"Nếu em nói, em không muốn anh quá tôn sùng người đàn ông ấy thì anh có thể, có thể..."
Lạc An câu được câu không nói với Lưu Hạo cái suy nghĩ trong đầu mình, cô biết Lưu Hạo rất quý trọng cái mối quan hệ với người đàn ông ấy, bởi lão ta đã từng cứu vớt anh từ trong vũng bùn quá khứ.
Trước đây Lưu Hạo từng chứng kiến cảnh mẹ nuôi của mình gieo thân xuống lầu từ sân thượng xuống đất, máu chảy từ cái đầu vỡ nát của bà ấy khiến đứa trẻ mười hai tuổi ám ảnh với nó đến tận khi trưởng thành. Bà ấy là người đã ở bên anh từ khi lọt lòng, cái tên Lưu Hạo cũng là do bà đặt cho. Ba mẹ của Lưu Hạo bận rộn kiếm tiền tối ngày mà không màng đến đứa con trai nhỏ này, liền từ một viện điều dưỡng thuê một người mẹ cho anh, là bà ấy - Dương Yến. Bà là một người phụ nữ dịu dàng và ấm áp, luôn bên cạnh Lưu Hạo không rời nửa bước, có thể nói là những giây phút lớn lên cho đến năm mười hai tuổi của anh đều có sự góp mặt của bà ấy. Nhưng một buổi chiều hôm ấy, sau khi từ trường trở về Lưu Hạo muốn khoe thành tích học kỳ này của mình với bà thì liền chứng kiến Dương Yến gieo mình tự vẫn từ trên sân thượng của căn nhà chứa nhiều kỷ niệm đẹp giữa bà ấy và anh mà nhảy xuống, lúc ấy Lưu Hạo vừa đặt chân vào sân trước trên tay là tờ giấy thành tích học tập của anh nhưng chỉ vui vẻ nhảy chân sáo được hai bước liền sững người đứng lại, phía trước anh vừa có tiếng động gì đấy!
"Mẹ..."
Chỉ kịp thốt lên một từ tròn vành rõ chữ, những câu nói sau đó đã bị chôn vùi bởi tiếng gào thét từ trong cuống họng vỡ vụn của cậu bé chưa kịp vỡ giọng kia. Cái đầu vỡ nát đến mức đứa trẻ ấy suýt chút nữa đã không thể xác định được người này có phải là người mà nó mong đợi sẽ xoa đầu nó mỗi khi nó không vui nữa hay không, là người sẽ nấu mỗi bữa ăn dinh dưỡng có đủ cho nó mỗi khi ngày mới bắt đầu, là người luôn giúp nó những việc đơn giản nhất từ gấp chăn ga gối đệm cho đến việc bận quần xỏ áo. Mẹ nuôi của nó, ngày ấy đã nói sẽ làm một cái bánh ngọt chờ nó trở về để cùng ăn, hà cớ gì bà lại rời đi đúng lúc này? Ngay giây phút nó nghĩ nó sẽ được khen ngợi thì người ấy đã không còn một chút hơi thở nào để nói câu nói quen thuộc "Hạo Hạo ngoan quá" nữa rồi...
Mà đúng lúc ấy, ngay giây phút tuyệt vọng trong ngày đưa tang Dương Yến, có một người che ô cho Lưu Hạo mười hai tuổi dưới cái tiết trời mưa như trút nước trước bia mộ của bà, người kia để cho nó khóc thật lớn, thật lớn, như muốn để nó đem tất cả nỗi đau trong lòng xé toạc lớp da kia mà tuôn trào ra vậy. Nó khóc từ lúc trời còn xám xịt của buổi chiều tà cho đến khi xung quanh đã bị bao phủ bởi một màu đen của đêm đến, khóc đến không thể cất lên một tiếng gọi "mẹ" được nữa, Lưu Hạo của cái tuổi mười hai ấy chỉ kịp nói với người che ô cho nó một tiếng cảm ơn rồi ngã xuống, có lẽ nó muốn buông thả mình lúc này...
"Chú ấy đã giúp anh vượt qua những chuyện này sao?"
Lạc An lên tiếng hỏi Lưu Hạo đang chìm trong hồi ức tồi tệ kia, tuy Lạc An là người đọc từ đầu đến cuối quyển truyện này nhưng những sự việc tưởng chừng như nhỏ nhặt này lại chỉ được nhắc qua vài ba dòng chữ, vốn dĩ không thể lấy ra để so với cảm giác khi được người trong cuộc nhắc đến như thế này. Lạc An như nhìn thấy một Lưu Hạo khác biệt với những gì mà cô từng biết, là một người giam bản thân vào chính cõi lòng cô đơn của chính mình không để bất cứ ai có cơ hội chen vào.
"Em muốn anh đề phòng chú ấy?"
Lưu Hạo không trả lời câu hỏi của cô mà liền hỏi lại một câu khiến Lạc An không biết phải đáp lời như thế nào, với Lạc An mà nói những gì ở quá khứ kia của Lưu Hạo là những gì mà cô không hiểu nhất. Ngay cả khi Lạc An biết rõ người đàn ông kia sẽ là kẻ muốn khiến Lưu Hạo thân bại danh liệt nhất thì làm sao? Cô căn bản không thể nói ra được, chưa kể là có ai sẽ tin lời cô nói chứ? Một người như thế, xây dựng một hình tượng đáng để người người tôn sùng kính trọng như thế, chẳng lẽ lão sẽ giết chính đứa con gái ruột của mình cũng chỉ để lót đường cho lão thôi sao? Chẳng ai sẽ tin cái câu chuyện hoang đường này của Lạc An cả, ngay cả Lưu Hạo lúc này chắc chắn cũng sẽ không tin nên cô cũng thức thời ngậm miệng không lên tiếng, Lạc An không biết phải trả lời như thế nào cho phải.
"Em có lý do gì không? Nếu đủ thuyết phục thì anh sẽ đề phòng ông ấy theo ý muốn của em"
Lưu Hạo chỉ nói một câu đã khiến Lạc An phải xem lại cái tình yêu mà cô đang giam giữ trong cõi lòng mình, người đàn ông này như thế nào lại muốn tin tưởng cô rồi?
Lạc An nhất thời bị cảm tình từ trong đáy lòng trào dâng mà sống mũi cay cay, nước mắt chực trào được cô ép buộc quay trở lại, Lạc An nói.
"Em đối với chuyện này, không thể nói ra lý do chính đáng nào để thuyết phục anh cả, nhưng Lưu Hạo em chắc chắn sẽ không lừa anh"
Lưu Hạo cũng không nghĩ rằng Lạc An sẽ vì chuyện gì mà không muốn anh quá tin tưởng vào chú Hạ, nhưng cảm giác của Lưu Hạo nói cho anh biết Lạc An là đang giúp đỡ anh, dù cho nó vô lý đến cỡ nào thì Lưu Hạo cũng muốn thử tin tưởng Lạc An một lần.
"Lạc An, anh đối với em là cái sự tin tưởng tuyệt đối kia. Em không cần giải thích lý do nữa, anh sẽ đối với chú ấy đề phòng một chút"
Lưu Hạo nắm lấy bàn tay vì căng thẳng mà trở nên lạnh ngắt của Lạc An mà xoa xoa, thâm tình nhìn vào đôi mắt đang hoảng loạn của cô mà lên tiếng. Dù sao thì đối với cô gái này Lưu Hạo căn bản không có cách nào nghi ngờ được, Lạc An là một sự tồn tại đặc biệt nhất mà anh muốn bảo vệ, vì thế những gì cô nói khiến Lưu Hạo không muốn ngờ vực dù chỉ là nửa chữ.
...----------------...
Theo dõi mình để đọc chương mới nhanh nhất nhé 💞