Không Hối Hận Khi Yêu Anh

Chương 2: Chap-2




Chương 2: Chương 2: “Được, chúng ta nên kết thúc thôi!”

Bởi vì vụ tai nạn do Lâm Tiêu Tiêu gây ra tuy nghiêm trọng nhưng có lẽ ông trời có mắt không muốn lấy đi sinh mạng của Lục Thanh Hoa nên chỉ khiến cô ấy hôn mê suốt hai năm.

Tuy rằng nói ra rất nhẹ nhàng với vấn đề một người khỏe mạnh đột nhiên phải sống thực vật nhưng nó thực sự là một tin tốt khi Lục Thanh Hoa không chết, hơn nữa còn có thể tỉnh lại.

Và điều tôi sợ nhất cũng đã xảy ra, bạn gái anh-Lục Thanh Hoa đã tỉnh lại.

Có lẽ nói như vậy chứng tỏ tôi là một người rất ích kỷ nhưng mà tôi không thể ngăn cản được bản thân có nỗi sợ hãi ấy.

Hai năm qua, tình yêu của tôi dành cho người đàn ông tên Mộ Thiếu Quân này đã rất sâu đậm. Tôi chỉ là một người phụ nữ muốn yêu và được anh yêu lại.

Dù biết rằng điều này sẽ không thể nào nhưng dã tâm nho nhỏ ấy của tôi vẫn khiến tôi đắm chìm vào cuộc hôn nhân giả tạo này.

Tối nay anh vội vàng bỏ đi như vậy, không cần nghĩ cũng biết bạn gái anh cần anh và anh muốn bên cô ấy đến nhường nào.

Tôi thực sự ngưỡng mộ cô gái ấy, hai năm trời chờ đợi của anh, cuối cùng thì cũng có một cái kết đẹp phải không?

Còn tôi, một người ngoài cuộc vô tình vướng vào cuộc sống của anh, từ lúc vô tình nhìn thấy anh, vô tình biết anh, vô tình yêu anh rồi cuối cùng là vô tình làm vợ anh.

Tất cả cho đến ngày hôm nay, nói ngắn cũng thực ngắn, nói dài cũng rất dài. Chỉ là một người dưng như tôi thì có quyền gì mà mơ ước được bên cạnh người đàn ông của một người phụ nữ khác chứ!

Huống hồ, thân phận hiện tại của tôi còn thực trêu người biết mấy, buồn cười biết mấy, lại bị người ta cừu hận, nếu anh biết tôi yêu anh nhiều như vậy thì chắc chắn anh sẽ trào phúng cười khinh miệt cái gọi là tình yêu của tôi thôi.

Từng lời nói của anh trong hai năm sống chung cứ vậy ùa về trong tâm tưởng của tôi, trái tim cứ vậy mà lạnh cóng từng đợt, co thắt từng đợt.

Trước mặt anh tôi luôn tỏ ra vô cảm, lạnh lùng, mặc anh sỉ vả, mặc anh tra tấn cũng sẽ không oán than nửa tiếng nhưng khi ở một mình thì tôi chỉ là một đứa biết khóc, dùng nước mắt để giải tỏa cảm xúc bản thân mình.

Anh đã nói với mẹ chồng tôi "mẹ đừng có lo, sẽ sớm có cháu thôi!".

Ừ, có phải đấy chính là sự thông báo anh sẽ sớm cùng cô ấy kết hôn rồi sinh con, là sự thông báo với tôi cuộc hôn nhân này nên kết thúc phải không?!

Đến lúc buông tay rồi phải không? Tình yêu của tôi làm sao có thể được đáp trả từ anh.

Buông tay, có lẽ là lựa chọn đúng đắn nhất trong lúc này rồi!

Những ngày sau đó lại giống như những ngày bình thường khác của tôi, trôi đi một cách êm đềm và tẻ nhạt: Đi làm, về nhà,đi làm.

Mộ Thiếu Quân chưa bao giờ quan tâm cuộc sống của tôi như thế nào, sống ra sao, sống trong căn biệt thự cao cấp này tôi như một người dân nghèo mà đi thuê nhà hạng sang, tất cả mọi thứ đều phải tự lo, tự trả.

Nếu không ở đây thì cũng không được vì như vậy ba mẹ chồng sẽ nghi nghờ. Chỉ là có một ngày, trong căn biệt thự to lớn này bỗng xuất hiện rất nhiều người làm và cả bóng dáng hai người nam lẫn nữ khiến trái tim tôi tê liệt từng cơn.

"Từ giờ Hoa nhi sẽ về đây sống, tôi nghĩ chúng ta nên kết thúc đi."

Sau khi tôi đi làm về từ ngoài bước vào trong nhà thì kinh ngạc nghe anh nói như vậy, ngữ điệu vẫn là lạnh nhạt và có phần chán ghét.

"Ồ, anh không muốn trả thù nữa sao?" Tôi nhàn nhạt hỏi, nhưng bàn tay bấu chặt vào túi xách cho thấy lòng tôi đang vô cùng hoảng sợ và đau.

Cuối cùng thì ngày này cũng đến!

"Tôi không muốn cô ấy nghĩ nhiều" Thái độ dửng dưng của tôi hình như khiến lòng anh có phần khó chịu không nói thành lời nhưng nó rất nhanh qua đi, anh hướng mặt lên trên lầu ánh mắt ôn hòa hơn.

Tôi nương theo ánh mắt anh mà hướng tới phòng ngủ của anh, có lẽ người con gái anh yêu đang nghỉ ngơi ở đó, lòng tôi chua xót làm sao. Anh vội vàng như vậy cũng dễ hiểu thôi nhỉ!

"Được, chúng ta nên kết thúc thôi! Hai năm qua, những gì anh làm với tôi, những gì tôi làm cho anh để bù đắp thay Lâm gia, thay Lâm Tiêu Tiêu chắc anh cũng cảm thấy tôi trả đủ rồi nhỉ!" Tôi cứng rắn nói, "Tôi sẽ lên sắp xếp hành lý"

"Không cần đâu, tôi đã sai người làm rồi" Lời của anh vừa dứt thì ngay trước mặt tôi đã có một người giúp việc mang hành lý của tôi ra.

Tôi mỉm cười trào phúng. Thì ra ghê tởm và căm ghét đến mức độ muốn xóa thật nhanh dấu vết của tôi khi cô ấy xuất hiện vậy sao?!

"Nếu đã nhanh gọn như vậy thì anh ký vào đơn ly hôn này đi. Tôi đã ký sẵn rồi" Tôi run run lấy ra đơn ly hôn đã làm từ rất lâu về trước. Dẫu biết ngày này sẽ tới mà thực không ngờ lại đến nhanh như vậy.

Nhìn tờ giấy ly hôn tôi đặt trên bàn, mắt phượng Mộ Thiếu Quân khẽ híp lại, sự khó chịu kỳ lạ lại xông lên.

Không biết là nghĩ tới điều gì mà ngọn lửa tức giận trong anh bén lên nhưng anh không thể hiện gì, chỉ lạnh lùng nhìn tôi cười khinh thường.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.