" Đừng ngồi dậy "
Lưu Hạo tiến đến đỡ lấy Lạc An đang gượng ngồi dậy khi gọi tên mình.
Đưa tay đỡ lấy cô, đem nước ấm đến để cô uống.
Lạc An lật chăn lên định bước xuống giường thì bị Lưu Hạo ngăn lại, Lạc An cũng đã đỡ đau bụng rồi nhưng hiện tại cô rất đói thế nên liền nói muốn ăn gì đó.
Lưu Hạo để Trần Yên đi chuẩn bị còn anh đến đỡ cô đứng dậy, Lạc An không muốn nằm tiếp nữa.
" Chỉ là chuyện thường ngày ở huyện, không khiến tôi quá khó coi rồi đi "
Lạc An cảm thán một chút, đem tay xoa xoa eo, cơ thể này của nguyên chủ căn bản không tốt.
Bình thường thì không nói đụng đến chuyện này liền như sắp gục ngã đến nơi vậy, cô dặn lòng phải khám bác sĩ thật cẩn thận thôi.
Nhưng là sau kỳ kinh nguyệt này đã, hiện tại rất là ngại khi phải tiếp xúc với những dụng cụ khám chữa bệnh kia, da mặt Lạc An mỏng đến như vậy.
" Ăn từ từ, còn không có kẻ nào dám cướp của cô đâu "
Lạc An nhận lấy một dĩa cơm cùng với những món ăn kèm mà đem từng thìa ăn lấy, vì vội vàng nên khiến cơm dính bên khoé miệng, Lạc An chưa kịp phát giác thì Lưu Hạo đã đem tay lấy đi hạt cơm kia.
Giây phút cảm nhận được sự ấm áp từ tay anh truyền đến khoé môi thì Lạc An như ngừng đi một nhịp thở, trong lòng cuộn trào như sóng dữ nhưng ngoài mặt vẫn tỏ ra không vấn đề gì.
" Cái đó...!"
Lạc An vừa ăn xong đem nước uống một hai ngụm rồi nói với Lưu Hạo tiếng cảm ơn, đúng lúc nhắc đến việc xuất viện thì ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân dồn dập.
Kéo theo đó là cái mở cửa đầy dứt khoát của một thân ảnh cao ráo mặc một cây đen, là Thương Hàn.
" Lưu ca không ổn rồi, Tống Nhân bị ám sát "
Lạc An cùng Lưu Hạo vốn đang ngọt ngào nhìn nhau cũng bị một câu này khiến cả hai chấn kinh mà giật mình, họ cùng nhau đứng dậy đi theo Thương Hàn đến phòng cấp cứu.
" Cậu ấy như thế nào rồi "
Lưu Hạo đứng trước phòng cấp cứu nhìn thấy một y tá từ bên trong chạy ra liền túm lấy người mà hỏi, y tá nọ không biết họ là ai nên cũng không để ý lắm, nói phải đi lấy máu mà chạy nhanh đến cuối hành lang rồi biến mất sau dãy phòng.
"...!"
Cả đám Lưu Hạo không hiểu gì mà nhìn một người vừa chạy đi sau đó đem ánh mắt đánh lên người của nhau mà không biết phải bày ra vẻ mặt như thế nào cho phải.
" Không đủ máu? "
Lúc cô y tá quay lại thông báo với họ cũng là chuyện của hai mươi phút sau.
Thấy cô ấy bị Lưu Hạo hỏi đến đỏ mắt nên Lạc An mới kéo cô ấy lại hỏi lại bằng giọng điệu nhẹ nhàng.
" Như thế nào lại không đủ máu, cô giải thích một chút được không, đừng hoảng "
Giọng nói ôn hoà cùng sự trấn an thấy rõ của Lạc An khiến cô y tá nọ bình tĩnh hơn, đem sự việc tường thuật lại một chút với bọn họ.
" Mấy bữa trước có một ca phẫu thuật gấp, nhóm máu O của cậu ấy đã được dùng sắp hết trong đợt phẫu thuật đó rồi, hiện tại số máu trong kho không đủ cho cậu ấy mà máu bổ sung vẫn chưa được chuyển đến đây...!"
Nghe cô ấy nói vậy Lưu Hạo lại nhíu mày, nhóm máu O? Là anh họ của hắn nhưng máu của Lưu Hạo là A, không có khả năng giúp đỡ trong trường hợp này, tìm đâu ra máu nhanh nhất bây giờ.
" Tôi nhóm máu O, lấy máu của tôi có được không? "
Lạc An nghe được y tá nói là nhóm máu O thì liền tiến cử mình, nguyên chủ nhóm máu O nên cô muốn thử một chút, nhưng hiện tại thật sự tiện hay sao? Lạc An đang trong thời kỳ kinh nguyệt...
" Không thể "
Lưu Hạo vừa nghe cô nói vậy thì liền đáp, chính anh cũng vội đến đau cả đầu rồi nhưng Lạc An hôm nay không tiện để truyền máu, cô đang mất máu mà còn phải làm cái việc này thì quá nguy hiểm.
" Đừng lo lắng, không có quy định nào cho việc phụ nữ đang kỳ kinh nguyệt không được truyền máu cả "
" Nhưng nó tổn hại đến cơ thể của cô, dẫn đến thiếu máu đấy có biết hay không? "
Vì lo lắng cộng thêm sự cố chấp của người đối diện nên Lưu Hạo tức giật mà quát lên, Lạc An bị giật mình vì chính cô cũng không ngờ rằng anh sẽ làm cái hành động này, cô bị Lưu Hạo quát vô mặt đấy!?
" Tôi không để tâm, cứu người quan trọng "
Nói một câu rồi Lạc An xoay lưng bước đi theo y tá để làm kiểm tra xem có phù hợp hay không, để lại Lưu Hạo đứng đó không kịp lên tiếng nói gì.
Không phải là anh không muốn cứu Tống Nhân đang nằm trong kia chỉ là...chỉ là những thế nào cơ? Anh lo lắng rồi?
" Bác sĩ nói cô ấy có thể truyền máu "
Nữ y tá dẫn Lạc An vào phòng cấp cứu để lại đám người đứng đấy không biết nói gì, Hạ Giai cùng Thương Hàn ở bên cạnh Lưu Hạo có thể cảm nhận được sự lạnh lẽo toát ra từ người anh, họ biết Lưu ca là đang tức giận rồi chỉ là anh cũng không thể ngăn nổi Lạc An mà thôi.
" Cô ấy cũng là có ý tốt, anh đừng trách chị dâu "
Thương Hàn lên tiếng khuyên Lưu Hạo không nổi trận lôi đình với Lạc An mà đến cuối chính là buột miệng nói ra, vốn dĩ chỉ đang nghĩ thầm trong bụng nhưng ma xui quỷ khiến thế nào tự nhiên nói toẹt ra khiến y ngậm miệng không kịp, nhưng Lưu Hạo lại chẳng ý kiến gì với danh xưng mà y gọi Lạc An cả.
Anh là ngầm cho phép y gọi cô như vậy hay sao?
Lúc này một người phụ nữ chạy đến từ cuối hành lang, tiếng giày cao gót cộc cộc chói tai khiến đám người nhìn đến, người nọ chạy đến trước mặt Lưu Hạo rồi lên tiếng hỏi.
" Làm sao rồi? "
Lưu Hạo nhìn đến nàng rồi cũng không mặn không nhạt mà trả lời, giọng điệu còn mang theo ý trách móc.
" Đang cấp cứu, đến sớm một chút không được hay sao? "
Gương mặt khó chịu của Lưu Hạo khiến Tống Uyên không hiểu chuyện gì, quay sang Thương Hàn ý hỏi thì cũng nhận lại cái lắc đầu, y không phải là không biết mà là không dám lên tiếng.
Một tiếng sau đèn phòng cấp cứu cũng tắt đi, Tống Nhân với Lạc An được đẩy ra theo sau là y tá ban nãy và một vị bác sĩ.
" Không còn gì đáng ngại cả, còn cô gái kia thì do mệt mỏi mà ngất đi thôi "
Bác sĩ dặn dò vài câu rồi rời đi, Lưu Hạo nói tiếng cảm ơn ông một cái rồi theo Tống Nhân với Lạc An đến phòng bệnh.
" Chăm sóc Tống Nhân đi "
Lưu Hạo theo nhìn Tống Nhân một cái rồi rời đi ngay, bỏ lại Thương Hàn cùng hai người con gái kia mà chạy đến chỗ Lạc An, anh thật sự lo lắng cho cô ngay lúc này.
Dù sao thì Lạc An cũng đã chạm đến đầu quả tim của Lưu Hạo rồi, một sự thiên vị mà anh muốn giữ mãi bên mình.
...----------------...
Theo dõi mình để đọc chương mới nhanh nhất nhé.