?Cái gì?"Nam Hạo giật mình quay sang,giọng nói có chút không tự nhiên nhìn Hướng Mĩ e thẹn nép lại gần mình,mùi nước trên người cô ta càng lúc càng nồng,tuy ngửi đã quen nhưng sao Nam Hạo lại cảm thấy thật khó chịu,sau đó lại cảm thấy nhớ mùi hương nhàn nhạt trên cơ thể An Tịnh,nhớ đến ngẩn người.Sao tự nhiên anh lại muốn gặp An Tịnh đến thế?

"Chúng ta quen biết cũng đã khá lâu,anh có muốn em làm bạn gái anh không?"Hướng Mĩ thẹn thùng nói.Về phần Nam Hạo,nếu cô ta nói trong lúc anh đang uống nước thì đảm bảo anh sẽ nôn hết nước trong miệng ra ngoài ngay lập tức.Một nữ tiếp viên dơ bẩn như cô ta mà cũng đòi làm bạn gái của đại thiếu gia Nam Thị?Nực cười quá rồi.

Chợt nhớ đến Khúc An Tịnh,Nam Hạo nghĩ nếu để An Tịnh làm bạn gái anh có lẽ cũng không tệ.Trước kia,Nam Hạo cứ cho rằng Khúc An Tịnh thật sự không xứng với mình,nhưng nghĩ lại An Tịnh có khi còn xuất sắc hơn cả anh.Có điều bây giờ cô đã có bạn trai mới,cơ thể có khi cũng không còn trong sạch,anh làm sao có thể chấp nhận?Càng nghĩ,máu giận càng xâm chiếm cơ thể.

"Nam Hạo,Nam Hạo..."

"Tôi đi uống nước đây..."

Mặc kệ Hướng Mĩ kêu gọi,khóc không thành tiếng,Nam Hạo dứt khoát mặc quần áo xuống giường,anh muốn xem xem An Tịnh liệu có còn chờ anh ngoài kia không.Nhưng vừa mở cửa ra,sắc mặt Nam Hạo chuyển từ hồng hào qua xanh lét rồi trắng bệch.

Bức tường đối diện có dính một mảng máu,dưới sàn nhà cũng bị dính máu bê bết.Máu ở đâu ra?Hay là lúc nãy...lúc nãy...Do anh đẩy cô ấy?

Càng nghĩ lại càng thấy hoảng sợ,An Tịnh mới về nước không lâu đã phải bị anh làm cho bị thương sao?Đúng rồi,trước kia số lần anh gây thương tích cho cô cũng khá nhiều,tâm hồn cô cũng bị anh làm cho tổn thương,thế mà Nam Hạo chỉ vì chuyện cô có bạn trai mà nổi điên lên rồi nói những lời tệ bạc kia..

Anh từ chối tình cảm của An Tịnh,cô đương nhiên có quyền tìm hạnh phúc mới.Tại sao lúc đó anh lại từ chối?Thật ngu ngốc.

Thân thể dần dần run rẩy không yên.Nam Hạo vội vàng lấy áo khoác đi ra ngoài,anh muốn chắc chắn An Tịnh vẫn ổn,nếu không...nếu không...

Trước khi đi,anh để lại cho Hướng Mĩ tấm chi phiếu 10 vạn.Cô ta vẫn khóc lóc níu vạt áo anh,cuối cùng vẫn bị Nam Hạo lạnh lùng đẩy ra xa.

Nam Hạo sợ đi lấy xe mất thời gian nên chạy bộ ra đường lớn đón taxi.Vừa lên xe liền hối thúc tài xế:"Đi vòng quanh thành phố,không được bỏ qua ngóc ngách nào,tôi trả 5000"

Tài xế nghe đến con số Nam Hạo đưa ra,không ngần ngại đồng ý ngay lập tức,lái xe cả tháng có khi còn chẳng kiếm nổi 2000,hôm nay gặp Nam Hạo đối với ông tài xế giống như là đã nhặt được vàng vậy.

Xe đingang khu thương mại,bóng lưng quen thuộc đang chạy trên vỉa hè vô tình lọt ngay vào mắt Nam Hạo.Dáng người,khuôn mặt kia chính xác là Khúc An Tịnh.Vẫn còn chạy tốt thế,làm anh cứ tưởng cô đang sắp phải nằm viện.Nam Hạo kêu tài xế lái xe tấp vào vỉa hè,anh trả tiền xong ngay lập tức xuống xe chạy đến chặn trước mặt cô

"Khúc An Tịnh,lá gan cô càng ngày càng lớn"

Trương Mặc Tịch đang vội,vừa nghe tin chị gái đi viện cô liền tức tốc chạy đi thăm,không ngờ lại gặp phải kẻ phiền toái,máu trong người liền sôi sùng sục.Ơ mà đây chẳng phải là tên hồ đồ ở Hoa Kì sao?Đúng,đúng là hắn ta rồi.

"Tên rắc rối ở Hoa Kì đây mà,Trái Đất đúng là tròn,không thể ngờ lại gặp được anh..."

Nam Hạo ngẩn người,An Tịnh đang nói cái gì thế?

"Khúc An Tịnh,cô nói cái gì vậy?"

"Tôi không phải Khúc An Tịnh,tôi là em song sinh của chị ấy.Aizzz,tên khốn này,mau tránh ra,tôi đang rất vội.."

"Song sinh?An Tịnh có em gái song sinh?"

Hoang đường,thật hoang đường

"Cũng mới nhận cách đây ba năm thôi,người anh gặp trước cổng trường đại học hôm ấy là tôi,không phải An Tịnh.Mà bây giờ tôi phải đến chỗ chị tôi rồi,chào nhé"

Nghe Trương Mặc Tịch nói xong,Nam Hạo sửng người.Hóa ra,chung quy toàn bộ lỗi lầm vẫn là do anh,hóa ra An Tịnh chẳng có bạn trai nào cả.

Trong lòng có chút vui vẻ,nhưng chút vui vẻ nhanh chóng bị dập tắt,thay vào đó là cảm giác tội lỗi,chua xót.Lâu nay là anh đối xử tệ với An Tịnh,là anh xấu xa..

Nam Hạo còn chưa kịp trả lời lại,Trương Mặc Tịch đã gọi taxi đi đến bệnh viện thành phố.Anh giật mình nhìn chiếc xe đã chạy được một đoạn đường,sau đó ngay lập tức gọi một chiếc xe khác bám theo sau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.