Không Cẩn Thận Nuôi Phải Nam Chính Rồi

Chương 15: Chương 15




" Họ định khi nào đem cô gả đi? "

Suy đi nghĩ lại Lạc An không muốn kéo dài thời gian thêm nữa mà liền hỏi Hạ Giai.

" Họ nói...ngày mai liền cử người sang rước tôi "

Hạ Giai vừa khóc vừa nói, đôi mắt xinh đẹp không thể thấy kia vẫn ở đấy, trong sáng thuần khiết mà rơi lệ.

" Để tôi sắp xếp một chút, chúng ta cùng rời khỏi đây "

Nghe Lạc An nói vậy Hạ Giai ngạc nhiên đưa ánh mắt nhìn về phía giọng nói vừa phát ra ở trước mặt, y chỉ cần Lạc An giúp y rời khỏi đây thì y đã mang ơn cô lắm rồi, không ngờ cô liền muốn cùng y bỏ trốn.

Lạc An khiến Hạ Giai thật muốn khóc thành tiếng, mắt của y rất nhạy cảm, không thể khóc nhiều nên giờ đã ẩn ẩn đau rồi nhưng lúc Lạc An nói câu ấy Hạ Giai không muốn ngừng dòng chảy ấm nóng trên khoé mi lại mà với tay nắm chặt lấy bàn tay Lạc An và liên tục nói cảm ơn cô.

" Không được nói cảm ơn, đã không còn sớm nữa chúng ta nhanh chân chạy trốn trước ngày mai là được "

Hạ Giai gật đầu rồi lau vội những giọt nước mắt còn vương trên mặt, y ngồi chờ Lạc An chuẩn bị vài bộ đồ cùng một ít thức ăn khô và tiền bạc trong nhà, Lạc An nhanh chân thay cho y một đôi giày vải dễ đi hơn rồi lặng lẽ dẫn y đi khỏi làng bằng con đường phía sau nhà cô.

Nhà cô trước mặt là đường làng, phía sau là một con đường nhỏ dẫn vào rừng quỷ, khu rừng mà mỗi đêm đều vang lên tiếng của gió rít gào ghê rợn.

Nhưng lúc này không thể đi con đường khác nữa nên Lạc An đành cùng y đi vào đó tạm tránh vài ngày, nếu may mắn có thể tìm được đường ra thì cả hai sẽ xuôi dòng xe mà đi đến thủ đô hoa lệ mà luôn được nhắc đến trong tiểu thuyết kia.

" Trong rừng này có nhiều lời đồn, cô có sợ không? "

Đi được một đoạn Lạc An chợt quay sang hỏi Hạ Giai, y men theo tiếng nói quay sang mỉm cười lắc đầu.

" Không còn lựa chọn nào cả, dù có cái gì trong đó thì thà chịu đựng còn hơn ở lại nơi này "

Thấy Hạ Giai thoải mái tiếp nhận việc vào rừng thì cô không nói nữa, Lạc An nắm chặt tay y rồi cả hai cùng tiến vào rừng trong ánh chiều tà của hoàng hôn.

Trời cũng sắp trở tối rồi, cô có chút lo lắng nhưng không thể biết rằng cảm giác ấy có đúng hay không...

" Ngồi nghỉ một chút đã, ăn miếng bánh rồi uống nước đi "

Lạc An dìu Hạ Giai ngồi vào một gốc cây, lúc này họ đã đi được một đoạn xa rồi, trong rừng quả nhiên đang có tiếng rít gào của gió từ phía sâu trong kia vọng lại.

Nghe có phần rợn tóc gáy.

ngôn tình hài

" Chúng ta đang ở phần nào của rừng vậy? "

Hạ Giai nghe tiếng gió cũng có chút rùng mình, y cũng biết rằng có lẽ sẽ không ổn nếu cứ tiếp tục ở trong đây mãi, nhưng y lại lo cho Lạc An hơn dù sao cô cũng vì y nên mới phải rời nhà mà đi bờ đi bụi như này.

Hạ Giai cảm thấy bản thân thật sự quá phiền, từ đó trở nên vô cùng an ổn tránh làm chậm trễ Lạc An.

" Cũng gần đến giữa rừng rồi, chúng ta cứ nghỉ ngơi trước đã "

Lạc An ngồi xuống tắt đèn đi, vừa đem miếng bánh bỏ vào miệng vừa nhìn ngó xung quanh xem có nguy hiểm hay không.

Cô không trách Hạ Giai, ngược lại còn thương cảm cho y, luôn đem y bao bọc suốt cả đoạn đường tránh để y va chạm vào bất cứ vật cản nào.

Dù sao Lạc An cũng không muốn ở đấy nữa, muốn rời bỏ để có thể giữ được tính mạng cho người con gái trước mặt này, cũng là làm việc tốt.

Nhưng lúc này đây việc Lạc An lo lắng là trong rừng liệu có thú dữ hay thợ săn hay không, mà nếu là thợ săn liệu bọn họ có phải người tốt có thể giúp đỡ hai người hay không? Cô lo lắng là lẽ đương nhiên vì cánh rừng này xưa nay ít ai dám lại gần chứ đừng nói là bước vào mà biết được trong này ẩn chứa nguy hiểm nào, cô chưa từng bắt gặp chi tiết nào liên quan đến rừng ở trong quyển truyện kia cả, hoặc có lẽ cô đã bỏ sót rồi!

" Rừng...!"

Lúc này khi nghĩ đến chi tiết này Lạc An đã buột miệng nói ra, Hạ Giai ngồi gần cô nên nghe thấy thì liền hỏi lại.

" Rừng thì sao? Có chuyện gì vậy Lạc An? "

Lạc An tự mình doạ mình rồi quay sang nắm tay Hạ Giai, dẫn y chạy nhanh về hướng mà bọn cô vừa mới đến.

Nơi này không thể ở lại, thật sự không thể ở lại!

Hạ Giai tuy không hiểu chuyện gì nhưng vẫn cố gắng theo bước chân của Lạc An mà chạy, tuy y không thể nhìn thấy nhưng đã quen với việc đi trong bóng tối nhiều năm nên giờ đây không làm chậm trễ bước chân của Lạc An, nhưng suy cho cùng vẫn là đường cùng thì làm như thế nào có thể để họ dễ dàng vượt qua.

Lạc An nhìn thấy một đám người trước mặt mình, đem Hạ Giai bảo vệ phía sau lưng rồi suy nghĩ nhớ lại những gì mà chị cô viết trong truyện.

Đám người hung thần ác quỷ ấy, có thể moi gan moi thận người khác đem bán cho bọn biến thái cần, bọn chúng thậm chí còn phân xác nạn nhân để thoả mãn thú tính dị thường của chúng một cách tàn nhẫn

Đúng vậy, là lũ buôn người mà Lưu Hạo đang điều tra, chính là cái lũ mà Lưu Hạo ghét cay ghét đắng cho đến cuối truyện vẫn không thể tự tay giết chết từng người một mà trả thù cho vợ con anh, chính là lũ người đang đứng trước mặt Lạc An cùng Hạ Giai lúc này.

" Hai mỹ nữ, đi đâu đêm hôm thế này? "

Lạc An cùng Hạ Giai không hẹn mà rùng mình, giọng của gã đàn ông nghe thật quỷ dị, như tiếng thì thào giữa đêm hôm khuya khoắt mà phim kinh dị hay lồng vào, cũng giống như giọng một người đã bị cắt đi nửa cái lưỡi, nghe rất rõ là tiếng người nhưng lại đặc biệt khó có thể hiểu được.

Giọng của gã rất rợn người, doạ trẻ con có khi chúng nó còn khóc nhiều ngày nhiều đêm!

" Đừng sợ...!"

Cảm nhận được Hạ Giai đang run lên sau lưng mình, Lạc An liền nắm tay y rồi vỗ về an ủi, nhưng thật ra chính cô cũng sắp không trụ nổi nữa rồi.

Lạc An biết võ, cũng chỉ là vài món võ phòng thân mà cha mẹ từng chạy cô trước đây sau khi đối mặt với đám người trong con hẻm kia, lúc này cô không biết bản thân có thể hạ được tên nào trong đám người này hay không nữa.

" Có thể thương lượng không đại ca, chúng tôi cũng cùng đường bí lối rồi "

Không đánh được thì mình dùng võ mồm thôi, Lạc An gắng mỉm cười để giọng mình không run rẩy và sợ hãi nữa, chỉ thấy cô nhẹ nhàng dơ hai tay lên nhằm vào vị đại ca kia mà nói bằng giọng nhẹ nhàng mang chút đáng thương.

" Em gái của tôi không nhìn thấy, đi vào rừng cũng là vì lạc đường, tôi đến đón em ấy về nhà "

" À, hay là hai mỹ nữ đi cùng bọn anh đi, để bọn anh đem em về nhà "

Lúc này một tên bên cạnh vị đại ca kia lên tiếng, hắn có vẻ cũng không kiêng nể gì nên Lạc An đoán bọn này vẫn chưa phải tên cầm đầu băng đảng buôn người này.

Cô nhẹ nhàng mỉm cười, đem Hạ Giai đang sợ hãi vỗ về một chút, đang định liều mạng thì tên đại ca kia của bọn chúng đã gọi cho một ai khác, giọng gã rất cung kính với người kia.

" Vâng thưa anh, em sẽ đem bọn nó trở về ngay "

Nói rồi gã tắt điện thoại, cô còn chưa kịp nhận ra tại sao trong rừng này mà chúng còn có thể sử dụng điện thoại được thì vị đại ca ra lệnh cho đám người bắt cô và Hạ Giai đi cùng bọn chúng.

Lúc này Lạc An nhận ra không thể cứu vãn được nữa thì liền ý kiến với bọn chúng.

" Các người để người đi sau chúng tôi là được, đừng doạ chúng tôi được không? Em gái của tôi không thấy đường và cũng rất sợ người lạ, tôi muốn nắm tay con bé đi "

Vị đại ca nọ vốn đã quay lưng lại thì chợt lên tiếng, cô cũng cảm thấy hình như gã có chút khó mở miệng, thật sự bị cắt lưỡi sao?

" Có thể "

Lạc An dắt tay Hạ Giai đi cùng đám người, nhẹ nhàng vỗ về y.

" Đã nói là có việc gì cũng không sợ, em đừng khóc chị bảo vệ em "

Lạc An đã diễn liền diễn cho tròn vai, xưng chị gọi em với Hạ Giai rồi thấy y gật đầu liền nắm tay y đi theo đám người, bọn chúng đi về phía bìa rừng rồi dẫn hai người đến một căn cứ được xây dựng sơ sài ở đó.

Ai đó giúp chúng tôi với, đại nam chủ à anh mau đến đây cứu vợ anh đi .


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.