Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính Rồi

Chương 13




Đêm dài còn đấy nhưng Lạc An vẫn không sao chợp mắt được, cô cứ suy tư ngẩn ngơ nằm trên giường mà lòng mang nhiều muộn phiền không thể hiểu nổi. Chính Lạc An cũng không thể hiểu nổi mình, vì sao không thể ngủ được...

" Tôi cảm thấy có vẻ giọng cô không khoẻ? "

Hạ Giai tuy không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được, Lạc An hôm nay rất khác.

Vừa sáng sớm Hạ Giai được một cô em họ mười tuổi của mình dẫn sang đây cùng Lạc An bầu bạn. Y nghe được chất giọng không vui vẻ của cô rồi bèn hỏi, vốn dĩ Hạ Giai cũng không bận tâm nhiều nhưng y thật muốn biết cô vì lí do gì mà mệt mỏi, không phải đêm qua còn vui vẻ sao?

" Đêm qua Lưu Hạo rời đi trong đêm, chắc cô cũng biết rồi... "

Lạc An hơi gắng gượng lên tiếng trả lời, cô cũng chỉ nói về việc Lưu Hạo cùng Tống Nhân rời đi nhưng cô không giải thích việc tại sao anh đi. Vì trong mắt người khác Lạc An không biết lí do tại sao họ lại vội vã trở về nhưng bản thân cô biết rõ, lần này họ về là có việc phải làm, mà còn là việc nguy hiểm đến tính mạng của nam chính Lưu Hạo kia nữa.

' Đợt tập kích lũ buôn người lần này vốn dĩ không xảy ra bất trắc gì, nhưng một người trong đội của Lưu Hạo gặp phải chất gây dị ứng đối với hắn nên hắn liền bị buộc phải rời đoàn người trở về thành phố chữa trị ngay trong đêm. Nào ngờ giữa đường gặp tai nạn cứ thế chết đi... '

Từng dòng từng chữ cứ thế hiện hữu trong trí nhớ cô, Lạc An biết sau đợt này Lưu Hạo đối diện với muôn vàn chỉ trích từ phía gia đình người đồng đội kia kéo theo đó là ảnh hưởng trên mạng xã hội. Nhưng Lưu Hạo nào để tâm đến, anh vẫn sống và làm công việc mình theo đuổi suốt nhiều năm kia, không phút giây lơ là đối với sự việc nào.

Còn về sự cố khiến anh suýt bỏ mạng kia, có lẽ là sự thương người quá mức của Lưu Hạo và sự mềm lòng, nhẹ dạ cả tin của Tống Nhân mà thành. Đây có thể xem là một vết thương không nhỏ trong sự nghiệp của Lưu Hạo, cũng từ đó anh trở nên hung ác hơn, không đối với bất cứ ai mà nhẹ nhàng nữa. Trừ một người...

Nghĩ đến đây Lạc An bất giác đưa mắt nhìn người ngồi bên cạnh mình đây, Hạ Giai thật sự là người có thể đem Lưu Hạo thoát khỏi vòng vây kí ức đen tối một thời kia, y có thể khiến anh ấy trở nên dịu dàng hết mực, yêu thương chiều chuộng người con gái xinh đẹp này. Nhưng cái kết của cặp đôi này lần nữa khiến Lạc An chùn bước, cô không muốn Hạ Giai bỏ mình chết cùng hai hài tử còn chưa chào đời kia, liệu nếu có thể thì cô có đồng ý bản thân cho phép người ấy lại lần nữa đi theo cốt truyện hay không? Cô không muốn Hạ Giai chết và cũng chẳng muốn Lưu Hạo sống nửa đời sau chìm đắm trong hận thù cùng tội lỗi.

" Tôi không biết họ đi đâu cả, có thể là cùng bạn bè trở về nhà rồi "

Lạc An nói thế thì Hạ Giai cũng không hỏi nữa, vốn cô định trả lại chiếc đồng hồ của Tống Nhân cho hắn, từ hôm hắn được cứu về thì chiếc đồng hồ này vẫn luôn được chú Hai cất giữ. Nay đưa cho y cũng là vì nghĩ rằng có thể gặp được hắn thì đem trả lại, nhưng có lẽ chậm một bước rồi.

" Cô cứ đem cho chú Hai giữ đi, nào hắn trở lại tìm thì đưa cho hắn "

Lạc An cũng không biết phải làm sao nên bảo Hạ Giai cứ tùy ý mà làm còn đối với việc hai người có thể trở lại hay không thì cô cũng không nói rõ được, cô thật sự không biết vì cốt truyện đã lệch khỏi quỹ đạo vốn có của nó rồi.

Lẽ ra lần này Lưu Hạo cùng Hạ Giai phải cùng nhau rời nơi này đi đến thành phố nơi anh sống, nhưng theo như diễn biến hiện tại thì có lẽ đã không như cốt truyện nữa rồi, lần tiếp theo gặp mặt là đến khi nào Lạc An cũng không nói chắc được.

" Tôi định ra đồng đào khoai đem bán, cô có muốn đi cùng không? "

Lạc An xua tan đi những dòng suy nghĩ vẩn vơ mà nói với Hạ Giai mình chuẩn bị ra đồng nai lưng làm việc, họ cùng nhau rời nhà đi thẳng ra cánh đồng xa xa kia.

....

Về phía Lưu Hạo, sau khi rời làng anh cùng những đồng đội trong tổ chức đi xe thẳng về căn cứ phía Nam, nơi đây dễ dàng theo dõi hành động của bọn buôn người hơn là thành phố. Thành phố có quá nhiều vật ngáng đường, anh không thích người khác xen vào công việc trong tổ chức của mình.

Ngồi trên xe nhìn lại camera phòng hộ ở trong rừng mà biết được bọn buôn người kia vô cùng cẩn thận, bọn chúng né hết mười tám cái camera theo dõi thú rừng mà kiểm lâm nhà nước đặt ở khắp khu rừng ở làng này, không để lũ đó bị vướng vào một chút nào trong tầm quan sát của camera.

Điều này khiến Lưu Hạo sinh ý nghi vấn, anh không tin tất cả hết thảy mười tám cái camera mà không bắt gặp một mẩu áo hay hành tung của bọn chúng, nên lệnh cho người dưới trướng anh điều tra kĩ càng mọi thứ có thể tìm hiểu xung quanh đây.

" Mọi chuyện như thế nào? "

Tất cả đều nằm trong dự đoán của Lưu Hạo, camera bị cắt ghép chỉnh sửa rất nhiều, lỗ hổng ở khắp mọi nơi nhưng lũ kiểm lâm không chịu ra sức giúp đỡ mà cứ bao biện do lỗi kĩ thuật mà ra, còn nói Lưu Hạo bịa chuyện mà khinh thường bọn họ không thể làm nên trò trống gì. Lưu Hạo không mảy may bị lay động bởi những ngôn từ ngu dốt kia, ngược lại Thương Hàn lại ghi hận lũ kiểm lâm nhỏ bé ngu dốt này, hắn lén bỏ chút thuốc xổ vào rượu của lũ đó để cho chúng chạy xuyên đêm suốt ngày vì...rượt!

Lưu Hạo biết thì cũng chẳng để tâm mà bỏ qua cho hắn, anh còn cảm thấy như vậy hơi nhẹ tay, lần tới phải để lượng lớn thuốc xổ hơn thì mới khiến lũ này khôn lên được...

Được rồi, kẻ cầm đầu nguy hiểm nên dưới trướng của anh mới lắm kẻ mưu mô như vậy, không có gì ngạc nhiên cả.

' Có chắc là tổ chức trinh thám hay không vậy? '


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.