Không Có Chỗ Cho Đồ Giả Mạo

Chương 15




"Vinh quang cho Belerov. Xin gửi lời chào tới Mặt trời của Đế quốc."

"Sự bảo vệ của Thần Mặt trời sẽ ở bên con cháu của Ngưởi mãi mãi..."

Hoàng đế phớt lờ tất cả những ai chào đón ông và tiếp cận con gái ông.

"Bệ hạ, Người đã hoàn thành mọi công việc của mình chưa?"

Philomel hỏi với một nụ cười tươi rói.

"Rồi. Hãy quay về thôi."

Hoàng đế, người không quan tâm đến một bữa tiệc kiểu như vậy, đã biến mất ngay khi xuất hiện một cách rất nghiêm túc như mọi lần.

Ông hẳn đã có những cuộc trò chuyện quan trọng ở căn phòng nhỏ đằng sau với một số Quý tộc cao quý, bao gồm cả Công tước Avrydon. Trong khi đó, Công chúa lại phải đối phó với nhiều Quý tộc đến từ nhiều nơi khác.

Công chúa, người đã đi theo Hoàng đế, đã quay lại để nói lời tạm biệt với những người mà họ đã bỏ lại phía sau.

"Ta hy vọng tất cả các ngươi có một đêm ngon giấc."

Một lời chào thật hoàn hảo.

Công chúa Philomel rời phòng khiêu vũ với dáng đi thanh lịch và thẳng tắp, vẫn luôn như mọi khi vậy. Khi nàng trở về Cung điện, giọng nói rõ ràng và nhẹ nhàng của nàng đã tràn ngập cỗ xe của Hoàng đế.

"Bệnh của nữ Bá tước nhà Lusan đã được chữa khỏi. Rõ ràng, phương pháp điều trị hiệu quả ở Elita dường như cũng đã phát huy rất tốt trong thời gian này. Và có vẻ như dịch bệnh đang lan sang phần phía nam của Đế quốc, giáp với Elita, vậy chúng ta không nên cung cấp thuốc điều trị sao?"

"Đúng vậy. Ta sẽ hướng dẫn những người có liên quan vào ngày mai."

Philomel đã chọn lọc và tóm tắt những gì mình đã thấy và nghe khi Eustis đi vắng. Từ tin tức lan ra rằng Hầu tước Nugu quá cố đã có một cô con gái đến những tin đồn chính trị và ngoại giao rằng nữ Bá tước Mo đang lên kế hoạch có mối quan hệ với một viên sứ ngoại.

Loại thông tin từ các bữa tiệc rất đa dạng. Tuy nhiên, những thông tin không nhất thiết phải được Hoàng đế lắng nghe sẽ bị loại trừ. Nếu nàng không biết nó có quan trọng hay không, chỉ cần thông báo ngắn gọn về nó.

Phải mất rất nhiều nỗ lực để làm quen với công việc đơn giản nhưng khó khăn này.

Khi nàng nói xong những lời đã chuẩn bị, đôi mắt xanh thẳm của Eustis nhìn chằm chằm vào Philomel.

"Làm tốt lắm."

Đó luôn là một lời khen ngợi thường trực trên môi.

"Cảm ơn Bệ hạ."

Philomel cũng trả lời một cách như thường lệ.

Trong những năm gần đây, mối quan hệ của nàng với Eustis chưa bao giờ tốt hơn thế. Họ thường dành thời gian cùng nhau ăn hoặc uống trà. Hầu hết thời gian, nó được yêu cầu từ phía nàng nhưng đôi khi Hoàng đế cũng sẽ hỏi về lịch trình trước.

Philomel luôn cố gắng phân rõ mọi chuyện với thứ cảm xúc bấp bênh này, cảm giác cứ như thể nàng đang đi trên vách đá.

Quá xa để bản thân không quên, rất gần để mình không bị xâm phạm.

Luôn có giới hạn rõ ràng.

Không đời nào Philomel, người không phải là huyết thống của ông, có thể là một cô con gái yêu quý như Ellencia. Nàng chỉ cố gắng hết sức để không phải chết và nàng đã trở thành một đứa trẻ được chấp nhận theo cách riêng của mình.

"Hãy nghĩ về nó, sắp đến sinh nhật của con rồi."

Nàng không mong đợi điều đó nhưng Eustis đã nói chuyện với nàng trước.

Có lẽ Bá tước Paul đã cho cha một gợi ý.

"Có thứ gì con muốn nhận làm quà tặng không?"

Cuối cùng, thời điểm đó cũng đã đến.

Nàng im lặng trước câu hỏi mà Philomel luôn đang chờ đợi. Đã đến lúc nàng phải thực hiện kế hoạch lâu dài của mình.

Nàng không nên cho thấy rằng bản thân đã đợi chờ quá lâu sao?

Nàng bắt đầu bằng cách nói những từ nghe có vẻ thận trọng.

"Đó chỉ là một món quà. Người không cần phải quá chú tâm đến nó hàng năm đâu. Chiếc nhẫn Người tặng con lần trước là đủ rồi."

Philomel đưa tay phải ra.

Viên ngọc đỏ trên ngón giữa khoe màu sắc rực rỡ. Nếu nhìn kỹ, nó trông giống như một ngọn lửa đang cháy bên trong viên ngọc.

Một vật thiết yếu cho kế hoạch trốn thoát của Philomel là Chiếc nhẫn lửa đỏ.

Vào sinh nhật cuối cùng, Eustis đã tặng Philomel chiếc nhẫn như đã hứa.

"Không phải vậy."

Câu trả lời được mong đợi đã trở lại.

"Nếu con nói như vậy..."

Có những lời đã ra đến miệng nhưng nàng lại cố tình kìm nén.

"Thay vì những gì con muốn nhận, có một điều con muốn Bệ hạ làm."

"Nó là gì?"

"Cái đó, tại biệt thự ở Yutina..."

"Cung điện riêng ở Yutina? Nghĩ lại, con thường đến nó. Hiểu rồi. Ta sẽ tặng nó cho con như một món quà."

"Không! Không phải vậy đâu."

Philomel đã kịp ngăn cản ông trước khi ông thực sự tặng Cung điện đó cho nàng.

Mình sẽ làm gì nếu nhận được một món quà khổng lồ như tòa Cung điện hoàng gia?

Nàng thậm chí không thể mang nó theo khi cần phải nhấc nó lên.

"Vậy thì sao?"

Philomel dừng lại một nhịp trước khi nàng ngượng ngùng mở miệng:

"Đó là... Con muốn cùng Bệ hạ tới chơi tại Cung điện ở Yutina vào mùa xuân lần này."

"Với ta...?"

Đôi mắt của Eustis hơi mở to.

Nàng đã từng yêu cầu một bữa ăn và thời gian uống trà cùng nhau nhưng đây là lần đầu tiên nàng yêu cầu một vài ngày đi chơi cùng nhau.

"Người có thể từ chối nếu Người bận rộn! Con có thể đi một mình."

Ánh mắt của Philomel hướng xuống đâu đó.

"Con chỉ... lần cuối cùng con đến Cung điện, phong cảnh đẹp đến nỗi con muốn cho Bệ hạ xem vào một ngày nào đó."

Giọng nói của nàng ngày càng nhỏ.

"Nếu nghĩ về nó, chúng ta chưa bao giờ đi du lịch cùng nhau..."

Nàng cần tạo ra một bầu không khí khó có thể từ chối càng nhiều càng tốt.

"Nhưng....sau tất cả, điều đó là không thể, phải không?"

Không có gì là chắc chắn.

Sinh nhật của Philomel là ngày giỗ của Hoàng hậu Isabella khi sinh con. Khi mỗi năm đến gần thời điểm đó, tâm trạng của Hoàng đế sẽ rung chuyển. Thay vào đó, món quà sinh nhật của Philomel luôn do Bá tước Pollan mang đến.

Tuy nhiên, vẫn có khả năng đồng ý.

Vì một số lý do, những ngày này ông đã cố gắng đóng vai một người bảo vệ và ông không phải là kiểu người nhắc một câu chuyện tới hai lần.

"Làm ơn nói rằng Người sẽ đi! Nói rằng Người sẽ đi!"

Tim nàng đập loạn nhịp khi nhìn Eustis mở miệng.

"Ta không nói điều đó là không thể. Ta sẽ đi với con."

"Thật sao? Cảm ơn Người! Ta rất hạnh phúc!"

"Nó có ổn không?"

"Ah. Con xin lỗi."

Nàng cứ nghĩ rằng mình đã quen với việc che giấu cảm xúc của mình nhưng nàng có vẻ phấn khích khi mọi thứ sắp kết thúc.

"Con không có gì để xin lỗi. Nhưng vào ngày hôm đó, đã có một cuộc họp gấp theo lịch trình."

Vâng.

Một cuộc họp gấp đã được lên kế hoạch cho sinh nhật của Philomel.

Philomel, người gần đây đã tham gia vào các vấn đề chính trị, hơi biết về điều này.

"Không sao đâu. Sau cuộc họp, Ngưởi có thể đi chơi cùng con. Nó không giống như kiểu phong cảnh sẽ biến mất nếu Người có đi muộn một hoặc hai ngày."

Điều quan trọng không phải là ngày tháng mà là việc đưa được Eustis đến đó.

Ngay từ đầu, nàng không ngờ Eustis lại đi chơi vào ngày mất của vợ mình.

"Nếu ta làm điều đó, ta sẽ không thể có mặt vào ngày sinh nhật của con."

"Vâng? Ồ, đúng vậy. Nhưng công việc của Đế quốc quan trọng hơn thế... "

Eustis nheo mắt trước những lời của Philomel.

Nàng có nói gì sai sao?

Nhìn lại nội dung của cuộc trò chuyện, không có gì bất thường.

Nàng không biết về các mục chương trình nghị sự khác nhưng các vấn đề ngoại giao thương mại xung quanh phải được thảo luận với các bộ trưởng ngay khi một viên sứ ngoại đến từ Elita. Người ta nói rằng lịch trình của cuộc họp không thể được đẩy sớm hoặc hoãn lại.

Vì vậy, tất nhiên, việc trì hoãn phải gạt ra. Bên cạnh đó, ngay cả khi ông có muốn tránh ngày mất của vợ mình...

"Cuộc họp sẽ được tổ chức tại Cung điện hoàng gia ở Yutina."

".... Xin lỗi?"

"Ta cũng sẽ yêu cầu viên sứ ngoại của Elita đến Yutina. Nếu họ đến từ cảng, nó cũng như nhau."

Khoảng cách xa nhau...Tại sao phải bận tâm với một điều như vậy?

Philomel bắt đầu đặt câu hỏi với những sai sót đáng ngờ nhất.

"Các bộ trưởng sẽ làm gì?"

Đó không phải là điều chỉ có thể được thực hiện bằng cách thay đổi điểm đến của các viên sứ ngoại hoặc chỉ riêng cho Hoàng đế.

"Tất nhiên họ nên đi theo ta."

Như thể hỏi tại sao nàng lại hỏi cái điều gì đó hiển nhiên, ông chỉ thản nhiên trả lời.

"Người đang nói rằng các bộ trưởng sẽ theo Người đến Yutina..?"

"Phải."

"Ôi trời ơi. Họ sẽ đưa tôi đến đám đông."

Không đời nào các bộ trưởng lại đến mà không có lôi theo các cô con gái của họ vì họ là Quý tộc.

Rồi còn cần mang theo bao nhiêu thư ký, người hầu?

Một đám rước lớn hướng đến Yutina đã được vẽ trong đầu nàng.

"Nó không phải đã là một chuyến đi chơi sao?"

"Điều đó sẽ không quá phức tạp sao?"

"Tôi chỉ cần đưa các bộ trưởng liên quan đến ngoại giao. Không phải là không có quá nhiều phòng trong biệt thự và nó đủ để cho các bộ trưởng và người hầu của họ."

Nàng đã đến thăm được vài năm và nhận thức rõ thực tế rằng biệt thự tại Yutina lớn một cách không cần thiết. Philomel, người lúc này cảm thấy thật choáng váng, định cố gắng bác bỏ thêm một chút nhưng phải mau chóng bỏ cuộc.

Eutis nói rằng ông sẽ đến Yutina.

Mặc dù quá trình trung gian rất vô lý và phi lý nhưng không cần phải đi ngược lại nó.

"Vâng. Hãy làm như vậy. Có vẻ như chuyến đi chơi này sẽ ở quy mô lớn."

"Ta sẽ gửi lịch ngay sau cuộc họp."

Cho đến lúc đó...mình phải sống.

"Càng nhiều người chúc mừng con càng tốt."

Nàng cảm thấy một chút thông cảm với các bộ trưởng sẽ theo họ đến Cung điện hoàng gia và sẽ bị đối xử như những vị khách không mời để không làm phiền nàng.

Nhưng nàng có thể làm gì?

Hoàng đế mà họ phục vụ thật ích kỷ.

Nghĩ lại, có vẻ như phần lớn có thể hữu ích hơn cho kế hoạch mà nàng đã nghĩ đến.

Nhưng tại sao Eustis lại ngoan cố khăng khăng đòi dự sinh nhật của Philomel?

Nàng đã chọn không bận tâm. Nàng giả vờ như sự hiện diện của ông sẽ chỉ là một món quà sinh nhật được tặng cho nàng.

Philomel kìm nén cảm xúc của mình và quay đầu ra khỏi cỗ xe.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.