Không Có Chỗ Cho Đồ Giả Mạo

Chương 22




Sau khi Eustis rời đi...

Pollan hướng dẫn các Hiệp sĩ điều trị qua vết thương cho Catherine rồi tống bà vào tù.

Catherine nên coi mình là người may mắn khi có một cô con gái giống mình. Nếu không, bà đã chết rồi.

"Đúng như dự đoán, Catherine chính là thủ phạm! Tôi đã bảo Isabella đừng nên chơi với cô gái thấp hèn đó!"

Người bảo muộn, người biết tình hình muộn nhất, nhảy dựng lên.

Vì Catherine đã là bạn của Hoàng hậu từ khi còn nhỏ, người bảo mẫu dường như biết rõ về bà.

"Thưa bà, cảm ơn bà đã làm việc chăm chỉ. Tôi sẽ chở bà đến nhà bằng xe ngựa, để bà có thể thoải mái về nhà."

Theo lời của Pollan, bảo mẫu bám lấy Ellencia.

"Bá tước, Ngài cũng vậy sao? Bởi vậy nên Ngài thật không tinh tế gì cả. Công chúa có thể tin tưởng và phụ thuộc vào ai khác chứ? Ai khác ngoài tôi đây. Vâng? Công chúa Ellencia."

"Ồ, vâng, đúng vậy."

Ellencia, người bị lạc trong những suy nghĩ khác, gật đầu.

"Vì vậy, hiện tại, tôi sẽ ở trong Cung điện Hoàng gia và chăm sóc tốt cho Công chúa. Hãy sắp xếp một phòng bên cạnh nơi ở của Công chúa."

Tại ngay lúc này, hẳn ông đã nhận ra người đàn bà kia có ý định sử dụng Ellencia như một cái cớ để ở đây.

Nhìn nụ cười tự phụ của bảo mẫu, Pollan nghĩ.

Ngay từ cái nhìn đầu tiên, ông nhận ra quần áo người đàn bà đó đã rách rưới và các nếp nhăn cũng sâu hơn, cho thấy cuộc sống của bà bên ngoài Cung điện Hoàng gia thật sự không ổn.

Xem xét lịch sử của bảo mẫu, điều đó thật miễn cưỡng, nhưng nó đúng.

Một ngày nọ, bỗng dưng Ellencia đang ở một nơi xa lạ mà nàng không biết ai cả. Sẽ rất hữu ích cho nàng khi có bảo mẫu có kinh nghiệm ở cạnh lâu dài.

"Được rồi, tôi sẽ chuẩn bị một nơi để bà ở lại."

"Hô hô! Điều đó có ý nghĩ."

"Tuy nhiên, chỉ đến khi một người giúp việc mới được chọn để phục vụ cho Công chúa Ellencia. Luôn nhớ điều gì đã khiến bà bị đuổi ra ngoài và bà sẽ bị theo dõi bởi hành vi của mình."

"À, được rồi. Ngài đừng nói một cách gay gắt vậy. Bây giờ, Công chúa, chúng ta hãy về phòng của mình nào."

Ellencia, người đã đi theo bảo mẫu, quay sang Pollan.

Đó là một vẻ mặt khá tối.

"Chà, được rồi."

"Vâng, thưa Công chúa Ellencia."

Vị linh mục đã xác nhận rằng Ellencia có sức mạnh thần thánh. Đó là một sức mạnh khổng lồ mà một cô gái nông thôn khó có được trừ khi cô ấy xuất thân từ Hoàng gia.

Hơn nữa, người ta tiết lộ rằng Ellencia trông giống Hoàng hậu khi còn nhỏ do chính bảo mẫu của mình xác nhận. Có một sự thật rằng chính nàng mới là con gái thực sự.

"Cha không vui vì ông đã tìm thấy ta sao?"

"Đó là..."

Pollan chọn từ ngữ để trấn an thiếu nữ.

"Không phải. Người cần thời gian để chấp nhận nó. Trong hơn mười năm, Người đã sống với Philomel như con gái của mình. Đừng quá đau lòng."

Ellencia hẳn đã sống với niềm khao khát cả đời từ cha mình nhưng đối với Eustis, nàng chỉ là một cô con gái mà ông không bao giờ có thể tưởng tượng được.

"Ta cũng đoán vậy, phải không? Cảm ơn vì những lời của Ngài. Ta sẽ đi thôi."

"Hãy tự chăm sóc mình."

Công chúa lúc này mới quay về chỗ của mình.

* * *

Bốn hoặc năm người đàn ông ngồi quanh bàn ăn.

"Anh có nghe thấy không? Công chúa Philomel không phải là con gái thực sự của Hoàng đế."

"Tôi đã nghe thấy rồi. Bất cứ nơi nào anh đi những ngày này, tất cả đều là về điều đó. Các quan chức cũng điên cuồng tìm kiếm Công chúa."

"Công chúa đó thật quả là một thứ rác rưởi! Theo tin đồn, cô ta là con gái của con chó cái đã bắt cóc Công chúa thực sự."

"Vậy thì, con gái của tên tội phạm có sống như một Công chúa giả mạo sao?"

"Này, hãy gác lại mọi câu chuyện chưa được xác nhận. Nếu đó là một tin đồn sai sự thật, tất cả chúng ta sẽ bị bay đầu!"

"Này, làm sao mọi người có thể ồn ào như vậy khi không có cơ sở?"

"Tôi cũng không tin điều đó. Người được cho là nhân từ sao có thể là giọt máu của kẻ bắt cóc."

"Tôi sợ rằng nó sẽ bị phát hiện ra rằng đứa con nó là giả, vì vậy, nó đã che giấu danh tính thực sự của mình. Anh không biết gì về điều đó? Những đứa trẻ thật vô tội."

"Anh nghĩ sao? Tôi không biết phải làm gì."

"Anh có muốn tìm cô Công chúa giả kia và bán đi để lấy tiền thưởng không?"

"Nếu đúng như vậy, ngay cả vợ anh đã rời khỏi nhà cũng sẽ quay lại!"

"Tại sao những con người này lại nói về điều đó?"

Tiếng cười lớn vang lên.

Sau đó, chủ đề chuyển từ việc Công chúa giả sang người vợ ra khỏi nhà và họ trò chuyện về việc rời khỏi nhà hàng.

Philomel đẩy chiếc mũ của mình sâu hơn nữa mà không có lý do. Mặc dù hôm nay nàng đã thức dậy sớm và thay đổi màu tóc bằng thuốc nhuộm mình mua ở chợ nhưng nàng vẫn không cảm thấy nhẹ nhõm.

Philomel đang ăn sáng trong nhà hàng gắn liền với nhà trọ.

Khi nàng đến Angelium ngày hôm qua, đã quá muộn để đến thăm Ma Tháp. Ma Tháp chỉ mở cửa cho công chúng vào ban ngày.

Một cô hầu bàn đến và hỏi.

"Thưa cô, khi cô ăn xong, chúng tôi có phục vụ trà nữa không?"

"Không. Không sao đâu, tôi sẽ đi chơi ngay bây giờ."

Philomel đặt bộ đồ ăn xuống và đứng dậy.

"Cô sẽ ở lại đây tối nay chứ?"

"Ừm. Tôi sẽ quyết định sau khi xem xét tình hình."

Một vài người nhìn Philomel khi nàng rời khỏi nhà hàng nhưng ngay sau đó nhìn đi chỗ khác. Đó là hiệu ứng của pháp thuật xóa bỏ sự tồn tại.

Khi nàng đi ra ngoài, mọi người tụ tập thành hai ba hàng trước bảng thông báo.

"Người phụ nữ này có phải là Công chúa giả không?"

"Cô ấy trông rất đẹp."

"Cô ấy là một kẻ lừa đảo."

Nàng bước xuống phố, cố gắng không đối mặt với nó càng nhiều càng tốt.

Pháp thuật không phải là toàn năng. Nếu ai đó nghi ngờ rằng nàng là Công chúa trong bức tranh ngay từ đầu và nhìn kỹ, họ có thể đã nhận ra điều đó.

Do đó, phải mất nhiều thời gian hơn dự kiến để đến Angelium bằng cách bỏ qua con đường chính.

Các bản sao bức chân dung của Philomel được dán trên bảng thông báo và mọi bức tường, các Hiệp sĩ cũng thỉnh thoảng tuần tra.

Vì nàng chỉ là một thiếu nữ đơn độc, nàng chỉ dám đi khi mặt trời mọc, vì vậy, tốc độ khá chậm nhưng cũng hạn chế tăng lên.

"Ha. Mình có tệ như vậy không?"

Tuy nhiên, nàng vẫn hy vọng rằng ông sẽ nhắm mắt làm ngơ với mình vì nghĩ ông vẫn còn một chút tình cảm.

Mục đích của việc tìm kiếm và đưa nàng Ellencia về cũng là để giành được sự ưu ái của Hoàng đế càng nhiều càng tốt. Tất nhiên, mục đích lớn nhất là gây nhầm lẫn cho mọi người, vì vậy, nàng mới có thể dễ dàng trốn thoát.

Trong mọi trường hợp, nhìn thấy hoạt động tìm kiếm rộng rãi với tất cả nhân lực theo ý của họ, có vẻ như họ muốn bắt Philomel dù là bất kể điều gì.

"Nếu mình bị bắt, mình sẽ không được an toàn."

Có lẽ do tội trốn thoát được thêm vào mà có thể đi thẳng đến địa điểm hành quyết.

Eustis, người lạnh lùng nhìn xuống Philomel ngây ngô và là người đàn ông đã tặng nàng món quà sinh nhật, giờ chỉ là kẻ xa lạ với nàng.

Vùng ngực cứ ngứa ran.

Vì vậy, nàng cố tình đi nhanh.

Nếu Le Guin, người mà nàng sẽ gặp trong tương lai, chấp nhận Philomel như trong cuốn sách, nàng sẽ được Ma Tháp bảo vệ. Nhưng nếu không, nàng cũng dự định ra khỏi Đế quốc ngay lập tức.

Ngay cả trong cuốn sách, vì do ông đã chấp nhận "Philomel", người đã bỏ trốn trước khi bị xử tử, nên dường như nàng có thể gạt bỏ nỗi lo bị buộc tội là Công chúa giả.

Rốt cuộc, ông mới là cha ruột.

Sau khi nàng đã đi bộ khoảng 10 phút từ Angelium, Ma Tháp đã xuất hiện.

Các tòa nhà bằng đá khổng lồ giống như pháo đài hoặc lâu đài hơn là tháp, ngoại trừ việc chúng vươn cao lên trời.

Ban đầu, nó ở dạng một tòa tháp nhưng khi các pháp sư tập hợp từ khắp nơi trên thế giới và liên tục mở rộng nó, nó trở nên như thế này.

Ma Tháp tiếp giáp về mặt địa lý với Đế quốc và có lối đi tự do nhưng được coi là một khu tự trị riêng biệt. Và người đứng đầu nơi này, cũng là người đứng đầu các pháp sư được gọi là Bậc thầy của Ma Tháp.

"Nếu cô muốn đưa ra yêu cầu gì, xin vui lòng đến theo cách này!"

Đứng trước lối vào nhỏ bên hông Ma Tháp, một người đàn ông nói lớn lên.

Có một hàng dài bắt đầu từ lối vào. Năm mươi người có thể dễ dàng thấy bằng mắt.

Ngay từ đầu đây đã là hội pháp sư, nhiều người đã đến Ma Tháp để đưa ra yêu cầu.

Do dự.

Nàng không biết làm thế nào để gặp Le Guin.

Nếu nàng tự xưng là con gái giấu mặt của Chủ nhân tòa Ma Tháp, nàng chắc chắn sẽ bị đối xử như một kẻ điên. Mặc dù vậy, nàng cũng không thể mù quáng yêu cầu một cuộc họp với chủ nhân của tòa tháp.

Nàng nghe nói rằng Le Guin, chủ nhân Ma Tháp luôn ở trong một tấm màn che, không phải ai cũng dễ dàng gặp, ngay cả khi có là một Quý tộc vĩ đại đến.

"Mình có nên giả vờ điên rồ và nói với ông rằng mình là con gái của ông không?"

Nhưng nếu nàng nói điều đó ở đó, nó sẽ thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người.

Sau đó, có ai đó đến gần Philomel.

"Thưa tiểu thư, cô có việc gì để làm ở Ma Tháp sao?"

Đó là một ông già ăn mặc gọn gàng.

"Vâng, điều đó đúng."

"Eh, sai rồi. Nhìn vào dòng ở đằng kia đi. Ngay cả khi cô coa đứng ở cuối bây giờ, cô sẽ không thể nhìn thấy bóng của pháp sư ngày hôm nay."

"Tôi hiểu rồi. Tôi nên đến vào sáng sớm."

Philomel trở nên mất kiên nhẫn.

Ma Tháp không phải lúc nào cũng mở cửa cho thế giới bên ngoài. Nếu nàng bỏ lỡ ngày hôm nay, nàng sẽ phải đợi đến tuần sau nhưng nàng không có thời gian. Ngay cả bây giờ, nỗi sợ hãi về cuộc tìm kiếm đã khiến nàng nghẹt thở từng khoảnh khắc.

"Nó không giống như không có cách nào cả."

"Cái gì vậy?"

"Tôi đang làm việc để cung cấp hàng hóa linh tinh cho tòa tháp, vì vậy, tôi biết một vài pháp sư. Tôi sẽ giới thiệu cho cô nếu cô muốn."

Có lẽ đây là một cơ hội.

Nếu nàng gặp được pháp sư nào đó và giải thích rõ tình hình, có khả năng nàng sẽ gặp được riêng chủ nhân Ma Tháp.

"Vậy thì hãy giới thiệu tôi."

"Tuyệt vời. Năm mươi bạc."

"Phải mất phí sao?"

"Ở đâu trên thế giới có thứ gì miễn phí? Tôi cũng phải kiếm tiền tiêu vặt."

Nàng hiểu. Người này là một kẻ môi giới.

Điều Philomel cảm thấy khi nhảy ra thế giới bên ngoài này là có những quy tắc ngầm bên ngoài.

"Tôi sẽ đưa nó cho anh ngay bây giờ. Chờ đã."

Philomel lấy ra một cái túi từ trong và đếm số tiền.

Xem xét rằng chi phí cho một đêm ở là 2 bạc, 50 bạc là khá đắt nhưng nó là đủ dùng.

Thật không may, Philomel đã không nhìn thấy đôi mắt của ông già sáng lên khi nhìn thấy những đồng tiền vàng trong túi mình.

"Đưa cho tôi cái này!"

"Ồ!"

Ông lão đột nhiên giật lấy chiếc túi bỏ chạy. Không, ông ta đang cố gắng chạy trốn.

"Vẫn có những người thực hiện những trò gian lận cấp thấp như thế này."

"Ahh!"

Đột nhiên, ông lão mất thăng bằng và lăn ra ngã. Điều đập vào mắt nàng là cái chân dang rộng của ai đó.

Editor: Bạch Thiến


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.