Không Hối Hận Khi Yêu Anh

Chương 41: Chap-41




Chương 41: Bạn thân gặp chuyện

Cô thực sự không thể tin nổi được là người đàn ông cô luôn yêu thầm bấy lâu này này, hiện tại ngồi trước mặt cô, lại mặt dày như vậy mà hỏi cô, “Nhan sắc này có khiến em vừa lòng?”

Vừa lòng!

Cô đương nhiên vô cùng vừa lòng đó nha!

Chỉ là, làm sao có thể không thấy xấu hổ mà trả lời được.

Tuyết Dung đỏ mặt, không thèm nhìn anh, không trả lời câu này của anh, một mực cúi đầu ăn bữa sáng, mặc kệ người đàn ông bên cạnh đang đen mặt với cô.

Tuyết Dung đi làm. Mộ Thiếu Quân cương quyết muốn lái xe đưa cô đi, cô không cản được, đành để anh đưa đêi. Cô bảo anh dừng xe cách công ty một khoảng, tránh cho mọi người chú ý.

Trước khi xuống xe, người đàn ông lưu luyến không muốn rời khỏi cô, lại gian trá đưa cô vào “bẫy” của mình. Kết quả, trước khi anh thực sự rời đi, được hôn mỹ nhân tới thỏa mãn.

“Alo?” Trong văn phòng, khi cô đang làm việc thì thấy có một số lạ gọi tới.

“Xin hỏi cô là người nhà của bệnh nhân Lạc Chung Hân phải không ạ? Hiện tại cô Lạc đang nằm trị liệu tại bệnh viện xx, mong cô tới đây làm thủ tục giúp chúng tôi với ạ.”

Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói của cô y tá bệnh viện xx, Tuyết Dung há mồm rồi lại bịt miệng chính mình, cô rất nhanh lấy bình tĩnh lại, hỏi cô y tá kia vài điều rồi bắt xe chạy tới bệnh viện xx.

Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra thế này? Bạn cô – Chung Hân, đi công tác mà sao hiện tại lại nằm ở bệnh viện cơ chứ?

Bệnh viện xx nằm trên đường quốc lộ chính của thành phố, vậy có nghĩa là Chung Hân đã đi công tác trở về đây rồi! Vậy tại sao lại không nói với cô một tiếng? Cô ấy về bao lâu rồi? Và chuyện gì đã xảy ra với cô ấy cơ chứ?

Vừa lái xe Tuyết Dung vừa không thể không ngừng thắc mắc và đưa ra nghi vấn trong lòng.

Nhưng quan trọng là bây giờ cô phải gặp được người bạn thân nhất của cô, xem xem cô ấy có sao hay không? Cô thầm cầu nguyện, chỉ mong Chung Hân không có sao!

Ước chừng khoảng mười lăm phút sau, xe của cô đỗ trước cổng bệnh viện xx. Cô chạy thẳng vào bệnh viện, sau đó hỏi thăm vài cô y tá trong này, mới đi tới được trước cửa phòng Chung Hân đang nằm dưỡng thương.

“Cô là người nhà bệnh nhân?” Khi cô vừa đứng trước cửa phòng bệnh nhìn cô ấy được một chút thì phía đằng sau liền nghe thấy tiếng nói của một người đàn ông. Cô quay lại thì thấy anh ta mặc áo blouse trắng của bác sĩ.

Cô gật đầu coi như xác nhận, “Tình hình cô ấy bây giờ thế nào rồi?”

Người đàn ông trước mặt cô, dung mạo anh tuấn, đẹp trai, dáng người cao lớn, khí chất cao quý không giống người bình thường, nhưng khi nói chuyện lại tỏ thái độ có chút chán ghét, nhất là khi nói tới bạn cô đang nằm trong kia.

“Hiện tại cô ta đã qua cơn nguy hiểm, đợi sau khi bệnh nhân tỉnh lại là có thể vào thăm.” Anh ta lạnh lùng nhìn cô một cái sau đó cúi xuống nhìn tờ giấy trên tay mình rồi nói.

????

Cô nhíu mày nhìn vị bác sĩ trẻ tuổi đẹp trai này nói xong là liền rời đi, cô có chút hoang mang, anh bác sĩ này dùng giọng điệu vô cùng lạnh lùng nói chuyện với cô?

Vấn đề này vốn không quan trọng, mà là cô với anh ta không có quen nhau, anh ta cũng không hề thể hiện sự thân thiện đúng mức cần có của một bác sĩ! Hơn nữa, cô còn tinh mắt nhìn ra, dường như người đàn ông này rất chán ghét bạn cô đang nằm trong kia.

Họ quen nhau?

Có lẽ là như vậy, tuy cô không chắc chắn, mọi vấn đề liên quan tới Chung Hân hiện tại rất mơ hồ, nhưng chắc là, đợi sau khi cô ấy tỉnh lại thì sẽ rõ chuyện gì đã và đang xảy ra với cô ấy.

Tuyết Dung thở ra một hơi, nhanh chóng đi làm thủ tục nhập viện cho bạn mình, sau đó, cô ngồi trước hành lang phòng bệnh chờ đợi Chung Hân tỉnh lại.

Trong lúc chờ đợi, điện thoại của cô reo lên, cô bấm nút nghe:”Alo, em nghe…”

“Em tan làm chưa? Chúng ta cùng đi ăn cơm trưa nhé!?” Mộ Thiếu Quân ở đầu dây bên kia dịu dàng nói.

Cô cũng cười, nhưng hiện tại làm sao có tâm trạng ăn uống chứ, “Chắc không được rồi. Hiện tại em đang ở tại bệnh viện…”

Cô còn chưa nói xong, người đàn ông nghe thấy hai chữ “bệnh viện” liền lo lắng nói ngay:”Em làm sao? Sao lại ở bệnh viện? Nói cho anh biết là bệnh viện nào?...”

Tuyết Dung có chút dở khóc dở cười nhưng thấy anh lo lắng cho mình như vậy lại không tránh được một trận ấm áp dâng lên trong lòng, cô ngắt lời anh, “Em không có sao. Là bạn em, cô ấy có chuyện phải nhập viện, người của bệnh viện gọi tới cho em. Hiện tại em đang ở tại bệnh viện xx.”

“Được, em chờ anh!” Mộ Thiếu Quân nghe cô nói xong mới thở phào nhẹ nhõm, cô không sao mới là điều anh để tâm nhất. Anh kết thúc công việc nửa ngày, lập tức phóng xe tới địa điểm bệnh viện cô nói. Cơ bản là mới xa cô có mấy tiếng nhưng rất nhớ cô!

Tuyết Dung cầm điện thoại trên tay, cô thở dài. Sao lại thế này, chỉ trong một thời gian ngắn thôi mà đã có nhiều thứ xảy ra đến vậy. Chung Hân, bạn tốt của cô, mong cô ấy không có chuyện gì!

Mộ Thiếu Quân lái xe, cũng chừng mười lắm phút thì anh có mặt tại bệnh viện xx. Chỉ là khi anh bước vào bệnh viện này, anh chợt nhíu mày nhận ra, đây là bệnh viện tư nhân của Diệp gia.

Diệp gia….vậy mà cũng xuất hiện tại thành phố này rồi!

Anh bước vào bệnh viện, thu hút ánh nhìn của không ít người, cuối cùng mọi người tại đây nhìn thấy người đàn ông bất phàm này đi tới bên cạnh một cô gái xinh đẹp đang ngồi tại một góc trên ghế của hành lang bệnh viện.

“Dung…”

“Anh đến rồi!” Cô nhìn thấy anh không nén được vui mừng, cô đứng dậy đi tới chỗ anh.

“Làm sao vậy?” Mộ Thiếu Quân vuốt tóc cô hỏi.

“Em thực sự không có chuyện gì. Là bạn em….” Cô cười nhẹ lắc đầu nói, lại nhìn về hướng cửa trước mặt hai người, Chung Hân vừa phẫu thuật xong và nằm trong đó, “Bạn thân nhất của em đang nằm trong đó, em lo cho cô ấy lắm!”

“Không sao, đừng lo.” Mộ Thiếu Quân vuốt tóc cô, cười trấn an, “Chúng ta đi ăn cơm đi, bạn em bây giờ chưa có tỉnh lại nhanh như vậy. Không nên để bản thân bị đói!”

Tuyết Dung vốn không muốn đi, cô muốn đợi ở đây, nhưng, nhìn ánh mắt tha thiết của anh, cô lại không kìm lòng được mà đồng ý.

“Được.” Dù sao Chung Hân cũng qua cơn nguy kịch rồi, cô đi một chút chắc sẽ không có chuyện gì đâu.

“Chúng ta tới căn tin bệnh viện này dùng bữa đi.” Anh đề nghị, đây là bệnh viện tư nhân, hơn nữa còn là sản nghiệp của Diệp gia, chắc đồ ăn nơi này cũng không đến nỗi đâu.

Vậy là, hai người cùng nhau ăn trưa tại bệnh viện. Sau khi ăn xong, Tuyết Dung cũng nhận được tin Chung Hân đã tỉnh lại, cô vui mừng kéo Mộ Thiếu Quân đi tới phòng bệnh thăm cô ấy.

“Cậu thấy trong người thế nào rồi?” Nhìn thấy cô bạn yếu ớt nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt không có sức sống, lòng cô vừa đau vừa buồn. Cô không biết nói gì nhiều lúc này, hai mắt đỏ hoe, chỉ nói được câu đó.

Bạn cô, mới một khoảng thời gian không gặp thôi, sao lại tiều tụy đi thế này?

“Mình không sao.” Chung Hân nhìn thấy có hai người bước vào phòng bệnh của mình, nhìn kỹ thì phát hiện là cô bạn thân Tuyết Dung, theo sau cô là một người đàn ông tuấn tú bất phàm, cô không quen biết nhưng lại thấy hơi quen mắt, nhưng nhất thời lại chẳng nhớ ra là ai.

“Cậu muốn ăn gì không, mình đi mua ngay nhé!” Chân tay cô lúng túng đỡ Chung Hân đang muốn ngồi dậy. Cả người cô bạn vô lực lại yếu ớt tựa lên người cô. Mộ Thiếu Quân đứng một góc nhìn cảnh này.

Chung Hân lắc đầu, lại nhìn cô nói:”Cảm ơn cậu đã tới đây giúp mình.” Song cô ấy quay sang nhìn Mộ Thiếu Quân, “Vị này là….?”

Tuyết Dung nhìn anh, trả lời cô ấy:”Là Mộ Thiếu Quân, chồng mình.” Cô nói câu này có hơi ngượng miệng, hai chữ “chồng mình” nói rất bé, nhưng hai người kia vẫn nghe thấy được.

Mộ Thiếu Quân nhéch mép cười cười, anh thấy hai chữ “chồng mình” này rất tốt, rất vui sướng. Nhưng ngược lại là Chung Hân, cô ấy hơi trợn trong mắt nhìn cô, không phải hai người này đã ly hôn rồi à?

Nhưng Chung Hân cũng không có tỏ thái độ gì, cô hiện tại rất mệt mỏi, mệt mỏi trong chính chuyện tình cảm rắc rối của mình, bản thân cũng thực ngu ngốc mới đi đến kết cục này.

Trong lòng Chung Hân buồn rầu nghĩ ngợi, lại rất lịch sự hướng người đàn ông trước mặt chào hỏi một tiếng, “Chào anh, Mộ thiếu.”

“Cô biết tôi?”

“Biết!” Chung Hân cười yếu ớt, lại bổ sung thêm, “Biết anh làm thế nào trong hơn hai năm qua khiến bạn thân của tôi đau khổ.”

Mộ Thiếu Quân:”…..”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.