Không Có Chỗ Cho Đồ Giả Mạo

Chương 19




Từ xa người ta đã thấy những người hầu đứng chào đón một cỗ xe ngựa trở về.

"Công chúa Điện hạ, Người có thích thú với chuyến đi chơi này của mình không?"

"Có. Bệ hạ bây giờ ở đâu?"

Philomel gật đầu chào hỏi.

"Cuộc họp chính trị vẫn đang diễn ra và Người vẫn đang ở trong phòng họp. A....nhưng cô ấy là...?"

Người hầu nữ đã buột miệng hỏi sau khi nhìn thấy một cô gái bình dân đi theo Công chúa.

"Đây là khách của ta. Ellencia, hãy đi theo ta."

Philomel nhẹ nhàng trả lời và nhanh chóng bước đến căn phòng họp trong Cung điện. Nàng đã làm điều đó một cách nhanh chóng và giờ thì nàng chỉ muốn rời khỏi nơi này.

"Công chúa, đợi một chút...!"

"Lối này."

Những bước đi chậm chạp của Ellencia thật khiến nàng bực bội, vì vậy, nàng đã nắm tay nàng ta và dẫn đi.

"Ôi trời ơi, Điện hạ, Người đã quay trở lại sao?"

"Chúng ta hãy uống một tách trà cùng nhau..."

Nàng đã buộc phải nói chuyện với tất cả những người mình đã gặp. Đương nhiên, thông thường, nàng sẽ trả lời từng người một nhưng Philomel hiện tại đã phớt lờ mọi thứ và chỉ chú tâm đi đến phòng họp.

Trong số đó, một số người cũng đã nhìn kỹ khuôn mặt cứng đờ của Ellencia.

"Công chúa Điện hạ! Người đang làm gì vậy?"

Một hiệp sĩ canh gác phòng họp đã chặn đường.

"Ta cần gặp Bệ hạ ngay bây giờ."

"Ồ, cuộc họp vẫn chưa kết thúc."

"Nó là khẩn cấp. Tránh ra."

Hiệp sĩ do dự quay vào bên trong trước vẻ mặt nghiêm túc của Công chúa.

"Bệ hạ, Công chúa Philomel yêu cầu được gặp Người."

Câu trả lời đến ngay lập tức.

"Hãy vào đi."

Bên trong là một số Bộ trưởng cùng vị Hoàng đế đang ngồi trên ngai vàng.

Những ánh nhìn kỳ lạ theo sau nàng Công chúa, người đột nhiên xuất hiện.

"Có chuyện gì vậy? Con sẽ không đến mà không có gì..."

Sau khi nhìn thấy Philomel, ánh mắt của Hoàng đế tự nhiên quay sang một bên và bị "đứng hình" vào vị trí đó.

Những người khác cũng vậy.

"Có một người mà con muốn giới thiệu với Bệ hạ."

Philomel đẩy Ellencia về phía trước, người đang bối rối và không biết phải làm gì.

"Chúng con tình cờ gặp nhau khi đến thăm một ngôi làng gần đó. Tên cô gái này là Ellencia."

Những tiếng thì thầm xì xào giữa các bộ trưởng bắt đầu vang lên.

"Cô ấy trông rất giống người mẹ quá cố của con, phải không? Con đã mời cô ấy đến biệt thự Hoàng gia vì con cũng muốn cho Bệ hạ nhìn."

Bất kể Philomel có nói về điều gì, ánh mắt của Eustis cũng không bao giờ hướng về Philomel.

Nàng hiểu nhưng nó vẫn khiến nàng hơi buồn.

* * *

"Phù."

Vừa trở về phòng, Philomel đã ngồi thụp xuống sàn. Lòng bàn tay nàng ướt đẫm mồ hôi khi nhớ lại những gì mình vừa làm.

Khi Ellencia xuất hiện, cả phòng họp đã trở nên yên tĩnh như thể nó đã bị trúng tà.

Philomel giả vờ rằng Ellencia có thể là họ hàng của Isabella và đưa nàng ta đến đây nhưng điều đó không được thuyết phục lắm.

Hoàng đế, người phải giải quyết tình hình, đã nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ellencia một lúc lâu. Nhưng Pollan, người còn tệ hơn thế, đã dừng cuộc họp ngay lại. Các bộ trưởng rời khỏi phòng họp và thì thầm với nhau.

"Thần sẽ sắp xếp một chỗ ngồi ở nơi khác. Điện hạ cũng sẽ đi."

Bá tước Pollan nói điều đó với vẻ mặt nghiêm túc.

Philomel xin phép với lý do để thay quần áo. Đến bây giờ, hai cha con họ nên có một cuộc hội ngộ đầy cảm động trong phòng của Eustis.

Nàng cảm thấy thật phiền khi Ellencia bị ném vào một môi trường đầy xấu hổ mà lại không được nhắc gì.

Nhưng nó sẽ không thành vấn đề.

Trong tiểu thuyết, Eustis đã nhận ra trong nháy mắt Ellencia là con gái của mình.

Một Eustis tốt bụng sẽ an ủi cô con gái của mình.

Nàng không muốn nói thẳng ra việc "Mình chỉ là đồ giả".

Philomel siết chặt bàn tay run rẩy của mình.

Bây giờ không có đường quay đầu lại.

Mình phải tiến về phía trước.

Nàng nhanh chóng đứng dậy và lấy ra cái gói mình đã giấu dưới gầm giường.

Ngay cả những người hầu giúp đóng gói hành lý của Philomel cũng không biết có gì trong đó.

Vì Công chúa đã cảnh báo họ không được chạm vào nó, họ chỉ có thể đoán rằng có thể có những vật có giá trị ở đó.

Khi nàng mở gói đồ, nàng tìm thấy những bộ quần áo bình thường cho thường dân.

Đó là một chiếc váy màu xanh lục trơn.

Đôi khi nàng hòa nhập giữa mọi người và làm người thường đi dạo trên đường phố, vì vậy, ngay cả khi nàng có mua những bộ quần áo này, nàng cũng không bị nghi ngờ gì.

"Tôi có thể vào giúp Người thay quần áo không?"

Nữ Bá tước Deles hỏi từ bên ngoài phòng.

"Không sao đâu. Ta lại cảm thấy khát hơn. Bà có thể mang cho ta một ly nước lạnh với đá được không?"

Philomel cố gắng trả lời bằng một giọng bình tĩnh.

"Được rồi, làm ơn đợi một chút."

Bà phải vào bếp lấy một ít đá.

Đó là một khoảng cách dài từ nơi ở của Philomel đến nhà bếp, vì vậy, bà sẽ mất ít thời gian để trở về.

"Nữ Bá tước Deles. Cảm ơn vì đã chăm sóc tốt cho ta trong thời gian này. Ta có lẽ sẽ không quên nó."

Philomel kết thúc lời tạm biệt thầm lặng của mình.

Nàng cởi bỏ chiếc váy một cách đầy thô bạo và mặc quần áo mình đã chuẩn bị. Tóc được buộc theo kiểu đuôi ngựa và quấn gọn lên bởi một chiếc khăn tay. Bây giờ, tất cả những gì còn lại trong gói đồ chỉ là một cái túi chứa vài đồng tiền vàng và một cuốn sách.

"Công chúa Ellencia".

"Mình không muốn bị người khác nhìn thấy, vì vậy, mình không có lựa chọn nào khác ngoài việc mang nó theo."

Philomel lấy bức thư ra khỏi ngăn kéo và đặt nó trên bàn để có thể có người nhìn thấy nó.

Đó là một bức thư mà nàng đã viết tối qua.

Nàng do dự khi chuẩn bị rời khỏi phòng sau khi kiểm tra trang phục trong gương.

Một vật sáng bóng trên tủ quần áo đập vào mắt nàng.

Đó là một mô hình con tàu vàng nhận được như một món quà sinh nhật từ Hoàng đế ngày hôm qua.

Philomel giơ tay lên và vuốt nhẹ bề mặt nhẵn của kim loại.

Mình không thể lấy nó.

Chiếc nhẫn trên ngón tay của nàng là một món đồ bắt buộc phải có nhưng đây chỉ là một mô hình.

Nếu nàng lấy nó, nàng sẽ bị buộc tội bỏ chạy với một thứ gì đó có giá trị. Thật đúng đắn khi để nó ở đây như bất kỳ những món giá trị nào khác.

"Mình đừng tham lam. Ban đầu, nó thậm chí không phải là của mình."

Philomel đặt mô hình trở lại vị trí cũ và lặng lẽ bước ra.

Không có ai ở gần đó.

Nàng cẩn thận đi qua hành lang để tránh bị chú ý. Với sự xuất hiện của Ellencia, một sự náo động đã nảy sinh và họ đang bận nói về nó.

"Cô gái mà Công chúa mang đến, không phải cô ấy trông giống Hoàng hậu sao?"

"Chúng có liên quan không?"

"Vô nghĩa. Nhìn vào những gì cô ấy đang mặc, họ trông giống như thường dân nhưng người thân của Hoàng hậu không thể là thường dân."

"Có thể là một người họ hàng xa."

"Họ hàng xa trông có giống nhau như vậy không? Tôi nghe nói cô ấy giống Hoàng hậu hơn là công chúa. Đúng hơn, Công chúa và hoàng hậu... "

"Suỵt! Hãy để ý lời nói của cô. Một con chuột sẽ có thể biến mất mà không hề nhận ra đó."

Mọi người đều mong đợi điều đó.

Philomel nhàn nhã lướt qua họ.

Kể từ khi họ ra ngoài, các Quý tộc thường ra ngoài chơi và những người hầu phục vụ họ thường mặc quần áo đường phố.

Ngoài ra, cũng có nhiều người ngoài ra vào vì công tác chuẩn bị cho bữa tiệc sinh nhật. Nàng chỉ cần ăn mặc giản dị là Philomel đã có thể được coi là một người hầu.

Nàng cảm thấy thật nhẹ nhõm một chút khi không ai chú ý đến một người hầu đi ngang qua.

"Công chúa...?"

Giọng nói của Nazar từ phía sau khiến Philomel giật mình.

"Người có phải là Công chúa không?"

Nếu nàng quay lại, nàng sẽ bị lộ.

Nhưng ngay cả như vậy, một người hầu nữ cũng không thể phớt lờ được vị Tiểu Công tước.

"Mình phải làm gì đây?"

Trái tim nàng đập loạn xạ.

"Nazar. Chuyện gì đang xảy ra vậy?"

"Cha."

Sau đó, bất ngờ, Công tước Avrydon đã đưa tay ra giúp đỡ.

"Con đang làm gì khi đứng đó thế? Con có việc gì với cô hầu gái đó không?"

Nàng cảm nhận được ánh mắt của Công tước sau lưng mình.

"Không. Con chỉ nghĩ rằng con đã nhầm lẫn trong giây lát."

"Được rồi, ta cũng vậy. Chúng ta có chuyện cần thảo luận đây, vì vậy, hãy nhanh chóng theo ta."

"Vâng, thưa cha."

Khi tiếng bước chân của họ rời đi, Philomel rất nhanh đã chạy đi.

Nàng ra khỏi tòa nhà một cách an toàn và đến được cổng chính của Cung điện. Có rất nhiều người ra vào đến nỗi những người gác cổng có vẻ bận rộn với việc kiểm tra xem ai vào.

"Ta sẽ kiểm soát những ai ra vào khi bữa tiệc bắt đầu. Cho đến lúc đó, hãy quay lại!"

Dẫu sao đó cũng chỉ là việc hét vào mặt những người đang đi ra ngoài.

Philomel ra khỏi biệt thự an toàn mà không gặp nhiều khó khăn.

Nàng đi theo hướng đông đúc và rẽ vào một con đường phụ ở giữa. Nàng cứ thế đi bộ rất lâu, dọc theo con đường gập ghềnh.

Hình ảnh biệt thự của Yutina đã dần biến mất ngoài tầm nhìn. Ở khoảng cách này, ngay cả khi nàng có sử dụng sức mạnh thần thánh, Eustis ở trong Cung điện cũng sẽ không thể phát hiện ra nó.

Philomel lấy chiếc nhẫn từ trong túi và đeo vào ngón tay.

Chiếc nhẫn lửa đỏ là vật phẩm cho phép những người không có sức mạnh thần thánh sử dụng ma thuật thần thánh.

Vào ngày sinh nhật năm ngoái, Eustis đã đem sức mạnh thần thánh của mình vào chiếc nhẫn. Vì vậy, ngay cả Philomel, người không có sức mạnh thần thánh, cũng có thể sử dụng chiếc nhẫn.

Một trong những pháp thuật có thể được sử dụng bằng nhẫn là ma pháp chuyển động.

Nàng chỉ cần hình dung trong đầu nơi mình muốn đến.

"Hãy tập trung. Hãy tập trung."

Nếu ánh sáng ma pháp lờ mờ xuất hiện, cơ thể có thể bị tách ra và di chuyển.

Philomel cẩn thận dùng ngón trỏ xoa viên ngọc đỏ. Ngay lập tức, ánh sáng rực rỡ từ những viên ngọc bao trùm lấy cơ thể nàng.

Đó là một lời chia tay.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.