Không Hối Hận Khi Yêu Anh

Chương 14: Chap-14




Chương 14: Động phòng

Sau khi liên lạc với Lưu quản gia vài lần tôi biết rằng mình sẽ có một cơ hội tìm lại chiếc nhẫn.

Ba ngày sau, Mộ Thiếu Quân sẽ đi công tác bên Mỹ khi đó tôi có thể về đó tìm nhẫn. Qua mấy lần nói chuyện với chú Lưu tôi cũng biết được đôi chút.

Sau khi tôi ly hôn với anh, ba tháng sau ba mẹ Mộ trở về biết được sự thật liền đau lòng không thôi.

Mẹ Mộ lại không thích Lục Thanh Hoa, cô gái anh muốn lấy làm vợ, với sự kiên quyết của anh, mẹ Mộ dứt khoát không thèm để ý, nhưng cũng không đồng ý cho Lục Thanh Hoa ở lại biệt thự.

Sau khi Lục Thanh Hoa về nhà họ Lục sống, cha mẹ Mộ cũng ra nước ngoài, không thèm quan tâm đến anh nữa.

Còn về phần tôi lại không thấy cha mẹ chồng nói lời nào, họ chỉ lặng lẽ thở dài rồi dời đi.

Họ càng như vậy tôi lại càng áy náy. Cũng muốn một lần gặp mặt xin họ tha thứ nhưng giờ họ đã ra nước ngoài, đến một cơ hội cũng không còn nữa.

Ba ngày sau, chính là buổi tối hôm đó tôi có mặt tại biệt thự của Mộ Thiếu Quân.

Quản gia Lưu cùng mọi người đều rất chào đón tôi, sau khi chào hỏi mọi người vài câu thì tôi lên thẳng phòng mình.

Căn phòng này từng được tôi cho rằng là phòng ngủ của tôi và anh nhưng mà...mộng ước cũng chẳng phải hiện thực.

Thôi ngẩn người, tôi chuyên tâm vào tìm nhẫn.

Sau một lúc tìm kiếm cuối cùng tôi cũng thấy chiếc hộp nhung màu đỏ mà mình cất tại tủ.

Bây giờ tôi mới nhớ ra, trước khi đi tôi đã để quên nó tại đây, vậy mà cứ nghĩ là mình cầm theo rồi lại để quên mất ở đâu. Tôi vui vẻ cất nhẫn vào túi xách rồi chuẩn bị dời khỏi.

Trước khi dời phòng tôi lại có chút ngạc nhiên vì phòng rất sạch sẽ, như vậy có thể đoán ra phòng này vẫn thường xuyên được quét dọn.

Chiếc chuông gió tôi treo trước cửa sổ đang kêu 'leng keng' rất vui tai, tôi lưu luyến nhìn phòng một lần nữa rồi mở cửa ra ngoài.

Thế nhưng mà có đánh chết tôi cũng không dám tin người đàn ông đang đứng trước cửa phòng tôi trong bộ dáng hơi say kia là người mà quản gia Lưu nói đã đi công tác nước ngoài, Mộ Thiếu Quân.

Mắt tôi trừng lớn, tôi cảm giác được nguy hiểm đang tới gần mình.

"Anh..." tôi sợ hãi lùi lại mấy bước cảnh giác. Mộ Thiếu Quân có vẻ đang say nhưng mà đôi mắt anh nhìn tôi đầy kinh nghi(kinh ngạc+nghi nghờ) và phức tạp.

Tôi chưa từng nhìn thấy ánh mắt âm trầm kiểu này của anh dành cho mình. Tôi sợ hãi!

Trước đây, dù là chuyện gì xảy ra Mộ Thiếu Quân sẽ luôn dùng thái độ lạnh nhạt và ghét bỏ nhìn tôi, một biểu cảm dư thừa sẽ không bao giờ có. Bây giờ, anh khác thường như vậy khiến tôi vô cùng bất an.

Anh từng bước ép tôi vào phòng, tôi sợ hãi giật lùi mà một câu cũng không dám thốt ra. Lý trí mách bảo tôi phải nhanh chóng dời khỏi đây, tôi định chạy khỏi phòng nhưng tay chưa kịp cầm được vào chốt cửa cơ thể liền bị giữ chặt lại, tiếp theo đó đầu óc tôi choáng váng khi bị Mộ Thiếu Quân đột ngột bế thốc lên vai rồi ném xuống giường lớn.

Không một lời, đè lên người tôi, ánh mắt anh đỏ ngầu hiện lên những tia máu.

Tôi có cảm giác mình bị chú Lưu lừa.

Bên ngoài, sau khi chú Lưu nhìn thấy Mộ Thiếu Quân ép Tuyết Dung vào phòng thì thở phào nhẹ nhõm, ông chỉ biết xin lỗi Tuyết Dung đã bị ông lừa.

Ông cũng là bất đặc dĩ thôi, sau khi cô liên hệ với ông, ông đã gọi điện cho Lương Y Hân. Rồi theo lời bà, lừa cô đến đây, chuốc rượi thuốc cho thiếu gia để hai người này sớm gạo nấu thành cơm.

Mặc dù quản gia Lưu cảm thấy cách làm này có hơi quá...bỉ ổi nhưng mà lòng cũng chẳng thể làm gì. Dù sao, chuyện này hại ít lợi nhiều. Ông cũng không cảm thấy quá áy náy.

Còn bên trong phòng, Mộ Thiếu Quân lại đăm chiêu nhìn tôi mặc dù tôi đang ra sức đánh đấm lên lưng lên lồng ngực rắn chắc của anh.

"Mộ Thiếu Quân, mau đi xuống nhanh! Anh làm cái gì vậy hả?" Tôi vừa sợ vừa giận hét lớn.

"...."

"Anh điếc sao? Mau đi xuống!" Tôi ra sức đẩy anh xuống. Làm sao đây? Anh cứ nhìn tôi như vậy lại không nói gì cứ như trúng tà bất động.

Anh muốn cái gì?!

"..."

“Làm ơn, Mộ Thiếu Quân, anh mau đi xuống. Anh có biết tôi là ai không hả?! Là người phụ nữ anh căm ghét nhất đấy! Anh say rồi! Anh không tỉnh táo, tôi sẽ gọi quản gia Lưu đến chăm sóc anh, được không?”

Tôi vừa cuống vừa sợ, thử mở lời cầu xin người phía trên vẫn đang trầm mặc nhìn mình đầy ẩn nhẫn.

“Cô...Định dùng chiêu lạt mềm buộc chặt với tôi?”

Tôi kinh hoảng. Tôi không hề có suy nghĩ đó.

“Tôi không có, hoàn toàn không có. Bây giờ anh mau đi xuống, tôi lập tức biến mất khỏi mắt anh, sẽ không bao giờ xuất hiện nữa.” Tôi vội vàng thanh minh.

Đột nhiên xuất hiện tại đây, lại bị anh nhìn thấy, có ngàn lý do giải thích chắc chắn anh cũng không tin ngược lại sẽ cho rằng tôi lại muốn dùng thủ đoạn nào đó với anh.

“Ly hôn xong, cảm thấy rất cô đơn nên muốn đi tìm đàn ông! Hình như tôi đánh giá cô hơi cao thì phải?!” Dù chỉ là một lời nói nhẹ nhàng nhưng bên trong đó là sự lạnh lẽo cùng khinh bỉ.

“...” Tôi bỗng nhiên thấy nhục nhã và tủi thân vô cùng.

Đột nhiên lại bị anh giẫm đạp lên lòng tự trọng. Cho dù là như vậy thì sao, tôi với anh cũng chẳng là gì nữa, anh có quyền gì mà nói tôi rẻ mạt như vậy.

“Không có gì để nói sao? Phải nói tâm địa cô quá thâm sâu hay nói cô diễn xuất quá cao siêu đây!” Mộ Thiếu Quân nở nụ cười tà ác liếm vành tai tôi, ngữ điệu lời nói vô cùng ngả ngớn.

Tôi vừa nhột mà lòng đầy khó chịu nghiêng đầu về một bên, rơi nước mắt.

“Đủ rồi! Anh không có cái quyền nói tôi như vậy! Tôi có chung một chỗ với ai, quan hệ với ai cũng chẳng liên quan tới anh. Tôi với anh đã không còn liên quan gì với nhau nữa! Anh nghe chưa”

Tôi uất ức hét vào mặt anh, nước mắt tủi nhục cứ rơi ra. Vì cái gì mà phải chà đạp lên lòng tự tôn cuối cùng của tôi.

“....” Mắt Mộ Thiếu Quân hằn lên từng tia máu quỷ dị khác thường.

Anh không cho phép.

Nhất là đối với người phụ nữ này, tuyệt đối không cho phép cô cùng nam nhân khác chung một chỗ. Lý do để làm điều này trong nhất thời anh không muốn quản, anh chỉ biết hiện tại, anh không cho phép điều đó.

“Cô....không được phép!”

Đột ngột cúi xuống ngậm lấy đôi môi đỏ kia. Ngọt thật! Anh ra sức hôn môi, mút lấy, liếm láp, như thuốc phiện nếm qua một lần liền nghiện. Nụ hôn đầy tính xâm chiếm cùng bá đạo.

Tôi há hốc mồm, mắt trợn tròn nhìn anh.Tại vì quá bất ngờ mà thuận lợi để cho anh luồn lưỡi mình vào khoang miệng tôi, anh ra sức khuấy đảo, trêu chọc chiếc lưỡi non mềm của tôi.

Tôi muốn chống cự, hai tay đánh đấm loạn xạ trên người anh, hai chân ra sức vùng vẫy.

Nhưng sức lực nhỏ bé của phái yếu làm sao tôi chống lại nổi sức đè mạnh mẽ của người đàn ông phía trên. Nụ hôn càng lúc càng sâu, nhanh chóng khiến tôi xụi lơ mềm nhũn ra.

Trong lúc đang mơ màng, tôi không hề biết được quần áo trên người chúng tôi đều bị anh cởi sạch từ lúc nào. Đến khi da thịt kề sát tiếp xúc, khí lạnh lùa vào mới làm tôi có chút thanh tỉnh.

"Đừng! Mộ Thiếu Quân, anh điên rồi!Mau dừng lại!" Tôi sợ hãi cầu xin.

Nhưng làm sao để dừng lại trong thời khắc này đây. Anh không quan tâm,một tay anh giữ chặt hai tay cô trên đỉnh đầu, một tay tà ác di chuyển trên cơ thể mịn màng, trắng trẻo của cô.

Đôi môi lại không ngừng hôn lên từng tấc đã thịt trên cơ thể ấy.

Cảm giác kỳ lạ khiến toàn thân tôi căng cứng, mỗi một nơi anh hôn lên người tôi đều khiến chỗ đó nóng lên và toàn thân tôi run rẩy. Tôi muốn phản kháng nhưng lại không có sức.

Sâu trong lòng tôi bỗng nhen nhóm một cỗ cảm giác khát vọng xa lạ cùng chờ mong.

Tuy chưa ăn qua thịt heo nhưng cũng từng xem qua heo chạy, giờ phút này dẫu biết chúng tôi đang làm gì nhưng tôi lại không hề có một cảm giác ghét bỏ nào, ngược lại tôi còn rất vui thích mỗi lần được anh đụng chạm, hơn nữa cái cảm giác mất hết sức lực khiến tôi như cá nằm trên thớt, mặc anh định đoạt.

Mộ Thiếu Quân có cảm giác điên cuồng, dục vọng cuồng nhiệt dưới hạ thân đang thiêu đốt anh.

Anh gục đầu vào bầu ngực non mềm, tuyệt vời kia. Ra sức trêu đùa khiến nó đỏ ửng. Anh dần di chuyển xuống dưới, ánh mắt tối sầm khi nhìn thấy ‘cảnh đẹp’ của người con gái phía dưới.

Anh không muốn chờ đợi thêm nữa, sau màn dạo đầu đầy kích thích với cô, dục vọng đang kìm nén cũng không thể kìm nổi nữa rồi.

"Không!!!!Đau!" Tôi hét lên đau đớn khi bị anh đột ngột xâm chiếm.

Tôi có thể cảm thấy một dòng nước ấm áp chạy xuống đùi mình. Hạ thân đau như bị xe đụng phải. Đau quá! Thực sự không nghĩ lại đau đớn đến thế.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.