Không Có Chỗ Cho Đồ Giả Mạo

Chương 18




"Xin chào."

"Ồ, xin chào!"

Khi Philomel chào nàng, Ellencia cũng vội vàng làm theo.

Ngẩng đầu lên, nàng đã liếc nhìn trang phục của Philomel.

"Tôi...Trông cô có vẻ là một người cao quý nhưng chuyện gì đã xảy ra ở đây...? Đây chỉ là một ngôi làng nông thôn không có gì để xem. Ồ! Đó có phải là một câu hỏi vô ích? Xin lỗi!"

Thật đáng yêu khi thấy nàng cảnh giác nhưng vẫn không thể che giấu sự tò mò của mình. Nàng ăn mặc như một cô gái nông thôn bình thường nhưng nàng có một sự thanh lịch không thể che giấu.

"Không sao đâu. Ngôi nhà đó có phải của cô không?"

"Vâng....Đây là ngôi nhà nơi mẹ tôi và tôi sống."

Bất ngờ, nàng chớp chớp đôi lông mi dài không ngừng.

Philomel lịch sự hỏi.

"Nếu cô thứ lỗi cho ta, ta có thể tới nhà cô được không? Ta tình cờ nhìn thấy nó khi đi ngang qua và ngôi nhà thực sự rất đẹp."

"Nhà tôi sao? So với nhà của những người khác, nó rất tồi tàn."

Nàng vẫn biết rằng đó là một cái cớ nực cười.

"Ta không thể sao?"

"Không phải là không thể... Tôi hơi xấu hổ. Nhưng nếu cô muốn, tất nhiên, cô phải leo lên cao đó. Lại đây."

Ellencia dẫn đầu, có lẽ rằng sẽ không có gì tốt nếu nàng từ chối yêu cầu của một nhà Quý tộc.

"Bá tước, xin hãy đợi trong xe ngựa."

Bảo mẫu, nữ Bá tước Deles, người hiện đang ở cách đó một quãng ngắn.

"Nhưng đi một mình..."

"Ta sẽ quay lại sớm thôi."

Philomel bác bỏ sự can ngăn của nữ Bá tước và đi theo Ellencia.

"Mẹ ơi! Con ở đây!"

Khi nàng mở cửa trước, nàng có thể ngửi thấy mùi thức ăn đang được nấu chín.

Philomel chậm rãi nhìn quanh nhà.

Đồ đạc rất đơn giản nhưng mọi thứ đều gọn gàng và nó sạch sẽ. Đó là một ngôi nhà nông thôn bình thường, ấm cúng.

"Này! Đã lâu rồi kể từ khi con bỏ đi, tại sao bây giờ con lại ở đây? Con lại chạy xung quanh như một con ngựa con, phải không? Tại sao con lại như vậy... "

Người phụ nữ bước ra khỏi bếp, cằn nhằn và dừng lại.

"Có một người mà con muốn giới thiệu với mẹ. Người này ở đây nói rằng cô ấy muốn xem nhà của chúng ta... Mẹ? Có chuyện gì vậy?"

Đôi mắt của người phụ nữ khi nhìn thấy Philomel đã nhuốm kinh ngạc.

"Con có...?"

Người phụ nữ hỏi với giọng run rẩy.

"Xin chào, ta đang đi ngang qua và muốn xem ngôi nhà này, vì vậy, ta đã hỏi con gái của bà."

"Nhìn vào ngôi nhà...xin hãy quay lại, tôi không muốn trở thành một cảnh tượng dành cho những người Quý tộc."

Bà quay lưng lại với Philomel.

"Vậy thì chúng ta sẽ nói về điều gì khác chứ?"

Philomel tiếp tục mà không thay đổi giọng điệu của mình.

"Bà không biết ta à?"

Khi nàng tiến lại gần hơn một bước, người phụ nữ nuốt một tiếng rên rỉ đầy chói tai.

Đôi mắt nâu sẫm của người phụ nữ đang nhìn Philomel dao động không mục đích.

Trong khi đó, Philomel cũng quan sát ngoại hình của người phụ nữ.

Mái tóc có màu nâu sẫm.

Bà có một số nếp nhăn so với tuổi của mình nhưng bà vẫn rất đẹp. Khi còn trẻ, bà hẳn là một người phụ nữ xinh đẹp với vẻ ngoài hơi bướng bỉnh.

Các đường nét trên khuôn mặt của bà giống với khuôn mặt của chính nàng.

Đó cũng là những gì mình nghĩ.

"Mẹ!"

Ellencia đỡ người phụ nữ, người đã gục ngã khi bà vừa bước ra ngoài.

"Mẹ có sao không? Mẹ bị ốm ở đâu?"

"Mẹ không sao. Đừng hét lên vì đầu mẹ đang ung lên."

"Mẹ có muốn nằm nghỉ ở trên giường không?"

"Mẹ ổn."

Một mối quan hệ mẹ con có vẻ tốt về mọi mặt. Đối với họ, Philomel là một vị khách không mời.

Người phụ nữ rũ bỏ cánh tay của đứa con gái mình và đứng thẳng.

Philomel nói với Ellencia, người đang ở đằng xa.

"Ta xin lỗi nhưng cô có thể cho chúng tôi một phút được không? Ta cần nói chuyện với mẹ của cô."

"Nhưng..."

"Đi lên đó."

Với giọng điệu cứng rắn của mẹ, Ellencia do dự đi lên cầu thang.

Như trong tiểu thuyết, phòng của Ellencia ở trên lầu, nàng nghĩ.

Chỉ còn lại hai người trong phòng khách.

Người phụ nữ bồn chồn, đôi tay nắm thành nắm đấm lại.

"Con, con..."

"Để ta giới thiệu cho bà. Tên ta là Philomel. Cái tên của ta được lấy từ tên một bông hoa phù du chỉ nở ở đây, ở Yutina."

Ellencia dù đã đi lên nhưng Philomel vẫn nói rất nhỏ để đề phòng.

"Phil, Philomel..."

Người phụ nữ che miệng bằng cả hai tay và khóc nức nở.

"Tại sao, tại sao con lại đến đây? Đó không phải là nơi dành cho một người quý giá như con đến. Hãy quay trở lại nơi mình thuộc về."

"Bà biết rõ, cũng như ta, không có chỗ cho ta."

Philomel bình tĩnh trả lời.

Bà là một kẻ ngốc.

Người phụ nữ bị mù quáng bởi sự ghen tuông của mình và thay đổi cuộc sống của hai đứa trẻ. Bà nói rằng bởi bản thân bà đã không thể trở thành Hoàng hậu nên bà đã biến con gái mình thành đứa con của Hoàng hậu, bà thậm chí còn không hề có ý đùa.

Bên cạnh đó, bà đã quyết định nuôi dạy nàng ta như con gái của mình, bà sẽ nuôi dạy nàng thật tốt.

Người đã tra tấn Ellencia trong khi nhớ lại tội ác mà mình đã gây ra.

Tuy nhiên, cuối cùng, bà vẫn tha cho đứa trẻ ngoan ngoãn ấy liên tục đến gần nàng.

Đó là một tương lai vẫn chưa đến nhưng việc nói ra bí mật về việc sinh ra Ellencia một năm sau đó, cũng là khi nàng mới tròn 17 tuổi.

Mặc dù, bà biết chắc chắn sẽ gặp Philomel trong tình huống này nếu Công chúa thực sự xuất hiện để tìm kiếm người cha thực sự của mình....

"Một người vô tâm...."

"Hãy lắng nghe cẩn thận, ta sẽ đưa con gái của bà đến gặp Hoàng đế."

Philomel nói khẽ nhưng chắc chắn.

Đồng tử của Catherine giãn ra.

"Như vậy! Một điều như vậy!"

"Ta đang cố gắng để có thể giúp một người cha và một cô con gái đã sống mà không biết sự tồn tại của nhau được đoàn tụ."

"Không!"

Philomel lạnh lùng nhìn Catherine hét lên.

"Tại sao?"

"Ngay cả khi ta không sinh ra con bé, Ellen vẫn là con gái ta!"

Con gái.

Philomel như thấy bị rơi xuống hố sâu.

Ellencia đáng yêu được yêu mến ngay cả bởi những cha mẹ nuôi của mình.

"Bà có phải là người mẹ thực sự hay không thì cũng để Ellencia quyết định sau khi biết tất cả mọi thứ."

"Không! Nó đã là con gái tôi rồi! Làm thế nào mà tôi có thể nuôi Ellen một mình...!"

Catherine bắt đầu khóc.

Philomele chế giễu một cách lạnh lùng.

"Bà đã không hỏi cho đến khi kết thúc."

"Cái gì?"

"Ta đoán bà không biết ta đã sống như thế nào."

Chỉ sau đó thì người phụ nữ mới ngậm chặt miệng với vẻ mặt ngạc nhiên.

"Cái đó, đó là...! Tất nhiên, đang ở trong Cung điện Hoàng gia sang trọng..."

Sang trọng?

Bà đã sống cuộc sống của mình để biện minh cho bản thân bằng những lời đó chưa?

"Cũng như bà đã không quan tâm đến ta, ta cũng sẽ không quan tâm đến cuộc sống mà bà đã sống."

Ánh mắt nàng dần lạnh lùng.

Giọng Philomel hơi run rẩy.

Nàng cũng không thể yêu người phụ nữ đó. Cũng giống như nàng không yêu bản thân mình.

"Vì vậy, nếu bà muốn sống, hãy chạy trốn ngay bây giờ."

Đó là sự cân nhắc duy nhất mà nàng có thể dành cho người phụ nữ đã sinh ra mình.

"Bà biết rõ hơn bất kỳ ai khác rằng nếu Hoàng đế biết được sự thật, cả bà và ta sẽ không được an toàn, phải không?"

Trong tiểu thuyết, Eustis đã truy tìm và giết Catherine ngay khi biết được sự thật.

Ngay cả trước lời cầu xin của Ellencia để cứu người mẹ đã nuôi dạy nàng cũng không kêu gọi được sự thương xót từ Hoàng đế.

"Vậy thì ta sẽ lấy Ellencia."

Một vẻ tuyệt vọng lan tỏa trên khuôn mặt Catherine. Bà dường như nhận ra rằng bất kể bà đã làm gì, nàng không thể bị ngăn cản.

Philomel đi ngang qua Catherine và đưa Ellencia ra khỏi phòng.

"Có một nơi cô phải đi cùng ta."

Ellencia nghiêng đầu trước lời giải thích ngắn gọn.

"Mẹ?"

"Đi theo cô ấy. Đó không phải là một điều xấu, đừng lo lắng."

Catherine, ngồi trên ghế ở bàn và cúi đầu, nói mà không nhìn con gái mình.

Ellencia ngơ ngác đi theo Philomel. Trên thực tế, đó là lời chia tay giữa mẹ và con gái bà.

Cỗ xe trở về Cung điện biệt lập như thế.

"A...Cô có phiền nếu tôi hỏi chúng ta đang đi đâu không?"

Ellencia ngọ nguậy các ngón tay vì khó chịu.

"Chúng ta đang trên đường đến Hồ Yutina."

"À! Hồ Yutina là một nơi thực sự đẹp. Tôi nghe nói gần đó có rất nhiều biệt thự của giới Quý tộc nên chắc hẳn cô cũng đã đến xem."

Ngay cả trong tình huống này, do được lớn lên trong tình yêu thương, nàng vẫn có một nụ cười rạng rỡ.

"Vậy, ừm... Tên cô là gì?"

"Đó là Philomel."

Philomel không đề cập đến họ sẽ sớm mất đi ý nghĩa của nó.

"Tên tôi là Ellencia. Chờ đã! Ellencia và Philomel đều là tên các loài hoa!"

Ellencia và Philomel là niềm tự hào của Đế quốc vì chúng là những bông hoa chỉ mọc hoang gần hồ Yutina.

"Thật là một sự trùng hợp kỳ lạ!"

"Tôi biết, đúng vậy."

Không phải ngẫu nhiên mà nói.

Đây là những cái tên mà Isabella, người yêu hoa, đã nghĩ đến việc đặt cho con gái mình khi nàng được sinh ra.

Thật buồn cười khi có hai cái tên, một thật và một giả.

"Nghĩ lại, cô có cùng tên với Công chúa. Tôi nghe nói rằng Bệ hạ, Hoàng đế và Công chúa cũng ghé qua Yutina..."

Nói xong, vẻ mặt Ellencia tối sầm lại.

"Cô có thể là Công chúa...?"

"Chà, cô nghĩ sao?"

Ellencia, người đang rơi nước mắt trước thái độ khó hiểu của Philomel, nhìn nữ Bá tước như thể đang tìm kiếm sự xác nhận.

Nhưng nữ Bá tước Deles, người lúc này đang rất hoang mang, không để ý đến ánh mắt.

Bà đã ở trong trạng thái đó ngay từ khi nàng đưa Ellencia đến và ngồi cạnh mình. Ellencia dường như đã nhận ra khuôn mặt của mình giống ai.

Không ai vào Cung điện hoàng gia mà không biết khuôn mặt của Hoàng hậu trong bức chân dung.

"Tại sao cô lại đưa tôi đi?"

"Ta xin lỗi nhưng ta không thể nói với cô ngay bây giờ. Cô sẽ sớm tìm ra."

"Vâng..."

Sau đó, Ellencia không mở miệng.

Một sự im lặng nặng nề xuất hiện bên trong cỗ xe. Philomel nghĩ rằng khuôn mặt của Ellencia, khi nàng im lặng, cũng ngầu như bất kỳ người nào khác.

Editor: Bạch Thiến


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.