Không Ngừng Rung Động

Chương 9




Editor: Ling

---

Đến tầm 10 giờ, mọi người bắt đầu đi tìm phòng nghỉ.

Sếp vô cùng hào phóng, bao hết mấy căn biệt thự.

Tôi và Đàm Duyên Di coi như quản lý cấp cao của công ty, được phân hai phòng ở tầng trên cùng, đối diện nhau.

Phòng khá rộng rãi, chẳng qua tôi không mang quần áo tắm rửa, vốn dĩ đang định tắm qua một cái rồi ngủ luôn, có người đến gõ cửa.

Tôi vừa mở cửa, Đàm Duyên Di đã chui tọt vào, xách theo một túi đựng đồ trên tay.

“Vợ à, anh mang cả cho em, em đi tắm đi.”

Đối diện với nụ cười hồn nhiên vô hại của hắn, trong đầu tôi nghĩ: Coi như anh có lương tâm.

Tuy nhiên, khi tôi bọc khăn tắm đi ra, nhìn thấy bộ đồ ngủ vô cùng thiếu vải ở trên giường, lặng lẽ rút lại những lời vừa rồi.

Đàm Duyên Di chính là tên cầm thú chó má nhất trên thế gian này.

Tôi nói.

Hậu quả trực tiếp của việc này chính là, tôi lấy cớ cảm củm, nằm trong phòng cả một ngày.

Còn Đàm Duyên Di lấy cớ vặn eo, chân chân chính chính nằm một ngày.

Nhân lúc mọi người không có ở đây, tôi hả hê ngồi bên giường hắn giễu cợt: “Đàm tổng giám, bảo kiếm già rồi, uống thêm kỷ tử đi.”

Mặt Đàm Duyên Di lạnh ngắt, “Tiền Khê, em có tin ngay bây giờ anh có thể làm em không xuống giường được không?”

Vừa dứt lời, cửa bang một tiếng, bình trà vỡ.

Đoạn Đình đứng ở khung cửa, theo sau là sếp, và… rất nhiều nhân viên đến thăm bệnh.

Sếp tôi loạng choạng mấy bước, giọng lạc đi: “Công ty của tôi tuyệt đối không thể giao cho hai đứa cầm thú này được!”

Chuyện của tôi và Đàm Duyên Di bị đưa ra ánh sáng.

Sau khi trở về sếp rút kinh nghiệm xương máu, gửi thông báo:

“Công ty nghiêm cấm tình yêu công sở, Đoạn Duyên Di, Tiền Khê vi phạm quy định của công ty, bị trừ một tháng lương! Làm gương cho những người khác!”

Đoạn Đình cười ẻ, “Chị Khê! Cái này sao gọi là trừng phạt? Đây không phải là chính thức công khai sao? Cảnh cáo mấy cô gái nhỏ kia đừng có nghĩ lung tung nữa, tổng giám là hoa đã có chủ rồi.”

Cuộc họp cùng ngày, tôi và Đàm Duyên Di lại cãi nhau.

Sếp bị kẹt ở giữa tình thế tiến thoái lưỡng nan.

“Tiền Khê à, cô phải khiếm tốn một chút! Đừng chống đối cấp trên…”

“Cô ấy chẳng qua là bất đồng ý kiến với tôi mà thôi, có vấn đề gì sao?” Đàm Duyên Di lạnh lùng liếc sếp một cái, sếp im bặt.

Một lát sau lại nói: “Duyên Di à, cậu suốt ngày cãi nhau với vợ…”

“Sếp, trong công việc không có bạn bè gì cả, tôi cũng không phải vợ của anh ta.”

Sếp lại im bặt.

Sau đó, ông ấy nổi trận lôi đình, tuyên bố trừ của tôi với Đàm Duyên mỗi người một nửa tiền lương tháng sau rồi vội vàng rời khỏi phòng họp.

Đàm Duyên Di nghèo đến nỗi bụng kêu leng keng, mỗi ngày mặt dày theo tôi đi nhà ăn.

Hiện tại toàn bộ công ty đều biết hắn ăn bám, dì chia cơm ở nhà ăn cũng múc cho hắn thêm mấy muôi.

Vừa ra khỏi nhà ăn đã có khách không mời mà đến.

Giai Nhân đạp lên giày cao gót, túm lấy Đoàn Đình hét lên: “Anh phải vạch trần chuyện bê bối của Đàm Duyên Di!”

Tôi và Đàm Duyên Di mới ra khỏi nhà ăn, đi cùng còn có rất nhiều đồng nghiệp, cô ta vừa hét lên, mọi người đều cảm thấy hứng thú vây quanh cô ta.

Giai Nhân khoanh tay, vô cùng tự tin nói: "Anh ta yêu đương ngầm với Tiền Khê của công ty mấy người! Tôi đã nhìn thấy quy định của công ty mấy người rồi! Nghiêm cấm!”

Mọi người trầm mặc một lúc.

“Mọi người không kinh ngạc sao?”

Đoạn Đình chậm rãi nói: "Ặc, nói thật, thực ra tôi ship CP của hai người bọn họ. Tôi còn vẽ truyện tranh nữa, có ai mua không?”

“Có!”

"Có viết tiểu thuyết không?"

"Sẽ viết!"

"Công ty mấy người bị bệnh hết rồi!" Giai nhân giận dữ.

Trong lúc bận rộn, Đoạn Đình gọi bảo vệ: "Bác ơi, kẻ điên đó, mau kéo ra ngoài đi ạ, cảm ơn!"

Sau đó, nhà mới của Đàm Duyên Di sửa sang xong, phải chuyển nhà.

Nhà cũ bán đi, giá tăng không ít.

Rốt cuộc mẹ tôi cũng nhớ đến gọi điện cho tôi, “Con xem mắt thế nào rồi?”

“Cũng tạm, đang hẹn hò rồi.”

“Ai? Bộ dáng như nào? Nhà ở đâu?”

Tôi nhìn Đàm Duyên Di đang bận rộn ở phía xa, nói: “Bố mẹ anh ấy ở cạnh nhà mẹ, nếu mẹ hứng thú có thể sang tâm sự.”

Vài giây sau, điện thoại truyền tới giọng mẹ tôi hưng phấn thét chói tai, “Ông Đàm ơi, con trai ông hẹn hò với con gái tôi đấy!”

“Hẹn hò cái gì! Tôi gọi tiểu tử thúi kia trở về! Kết hôn!”

Tối hôm đó, Đàm Duyên Di bị bao vây bởi một đống người lớn, bắt đầu thẩm vấn.

“Chuyện từ khi nào?”

Hắn thở dài, "Không lâu lắm, con và Tiền Khê không muốn kết hôn sớm như vậy, bọn con cần chậm rãi tiếp xúc.”

“Bắt đầu thích người ta từ bao giờ?”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.