Không Có Chỗ Cho Đồ Giả Mạo

Chương 23




"Cầm lấy nó."

Sau một hồi, chủ nhân của kiệt tác trước mắt, một người đàn ông mặc áo choàng, đã ném chiếc túi về phía Philomel.

"Ồ, cảm ơn anh."

Philomel cầm lấy chiếc túi và gửi lời cảm ơn trong sự ngơ ngác.

"Cô có mất trí không vậy? Cô không biết rằng những kẻ lừa đảo xuất hiện quanh đây khi đến Ma Tháp sao?"

"Tôi không biết."

Philomel lặng lẽ trả lời.

"Một đứa trẻ ngây ngô không biết gì về thế giới hết."

Nàng đã rất kích động nhưng nàng không có lời nào để bác bỏ nó vì đúng là nàng chả hiểu gì về thế giới ngoài này. Đó không phải là loại kiến thức có thể học được bằng cách học trong sách.

Khi đó, kẻ lừa đảo đã lợi dụng cuộc trò chuyện giữa Philomel và anh chàng kia để bò đi lẩn trốn.

"Ngươi đang muốn đi đâu vậy?"

Bộp!

Người đàn ông mặc áo choàng dậm chân thật mạnh lên trên lưng kẻ lừa đảo.

"À! Bạn nhỏ! Anh có biết tôi bao nhiêu tuổi không? Anh thậm chí còn không được cha mẹ giáo dục!"

Kẻ lừa đảo hét lên, ngay cả khi lưng bị nghiền nát.

"Thật không may, bố mẹ tôi đã không dạy tôi đức tính tôn trọng người già."

Người đàn ông mặc áo choàng trả lời bằng một giọng không tầm thường.

Khi đôi chân của anh gia tăng thêm sức mạnh, khuôn mặt của kẻ lừa đảo chuyển sang màu vàng với một tiếng uỵch.

"Ngươi phải biết rằng đây là lãnh thổ của Ma Tháp. Ta sẽ giải quyết nó theo luật của Ma Tháp, không phải Luật Hoàng gia."

Vì chiếc áo choàng, nàng thậm chí không thể nhìn thấy khuôn mặt của anh rõ nhưng Philomel theo bản năng đã cảm nhận được điều đó.

"Anh sẽ giết ông ta ở nơi này mất."

Cơ thể cô có chút cứng đờ.

Nàng chưa bao giờ trải qua bất cứ điều gì giống như hiện trường vụ giết người.

"Sheesh."

Đúng lúc đó, Philomel nhìn thấy người đàn ông đã bỏ chân khỏi ông lão và hét lớn với khoảng không bên cạnh.

"Lexion! Đừng chỉ nhìn, hãy cút ra ngoài!"

"Ôi Chúa ơi, cậu đã bắt được tôi."

Đột nhiên, một người lạ mặt bước ra từ phía sau Philomel. Anh là một người đàn ông tóc đỏ với cặp kính trên mặt.

"Cậu chỉ đứng nhìn khách ra vào của mình bị lừa à?"

"Tôi chỉ theo dõi tình hình vì cậu đã đi ra trước. Đó là một chuyện lớn khi cậu đã làm một việc tốt."

"Việc tốt mà trông cậu dửng dưng quá. Tôi sẽ giao tên khốn này cho bộ phận kỷ luật, vì vậy, cậu nên đi theo để nghe xem những gì ông ta đang làm."

Sau đó, anh chộp lấy gấu quần áo của kẻ lừa đảo và kéo hắn đến tòa Ma Tháp.

Kẻ lừa đảo sững sờ vì bị người kia đánh vào mặt.

Một người đàn ông đẹp trai với ấn tượng vô cùng thông minh đã để Philomel lại với người kia.

"Bây giờ nó là như vậy, nếu cô nói với tôi ý định của cô, tôi sẽ hết lòng hướng dẫn cô."

Philomel vẫn chết lặng nhưng dần tỉnh táo lại và trả lời. Đó là một cơ hội không thể bỏ qua.

"Tôi muốn gặp Le Guin, chủ nhân của tòa Ma Tháp. Anh có thể sắp xếp một cuộc hẹn không?"

"Hô. Tại sao cô lại muốn gặp ông ấy?"

Người đàn ông nâng kính lên và hỏi.

"Bởi vì.... vì tôi là con gái của ông ấy."

Philomel trả lời bằng một giọng hơi run rẩy. Người đó có thể tin hay không tin nhưng đó là sự thật.

Có một sự khác biệt trong đôi mắt vàng của anh khi đối mặt với nàng.

"Tôi hiểu rồi. Nếu đó là điều gì đó như vậy, tôi sẽ đảm bảo rằng cô sẽ gặp ông ấy."

"Cái gì....?"

Philomel, người không nghĩ rằng anh chàng kia sẽ tin điều đó, hoang mang hỏi lại.

"Hãy theo tôi, tôi sẽ hướng dẫn cô đi qua cửa sau."

Nhưng người đàn ông vẫn dẫn đầu với vẻ ngoài giản dị và nàng cũng đành bắt đầu bước đi theo.

Ngay cả sau khi đi theo anh vào, Philomel cũng không thể xóa bỏ sự kỳ lạ trong lòng.

Phản ứng khác với dự kiến. Theo như được biết, Le Guin còn độc thân và mặc dù, nàng được cho là con gái của ông nhưng họ dường như không có dấu hiệu nghi ngờ.

Anh có vẻ ngạc nhiên nhưng đó không phải là quá ngạc nhiên.

Trong một khoảnh khắc, giả định rằng Le Guin đã kết hôn và có thể có con đã lướt qua tâm trí nàng.

Philomel nói chuyện với chàng trai tóc đỏ phía trước.

"Này, ngài pháp sư."

"Tên tôi là Lexion."

"Uh... Vậy thì ngài Lexion?"

"Chỉ cần gọi tôi là Lexion.

"Vậy thì Lexion."

"Ừ.

"Le Guin đã kết hôn chưa?"

"Không đời nào."

Cảm ơn Chúa. Ít nhất, khả năng ông đã ngoại tình với Catherine đã biến mất.

Philomel gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc.

Một lúc sau, ngón tay Lexion bắt đầu chuyển động vẽ một mô hình hình học trên cánh cửa sắt đang đóng kín và có đốm sáng chuyển sang màu đỏ. Và rồi cánh cửa kia mở ra với một âm thanh lách cách.

Cả hai bước vào tòa nhà bằng đá. Rất ít người có thể được nhìn thấy ở hành lang lớn này.

"Tòa thì lớn đó nhưng không có nhiều người."

"Vẫn còn là sáng sớm cho các pháp sư sống về đêm."

Một bức tượng rồng trông ngộ nghĩnh.

Một người chạy xung quanh với một cái miệng sủi bọt.

Một loại cây cho nhiều loại quả.

Nó chứa đầy những điều kỳ lạ và bí ẩn nhưng Philomel đã cẩn thận để không rời mắt khỏi anh.

Cấu trúc của tòa nhà loằng ngoằng như một mê cung và nếu có nguy cơ bỏ lỡ Lexion chỉ vì phân tâm dù chỉ một chút thì sẽ lạc luôn.

"Này, Lexion, ai là người đã đặt chỗ để sử dụng phòng thí nghiệm thứ 6 hôm nay?"

"Đó là Cardin. Nhưng cậu ta đã chạy ra ngoài vào tuần trước vì buồn chán, vì vậy, tôi nghĩ vẫn còn một chặng đường dài trước khi cậu ta trở lại."

Lexion nhàn nhã trả lời câu hỏi của người qua đường.

Anh không quên đá một cái vào chân thầy pháp sư, người lúc này đã lăn quay ra sàn với mùi rượu nồng nặc.

"Về ngủ đi, sau đó, cậu hẵng quay lại."

Và sau khi đặt Philomel trước một căn phòng, anh đã đi ra với một cuốn sách cũ khoảng mười phút sau đó.

"Xin lỗi. Đó là một tài liệu cũ, vì vậy, tôi đã mất một lúc để tìm thấy nó."

"Không sao đâu."

Anh nói khi lật tờ giấy lại.

"Nếu cô xác nhận một vài điều, tôi sẽ gặp Le Guin. Mẹ cô tên là gì?"

"Vâng? À, Catherine Hounds."

"Đây rồi."

"Cô bao nhiêu tuổi? Hãy cho tôi biết những gì cô biết về chiều cao, cân nặng và các đặc điểm thể chất khác của mình."

Khi Philomel lắp bắp đáp lại, Lexion đóng tập sách lại.

"Nó đã được xác nhận. Chúng ta hãy đến phòng của ngài Le Guin."

Đó là một câu hỏi và câu trả lời rất kỳ lạ.

"Có thể nào thông tin của Catherine được viết trong tập sách đó?"

Philomel nghiêng đầu.

Khi họ bước vào hội trường lớn, Philomel lần đầu tiên hỏi anh một câu hỏi.

"Này... Anh không ngạc nhiên sao?"

"Ý cô là gì?"

"Tôi là con gái của Le Guin ấy."

"Không nhiều. Tôi hơi tò mò tại sao cô lại đến muộn thế."

"Ý anh là gì, tôi đến muộn...?"

"Hãy quan sát bước đi của mình."

"Ahh!"

Đúng lúc đó, sàn nhà di chuyển. Không, đối tượng mà nàng nghĩ là sàn nhà đã di chuyển. Một tấm lót chân hình tròn được tách khỏi sàn đã nổi lên và hướng dần lên trên.

"Đó là một hòn đá nổi."

Sau đó, Philomel lặng lẽ thư giãn.

Đá nổi là những viên đá lơ lửng trên không và ngay cả trong Cung điện Hoàng gia, nàng cũng đã quen với việc có chúng trong các tòa nhà cao tầng.

"Cô dường như có một số kinh nghiệm khi sử dụng nó."

"A...xin lỗi."

Philomel vội vàng giải thích.

Nếu nàng nói rằng nàng đã nhìn thấy thứ gì đó quý giá như đá nổi, có nguy cơ danh tính của nàng sẽ bị tiết lộ.

"Tôi đã thấy nó trong một cuốn sách."

Philomel cố gắng phớt lờ ánh mắt tò mò của Lexion.

"Chúng ta đã đến."

Khi họ lên đến tầng cao nhất và đến căn phòng trong cùng, anh nhìn vào bàn tay của Philomel.

"Và tại sao cô không bỏ cái đó nhỉ? Ông ấy không phải là một người phát cuồng sức mạnh thần thánh đâu."

Dưới góc nhìn của nàng, đó là viên ngọc lấp lánh màu đỏ của chiếc nhẫn.

"Tôi không có ý che giấu danh tính của mình vì tôi có ý định khác."

Philomel lấy chiếc nhẫn lửa đỏ ra và bỏ vào túi như thể để bào chữa. Theo quan điểm của Lexion, nó có thể được coi là một người đáng ngờ đang cố gắng che giấu danh tính của mình.

"Tôi biết cô là ai."

Tuy nhiên, Lexion đặt tay lên gáy và nói một cách thờ ơ.

Philomel nhìn chằm chằm vào anh với đôi mắt mở to vì hoang mang.

"Không giống như các pháp sư khác, tôi đọc báo mỗi ngày và tôi rất quan tâm đến những gì đang diễn ra ngoài thế giới, thưa Công chúa Điện hạ Philomel."

"Anh sẽ buộc tội tôi chứ?"

Philomel hỏi với một giọng rất lo lắng.

"Haha. Nếu đúng như vậy, tôi sẽ không hướng dẫn cô ở đây. Giữ lấy những lo lắng của mình đi. Nếu tôi có một lời khuyên, đừng nghe quá nhiều những gì Le Guin nói."

Anh mở cửa và lời nói có vẻ hơi lạ.

"Cảm ơn anh."

Philomel cúi đầu và bước vào phòng.

Căn phòng chứa đầy những vật dụng linh tinh và có chút cảm thấy chật chội, mặc dù, đó không phải là một nơi nhỏ bé gì.

Philomel đứng ở ngưỡng cửa khi Lexion vượt qua các chướng ngại vật. Nàng đã mất một tuần chỉ để đến đây và hiện tại, nàng lại thấy lo lắng.

Cha ruột của nàng, người đang thực sự ở đây.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.