Không Kiềm Chế Được

Chương 242




Chương 24.2:

Căn hộ của anh bình thường cũng chẳng mấy khi dùng đến phòng bếp, các thứ lặt vặt thiếu rất nhiều, lưu loát liền xếp thành 4 túi rất to.

Đến lúc ngồi vào trong xe, Nam Hạ còn không quên nhắc: "Nhớ nhắc mấy nữ nhân kia trả tiền dép lại cho em."

Cố Thâm chuyển tay lái: "Phải là trả cho tôi mới đúng chứ? Là tôi trả tiền mà?"

Nam Hạ quay đầu nhìn anh: "Là em chọn."

Thanh âm của Cố Thâm không tự chủ được mang theo cưng chiều: "Được, là em chọn, của em hết."

Hai người trở về nhà, Nam Hạ định đem nguyên liệu xử lý qua một lượt, những thứ dùng cho bữa trưa thì để sang một chỗ, còn lại đều phải đóng gói cẩn thận rồi mới cất vào tủ lạnh.

Đến lúc này mới nhớ ra cô quên mua tạp dề mất rồi.

Cố Thâm thấy vậy mới lấy một chiếc T-shirt đen của anh đi tới: "Khoác tạm cái này đi vậy."

Nam Hạ ngoan ngoãn đồng ý, cởϊ áσ khoác, lấy thun tùy ý bới cao tóc.

Bên trong cô mặc một chiếc váy dài màu vàng nhạt, nổi bật da thịt trắng mịn.

Cố Thâm giúp cô trong áo T-shirt qua đầu.

Anh chưa từng giúp người khác mặc quần áo, động tác trúc trắc vướng víu, so với Nam Hạ tự mình mặc còn chậm chạp hơn.

T-shirt của anh vừa rộng vừa dài, Nam Hạ mặc vào giống như một chiếc váy ngắn, tay áo cũng có chút dài, rất không thuận tiện.

Nam Hạ lại cởi T-shirt đen ra.

Cố Thâm cầm áo khoác lên: "Để tôi đi mua tạp dề cho em."

"Không cần..."

Cô chưa kịp nói hết câu anh đã ra cửa.

Dưới tiểu khu có siêu thị tiện lợi, trong chốc lát Cố Thâm đã trở lại. Anh mua hai cái tạp dề, tháo một cái giúp Nam Hạ mặc vào.

Anh ở sau lưng cô, cúi đầu, hô hấp nóng bỏng phả vào tóc cô, cẩn thận chăm chú, không nhanh không chậm giúp cô cột dây tạp dề.

Sườn cừu trong nồi hầm sôi lục bục, hòa theo tiếng mấy hút khói rì rầm.

Cố Thâm nói: "Được rồi."

Nam Hạ mấp máy môi, hỏi: "Khay ăn ở đâu vậy?"

Sườn cừu hầm tiêu chuẩn, khoai tây xào chua ngọt, salad trộn cùng canh cà chua trứng.

Cố Thâm chậm rãi gắp một khối thịt cừu.

Nam Hạ không chớp mắt nhìn anh, đợi anh chậm rãi thưởng thức xong mới hỏi: "Ngon không?"

Cố Thâm keo kiệt nhả ra mấy chữ: "Tạm được."

Nam Hạ dời tô sườn cừu đi: "Vậy anh đừng ăn nữa."

Cố Thâm khẽ cười: "Có ai dạy em theo đuổi người trong lòng như vậy à? Đồ ăn cũng đã dọn ra rồi còn không cho tôi ăn?"

Nam Hạ thật ra cũng không tức giận, đã lâu rồi cô không nấu ăn, cũng hiểu được khả năng của chính mình.

Dựa theo tính tình của anh, nếu đồ ăn cô làm ra có thể ăn được thì anh nhất định sẽ khen cô. Nhưng nếu anh chỉ nói tạm được thế này nghĩa là đồ ăn này thật sự không thể nuốt nổi.

Nam Hạ: "Nếu không để em làm lại món khác cho anh! Lần đầu tiên em nấu đồ ăn cho người khác, chắc là không được tốt lắm..."

Cố Thâm nhíu mày: "Lần đầu tiên nấu đồ ăn cho người khác?"

Nam Hạ gật đầu: "Có nấu cho ba em một lần, cái này có tính không?"

Cố Thâm kéo tô trở lại, mỉm cười: "Vậy tôi phải ăn hết."

Nam Hạ: "Không cần miễn cưỡng, nhỡ anh ăn xong có chuyện gì thì em biết theo đuổi ai bây giờ?"

Cố Thâm nhìn cô: "An tâm, người vẫn sẽ toàn vẹn đợi em theo đuổi."

Nam Hạ cắn cắn môi, nhìn tô sườn cừu của mình, ăn thử một chút.

....

Cái này... Mà bảo là tạm được á?

Tiêu chuẩn của anh có phải là quá cao rồi không...

*

Truyện được edit và đăng tải duy nhất tại truyenlol.com của nhà @fangshii1823 ạ. Vui lòng theo dõi và ủng hộ truyện tại đây để có được bản edit sớm nhất và đầy đủ nhất. Xin cám ơn.

*

Ăn cơm xong, Nam Hạ lại vào bếp rửa chén.

Cố Thâm nhàn nhã tựa vào khung cửa ngắm cô.

Tóc dài bới cao, bóng lưng nhỏ nhắn xinh đẹp.

Màu sắc chủ đạo của gian bếp là màu nâu ấm của gỗ, hòa cùng màu váy nhàn nhạt của cô thật sự rất đẹp mắt.

Cố Thâm nhìn một lúc, đi tới sau lưng cô.

Nam Hạ cảm nhận được anh tới gần, thuận miệng nói: "Anh không cần đến đây đâu, em..."

Cố Thâm nhẹ nhàng vòng tay qua hông cô.

Thân thể Nam Hạ khẽ dừng lại, lời định nói cũng không thốt ra được.

Chỉ còn tiếng vòi nước chảy róc rách như một dòng suối nhỏ.

Thanh âm trầm thấp của anh sát bên vành tai cô: "Để tôi giúp em."

Duy trì tư thế bị anh ôm trong ngực mà rửa chén xong, Nam Hạ tắt vòi nước, trêu anh: "Em còn chưa bắt đầu theo đuổi, anh liền không nhịn được mà tự đưa mình tới cửa rồi sao?"

Cố Thâm cười nhẹ: "Chỉ cho em nếm chút ngon ngọt như vậy em liền đắc ý sao?"

Nam Hạ quay đầu nhìn anh.

Một ít tóc con của cô khẽ rủ xuống, Cố Thâm thuận tay thay cô chỉnh lại: "Có muốn xem tivi một chút không?"

Nam Hạ đồng ý.

Hai người trở ra phòng khách, Cố Thâm chọn một chương trình tạp kĩ.

Nhìn qua là xem ti vi nhưng thật ra là cùng nhau nói chuyện trên trời dưới đất.

Cố Thâm muốn biết tình hình mấy năm qua của Nam Hạ, hỏi cô vì sao sau khi tốt nghiệp lại không tìm một công việc.

Nam Hạ nói chính mình cũng tình một số vị trí nhưng là yêu cầu của Nam Khải cho nên mới không viết vào CV.

Cố Thâm gật đầu, lại hỏi: "Mấy ngày trước em còn không xác định, sao đột nhiên lại quyết định sẽ ở lại trong nước?"

Nam Hạ thật thà kể lại những gì Tô Điềm đã khuyên cô.

Cô bình tĩnh nói: "Em cảm thấy em nhất định sẽ không chịu nổi chuyện anh sẽ kết hôn với người khác."

Tròng mắt Cố Thâm đen láy, sâu thẳm như vực sâu, chuyên chú nhìn cô.

Nam Hạ: "Bất quá nếu lần này trở về mà anh có bạn gái rồi thì em cũng sẽ không quấy rối anh."

Cố Thâm khẳng định như chém đinh chặt sắt: "Không có."

Anh sẽ không có bạn gái khác, cũng không cùng người khác kết hôn.

Đáy lòng Nam Hạ lại co rút, cảm giác có lỗi dâng tràn.

Đề tài này quá nặng nề, Nam Hạ cũng không muốn khóc lúc này, chuyển đề tài, hỏi: "Lần đó nếu em có bạn trai rồi thì anh làm thế nào?"

Cố Thâm hỏi lại: "Lần nào cơ?"

Nam Hạ: "Lần anh để cho Khả Khả mang trang phục tới đây."

Cố Thâm nhìn màn hình tivi rực rỡ: "Em thật sự không biết?"

Nam Hạ lắc đầu.

"Cho dù em đã có bạn trai đi nữa thì anh cũng nhất định sẽ cướp em về."

Nam Hạ biết anh nhất định sẽ nói vậy, bất quá cũng chỉ là cứng miệng vậy thôi.

Tuy bề ngoài nhìn anh phóng khoáng không chút quy củ nhưng thật ra bên trong anh thật sự là một người đàn ông nghiêm chỉnh đứng đắn.

Nam Hạ nói: "Anh sẽ không như thế."

Cô nghiêm túc khẳng định: "Nếu em thật sự đã có bạn trai, anh nhất định sẽ im lặng rời xa em, thậm chí sẽ tìm mọi cách để tránh khỏi tầm mắt em."

Cố Thâm chăm chú nhìn cô một lúc, bật cười, cả người thoải mái vào ghế.

"Vậy chỉ có thể nói là em đoán sai rồi."

"Em cảm thấy may mắn, vì lúc em quay về em là một người độc thân."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.