Chương 17: Sự rung động mong manh
Trong một căn phòng ngủ sang trọng, trên chiếc giường kingsize màu trắng có một người phụ nữ xinh đẹp đang ngủ say.
Cô xinh đẹp, mang trong mình vẻ đẹp của sự dịu dàng, thanh thuần, mong manh. Không biết có phải là cô mơ thấy ác mộng hay không mà hai hàng lông mày nhíu chặt lại, nước mắt làm ước đẫm hai gò má trắng trẻo.
Sự mệt mỏi nhiều ngày tích lũy khiến gương mặt có chút tiều tụy khiến người khác nhìn vào mà đau lòng, thương xót.
Trời cũng đã hừng sáng, trong căn phòng được bao trùm bởi sự ấm áp màu vàng của đèn ngủ, không khí có chút bình yên, ánh mắt của người đàn ông chưa từng dời khỏi người phụ nữ đang nằm trên giường.
Ánh mắt ấy, phức tạp, khó hiểu, suy tư, âm trầm.
Mộ Thiếu Quân cảm thấy bản thân điên rồi!
Đúng, có lẽ anh bị điên nên mới đưa người phụ nữ này về biệt thự riêng của mình.
Chẳng phải cô độc ác lắm sao? Thế tại sao một người như vậy ngay cả khi ngủ cũng không yên, cô đau khổ cái gì, bận lòng cái gì? Tại sao...anh nhìn thấy mặt yếu đuối này của cô mà đau lòng đến vậy?
"Thực đau đầu!" Tôi mơ mơ màng màng tỉnh dậy, đập vào mắt là trần nhà trắng tinh. Cảm giác này, triệu chứng này rất giống triệu chứng lần trước bản thân mắc phải, tôi lại phát sốt rồi sao?
Người trước mặt là ai nhỉ? Đầu choáng quá nên tôi không nhìn rõ được. Cảm giác mát lạnh trên trán thật dễ chịu.
Tôi bất giác thoải mái mà níu lấy bàn tay thon dài của người đó, nỉ non:"Đừng đi được không?Ở lại với tôi đi."
Cả người Mộ Thiếu Quân chấn động khựng lại, chăm chăm nhìn vào người con gái đang áp má mình vào tay anh.
"Bỏ tay ra."
"Oa" Nghe thấy tiếng quát lạnh lùng này, đột nhiên tôi cảm thấy tủi thân vô cùng, sao ai cũng muốn bắt nạt tôi vậy? Thế là tôi bắt đầu ôm cánh tay người đó mà khóc lóc thảm thiết.
Trán Mộ Thiếu Quân nổi ba vạch đen!!! Người phụ nữ ngu ngốc này...muốn ăn vạ anh?
Làm thế nào cô cũng không nín khóc, anh đau đầu hết cách đành ngồi xuống ôm cô vào lòng nhẹ nhàng vỗ về."Ngoan, nín đi, không được khóc."
Hương thơm ngọt ngào, cơ thể mềm mại của người con gái chạm đến từng xúc cảm của anh.
Anh tự hỏi, tại sao mình lại thích ôm cô đến vậy? Có được một lần anh lại muốn có được cô nhiều hơn nữa? Cảm giác ấy...rất tuyệt vời!
Tuyệt vời đến nỗi, lần đầu tiên anh cảm nhận được là ở cô mà không phải ở Hoa nhi của anh.
"Anh bắt nạt tôi. Mộ Thiếu Quân cũng bắt nạt tôi. Tại sao ai cũng bắt nạt tôi? Không được bắt nạt tôi, nếu không tôi sẽ, tôi sẽ...."
"...Nếu không sẽ thế nào?"Anh có chút buồn cười khi lần đầu thấy sự hờn dỗi vô lý của tôi. Anh bắt nạt cô khi nào chứ???
"Nếu không...tôi sẽ, sẽ, sẽ ôm chặt lấy chân anh khóc thật to cho anh xem..."Tôi nói líu nhíu rồi sau đó lại thiếp đi.
"Phì" Anh bật cười thành tiếng. Thật không thể tin được là tôi sẽ nói như vậy.
Bất giác, anh lại cẩn thận đánh giá khuôn mặt xinh đẹp trong lòng. Công nhận, cô thật đẹp, anh nhìn từ trán đến mắt, đến mũi, rồi dừng lại trên đôi môi hồng nhạt.
Yết hầu lên xuống,từ từ cúi đầu, môi lạnh bạc chạm vào đôi môi mềm mại của cô, nhẹ nhàng liếm mút sau đó tách ra, đi vào trong khoang miệng cô mà hút lấy mật ngọt.
"Ưm..."tiếng rên khe khẽ của cô phát ra giữa hai đôi môi thành công khiến anh tỉnh táo.
Bốn mắt chạm nhau, cô trừng mắt nhìn anh, anh nhìn cô. Mộ Thiếu Quân biết tình hình này không thể giải thích liền dứt khoát hửng thụ, ấn nhẹ gáy cô xuống mạnh mẽ hôn sâu.
Tôi hoàn toàn không kịp thích ứng được với nụ hôn vừa ngọt ngào vừa bá đạo này, toàn thân xụi lơ, hai tay bám chặt lấy vai áo của anh.Rất lâu sau đó, cả hai chúng tôi mới dời nhau, mạnh mẽ thở sâu.
Không khí trong phòng đột nhiên có chút kỳ quái.
"Anh, anh,..."
"...khụ, uống thuốc này đi."Mộ Thiếu Quân ho khan một cái lấy lại sự bình tĩnh, lấy thuốc sốt trên bàn đưa đến trước mặt tôi.
Tôi nhìn viên thuốc trên tay anh mà lòng đau nhói, ha, người đàn ông này làm sao có thể để tôi mang thai con anh chứ!
Vậy mà tôi vẫn còn ngu ngốc đắm chìm trong cái hôn dịu dàng khi nãy, tôi lại tự mình đa tình rồi!
Mà tâm tư này của cô, Mộ Thiếu Quân hoàn toàn không biết hành động quan tâm này của mình lại gây ra một hiểu lầm như thế.
Thấy cô đột nhiên đau lòng lại lạnh nhạt nhận thuốc từ tay anh khiến anh có chút khó chịu.
"Từ giờ cô hãy ở lại đây đi."Anh nhìn tôi nói.
"Tại sao tôi phải nghe anh? Chúng ta bây giờ không có bất cứ quan hệ gì cả." Anh tàn nhẫn như vậy còn muốn tôi bên cạnh làm gì?
"Hừ, muốn xa tôi như vậy sao?" Mộ Thiếu Quân đột nhiên tức giận bóp cằm tôi lớn tiếng.
Muốn rời xa anh để đến bên cạnh thằng đàn ông kia sao?Nghĩ cũng đừng nghĩ, anh tuyệt đôi không cho phép.
"Anh muốn gì ở tôi chứ? Chẳng phải anh luôn muốn tôi biến mất khỏi cuộc sống của anh hay sao? Giờ anh định nuốt lời?!"
Tôi sợ hãi thụt lùi vào trong giường khi nhìn thấy biểu tình khủng bố như muốn giết người của anh.
—-
Au: Có thể sẽ có vài bạn thắc mắc tại sao trong truyện ngôi xưng của nhân vật lại lung tung như vậy. Ở đây mình xin điều chỉnh một chút, xưng tôi là cách nữ chính đang kể về câu chuyện của cuộc đời mình.Xưng cô là cách mà nam chính nghĩ về nữ chính. Trong truyện này, mình đã kết hợp hai ngôi xưng nhân vật để câu chuyện thêm linh hoạt.
Au: Thêm điều nữa là, cảm ơn các bn đọc giả đã ủng hộ truyện của mình. Thời gian của mk đôi khi ko cho phép nên ko thể ra chap thường xuyên đc, mong mọi người thông cảm nhé!!!
Au: Mọi người tích cực like và comment cho au có động lực ra chương mới nhé. Arigato))