Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 78: Bàn hàng công khai




“Bán cho ta! Ta mua! Ta mua!” Phù sư thanh niên nỗ lực giãy giụa rơi khỏi lôi đài, nằm lăn trên mặt đất ngửa đầu hỏi Diệp Tố, “Đây là pháp khí gì, sao lại lợi hại đến vậy?”

Diệp Tố khiêng ống pháo nhảy xuống, sờ sờ thân pháo: “Phù Pháo Ống, bên trong có khắc một phù trận nhỏ giúp gia tăng lực công kích, ngươi bỏ phù chú vào đây sau đó b ắn ra thì hiệu quả sẽ được tăng gấp đôi.”

Lá phù vừa rồi nàng cho vào cũng là Bạo Phù, trải qua sự gia tăng công hiệu của Phù Pháo Ống liền có thể trực tiếp bắn đối thủ bay xuống đài.

“Phù trận……có thể dùng bao nhiêu lần?” Thanh niên cũng là phù sư nên cũng biết phù chú đều có giới hạn.

“Phù trận được khắc bằng chu sa loại tốt nên ít nhất có thể dùng được mười lần.” Diệp Tố vỗ vỗ Phù Pháo Ống nói, “Sau khi phù trận hết hiệu lực thì ngươi cứ khắc thêm phù chú vào hình thành phù trận lại một lần nữa là được.”

Nàng vẽ ra hết những phù chú cần thiết để tạo thành phù trận cho đối phương.

Tuy rằng Phù Pháo Ống này có hạn chế về số lần dùng nhưng thanh niên phù sư vẫn lấy ra linh thạch ném cho Diệp Tố: “Được, ta mua.”

Diệp Tố tiếp lấy túi linh thạch, sau khi đếm qua số lượng không sai thì giao Phù Pháo Ống cho hắn: “Giao dịch vui vẻ.”

Sau khi thanh niên phù sư khiêng Phù Pháo Ống rời đi, Diệp Tố đưa túi linh thạch cho Minh Lưu Sa: “Cất kĩ.”

“Phù Pháo Ống vừa rồi trông thật ngầu.” Hạ Nhĩ vẻ mặt sùng bái cảm thán, “Thật không hổ là đại sư tỷ.”

“Muốn sao? Lần sau tỷ sẽ làm cho mỗi đứa một cái.” Diệp Tố lấy ngọc giản ra, cúi đầu nhìn thoáng qua thì thấy điểm số đã từ một biến thành hai, “Ta tiếp tục thi đấu đây.”

Diệp Tố không phải kiếm tu, cũng chưa từng học qua dùng kiếm nhưng pháp khí mà nàng chuẩn bị không ít, nàng toàn dùng những thứ này để đánh với đối thủ trên lôi đài, một khi đối thủ vừa bị hạ đo đài thì nàng sẽ liền bắt đầu đứng trên lôi đài la to chào bán pháp khí trong tay.

Mỗi lần thắng một trận nàng sẽ đứng trên lôi đài rao bán một phen, dùng trận thắng để chứng minh lời quảng cáo về pháp khí không có nửa điểm lừa dối.

Người đến đây ai mà không sốt ruột mong thắng, lại chính mình tận mắt trông thấy hiệu quả của pháp khí nên trước sau người mua đều không ít, rốt cuộc thì thêm một kiện pháp khí tốt chính là nhiều thêm một phần hy vọng mà.

“Nha Đinh, có thể tùy biến theo ý muốn của tu sĩ để công kích đối phương, cách dùng đa dạng, giống như vừa rồi chỉ trong nháy mắt liền một biến thành trăm, hình thành đinh võng một lưới bắt gọn đối thủ. Không đắt, chỉ một vạn tám trung phẩm linh thạch mà thôi.”

“Phi Vũ Châm, tiện lợi mang theo bên người, lực sát thương lớn, ba vạn chín ngàn trung phẩm linh thạch mua tới tay, sư huynh sư muội thấy nhất định khen hay.”

“Khóc Hoàn, không cần tinh thông âm luật cũng có thể phóng ra âm sát, tùy tiện gõ một cái là đã có thể nhiễu loạn thính giác cùng xúc giác của đối thủ, chỉ với sáu vạn sáu ngàn trung phẩm linh thạch thì kỳ tài âm tu tiếp theo chính là đạo hữu.”

Không thể không nói năng lực bán hàng của đại sư tỷ đúng là nhất đẳng.

Vòng sơ loại chính thức bắt đầu chưa đến 10 ngày thì tin tức có người trên lôi đài thi đấu bán pháp khí đã truyền ra khắp sân thi đấu của đông phương, mấu chốt ở đây chính là điểm của những người mua pháp khí thật sự tạch tạch tăng lên cao hơn.

……

“Các ngươi có bán kiếm hay không?”

Diệp Tố hôm nay chỉ vừa mới ra tới sân đấu, vẫn còn chưa chọn lôi đài liền bị một nữ tử trẻ tuổi ngăn lại, trong tay đối phương đang cầm một thanh kiếm bị gãy làm đôi, nôn nóng hỏi.

“Kiếm……” Diệp Tố quay đầu nhìn về phía Hạ Nhĩ, “Có kiếm không?”

“Có!” Hạ Nhĩ lập tức lấy ra một đống kiếm từ trong túi Càn Khôn, “Đạo hữu, cô muốn thanh nào?”

Nữ tu sĩ trẻ tuổi: “……”

Đột nhiên có chút hối hận.

Hôm nay nàng lên lôi đài thi đấu sớm, gặp phải một cao thủ lợi hại, cả kiếm cũng bị chém gãy.

Bởi vì nghe nói trong sân đấu có người bán pháp khí, chất lượng không tồi nên nàng không muốn mất thời gian chạy đến Toàn Điển Hành trong thành mà là lựa chọn ngồi canh mấy người bán pháp khí đó, muốn đánh cược một phen.

Hiện giờ xem ra sao có chút không đáng tin vậy?

Ánh mắt của Hạ Nhĩ dừng trên thanh đoạn kiếm trên tay đối phương: “Nếu đạo hữu không ngại có thể đưa thanh kiếm cho ta xem một chút được không.”

Nữ tu trẻ tuổi chỉ có thể xem ngựa chết như ngựa sống mà chạy chữa, đưa đoạn kiếm cho hắn: “Ta muốn một thanh kiếm thuân tay một chút.”

“Không thành vấn đề.” Hạ Nhĩ quan sát cẩn thận dấu vết mài mòn ở chuôi kiếm, lại nhìn nhìn thân kiếm, cuối cùng chọn ra hai thanh từ trong đống kiếm, “Đạo hữu, cô có thể thử hai thanh này xem sao.”

Nữ tu sĩ bước ra một chỗ trống múa thử vài đường kiếm thì ngoài ý muốn phát hiện xúc cảm không tồi, bất quá ít nhiều vẫn còn một ít cảm giác xa lạ chưa thuần thục.

“Vậy ta lấy thanh này.” Nàng chọn một thanh trong số hai thanh kiếm mà Hạ Nhĩ giới thiệu, thầm nghĩ cứ thử trước xem, không được thì lại vào thành đến Toàn Điển Hành mua một thanh khác.

Thế nhưng Hạ Nhĩ lúc thu tay lại cũng cầm theo thanh kiếm mà nàng đã chọn: “Để ta giúp đạo hữu sửa lại chuôi kiếm một chút, có lẽ sẽ giúp cô thích ứng được nhanh hơn.”

“Sửa?” Nữ tu sĩ lần đầu tiên nghe đến kiếm đã được luyện chế tốt rồi còn có thể sửa.

“Luyện khí sư chúng tôi có thể sửa.” Hạ Nhĩ nói một tiếng với mấy người Diệp Tố sau đó liền tìm một góc bắt đầu dùng linh hỏa chậm rãi sửa lại chuôi kiếm, tận lực chỉnh cho nó giống với thanh kiếm bị gãy lúc nãy.

Một canh giờ sau nũ tu sĩ tuổi trẻ đầy mặt kinh hỉ rời đi, sau lần này lại nhiều thêm một đống người tìm bọn họ mua kiếm.

Diệp Tố đã đánh năm trận, bán ra năm loại pháp khí.

Lúc này nàng vừa mới xuống dài thì Dịch Huyền bỗng nhiên đi tới, nói với nàng: “Đệ đâu?”

Diệp Tố ngạc nhiên: “Đệ làm sao?”

“Đệ cũng là đệ tử Thiên Cơ Môn.” Dịch Huyền chỉ chỉ vào ba chữ trên đạo bào của mình, “Cũng có thể bán pháp khí.”

Diệp Tố bật cười nói: “Được, đao kiếm tùy ý đệ bán, đi tìm Hạ Nhĩ với Tây Ngọc đi.”

Không chỉ hắn mà ngay cả Lữ Cửu cũng bắt đầu giúp đỡ bán kiếm trên lôi đài.

Tu sĩ dự thi tuy đông đảo nhưng số cao thủ chân chính để cạnh tranh không tính là nhiều, đặc biệt thông hành đơn có đến một ngàn phần nên Dịch Huyền cùng Lữ Cửu cũng không quá khẩn trương, việc đổi đao kiếm liên tục cũng không ảnh hưởng gì đến thành tích của họ.

……

“Thật sự là cô.”

Diệp Tố nghe thấy thanh âm, quay đầu nhìn lại thì bắt gặp Liên Liên một thân hồng y minh diễm, đứng bên cạnh nàng không ai khác chính là Trình Hoài An.

“Đã lâu không gặp, Trình đạo hữu, Liên đạo hữu.” Diệp Tố cười chào hỏi.

Liên Liên ôm hai tay đi tới, hứng thú nói: “Mấy ngày nay vẫn luôn nghe nói có người tác phong không đàng hoàng, ở trên lôi đài không tập trung thi đấu mà chỉ chăm chăm buôn bán pháp khí. Ta đoán người đó chính là cô, quả nhiên không sai mà.”

Diệp Tố nhướng mày: “Hai người cũng muốn mua chút pháp khí gì sao?”

“Hai chúng ta thì thôi đi, chỉ là đến xem cô bán pháp khí thế nào mà thôi.” Liên Liên đánh giá Diệp Tố từ trên xuống dưới, “Ta còn tưởng rằng cô sẽ dùng thân phận phù tu để thi đấu.”

“Bất tài nên mỗi cái đều học một chút.” Diệp Tố mỉm cười nói, “Gọi tắt là lung tung tu.”

Liên Liên: “……”

“Ta nhìn thấy trên bảng tên Thiên Cơ Môn các cô có đến bốn người dự thi.” Trình Hoài An đứng bên cạnh tò mò hỏi, “Hai người còn lại là ai?”

Một người trong số đó lại còn là tịnh tông đệ tử.

“Hai người còn lại chính là người trong tương lai sẽ dẫn dắt kiếm tu của Thiên Cơ Môn.” Diệp Tố nghiêm túc nói, “Là một tông môn sắp quật khởi, phải tổng hợp lực lượng thật mạnh mới có thể chân chính hùng mạnh.”

“Cũng thật dám mơ đấy.” Tính cách của Liên Liên vẫn không thay đổi chút nào, nàng chậc một tiếng, “Thiên Cơ Môn các cô còn muốn trở thành Côn Luân Phái thứ hai sao?”

Côn Luân Phái tuy chủ lưu là tu hành kiếm đạo nhưng các tu sĩ khác cũng có, thậm chí họ còn có Đan Đường, Phù Đường riêng của tông phái v.v, mỗi người bước ra hành tẩu năng lực đều không thua gì các đại tông môn khác. Trong lúc mọi người đang nói chuyện thì lôi đài cách đó không xa lại thay đổi một cặp đấu khác, một trong số hai người bước lên chính là Dịch Huyền.

Diệp Tố còn chưa có phản ứng gì thì Liên Liên lại đột nhiên kích động hô lên: “Sư đệ, mau nhìn kìa, người mới vừa bước lên lôi đài bên kia, thật là đẹp quá đi.”

Trình Hoài An: “……”

“Ánh mắt của hắn thật lạnh nhạt, ta thích.” Hai tay Liên Liên ôm lấy mặt, bộ dáng đại tiểu thư kiêu kỳ tan vỡ trong nháy mắt.

Diệp Tố: “……”

Chỉ sợ những lời đồn lúc trước bảo rằng vị này thích nam chủ chính là cứ như vậy mà truyền ra tới.

“Sư tỷ, chúng ta cũng nên đi thi đấu rồi.” Trình Hoài An mặt vô biểu tình nói.

“Không vội.” Liên Liên lôi cánh tay của hắn chen qua bên đó, “Trước xem xong trận này đã.”

Trên lôi đài, Dịch Huyền đang cầm một thanh đao mà Tây Ngọc luyện chế, sau khi hắn rút lên được Trọng Minh đao thì Tân Thẩm Chi đã cố ý tìm cho hắn rất nhiều thư tịch về đao đồng thời thay đổi phương hướng tập luyện cho hắn.

Hiện giờ Dịch Huyền cũng đã dần thích ứng với những chiêu thức của đao chỉ sử dụng một lưỡi.

Đối thủ đang đứng đối diện là một kiếm tu Kim Đan sơ kỳ, cảnh giới không tính là thấp, chẳng qua đối đầu với Dịch Huyền thì vẫn còn kém xa nên không qua mấy chiêu liền bị đánh rơi xuống đài.

Dịch Huyền vốn dĩ có thể thắng chỉ với một chiêu nhưng vì muốn triển lãm đầy đủ tác dụng của thanh đao trong tay nên hắn mới cố ý kéo dài thêm một chút thời gian như vậy.

Chờ sau khi tu sĩ đối diện hoàn toàn ngã xuống lôi đài, lúc này hắn mới cầm thanh đao trong tay đưa ngang trước người: “Thanh đao này, có ai muốn mua không? Giá chỉ……tám vạn tám.”

Liên Liên đang xem như si như say: “……Sao lại một tên bán hàng nữa?”

“Hắn là sư đệ của ta.” Diệp Tố không biết từ lúc nào đã đến đứng bên cạnh nàng, nhịn cười nói, “Người Thiên Cơ Môn đều bán hàng.”

Liên Liên lúc này mới chịu dời tầm mắt từ gương mặt của Dịch Huyền sang trên người hắn, nàng nhìn chằm chằm ba chữ “Thiên Cơ Môn” to tướng được thêu bằng chỉ vàng lấp lánh trên đạo bào của Dịch Huyền mà cảm thấy thật cạn lời.

“Người đẹp đều chạy đến Thiên Cơ Môn hết rồi sao?” Liên Liên ngẩng đầu nhìn kiếm tu trẻ tuổi trên đài, ôm ngực tiếc hận nói, “Thật phí phạm của trời.”

Người đẹp xuất sắc như thế, sao lại lưu lạc đến mức đi bán hàng dạo thế này?!

Phía dưới lập tức có người giơ tay nói muốn mua, người nọ rõ ràng đã ngồi canh một lúc lâu, chỉ chờ Dịch Huyền hỏi một câu như vậy.

Dịch Huyền bán đao cho hắn, vừa lúc nhìn thấy Diệp Tố cũng ở gần đó nên bước tới chào: “Đại sư tỷ.”

Được nhìn Dịch Huyền ở cự li gần nên tim Liên Liên đập mỗi lúc một mau, bất quá giây tiếp theo nàng đã bị Trình Hoài An giơ tay bịt kín hai mắt.

“Chúng ta đi thi đấu trước.” Trình Hoài An khách khí nói với Diệp Tố, “Lần sau gặp lại.”

Diệp Tố nhìn hai người rời đi, sau đó quay sang nói với Dịch Huyền: “Đệ báo giá hơi cao.”

“Bọn họ nguyện ý mua.” Dịch Huyền không quá bận tâm nói, vừa rồi ở trên đài hắn cố ý dùng nhiều chiêu thức như vậy chính là vì muốn biểu thị uy lực của thanh đao.

“Cũng đúng, Tây Ngọc mà biết được chắc chắn sẽ càng nỗ lực luyện chế hơn nữa.” Diệp Tố gật đầu nói, bởi về pháp khí bán được khá tốt nên mấy ngày nay Minh Lưu Sa cùng Tây Ngọc, Hạ Nhĩ cũng bắt đầu vội lên.

……

Một tháng trôi qua, bia đá một ngàn người đứng đầu đã cập nhật vài lần nhưng có vài cái tên đã bắt đầu cố định, không biến mất trên bia đá vào mỗi lần đổi mới nữa.

Ban đầu mọi người ai cũng đinh ninh điểm số của mấy người Từ Trình Ngọc, Dịch Huyền hẳn là sẽ chiếm nhóm đầu, kết quả không ai ngờ đến là người dẫn đầu vậy mà lại là một cái tên xa lạ Thiên Cơ Môn Du Phục Thời.

Từ ngày vòng sơ loại chính thức mở ra, lôi đài khắp nơi mọi lúc đều có người đi lên so đấu, mấy người Ngô Kiếm Phái cùng với nhóm Diệp Tố ban ngày thi đấu còn buổi tối sẽ nghỉ ngơi, chỉ có một mình Du Phục Thời chiếm cứ một cái lôi đài không xê dịch đi đâu, Khấp Huyết kiếm không có lúc nào là không ở trên lôi đài khiêu chiến đối thủ.

Điểm số cứ thế tằng tằng tăng lên cao, căn bản là không hề có thời điểm ngừng lại, trực tiếp xông lên đến vị trí đệ nhất.

Bản thân Du Phục Thời thì ở trên lôi đài chẳng hề có động tác gì, hoặc là đứng hoặc là ngồi, lâu lâu thì đả tọa nhập định.

À đúng rồi tiểu sư đệ còn có một cái đệm rơm, là do Diệp Tố chuẩn bị riêng cho hắn, để lúc hắn ngồi thì cũng có thể gõ mõ.

Bất quá Du Phục Thời lười biếng, việc gõ mõ có thể gõ ít được chút nào hay chút đó.

“Gần đây sao lại không thích gõ mõ nữa?” Diệp Tố nhìn Du Phục Thời rốt cuộc chịu dời tấm thân vàng ngọc từ trên lôi đài xuống dưới, hỏi hắn.

Tâm tình của tiểu sư đệ mấy ngày này tựa hồ không còn phiền lòng buồn bực như trước nữa, ngay cả mõ cũng ném trả lại cho nàng.

“Tốt rồi.” Du Phục Thời giương mắt nhìn Diệp Tố, chậm rãi nói.

Đại sư tỷ nghe không hiểu lắm câu trả lời của hắn, bất quá nàng tới là vì một chuyện khác.

Số người lên lôi đài của Du Phục Thời càng lúc càng ít, bởi vì hắn chưa bao giờ thua nên trừ một số người muốn thử thách một lần, trên cơ bản tất cả các tu sĩ khác đều không muốn đến đây.

“Một tháng tiếp theo ngẫu nhiên sẽ có xuất hiện lôi đài hỗn đấu.” Diệp Tố nói, “Mỗi lần thua hỗn đấu sẽ bị trừ hết toàn bộ số điểm trước đó, chỉ giữ lại đúng một điểm ban đầu, tuy nhiên thắng một lần sẽ có được số điểm bị trừ của những người khác.”

Hỗn đấu vừa xuất hiện phần lớn các tu sĩ đều sẽ phải tham gia vì nếu không sẽ rất khó để duy trì thứ hạng, mấy chốt nhất là vì chỉ c ần sau khi kết thúc còn lưu lại được trên lôi đài thì sẽ có thể chia điểm với những người chiến thắng khác.

Như vậy không gian thi triển sẽ được tăng lên không ít, một số tu sĩ lợi hại thậm chí có thể dẫn theo tu sĩ khác thăng hạng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.