Chương 47: Cô cứ tưởng, hạnh phúc sẽ tới với cô
“Anh yêu em, Dung à!” Khi cả hai cùng tới cao trào, Mộ Thiếu Quân siết chặt eo cô, hôn lên môi cô, chân thành dịu dàng, khàn khàn giọng nói.
Tuyết Dung:”…..”
Cô, cô vừa nghe thấy cái gì?
Anh, anh, anh…..!!!
Anh, anh nói yêu cô sao?
Là yêu!
Là yêu sao?
“Anh nói lại đi!” Tình triều qua đi, cô mệt mỏi nằm trên người anh, được anh ôm vào lòng, cô không nhịn được mà hỏi.
Lời vừa rồi của anh, thực sự là thật sao?
Người đàn ông đó, nói yêu cô!?
Cô từng nghe nói, nếu khi bạn làm tình với một người đàn ông, trong giây phút cao trào ấy, anh ta nói yêu bạn bằng ánh mắt chan chứa tình yêu và sự dịu dàng, vậy chứng tỏ, anh ta thực sự yêu bạn!
Cô không biết lời nói kia có bao nhiêu đúng, thường nói, lời của người đàn ông khi ở trên giường hoàn toàn không thể tin được.
Nhưng mà, ánh mắt khi anh nói lời yêu đó của anh, thực sự quá thâm tình, cô không thể ngăn được mình nghĩ nhiều.
Mộ Thiếu Quân ôm chặt lấy cô như trân bảo vậy quý, hôn lên trán cô, đối diện với ánh mắt lo sợ cùng chờ mong của cô, anh chân thành nhu tình lặp lại lần nữa, “Anh yêu em.” Thực sự rất yêu!
Cô nhìn anh không nói gì, chỉ là nước mắt bờ mi không ngăn được mà tràn ra.
Cô bật khóc!
Khóc vì hạnh phúc, khóc vì, lời yêu này được anh thổ lộ ngay trong đêm nay, ngay trong thời điểm này.
Cô hạnh phúc đến nức nở!
Cô cười trong nước mắt, nắm lấy tay anh, nói không nên lời.
Cô đã, chờ đợi ngày này lâu lắm rồi!
Tưởng chừng như, sẽ không được đáp lại. Tưởng chừng như, sẽ không bao giờ có được tình yêu này của anh.
Mộ Thiếu Quân thấy cô khóc, trong lòng đau xót và khó chịu vô cùng. Anh vươn tay lau nước mắt cho cô, dịu dàng nói:”Đừng có khóc, em đừng khóc!”
“Không, em không khóc, em rất vui.” Cô mỉm cười nhìn anh lắc đầu, bởi vì quá vui mà cô mới khóc.
Cô hứng chịu trái đắng bao lâu nay, giờ được hái quả ngọt, bất ngờ quá, cô còn tưởng mình đang nằm mơ giữa ban ngày.
Nếu mơ, cô nguyện không tỉnh lại. Nhưng đây là sự thật, người đàn ông cô yêu thầm bấy lâu nay cũng yêu cô.
Cho dù không biết tình yêu này của anh kéo dài bao lâu, nhiều bao nhiêu, nhưng như vậy là đủ với cô rồi!
Như vậy, đã tốt lắm rồi!
“Mộ Thiếu Quân!” Tuyết Dung nhìn anh, ngắm anh, anh cũng nhìn cô, ngắm cô. Rất lâu sau, cô khẽ gọi tên anh.
“Ừ, anh đây!”
“Em…Mộ Thiếu Quân, em cũng yêu anh.” Yêu anh rất nhiều, rất nhiều!
Mộ Thiếu Quân nghe thấy lời cô nói, anh sửng sốt, sau đó là niềm vui sướng vô bờ bến.
Cô ấy, cô ấy, cô ấy cũng yêu anh!
Cô ấy, cô ấy nói yêu anh!
Mộ Thiếu Quân hai mắt bừng sáng, đè cô xuống dưới thân, khóe miệng không khống chế được mà cong lên đẹp đẽ.
“Dung, cho dù có chuyện gì xảy ra, anh vẫn mãi yêu em.”
???
!!!
Mộ Thiếu Quân nói xong lời nói ấy liền một lần nữa áp đảo lấy cô, cùng cô triền miên không dứt.
Tuyết Dung bởi vì nhiệt tình cùng tình yêu của anh khiến cho đầu óc mê muội, cho nên cô đã dễ dàng bỏ qua điểm mình thấy là lạ trong lời nói ấy.
……….
Trong căn phòng ngủ mờ tối, chỉ có ánh sáng đèn ngủ màu cam yếu ớt chiếu xuống, hắt lên tường hình bóng người đàn ông cô đơn, tịch mịch ngồi hút thuốc trên ghế.
Anh nhìn cô gái đang ngủ say trên giường, cô nhỏ bé như vậy, cô lương thiện như vậy, yêu anh như vậy. Anh….
Anh không thể để cô vướng vào chuyện rắc rối mà cô không nên đối mặt này.
“Dung, anh yêu em cũng…xin lỗi!”
Hãy tha lỗi cho anh!
Ngày hôm sau, những tia nắng sớm ban mai chiếu rọi qua khe cửa sổ, hắt lên giường khiến người con gái đang ngủ trong chăn phải tỉnh dậy.
Cô mở mắt, phát hiện bên cạnh mình đã không còn hình bóng ấy. Anh đã rời giường rồi sao?
Cô ngồi dậy, cũng thấy bản thân quần áo chỉnh tề rồi.
Nghĩ tới đêm tối hôm qua điên cuồng, phóng túng hết mình với người đàn ông đó, lại nghĩ tới khi cô ngủ anh giúp cô mặc lại quần áo, mặt đẹp của cô liền không tiền đồ mà nóng ran lên.
Người đàn ông đó, Mộ Thiếu Quân…anh đêm qua đã nói lời yêu với cô rồi!
Cô cũng nói lời yêu với anh rồi!
Cô, vui quá đi!
Là thật, tất cả đều là thật, không phải là mơ!
Mặc dù dưới hạ thân hơi đau nhưng cô vẫn có thể đi được, chỉ là, tướng đi có chút hơi kỳ quái.
Cô đi xuống nhà dưới, không thấy Mộ Thiếu Quân đâu mà ngược lại thấy một người giúp việc, người giúp việc này là thím đang giúp viện tại Mộ gia nội trạch mà.
“Thiếu phu nhân, cô xuống rồi. Mau lại đây ăn sáng đi.” Thím giúp việc vui vẻ đi tới đỡ lấy cô ngồi vào ghế, miệng không ngừng nói.
Cô gật đầu, “Sao thím tới đây?” Cũng cảm thấy hơi lạ. Chẳng lẽ là anh gọi thím đây tới?!
“Vâng, là cậu chủ hôm qua gọi điện cho phu nhân nói tôi đến đây giúp việc cho thiếu phu nhân.” Thím giúp việc trả lời rồi đi vào lấy bữa sáng cho cô.
Khi thím đi ra, cô lại hỏi:”Thế anh ấy đâu rồi thím?” Mộ Thiếu Quân đi làm rồi sao?
“À, cậu chủ nhắn với tôi rằng, khi thiếu phu nhân dậy thì nói với cô, cậu chủ có công việc đột xuất phải đi, chắc là công tác bên nước ngoài hai ba tuần gì đó. Nói thiếu phu nhân không cần lo lắng.”
“À!” Tuyết Dung cúi đầu múc thìa cháo cho vào miệng ăn, mắt cô cụp xuống, che giấu đi nỗi buồn chợt xuất hiện.
Anh đi mà cũng không trực tiếp nói với cô một tiếng mà lại thông qua thím giúp việc! Hơn nữa, cũng không một lời từ biệt với cô mà đã vội vàng đi rồi.
Hôm qua còn nhiệt tình với cô như vậy….
Không, anh là vì công việc, cô không nên nghĩ ngợi nhiều như thế.
Tuyết Dung phủ nhận cảm giác hụt hẫng, thất vọng và chua chát trong lòng, cố thuyết phục mình.
Sau đó, cô tới công ty làm việc như bình thường, tan tầm lại lái xe đến bệnh viện thăm Chung Hân, đến tối thì về nhà.
Một mình ăn cơm, cô cảm thấy rất trống vắng. Đã quen với sự hiện diện của anh, cùng anh ăn cơm, nên giờ anh không có ở đây, thật sự khiến tâm trí cô không tập trung và vui vẻ được chút nào.
Nhớ anh quá!
Không biết đến khi nào anh mới về? Tại sao đi công tác mà không nói với cô một lời chứ?
Buổi tối trước khi đi ngủ, cô không nhịn được mà gọi điện cho anh, nhưng đầu dây bên kia báo bận, cô không nói chuyện được với anh.
Đành vậy, chắc anh bận rồi!
Cô mang theo nỗi nhớ anh và sự lo lắng man mác đi vào rất ngủ.
Thời gian thấm thoắt thoi đưa, xa anh cũng đã tròn hai tuần rồi. Hai tuần này, hai người cô và anh, không một câu nhắn thoại, không một cuộc gọi điện.
Cô gọi thì máy anh báo bận suốt, cô không kìm được mà nhắn tin nhưng cũng không thấy anh hồi âm lại.
Cô tự hỏi, anh rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao từ đêm mặn nồng lần ấy liền biến mất vô tung? Dường như cắt đứt liên lạc hoàn toàn với cô ấy!
Cô hoang mang, lo sợ trong nỗi nhớ anh từng ngày.
Cô sợ, sợ tất cả chỉ là tự mình đa tình!
Sợ tất cả những gì hạnh phúc, tốt đẹp đêm đó chỉ là giả dối.
“Đi trung tâm mua sắm cho khuây khỏa nhé!”
Chung Hân tới công ty gặp cô, biết cô dạo này u buồn nhiều tâm sự cô ấy không thể chịu được, muốn dẫn cô ra ngoài hít thở không khí.
Cô định từ chối, nhưng nghĩ lại thấy mình có tan tầm về cũng không có việc gì làm nên đành gật đầu đồng ý.
Hai người các cô lái xe tới trung tâm thương mại mua sắm. Đi dạo khắp nơi trong trung tâm quả thực khiến tâm trạng cô tốt lên không ít.
“Chúng ta đi ăn nhé. Mình dạo này thèm đồ Thái ghê ấy!” Chung Hân kéo tay cô ra khỏi trung tâm, vui vẻ đề nghị.
“Được thôi!” Cô cũng vui vẻ gật đầu.
“Vậy chờ mình đi lấy xe.” Cô ấy đề nghị rồi tới bãi đỗ xe.
Một mình cô đứng bên lề đường trước cửa trung tâm, nhìn ngắm phố xá đông đúc tấp nập, lòng khẽ thở dài. Thôi, đừng nghĩ nữa, anh cũng sắp công tác về rồi mà!
Chỉ là, tầm mắt cô lướt qua, lại vô tình nhìn thấy hình bóng quen thuộc đến ngỡ ngàng ấy.
Là anh…Mộ Thiếu Quân!
Cô không thể tin nổi vào mắt mình, cô nhìn chằm chằm vào hình bóng tuấn dật ấy.
Không phải giờ anh đang bên nước ngoài sao? Anh nói, anh đi công tác mà?
Trong lòng có nghi hoặc, cô bước về hướng anh. Nhưng, trong khoảnh khắc đến gần ấy, cả thân thể cô như trúng phải sét mà đứng hình tại chỗ.
Người con gái kia, người con gái đang được anh ôm trong lòng, là Lục Thanh Hoa.
Anh….
Sao lại như thế?! Hai mắt cô nhòe đi, cô bước tới chỗ anh.
“Mộ Thiếu Quân!” Cô đứng sau anh, khẽ gọi.
Người đàn ông thân thể cứng đờ khi nghe thấy giọng nói của cô, nhưng rất nhanh, anh quay đầu lại đối mặt với cô.
Khoảnh khắc ấy, cõi lòng cô, trái tim cô gần như tan nát.
Ánh mắt chán ghét ấy của anh, lạnh lùng như băng, thờ ơ như gặp một người dưng trong mắt anh, là đang nhìn vào cô.
Cô…cô đây là đang làm gì thế này?
Vậy ra, tất cả những lời nói trước đó của Lục Thanh Hoa, đều là thật hay sao?