Không Hối Hận Khi Yêu Anh

Chương 25: Chap-25




Chương 25: Ngoại truyện 1: Cuộc sống hai năm trước của Tuyết Dung

“Ba, ba không thể làm như vậy! Hạnh phúc của con thì sao? Hạnh phúc của con là phải thay chị Tiêu Tiêu lấy một người đàn ông xa lạ hay sao?”

Tuyết Dung không dám tin những điều vừa nghe từ vị cha nuôi này, cô có chút tức giận nhưng không dám phát tiết, miễn cưỡng dằn nó xuống dùng từ ngữ uyển chuyển để thử cầu xin.

“Sao, bây giờ lớn rồi, đủ lâu đủ cánh rồi nên không muốn nghe lời tao nữa phải không? Mày nên nhớ, là Lâm gia cho mày ăn, cho mày mặc, cho mày đi học. Không có Lâm gia, mày không là cái thá gì cả. Bây giờ, Tiêu Tiêu gặp nạn, tao ra lệnh cho mày phải thay nó lấy Mộ Thiếu Quân. Muốn cũng phải làm, không muốn cũng phải làm.”

Lâm Hùng tức giận, trợn mắt hung hăng tát Tuyết Dung một bạt tai vang dội, chỉ mặt cô quát.

“Ba, nuôi!” Tuyết Dung ôm một bên mặt bị tát cho sưng đỏ, hai mắt đỏ hoe nhìn người đàn ông trước mắt không dám tin.

Muốn nhận cô thì nhận, muốn vứt cô thì vứt. Thì ra, thì ra trong lòng ông ta chưa từng coi trọng cô một ngày nào.

Mang tiếng là con gái nuôi gia đình hào môn, từ cóc ghẻ hoá thiên nga, bề ngoài thì ai cũng ngưỡng mộ, ghen tỵ với cô, nhưng bọn họ đâu biết, sống trong căn nhà này, cô so với một người làm cũng kém.

Thứ Lâm Tiêu Tiêu không thích ăn thì cô phải ăn, thứ Lâm Tiêu Tiêu không thích mặc thì vứt cho cô mặc, từ khi lên học cấp ba, tiền sinh hoạt và ngay cả tiền học phí cũng là tự cô đi làm thêm kiếm ra.

Cho tới khi lên đại học, cũng là vừa đi làm thêm vừa đi học, số lần ở trường về nhà cũng chỉ đếm trên đầu ngón tay.

Thử hỏi, tình thương ở đâu, mái ấm ở đâu. Là tự bản thân cô, tự bản thân cô ép mình nghĩ rằng, công ơn nhận nuôi dưỡng lớn như biển cả, sống nhận ơn người ta không thể ăn cây táo rào cây sung.

Nhưng nhẫn nhịn chịu đựng từng ấy năm, chỉ khi có chuyện lớn gì xảy ra mới lôi cô ra làm bao đỡ đạn, thử hỏi, hành động nhận nuôi cô của Lâm Hùng biểu thị cho cái gì, hay chăng chỉ là củng cố danh thơm bác ái thương người của ông ta.

Giả tạo, từ khi bắt đầu đều là giả tạo!

Tuyết Dung lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt vị ba nuôi này, lần cuối cùng của ngày hôm nay cô gọi ông ta một tiếng ba nuôi, hai tay cô siết chặt thành nắm đấm, cô quả quyết nói:

“Được, tôi gả. Sau cái ngày tôi bước lên xe hoa đến Mộ gia, Đỗ Tuyết Dung tôi không còn phải mang cái họ Lâm cao quý của nhà ông nữa, cũng chính là, từ nay về sau coi như tôi trả ơn dưỡng dục của Lâm gia các người mấy năm qua, chúng ta từ nay không còn bất cứ quan hệ gì!”

“Hừ! Mày nói nghe hay lắm con ranh, nhưng đừng có mà to mồm. Chưa biết được mày có sống sót ra khỏi Mộ gia hay không? Tiêu Tiêu nó đâm suýt chết người, tuy chỉ khiến con nhỏ đó bị sống thực vật nhưng mày nghĩ một Mộ Thiếu Quân sẽ tha cho mày sao? Chuẩn bị chịu khổ đi!”

Lâm Hùng vui sướng nói, Tuyết Dung không thể ngờ con người này lại máu lạnh như vậy, khi ông ta bị dồn vào đường cùng mới lộ ra bản tính ích kỷ, cạn tàu ráo máng như vậy sao?

Điều ông ta nói cũng không sai, Mộ Thiếu Quân là ai chứ?

Anh không chỉ là một tổng tài lãnh khốc vô tình, mà sự lãnh khốc ấy cũng được rèn rũa rất nhiều năm trong quân đội.

Nay Lâm Tiêu Tiêu chọc phải tổ kiến lửa, ngày mai cô sẽ phải thay cô ta tới Mộ gia, tình cảnh khủng khiếp gì sẽ xảy đến với cô, cô cũng không dám nghĩ.

Lâm Hùng vội vàng bỏ đi, ông ta đã thu sếp cho Lâm Tiêu Tiêu trốn xong ra nước ngoài rồi.

Tuyết Dung lên phòng chuẩn bị làm cô dâu ngày mai, Lâm gia bị phá sản rồi, Lâm Hùng vẫn còn sống được đến bây giờ cũng chẳng phải ông ta có bản lĩnh gì, chỉ là Mộ Thiếu Quân muốn chơi trò mèo vờn chuột mà thôi.

Tuyết Dung lấy từ ngăn tủ ra một chiếc hộp, mở hộp ra là các bức tranh cô tự vẽ, trên tranh chính là chân dung của Mộ Thiếu Quân, cô chạm nhẹ tay lên từng biểu cảm đa dạng trên khuôn mặt tuấn tú yêu nghiệt của anh: từng cái nhăn mày, nhếch mép, liếc mắt, góc nghiêng chết người....

Cô yêu người đàn ông này, yêu từ rất nhiều năm trước đây, để có thể họa được chân dung anh, cô đã lén lút rất nhiều lần vào phòng Lâm Tiêu Tiêu tìm ảnh của anh mà cô ta chụp được.

Cô biết anh có bạn gái rồi, kể cả chuyện tình tay ba giữa Lâm Tiêu Tiêu, anh và cô bạn gái ấy, cô cũng đều rõ.

Bất quá, Lâm Tiêu Tiêu chỉ muốn quyến rũ anh để được vào Mộ gia, đến cả cái liếc mắt anh cũng chưa từng cho cô ta.

Người anh yêu là cô gái đang hôn mê bất tỉnh trong bệnh viện bây giờ.

Cô không dám mơ ước một ngày được đứng bên cạnh anh, cô chỉ muốn tình cảm mình dành cho anh là thuần khiết nhất, đẹp đẽ nhất.

Nhưng có lẽ, bây giờ không được nữa rồi....

—————

Đêm tân hôn

Cô ngồi trên giường, đối mặt với người đàn ông có khuôn mặt đẹp không góc chết nhưng đôi mắt lại lạnh căm căm chất chứa trong đó là sự chán ghét, thù hận và khinh bỉ.

Anh đút tay túi quần, cười chế nhạo nói:”Hình như tôi để cho Lâm Hùng sống thoải mái quá! Bây giờ còn đổi cả cô dâu à, cơ mà cũng không sao, nếu Lâm Tiêu Tiêu chạy rồi thì tất cả món nợ của Lâm gia tôi nhất định tính hết lên người cô.”

Cằm của cô bị anh bóp chặt lấy, thái độ thập phần ngả ngớn nói với cô:”Xem ra nhị tiểu thư Lâm gia là một người con bất hạnh rồi. Lâm gia chạy hết nhưng sống chết để cô đến chỗ tôi, cho thấy bọn họ cũng chẳng yêu thương gì cô nhỉ? Lâm tiểu thư mỏng manh thế này nên chuẩn bị tâm lý thật kỹ cho những ngày tháng “tốt đẹp” phía trước đi!”

Sau đó hất người cô ngã ra giường, lạnh lùng quay lưng bỏ đi.

Tuyết Dung nằm ngửa trên giường lặng im nhìn trần nhà xa hoa, những giọt nước mắt không tiếng động rơi xuống gương mặt xinh đẹp, kiều diễm của cô. Cô đã biết ngày này sẽ phải đến thôi.....

————

Hôm sau, khi Tuyết Dung đang ăn bữa sáng thì thấy có rất nhiều người mặc quân phục xông vào trong nhà.

Theo sau chính là Mộ Thiếu Quân, anh cũng một thân quân phục ngạo khí bất tuân đi đến trước mặt cô, nhìn thấy cảnh này, trong lòng Tuyết Dung sợ hãi vô cùng nên làm sao có thể thưởng thức được cảnh đẹp trước mắt, ngoài mặt cô cố gắng thể hiện sự bình tĩnh đến cứng nhắc của mình.

“Anh, anh định làm gì?”

“À, muốn mời Lâm tiểu thư đến quân danh chơi một chuyến!” Mộ Thiếu Quân cười, nụ cười như Thần chết gọi cửa khiến Tuyết Dung thập phần run rẩy.

Sau đó, không cho cô kháng cự, Mộ Thiếu Quân cho người lôi cô đến một quân doanh được đóng tại một nơi vô cùng hoang vắng bên ngoại thành của thành phố.

Cô bị đưa xuống một tầng hầm dưới lòng đất, nơi này xây dựng rất nhiều phòng giam, tối tăm u ám vô cùng đáng sợ.

Cô bị trói vào một cái cột gỗ theo kiểu chữ T, miệng bị bịt kín, trơ mắt nhìn những người trong phòng này.

Mộ Thiếu Quân ngồi xuống một cái ghế trước mặt cách cô không xa, gác một chân lên đùi, tay kẹp điếu thuốc, híp mắt nhìn cô, lạnh lùng ra lệnh:

“Cho Lâm tiểu thư đây nếm thử roi sắt mới chế tạo đi!”

Sau đó, có hai người luân phiên nhau dùng roi sắt đánh lên người cô, bị bịt mồm không thể kêu ra tiếng, Tuyết Dung chỉ có thể rên rỉ đau đớn, nước mắt trào ra không ngừng nhìn người đàn ông đang ngồi ngạo nghễ như quân vương trước mặt mình.

Cô biết anh sẽ không tha cho cô, anh sẽ dùng mọi cách anh muốn để hành hạ cô, thay bạn gái anh xả giận, tất cả cũng chỉ vì, cô là con gái Lâm gia.

Tuyết Dung bị đánh đến ngất đi, bị hất nước lạnh vào mặt cho tỉnh lại rồi lại bị đánh cho ngất đi, cứ như vậy lặp lại hết cả một ngày dài đằng đẵng như một năm.

Lần nữa tỉnh lại, cô mới nhận ra, bản thân bị anh vứt trước cửa biệt thự mà cha mẹ Mộ tặng riêng cho hai vợ chồng mới cưới là cô và anh.

Khó khăn đứng dậy, lê từng bước chân nặng như rót chì vào nhà, lên phòng tắm tắm rửa sạch sẽ cho bản thân.

Nhìn trong gương ở phòng tắm, cả người cô chằng chịt vết thương lớn nhỏ, có chỗ vẫn còn chảy nhiều máu ra ngoài. Chỉ cần đụng vào nước là sẽ rất sót, nhưng cô vẫn phải cắn răng mà tắm rửa cơ thể sạch sẽ.

Sau khi cố gắng ăn hết nửa bát cháo trắng nấu đơn giản nhất có thể, cô lên giường nằm. Nửa đêm, cơn đau và cơn sốt hành hạ lấy cô, cô bất lực và cô độc trong căn nhà to lớn chỉ độc mỗi mình mình. Lòng tự nhủ, những ngày tháng này sẽ nhanh qua thôi.

Tuyết Dung đâu biết, đây mới chỉ là khởi nguồn của những tổn thương và trả thù suốt hai năm sau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.