Chương 50: Đâu mới là sự thật
Chịu thôi! Bọn họ muốn đánh thì cứ đánh, anh không chán sống đến vậy.
Cho tới khi, mọi thứ trở nên hỗn loạn, bàn ghế gãy quăng khắp nơi, những chai rượi thủy tuy vỡ vụn nằm la liệt trên mặt đất, Diệp Lăng Tây mới kéo được hai vị tổ tông kia ra khỏi nhau.
“Con mẹ nó, hai người phát điên cái gì vậy?” Diệp Lăng Tây thở hồng hộc đứng ở giữa chống lưng nhìn hai người đàn ông bên trái bên phải mình, tức anh ách lên tiếng.
Nếu không phải vì liên hợp trừ khử kẻ nọ, Diệp Lăng Tây hắn cũng không tới đây dây dưa với bọn người ở đây đâu.
Thật tức chết hắn mà!
“Mấy người mau phái người dọn dẹp đống lộn xộn này đi.” Lúc này Cố Dư Thiên mới bước ra, phân phó với quản lý đang run lập cập chứng kiến mọi chuyện từ đầu đến cuối.
Sau đó, Cố Dư Thiên lại kêu mấy đàn em, “Mấy người mau đưa hai người này về hai căn phòng riêng đi. Bọn họ cần nghỉ ngơi rồi!” Hai người này trong lời nói của Cố Dư Thiên chính là Mộ Thiếu Quân và Hàn Tuấn.
Mấy đàn em tuân mệnh làm theo, khi thấy hai người kia đi khuất rồi Diệp Lăng Tây mới bước tới chỗ Cố Dư Thiên, “Kế hoạch đến đâu rồi?”
Cố Dư Thiên đáp:”Đã chuẩn bị xong.”, Song lại hỏi:”Bách Lý Phong và Dương Phàm đã tới chưa?”
“Hai người bọn họ đã tới, đợi cậu trên tầng.”
“Vậy chúng ta lên đó đi.” Cố Dư Thiên gật đầu nói xong rồi cả hai người cùng bước lên lầu.
*****
Sáng ngày hôm sau, Tuyết Dung có mặt ở sân bay. Cô quay đầu nhìn lại phía sau một lần. Cô phải đi rồi, rời xa nơi này.
Rời xa nơi có bao kỷ niệm hạnh phúc, vui buồn và đầy đau khổ này.
Dù đã tan nát cõi lòng, dù có vết thương đầy mình, nhưng cô vẫn vừa đi vừa ngoảnh đầu lại.
Đến khi bước chân vào khu vực kiểm soát vé, cô chua xót quay đầu.
Khờ thật, còn gì với nhau nữa đâu mà trông mong điều gì chứ!
Khóe mắt đỏ ửng, cô bước vào bên trong.
Nhìn bóng cô khuất rồi, người đàn ông mặc áo đen quan sát phía xa liền cầm điện thoại lên gọi cho một người để báo cáo.
“Ông chủ, thiếu phu nhân đã lên máy bay rồi ạ!”
Đầu dây bên kia im lặng đến đáng sợ, không nói điều gì, rất lâu sau đó một đáp một tiếng “ừ” nhạt như nước ốc.
Ngồi trên tòa nhà cao tầng hoàng kim, người đàn ông hướng mắt lên bầu trời qua tấm kính trong suốt, ánh mắt nhìn tới chiếc máy bay xa vời vợi kia.
Xa như khoảng cách đôi ta bây giờ!
“Anh xin lỗi!”
Người đàn ông quặn đau nơi lồng ngực, đưa tay ôm lên ngực mình, khó khăn khàn giọng lẩm bẩm.
*******
Hơn một tháng sau.
“Ọe, ọe, ọe….” Tuyết Dung vừa đặt đĩa thức ăn lên bàn, một vị chua trào ngược dạ dày lên trên cổ họng khiến cô tức tốc chạy tới nhà tắm nôn thốc tháo.
Sau khi nôn hết đồ ăn buổi sáng nay đã ăn ra ngoài, cảm giác khó chịu vẫn không tiêu tán được là bao.
Cô trở lại bàn ăn, nhìn thấy những món mình làm trên bàn, cũng không muốn ăn nữa.
Cô đành để hết vào tủ lạnh rồi về phòng nằm ngủ.
Dạo này cô không những ốm nghén nặng lại còn hay buồn ngủ. Thời gian cô dành ra nhiều nhất chính là ngủ.
Cô ngủ một mạch đến chiều tối, vì cơn đói mà thức dậy. Nhìn đồng hồ đã gần sáu giờ, cô xuống giường, đến phòng bếp mở tủ lạnh ra rồi lấy một cái bánh ngọt ăn tạm trước.
Ngoài trời đã đổ mưa rào nặng hạt từ lâu, vì ngủ quá sâu nên thức dậy cô mới biết được.
Ngồi trên ghế ăn bánh, điện thoại của cô bỗng “ting” một tiếng, có tiếng tin nhắn báo tới.
Cầm điện thoại lên nhìn, là tin nhắn của Chung Hân.
Chung Hân: Dung à, dạo này mình bận quá nên không tới thăm bạn được, vẫn khỏe chứ?
Cô cầm điện thoại lên và nhắn lại: Dạo này mình vẫn khỏe. Bạn có công việc thì cứ bận đi, công việc là quan trọng.
Chung Hân: Lần trước tới thăm thấy bạn ốm nghén kinh quá. Giờ bạn đỡ hơn chưa?
Tuyết Dung: Mình cũng đỡ hơn rồi, bạn đừng lo.
Mặc dù cô vẫn ốm nghén nặng như trước, không ăn được mấy, người suốt ngày cứ mệt mỏi dã dời nhưng cô không muốn Chung Hân bên đấy phải lo lắng, nên cô nói dối.
Chung Hận: Dung này…mình…thực ra…
Đầu giây bên kia, Chung Hân cứ đắn đo mãi mà không nhắn được hoàn chỉnh nội dung điều muốn nói.
Cô ấy sợ khi cô nghe tin rồi sẽ đau lòng, nhưng mà sớm muộn gì cô cũng biết nên thà là cô ấy nghĩ mình nói với cô trước tốt hơn.
Nhưng mà chuyện này thực sự rất khó mở lời.
Tuyết Dung: Có gì cứ nói đi.
Cô ở đầu dây bên này không cảm nhận được sự khó xử của Chung Hân bên kia, nhắn hỏi lại.
Chung Hân đắn đo một hồi, sau đó….
Chung Hân: Thì là…bạn phải bình tĩnh nhé! Thực ra, hai ngày nữa là ngày…Mộ Thiếu Quân cùng Lục Thanh Hoa kết hôn với nhau. Bạn….
Bạn sẽ không sao chứ?
Nhìn thấy dòng chữ này, thân thể cô khựng lại. Trái tim bên lồng ngực bỗng chốc nhói lên, tâm trạng khổ sở, nặng nề nhanh chóng bao trùm lấy cô.
Phải rồi, như trước đã định hai người họ sẽ kết hôn với nhau. Mộ Thiếu Quân vì yêu cô ấy mà bất chấp việc phản đối của cha mẹ Mộ vẫn muốn kết hôn với cô ấy.
Nghĩ tới đoạn tình cảm không thể quên được này, cõi lòng cô nặng nề, trái tim cũng đau đớn từng chút khi cứ nghĩ tới họ sắp kết hôn rồi.
Hai ngày nữa thôi, họ sẽ kết hôn với nhau, sẽ là vợ chồng của nhau rồi!
Còn cô, cô chỉ có thể ở chỗ này, bước ra khỏi thế giới của Mộ Thiếu Quân, sẽ không còn là gì của anh nữa.
Trước đây khi cô vẫn là con gái nuôi của Lâm gia, cô bị cha nuôi Lâm Hùng bắt phải thay Lâm Tiêu Tiêu lấy anh, cô đã chấp nhận. Phần vì bị ép nhưng cô biết, là thâm tâm cô cam tâm tình nguyện muốn.
Bởi vì cô thích Mộ Thiếu Quân.
Cô muốn được đến gần anh, cho dù anh ghét cô, hận cô, nhưng cô luôn nói, là anh ghét Lâm Tiêu Tiêu, hận Lâm Tiêu Tiêu mà không phải là cô.
Nhưng bao nỗi đau cùng tổn thương, cô chính là người nhận lấy. Cô không dám oán trách ai, là do cô lựa chọn, cô không có quyền kêu ca khi tự chuốc lấy tủi nhục và đau khổ thế này.
Cô cười khổ một tiếng!
Càng nghĩ tới hai ngày sau người đàn ông đó sẽ lấy một người phụ nữ khác làm vợ, trái tim cô đau đớn khôn nguôi. Nỗi đau này, khó lời tả hết.
Cô cũng chỉ có thể bất lực ngồi ở nơi này, một mình gặm nhấm nỗi ưu thương, đau khổ của bản thân.
Chung Hân: Dung, bạn còn đó không? Bạn không sao chứ?
Chung Hân đầu dây bên kia thấy cô rất lâu không nhắn tin hồi âm nào liền có chút lo lắng mà nhắn lại.
Ngôn Tình Ngược
Tiếng “ting” của tin nhắn gửi đến kéo cô hồi tỉnh lại.
Tuyết Dung: Mình không sao. Đừng nghĩ nhiều.
Nghĩ nghĩ cô lại nhắn gửi tiếp: Dù sao thì, bắt đầu mối quan hệ này là mình chen chân vào trước. Bây giờ anh ấy có thể hạnh phúc bên người mình yêu, mình thấy rất vui.
Hạnh phúc sao? Vui sao?
Cô làm sao mà có thể hạnh phúc cùng vui vẻ đây. Đó là người cô yêu khắc cốt ghi tâm như vậy, cô sao có thể vui, có thể hạnh phúc khi anh về với người con gái khác chứ?!
Nhưng là hiện thực ngang trái, cô yêu người bao nhiêu, người ghét cô bấy nhiêu. Cô chỉ có thể nuốt nước mắt ngược vào tim, nở nụ cười tươi nhất chúc phúc cho anh mà thôi.
Chung Hân: Bạn…haizzz, thôi thôi vậy. Mình cúp máy trước đây, Diệp Lăng Tây hắn đến tìm mình rồi.
Chung Hân nhắn xong tin này liền mở cửa ra khỏi phòng vì nghe thấy tiếng xe của Diệp Lăng Tây.
Tuyết Dung đọc xong tin cuối cô ấy gửi lại hơi cảm thấy buồn cười.
Nghe nói Diệp Lăng Tây và Chung Hân sau nhiều lần ngược luyến yêu thương thì Diệp Lăng Tây nhận ra bản thấy có tình cảm với cô ấy nên bắt đầu lại từ đầu theo đuổi.
Chung Hân mặc dù yêu Diệp Lăng Tây nhưng vì nỗi đau lúc trước nên chưa vội vàng tha thứ. Thành ra hai người này bây giờ vẫn đang giận dỗi, người chạy ta bắt.
Cô nhiều lần nghe Chung Hân đến đây than rằng Diệp Lăng Tây rất dính người thì mới biết tình hình của bọn họ.
Cô nghĩ, sớm muộn gì Chung Hân cũng sẽ chấp nhận Diệp Lăng Tây mà thôi. Họ có thể đi tới bến bờ hạnh phúc cô sẽ rất vui.
Nhưng, nghĩ tới bản thân mình…cô lại cảm thấy chua xót, cô thì…sao có khả năng nữa chứ…!!!