Không Có Gì Lạ Đại Sư Huynh

Chương 39: Nói ra sợ các ngươi không tin, cái tuyệt thế tiên đan này...




Dịch: mafia777

***

Dưới sự bức bách của Thanh Vân đạo nhân, Lục Trường Sinh chỉ có thể lấy câu trả lời tiên đan đã bị bản thân ăn để kết thúc cái đề tài này.

Mặc dù tiếc nuối vô cùng, nhưng nghĩ đến là bản thân Lục Trường Sinh ăn tiên đan, Thanh Vân đạo nhân cũng không quá khó chịu, vẻ mặt tươi cười rời đi chủ phong.

Bất quá bên trong Đại La cung.

Lúc Thanh Vân đạo nhân vẻ mặt hồng nhuận đi đến, liền dẫn tới sự chú ý của mọi người.

"Sư huynh, huynh thấy được tiên đan không?"

"Sư huynh, huynh có phải đã nhìn thấy tiên đan? Sao ta lại ngửi được trên người huynh một mùi thơm nhàn nhạt?"

"Sư huynh, nói nhanh một chút, tiên đan hình dạng thế nào?"

Cao tầng Đại La kẻ nào cũng kích động, bọn hắn đều đã sống mấy nghìn năm, làm sao không biết Thanh Vân đạo nhân lôi Lục Trường Sinh đi làm gì.

"Các ngươi thật là, thật không biết nên nói cái gì với các ngươi cho tốt nữa."

"Ngay trước mắt ngoại nhân, lại cứ nhất định muốn Trường Sinh lấy ra Tiên Đan, tiên đan có thể tùy tiện lấy ra hay sao?"

"Người nhà chúng ta nhìn cũng không sao, nhưng ngoại nhân sao có thể có thể cho nhìn loạn?"

Thanh Vân đạo nhân tức giận giáo huấn đám sư huynh đệ này.

"Chưởng giáo dạy phải."

"Chưởng giáo, huynh nói đúng lắm, mau nói xem tiên đan hình dạng thế nào đi."

"Đúng đúng đúng, nói nhanh đi, lòng ta ngứa ngáy lắm rồi."

Mọi người vẫn để ý tiên đan hình dạng thế nào, dù sao đã lớn như vậy, nhưng chưa bao giờ thấy qua tiên đan nha.

Thế là Thanh Vân đạo nhân ho khan một phen.

Sau đó mở miệng nói: "Nói thì có thể, nhưng các ngươi nhất định phải giữ bí mật, biết không?"

Lão rất nghiêm túc, khiến sự tò mò của mọi người càng tăng thêm.

"Huynh yên tâm đi, Chưởng giáo sư huynh, huynh còn không biết Lưu Khánh ta là ai sao? Danh hào "Thủ khẩu như bình" chính là ta đó."

Phụ thân của Lưu Thanh Phong - Lưu Khánh, vô cùng chân thành nói.

"Đúng đúng đúng, chúng ta tuyệt đối giữ kín như bưng."

"Người khác mà hỏi, chúng ta tuyệt đối sẽ không nói lung tung."

Mọi người nhao nhao gật đầu.

Mà Thanh Vân đạo nhân cũng không có thừa nước đục thả câu.

"Cái tiên đan này, lớn cỡ mắt rồng, sáng óng ánh long lanh, toả ra mùi hương đặc thù, nhưng điểm phi phàm chính là, viên tiên đan này có cửu khiếu linh lung, phía trên có một tầng kim văn nhàn nhạt, hơn nữa nếu tỉ mỉ lắng nghe, có thể nghe được tiếng tụng kinh cổ xưa, quả thực là điềm lành."

"Kinh khủng nhất là, tiên đan vừa ra, có ngũ phương thần thú vờn quanh, long phượng tề minh, ài! Ta cũng không biết làm thế nào để hình dung, đời này có thể may mắn nhìn thấy tuyệt thế tiên đan, ta có chết cũng không tiếc."

Thanh Vân đạo nhân không hổ là Chưởng giáo, lời nói dối chém ra, đều ra hình ra dáng, so với tên Lưu Thanh Phong chuyên tung tin bịa đặt mạnh hơn mấy chục lần.

Lão hình dung vô cùng tốt, làm suy nghĩ cả đám càng thêm hão huyền, tự mình não bổ hình dáng tuyệt thế tiên đan.

"Ahhh, ta nhất định phải đi nhìn xem."

Đường chủ Đan Dược Đường đứng dậy muốn đi, nhưng bị Thanh Vân đạo nhân cản lại.

"Không cần nhìn, dưới sự yêu cầu mãnh liệt của ta, Trường Sinh đã nuốt tiên đan rồi, ngươi không nhìn thấy được nữa đâu."

Thanh Vân đạo nhân cũng có chút chột dạ, bởi vì lão cũng chưa thấy qua tiên đan nha, nhưng nếu nói chưa thấy qua, thì bọn họ chắc chắn sẽ không tin, cho nên mới bắt đầu nói bừa.

"Đã nuốt rồi?"

"Sư huynh, huynh như vậy có chút thất đức."

"Hối hận, hối hận a, tuyệt thế tiên đan cứ thế đi qua trước mặt ta, chỉ cách trong gang tấc, ta thật hối hận a."

Đám người khó chịu đến cực điểm, nhất là Đường chủ Đan Dược Đường, càng là khóc không ra nước mắt.

"Thật là ngu xuẩn."

Thanh Vân đạo nhân lập tức quát lớn, ngay sau đó mở miệng nói: "Tuyệt thế tiên đan, tự nhiên phải kịp thời đem nuốt, nếu để quá lâu, nhiễm phải khí tức hồng trần bên ngoài, thì đã không còn là tuyệt thế tiên đan rồi."

Lời này vừa nói, mọi người lập tức bừng tỉnh đại ngộ, tuy rằng khó chịu, nhưng đã có thể tiếp nhận.

"Huống hồ Trường Sinh là đệ tử Đại La Thánh Địa chúng ta, thời gian còn nhiều, các ngươi còn sợ Trường Sinh luyện không ra tuyệt thế tiên đan mới sao? Thật sự là tầm nhìn hạn hẹp."

Thanh Vân đạo nhân ra dáng trí tuệ thâm sâu, mọi người không khỏi hổ thẹn vạn phần.

"Tốt rồi, chúng ta tiếp tục trao đổi về chuyện sắc phong Trường Sinh làm Thánh tử sau khi nó trở về đi."

Thanh Vân đạo nhân mở miệng, chuyển câu chuyện sang một chủ đề khác.

Đám người lập tức bắt đầu nghị luận.

"Ta cho rằng, danh hào Đại La Vô Cực Tạo Hóa Thánh tử có chút không phù hợp với Trường Sinh, có lẽ nên đổi thành Đại La Hỗn Nguyên Thái Thượng Vô Cực Thánh Tử mới đúng, lúc này mới êm tai."

"Tên này quá tục, hẳn là Đại La Hỗn Nguyên Thái Thượng Vô Cực Càn Khôn Chư Thiên Thánh Tử, lúc này mới uy phong nha."

"Đại La Thánh Địa đã nhiều năm không có thiết lập Thánh Tử, vì vậy muốn thiết lập cũng phải thiết lập một cái tốt tốt một chút, các ngươi đặt tên đều có điểm tục, theo ta nên gọi là Đại La Thiên Đạo Hỗn Độn Vô Cực Chí Tôn Chí Thánh Chí Chân Thánh Tử."

"Không không không...."

Trong đại điện, mọi người bắt đầu thảo luận nghiên cứu kịch liệt.

Cứ như thế, đêm dần khuya.

Đại La Thanh Vân các.

Nơi này là chỗ ở Đại La Thánh Địa chiêu đãi khách nhân.

Mà chỗ Vạn Sơ Thánh Địa cư trú.

"Ta tận mắt nhìn thấy viên tuyệt thế tiên đan kia đó, ngươi biết không, viên tiên đan kia vừa ra đời dường như có linh trí, biết nói tiếng người, thập phương thần thú vờn quanh, có ấn ký phù văn Đại Đạo chân kinh, đừng nói là ăn, chỉ cần ngửi một chút, cũng có thể khiến tu sĩ Kim Đan trực tiếp đột phá đến Nguyên Anh cảnh."

Nét mặt Lưu Khánh vô cùng chắc chắn nói, thần sắc muốn bao nhiêu nghiêm túc có bấy nhiêu nghiêm túc.

Hù cho một đám trưởng lão Vạn Sơ Thánh Địa trợn mắt há hốc mồm.

Qua một lúc lâu, Lưu Khánh đứng dậy rời đi, đồng thời lộ ra vẻ cực kỳ thần bí nói.

"Nhớ kỹ, không được truyền đi, việc này ta chỉ kể cho các ngươi nghe, nếu truyền ra ngoài, ta cũng xong đời đó! Phải giữ kín như bưng, giữ kín như bưng nha."

Nói xong lời này, Lưu Khánh rời đi.

Ngay sau đó, cái "Bí mật" thứ nhất, bắt đầu truyền bá.

"Bí mật kinh khủng, bí mật kinh khủng đây, viên tiên đan kia, tên là Hỗn Nguyên Vô Cực Tiên Đan, chỉ cần nuốt vào, dưới Độ Kiếp cảnh liền có thể tại chỗ đột phá ba cảnh giới, hơn nữa còn có thể đắp nặn nên Tiên Thiên Chi Thể, là vô thượng chí bảo nha."

"Trùi ui! Các ngươi không biết đâu, trên viên tiên đan kia chiếu rọi ra một cái bóng, các ngươi có biết là cái bóng gì không? Bạch nhật phi thăng đó! Chỉ cần nuốt viên tiên đan kia, liền có thể trực tiếp phi thăng."

"Nói ra sợ các ngươi không tin, tiên đan mà Lục Trường Sinh luyện chế ra, chỉ cần ngửi một ngụm, là đã có thể khiến người ta đốn ngộ, rồi sau đó một phát phi thăng luôn."

"Cái gì? Ngươi không tin? Đó là vì ngươi ếch ngồi đáy giếng!"

"Tầm nhìn hạn hẹp!"

"Ngươi còn không phục? Ha ha, ta thấy là ngươi đang ganh tị."

Hôm sau.

Đại La chủ phong.

Lục Trường Sinh nhìn Lưu Thanh Phong, không khỏi nhíu chặt lông mày.

"Ý của ngươi là, viên thuốc này có được hiệu quả chữa thương rất cường đại, nhưng sẽ làm cho người ta theo bản năng nói ra lời thật lòng?"

"Dạ đúng, sư huynh, ta chỉ ăn một chút, liền thấy muốn đốn ngộ, dường như vấn đề có khó hơn nữa ở trước mặt ta, đều không đáng nhắc tới, nhưng vấn đề chính là sẽ khiến ta theo bản năng nói ra lời thật lòng."

Lưu Thanh Phong vẻ mặt tràn đầy kiên định nói.

"Ngộ Đạo Chân Ngôn Đan?"

Lục Trường Sinh trực tiếp nghĩ ra tên đan dược, sau đó lấy ra sách ngọc, bắt đầu ghi lại tác dụng viên thuốc này.

Rất không tệ, mặc dù nói thật lòng không hoàn toàn là chuyện tốt, nhưng tối thiểu xác thực có thể làm cho người ta đốn ngộ a.

Rất tốt.

Rất Ok.

Lại có một loại đan dược mới.

Tuy rằng bộ dạng có chút cổ quái, nhưng tối thiểu còn có một chút tác dụng.

Bất quá đoạn thời gian kế tiếp, Lục Trường Sinh cũng không tính đi luyện đan.

Chuyện Lý Dương còn không có triệt để bị người phát hiện, mình nếu cứ một mực luyện đan, đến lúc đó nhất định sẽ bị người khác hoài nghi.

Vì vậy chuyện luyện đan nên tạm thời để xuống, cứ dựa theo đan phương, để mấy đệ tử khác đi luyện là tốt rồi.

Sắp phải xuống núi rồi.

Lục Trường Sinh tính đi học vài môn đạo pháp để phòng thân.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.