Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 79: Hỗn đấu




Sau khi Diệp Tố nói xong, Du Phục Thời đã chán ngồi ngốc trên đài nên dứt khoát nói: “Không muốn đi.” Nghe thôi đã thấy rất mệt.

“Trước mắt điểm số của đệ là cao nhất, nếu tên vẫn còn trong vòng một ngàn người đầu tiên thì cũng không nhất thiết phải tham gia hỗn đấu.” Diệp Tố qua đây báo cho tiểu sư đệ biết tình huống có thể phát sinh trong một tháng tới mà thôi, cũng không trông mong hắn sẽ tham gia để giành thêm điểm.

Du Phục Thời bỗng nhiên do dự nhìn về tấm bia đá ở cách đó không xa: “Tên của những người đó sẽ nằm ở trên ta sao?”

Diệp Tố: “…… Điểm cao hơn tất nhiên sẽ nằm trên.”

“Ta tham gia.” Du Phục Thời lập tức thay đổi chủ ý, hắn không muốn tên của khác ở trên tên của mình, đành phải vất vả lên lôi đài đứng nhiều thêm một lúc vậy.

Khấp Huyết kiếm ở bên cạnh yên lặng thấm ra vài giọt huyết lệ.

Việc tiểu sư đệ đổi ý xoành xoạch cũng không khiến Diệp Tố ngoài ý muốn, nàng cười nói: “Tùy đệ, chỉ cần sau khi lôi đài hỗn đấu kết thúc đệ vẫn còn lưu lại trên đài là được.”

Giống như lời Diệp Tố đã nói, ngày hôm sau trên sân thi đấu liền có nhiều lôi đài lớn được dựng lên, hỗn đấu chính thức mở ra.

“So với tháng trước thì số lượng người đã ít đi rất nhiều.” Từ Trình Ngọc ôm kiếm xoay mặt nói với Dịch Huyền.

“Đúng vậy.” Dịch Huyền vẫn ít lời như cũ nhưng nét bén nhọn giữa mày đã yếu đi vài phần.

Hai người đứng song song dưới gác mái bên cạnh sân thi đấu, đây là nơi Ngô Kiếm Phái đóng giữ.

“Dựa vào quy luật đúc kết từ những năm trước, tu sĩ dưới Kim Đan kỳ sẽ không có cách nào giành được thông hành đơn, thậm chí Kim Đan sơ kỳ cũng dễ dàng bị đào thải.” Từ Trình Ngọc nói, “Điểm số của Diệp Tố không nhiều lắm nhưng hẳn là cũng miễn cưỡng đủ trong một ngàn vị trí đầu tiên.”

Thực tế là tháng rồi xếp hạng của nàng ấy mấy lần còn rớt khỏi danh sách một ngàn.

“Huynh cảm thấy tỷ ấy sẽ không giành được thông hành đơn?” Trên mặt Dịch Huyền rốt cuộc có điểm dao động.

“Không phải như vậy.” Từ Trình Ngọc lắc đầu: “Nếu Diệp Tố muốn tham gia tông môn đại bỉ thì nhất định sẽ có thể lấy được thông hành đơn. Chỉ là……ta rất muốn đấu một ván với nàng ấy.”

Dịch Huyền nghe vậy nhíu mày: “Đại sư tỷ không phải là kiếm tu.”

“Xác thật là không phải.” Tầm mắt của Từ Trình Ngọc dừng ở lôi đài bên dưới, “Đệ không cảm thấy nàng ấy sẽ biết dùng kiếm sao?”

Từ rất lâu trước kia, Từ Trình Ngọc liền muốn biết bộ dáng huy kiếm của Diệp Tố là như thế nào.

Lần đầu gặp mặt, dưới kiếm của đối phương treo ba người còn có thể đuổi kịp thì hắn đã thập phần tò mò, còn tưởng rằng nàng là kiếm tu tông phái nào đó. Về sau khi đã quen thân hơn thì hắn cũng chỉ thấy Diệp Tố chỉ dùng đến kiếm khi ngự kiếm mà thôi.

Bất quá Từ Trình Ngọc phát hiện ra được rõ ràng nàng có khả năng học tập mọi thứ cực nhanh, chỉ đơn giản là nhìn qua đệ tử Ngô Kiếm Phái bọn họ ngự kiếm thế nào, không cần ai chỉ điểm nàng cũng liền có thể ngự kiếm được ra mô ra dạng không sai biệt lắm.

“Tỷ ấy chưa từng học qua kiếm chiêu.” Dịch Huyền rũ mắt nhìn lan can nói.

“Nơi này của Diệp Tố……” Từ Trình Ngọc nâng lên một tay chỉ chỉ vào đầu, “Đã gặp qua là sẽ không quên.”

Ở Ngô Kiếm Phái mấy tháng, ngay cả Hạ Nhĩ vì cảm thụ thấy hơi thở lưu động của kiếm nên ngẫu nhiên đều sẽ cầm kiếm luyện thử mấy chiêu, nhưng Diệp Tố tuyệt nhiên lại chưa bao giờ làm như vậy.

Quen biết nhau đã một thời gian dài, hắn rất hiểu chỗ kh ủng bố của Diệp Tố, chỉ cần là thứ nàng nhìn thấy nghe thấy, hoàn toàn sẽ không quên, năng lực suy một ra ba cực kỳ mạnh mẽ.

Không những vậy Diệp Tố còn rất hiếu học, nàng có thể nhanh chóng hấp thu những điều mới mẻ xung quanh nhưng cũng đồng thời không bỏ qua một cơ hội nào để vận dụng chúng.

Từ khi có ký ức tới này, hắn chỉ gặp qua một người khác cũng cho bản thân đồng dạng cảm thụ.

—— Côn Luân Phái, Lục Trầm Hàn.

Chỉ có một thứ duy nhất Diệp Tố không học, đó chính là kiếm thuật, vấn đề nghi hoặc này hắn vẫn luôn đè nặng trong lòng từ lâu.

“Dù cho Diệp Tố không biết dùng kiếm, ta cũng muốn đấu với nàng một ván.” Từ Trình Ngọc cười nói, “Nàng ấy dùng phù chú rất giỏi, trong bí cảnh ta đã từng thấy qua.”

Nhắc tới bí cảnh, Dịch Huyền liền nhớ tới hắn chỉ mới có một lần vào cùng một bí cảnh với nhóm Diệp Tố, mà còn không phải là cùng một đội.

Sau khi nghe lời Từ Trình Ngọc nói, Dịch Huyền phát hiện bản thân thế nhưng cũng có chút muốn được cùng tiến vào bí cảnh với các sư huynh sư tỷ, thậm chí cũng muốn đấu với Diệp Tố một ván.

Mười mấy năm qua hắn không biết bao nhiêu lần đã nghĩ muốn so tài trực diện với đại sư tỷ, nhưng ngặt một nỗi là đạo tu hành của hai người lại hoàn toàn khác nhau.

“Vòng sơ loại tiền tông môn đại bỉ độ tự do cao, cơ hội nhiều.” Từ Trình Ngọc xoay người bước xuống thang lầu, sau đó lại quay đầu nói với Dịch Huyền: “Ta chuẩn bị đi đấu với Diệp Tố một ván, nếu đệ cũng muốn thì phải nắm chắc cơ hội lần này đấy.”

Dịch Huyền sửng sốt, không ngờ rằng tâm tư của chính mình đã bị nhìn thấu.

“Đi thôi, thi đấu, Dịch sư đệ.” Từ Trình Ngọc cả người đã đi xuống thang lầu, chỉ để lại một câu dư âm.

……

Lôi đài hỗn đấu vừa mở thì xếp hạng trên tấm bia đá tức khắc liền xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, lúc trước rõ ràng có vài người điểm số cũng khá cao trên bảng xếp hạng, nhưng quay đi ngoảnh lại đã rớt ra khỏi bảng.

Mỗi giờ mỗi khắc đều có tên cũ rơi xuống thay bằng những cái tên hoàn toàn xa lạ nhảy lên.

Du Phục Thời nhìn xếp hạng của chính mình trong nháy mặt rớt xuống mấy bậc, lập tức kéo Khấp Huyết kiếm đi lên một lôi đài hỗn đấu.

Rõ ràng số lượng người trên lôi đài hỗn đấu cực kỳ đông đảo thế nhưng những người đứng dưới vẫn là liếc mắt một cái liền có thể nhìn thấy được Du Phục Thời, hắn quá mức bắt mắt, vô luận là diện mạo hay là tư thái kéo kiếm.

“Lôi đài đã đủ 50 người, hỗn đấu chuẩn bị bắt đầu.” Tu sĩ chủ trì sau khi ghi chép xong số liệu thì phất tay dựng lên kết giới, để phòng ngừa người trên lôi đài ngộ thương những người đứng xem xung quanh.

Những tu sĩ chủ trì đều là chấp sự cấp bậc trưởng lão của các tông môn, cảnh giới đều từ Hóa Thần kỳ trở lên.

Du Phục Thời đứng ở một góc của lôi đài, vừa buông tay thì Khấp Huyết kiếm liền bay lên trời, hạ xuống dừng ngay ngắn bên người hắn.

“Bắt đầu!” Tu sĩ chủ trì hô lên.

Các tu sĩ trên lôi đài sôi nổi động thủ, một trận hỗn chiến chính thức bắt đầu.

Du Phục Thời nghiêng đầu liếc nhìn thanh kiếm bên người, Khấp Huyết kiếm tức khắc ẩn hiện hồng quang, nếu có ai nhìn kỹ vào lúc này thì chắc chắn sẽ có thể thấy được thanh kiếm như rùng mình một cái, trong nháy mắt nhảy vào tham gia hỗn chiến cùng các tu sĩ khác.

Nhất kiếm lẻ loi vừa đâm vừa chém 49 tu sĩ, như là đang phát ti3t, một người cũng không buông tha.

Diệp Tố đứng ở cách đó không xa, nhìn góc mà Du Phục Thời đang đứng, không khỏi nhíu mày: Khấp Huyết kiếm đang cách tiểu sư đệ quá xa, nếu có người xoay người chuyển hướng tấn công vào hắn thì chắc chắn thanh kiếm sẽ không kịp bảo vệ.

Ý nghĩ này vừa lóe qua trong đầu nàng thì trên lôi đài, năm sáu tu sĩ sau bị chen đến một góc đã quay đầu thấy được Du Phục Thời đang đứng lẻ loi một mình, đám người đồng loạt nâng kiếm, hung hăng nhào về phía hắn.

Không ai nhìn thấy được Du Phục Thời đã làm thế nào, chỉ thấy tay áo dài của hắn vung lên, năm sáu người đó liền bị đánh bay vào trong giữa đám người đang đánh nhau loạn xạ.

Khoảnh khắc đó Khấp Huyết kiếm cũng vừa chém bay một tu sĩ xuống đài, nó tựa hồ như chột dạ, thân kiếm rung rung một cái, bắt đầu cuồng quét các tu sĩ còn lại.

Trên lôi đài không có người nào có thể ngăn cản được thanh kiếm phát cuồng nên Khấp Huyết kiếm liền một kiếm một đường dọn sạch không còn một mống tu sĩ nào.

Thời gian còn chưa hết nhưng trên lôi đài chỉ còn lại một người một kiếm.

Tu sĩ chủ trì: “……”

Ngay sau đó điểm số của Du Phục Thời bạo tăng, một lần nữa quay lại vị trí đệ nhất.

“Hắn lại tiến giai?” Liên Liên ở cách đó không xa cũng vừa xuống đài, nhìn thấy động tĩnh bên này của Du Phục Thời, rất là kinh ngạc, “Kim Đan hậu kỳ.”

Nhóm người Thiên Cơ Môn tăng cảnh giới thật đúng là rất nhanh, bất quá Diệp Tố sao lại vẫn còn là Kim Đan sơ kỳ?

“Sư đệ, chúng ta đi tìm Diệp Tố đánh một ván thế nào?” Liên Liên bỗng nhiên nói.

Trình Hoài An do dự trong một khắc: “Cảnh giới của chúng ta cao hơn Diệp Tố.” Đặc biệt là Liên Liên đã Nguyên Anh trung kỳ.

“Thì có sao, ta đã muốn đấu thử một trận với nàng ấy từ lâu.” Liên Liên xoa tay hầm hè, nóng lòng muốn thử, “Bộ dáng nàng ấy cả ngày cứ trấn tĩnh bất biến nhìn thật ngứa mắt.”

Thật không dám giấu diếm, Trình Hoài An cũng muốn được một lần so trình độ phù chú với Diệp Tố.

“Nàng ấy đi lên một lôi đài hỗn đấu rồi kìa.” Liên Liên lôi Trình Hoài An chạy về hướng đó, “Hai chúng ta cũng cùng lên đó đi.”

Thời gian vẫn còn sớm, lỡ như Diệp Tố thật sự bị rớt điểm thì về sau lại đánh thêm mấy trận hỗn đấu là có thể kiếm về thôi, cùng lắm thì hai người bọn nàng mang theo nàng kiếm điểm.

……

Diệp Tố nhìn Du Phục Thời đi xuống lôi đài, đưa cho hắn mấy khối linh thạch rồi mới rời đi bước lên một lôi đài hỗn đấu khác, có không ít tu sĩ cũng đang đi về hướng này.

“Tình huống này là sao vậy?”

“Sao ai cũng đi về hướng lôi đài này vậy?”

“Đại đệ tử Ngô Kiếm Phái, còn có người Ngũ Hành Tông nữa, ai cũng qua lôi đài này thế!”

“Xong rồi, sớm biết thì đã ta không lên lôi đài này rồi.”

Diệp Tố cúi đầu kiểm kê lại số pháp khí còn dư của mình, khi ngẩng đầu lên thì nghe thấy một trận xôn xao, đập vào mắt của nàng là mấy gương mặt quen thuộc, nàng giơ tay chào: “Khéo thật.”

Từ Trình Ngọc cùng Dịch Huyền, còn có hai người vừa mới lên đài là Liên Liên cùng Trình Hoài An bốn mặt nhìn nhau, bốn người bọn họ cơ hồ là đồng thời nhảy lên lôi đài.

Một tu sĩ bước lên lôi đài liền sẽ bị ngọc giản ghi chép lại, nếu lên rồi mà lại đi xuống thì sẽ bị xem là tự bỏ quyền thi đấu, chỉ được giữ lại một điểm ban đầu và sẽ bị trừ hết tất cả số điểm còn lại.

Bốn người này trước khi lên lôi đài này đều đã trải qua vài trận hỗn đấu nên điểm số đều đã tăng cao một vòng.

Bọn họ vừa lên tới thì tổng điểm số của lôi đài này nháy mắt trở thành cao nhất trong toàn sân thi đấu.

“Ngươi muốn đánh một ván với chúng ta sao?” Liên Liên hỏi Từ Trình Ngọc đang đứng đối diện.

Từ Trình Ngọc phủ nhận: “Ta tới tìm Diệp Tố.”

“Còn ngươi?” Liên Liên dời ánh mắt sang Dịch Huyền, nàng nhớ rõ người này là tịnh tông đệ tử của Ngô Kiếm Phái cùng Thiên Cơ Môn.

Dịch Huyền nhìn lướt qua Liên Liên cùng Trình Hoài An, cảnh giới của hai người này hắn nhìn không thấu, rất mạnh.

“Hắn cũng là tới tìm Diệp Tố.” Từ Trình Ngọc trả lời thay cho Dịch Huyền.

Trình Hoài An chắp tay nói: “Hai người chúng ta cũng là tới tìm Diệp Tố, Từ đạo hữu, không bằng trước tiên hợp tác dọn dẹp cho lôi đài trống trải hơn, huynh thấy thế nào?”

Từ Trình Ngọc gật đầu: “Đang có ý này.”

Những tu sĩ khác trên đài: “???”

“Ta bỏ quyền.”

“Ta cũng đi trước, không hẹn gặp lại.”

Lập tức liền có không ít tu sĩ dứt khoát nhảy xuống đài, đi sớm siêu sinh sớm, có thể sớm một chút kiếm lại được điểm số.

Tuy nhiên cũng có một tí tu sĩ không chịu thua, một hai phải căng tới cùng với mấy người này.

Tuy nhiên sau đó họ đã nghĩ lại, trong bốn người thì có ba người cảnh giới đã là Nguyên Anh kỳ, theo tiền lệ những năm trước thì bọn họ chính là ứng cử viên cho vị trí quán quân, đối đầu với bọn họ thì kết quả không cần nghĩ cũng có thể đoán được.

Diệp Tố trơ mắt nhìn số người trên đài mỗi lúc một ít hơn, cuối cùng chỉ còn lại nàng cùng với bốn người Từ Trình Ngọc

“Các người……” Diệp Tố không hiểu, “Nếu muốn đánh với ta vì sao không chọn lôi đài đơn chiến?”

“Điểm số cao, k1ch thích.” Liên Liên dẫn đầu nói.

“Giống như trên.” Trình Hoài An đi theo đáp.

“Ngươi bận bán pháp khí, không tiện quấy rầy.” Từ Trình Ngọc đưa ra lời giải thích.

Ánh mắt của Diệp Tố dừng trên người Dịch Huyền, chờ hắn cho một cái lý do.

Dịch Huyền chậm rãi mở miệng: “Lúc đó đệ còn phải bán đao.”

“……” Diệp Tố không nhịn được bật cười, “Được, các ngươi muốn đánh thế nào.”

Số điểm hôm nay dự là không giữ nổi rồi.

Người trên lôi đài chỉ có 5 người bọn họ nhưng số người vây xem dưới lôi đài mỗi lúc một đông hơn.

Minh Lưu Sa, Tây Ngọc cùng với Hạ Nhị đều đứng ở hàng đầu tiên, hôm nay bên cạnh bọn họ còn nhiều ra thêm một tiểu sư đệ Du Phục Thời, hắn còn có một chiếc ghế dựa do Diệp Tố làm cho, ngồi chễm chệ ở dưới đài, thành công nhận được một ánh mắt hình viên đạn từ tu sĩ chủ trì.

“Đại sư huynh, Dịch sư đệ……còn có Liên Liên cùng Trình Hoài An, sao bọn họ đều lên hết lôi đài này vậy?” Nghe được có náo nhiệt, Mã Tòng Thu cả thi đấu cũng không thèm quan tâm, vội vàng chen vào xem, hỏi mấy người Thiên Cơ Môn về tình huống hiện tại.

“Mấy người bọn họ đều muốn đấu với đại sư tỷ của ta đó.” Hạ Nhĩ cảm thán nói, “Đại sư tỷ lợi hại như vậy, bọn họ nhất định là muốn học lỏm gì đó từ tỷ ấy.”

Mã Tòng Thu đã truyền tin cho Chu Vân, bảo nàng nhanh chân tới xem náo nhiệt.

“Phải quay lại trận kinh điển này mới được.” Chu Vân chen được vào đến chỗ bọn họ, hưng phấn lấy ra tố hồi ngọc bản.

Trên lôi đài, Từ Trình Ngọc nói: “Diệp Tố, ta muốn so kiếm với cô.”

Diệp Tố hơi nghiêng đầu nhướng mày: “Ta không phải kiếm tu.”

“Không phải kiếm tu mà biết dùng kiếm là được.” Từ Trình Ngọc rút ra thanh kiếm của bản thân, vào thế, đặt kiếm ở trước mặt nói.

“Ta không có thói quen dùng kiếm, đánh đi.” Diệp Tố lắc đầu nói, “Tất cả cùng lên đi.”

Bốn người nhìn nhìn nhau sau đó đều phi thân vọt về phía Diệp Tố.

Năm người hỗn chiến, cũng không phải đều nắm vào Diệp Tố, ngược lại là Trình Hoài An cùng Dịch Huyền trước tiên đối đầu với nhau, Liên Liên dựa vào cảnh giới Nguyên Anh trung kỳ áp chế Từ Trình Ngọc trong một khoảng thời gian ngắn, giành trước một bước ra tay với Diệp Tố, ném một đạo phù chú lên người nàng.

Diệp Tố hơi híp mắt, thân hình trong nháy mắt dịch chuyển, nhưng ngay sau đó Từ Trình Ngọc lại cũng dịch chuyển đuổi theo đến trước mặt nàng.

Tác giả có lời muốn nói:

Đại sư tỷ: Nhóm người này không nói võ đức


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.