Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 71: Kiếm Trủng




Đầu tiên là đối chiêu với Nguyên Anh kỳ Từ Trình Ngọc, ngay sau đó là Chu Vân lên đài, kiếm chiêu của nàng sắc bén, mang theo liệt khí, Dịch Huyền cũng không chút nào thu liễm, chiêu chiêu lãnh sát.

Cảnh giới của hai người tương đương nhau nhưng chẳng qua vẫn là vấn đề cũ, vô luận là kiếm chiêu hay là kiếm ý thì Dịch Huyền đều không thành thục được bằng Chu Vân, nhưng mỗi chiêu hắn đều dốc toàn lực ứng phó, không chút nương tay.

Bị Dịch Huyền ép cho nóng nảy, Chu Vân xuất chiêu không khống chế tốt lực đạo, một kiếm toàn lực chém xuống liền chặt đứt kiếm của hắn.

Gãy kiếm đối với kiếm tu mà nói không phải là việc nhỏ, Chu Vân lập tức dừng tay xin lỗi: “Ta không khống chế tốt, xin lỗi……”

Dịch Huyền quỳ một gối xuống nhặt lên lưỡi kiếm gãy, đây là kiếm mà chưởng môn sư phụ đã tặng cho hắn, hắn còn nhớ rõ khi đó chưởng môn sư phụ đã rất cao hứng nói:

“Tiểu Dịch Huyền rốt cuộc cũng đã tìm ra được con đường mà mình muốn đi rồi, không luyện khí cũng không sao, về sau con cứ luyện kiếm.”

Thanh kiếm này rất tốt, ít nhất kỹ thuật rèn rất mạnh nên mới đủ để Dịch Huyền chống đỡ một thời gian dài như vậy, chẳng qua tài liệu không đủ cao cấp, không so được với thanh kiếm trên tay Chu Vân.

Từ Trình Ngọc đứng dưới đài động tay một cái, lấy ra kiếm của bản thân, ném lên cho Dịch Huyền: “Dịch sư đệ, dùng tạm kiếm của ta đi.”

Dịch Huyền nghiêng đầu, ánh mắt đầu tiên không phải nhìn Từ Trình Ngọc, cũng không phải Tân Thẩm Chi mà là Diệp Tố đang đứng bên cạnh, tay phải gắt gao nắm chặt thanh đoạn kiếm.

“Tiếp tục đấu.” Diệp Tố nhìn thẳng vào mắt Dịch Huyền nói.

Dịch Huyền lúc này mới chậm rãi duỗi tay nắm lấy kiếm của Từ Trình Ngọc, khi vừa mới cầm thì một cỗ kiếm ý xa lạ liền đâm vào lòng bàn tay hắn, hơi đau.

Hắn thu lại đoạn kiếm vào túi Càn Khôn, một lần nữa đối đầu Chu Vân, kiếm ý nghiêm nghị.

Chu Vân hiển nhiên đối với việc vừa rồi chém đứt kiếm của đối phương đã sinh ra khúc mắc, ra chiêu chậm lại, hoàn toàn dựa vào bản năng ngăn cản kiếm chiêu của Dịch Huyền.

Trong nháy mắt hai người sượt qua nhau, Dịch Huyền thấp giọng nói: “Ta không cần tỷ nương tay.”

Chu Vân “a” một tiếng: “Ta có nương tay với đệ đâu.”

Nàng giật mình tỉnh táo lại, nếu để Tân trưởng lão ở phía dưới phát hiện ra, đến lúc đó nhất định sẽ bị mắng khắp Ngô Kiếm Phái đều biết.

Tân trưởng lão nổi tiếng không ngán một cái gì, chuyện gì ông cũng dám làm.

Chu Vân hoàn hồn, kiếm khởi phá phong như du long uốn lượn, hướng thẳng về phía Dịch Huyền.

Cổ hay Dịch Huyền hơi chuyển, cánh tay giơ ngang đưa thân kiếm che trước cổ họng của mình, chống lại mũi kiếm của nàng đồng thời không ngừng lui về sau.

Chu Vân nắm chặt kiếm, cả người bay lên không trung, lần thứ hai dùng sức, mũi kiếm lại một lần nữa bị thân kiếm trong tay Dịch Huyền chặn lại, chẳng qua hai thanh kiếm đều là kiếm tốt nên liền giằng co trong chốc lát.

Lúc này Dịch Huyền bỗng nhiên thu hồi kiếm, để cả người bại lộ dưới mũi kiếm của Chu Vân.

Chu Vân bị dọa nhảy dựng, vội vàng thu kiếm lại, thế nhưng không ngờ Dịch Huyền đột nhiên làm khó dễ, một kiếm đâm tới, chỉ thẳng vào ngực nàng.

“……”

Dịch Huyền thu chiêu, mặt vô biểu tình nói: “Tỷ đã nói không nhường ta.”

“Đây là luận bàn!” Chu Vân bực bội nói, “Vậy mà còn thử ta.”

Mã Tòng Thu từ dưới đài lập tức nhảy lên nói: “Đến lượt ta, đến lượt ta!”

Hắn luôn bại dưới tay sư huynh, hiện giờ kiếm của sư huynh đang nằm trong tay Dịch Huyền, nếu có thể thắng được kiếm của sư huynh một lần thì hắn cũng mãn nguyện rồi.

Chỉ là Mã Tòng Thu đã xem nhẹ tốc độ tiến bộ của Dịch Huyền, từ Từ Trình Ngọc đến Chu Vân, kiếm chiêu của hai người đã giúp kiếm chiêu của hắn thuần thục nhanh chóng, đồng thời hắn cũng không ngừng thích ứng với kiếm của Từ Trình Ngọc.

Ưu thế của Mã Tòng Thu đã không còn rõ ràng như hai người trước.

Quả nhiên, vòng đấu thứ ba Mã Tòng Thu thế nhưng đánh đến gian nan, không thua đến độ te tua như trước kia khi đối chiêu với đại sư huynh nhưng cuối cùng vẫn là bại bởi Dịch Huyền.

“Không đánh nữa, không đánh nữa, người Thiên Cơ Môn sao đều toàn là bi3n thái thế này?” Mã Tòng Thu cảm thấy mình bị đả kích không nhẹ, một đám lớn lên dễ nhìn thì thôi đi, lại còn tu luyện tiến bộ thần tốc thế này thì ai mà chịu cho nổi.

Dịch Huyền nhảy xuống đài, trả kiếm cho Từ Trình Ngọc: “Đa tạ.”

Trên mặt hắn cũng không có sự vui sướng khi thắng được hai trận.

“Đại sư tỷ.” Dịch Huyền lấy ra đoạn kiếm, “Kiếm này còn có thể sửa được không?”

Chữa trị đoạn kiếm là hạng mục mà bất kì luyện khí sư nào cũng phải học, Diệp Tố đương nhiên là có thể sửa, nhưng nàng còn chưa kịp mở miệng thì liền nhận được truyền âm mật nhĩ.

【 Ngươi phải nói sửa không được! Đệ tử Ngô Kiếm Phái sau khi đến được Kim Đan kỳ đều có thể đến Kiếm Trủng để chọn cho bản thân một thanh kiếm. 】

Không cần nghĩ cũng biết, người ở đây có thể truyền âm mật nhĩ cũng chỉ có một mình Tân Thẩm Chi.

“Có thể sửa.” Diệp Tố vừa nói xuất khẩu liền bị Tân Thẩm Chi trừng mắt một cái, nàng cũng không quá để tâm, “Nhưng nó không quá thích hợp với đệ.”

Dịch Huyền cúi đầu nhìn hai đoạn kiếm gãy trong tay, trên chuôi kiếm còn có khắc hai chữ “Thuận Toại” (thuận lợi toại nguyện), đây chính điều mà chưởng môn sư phụ mong ước cho hắn.

“Dịch sư đệ, Kiếm Trủng Ngô Kiếm Phái không bao lâu nữa sẽ mở ra.” Từ Trình Ngọc cũng thu được truyền âm mật nhĩ của Tân trưởng lão nên tiến đến khuyên bảo: “Đệ cũng là đệ tử Ngô Kiếm Phái, đến lúc đó cũng sẽ có thể tiến vào để chọn một thanh kiếm tốt.”

Tân Thẩm Chi vừa lòng nhìn thoáng qua Từ Trình Ngọc, lần sau tấu nó sẽ xuống tay nhẹ một chút

Diệp Tố cầm lấy hai đoạn kiếm gãy trong tay Dịch Huyền: “Ta sẽ giúp đệ sửa lại, về sau giữ làm kỉ niệm. Chờ Kiếm Trủng mở ra đệ vào đó chọn một thanh kiếm đi.”

Kiếm trong Kiếm Trủng đều có tư lịch lâu đời, lại còn là kiếm được truyền xuống từ bao thế hệ tiền bối trước đó nên rất có linh tính, đệ tử chọn kiếm nhưng cũng phải được kiếm nhận chủ mới được.

“Đại sư phụ đã luyện chế một thanh kiếm cho con, bây giờ nhị sư phụ tặng một thanh kiếm nữa, không còn gì hợp lý hơn.” Tân Thẩm Chi đứng bên cạnh nói.

Ngươi một câu ta một câu, rốt cuộc Dịch Huyền cũng đồng ý vào Kiếm Trủng chọn kiếm.

……

Kiếm Trủng mở ra là một chuyện lớn, bất quá không phải năm nào Ngô Kiếm Phái cũng có nhiều đệ tử đạt đến Kim Đan kỳ, năm nay ngoài Dịch Huyền là một tịnh tông đệ tử thì cũng chỉ có vài đệ tử của các phong khác đến đây.

Có hai vị trưởng lão của hai phong cũng đến, ngoài ra còn có một ít nội môn đệ tử đến xem náo nhiệt.

Mọi người tụ tập trên một đỉnh núi, phía dưới mây mù lượn lờ, không thấy rõ được bất cứ thứ gì.

“Sau khi đi vào con cứ chọn thanh kiếm mà mình thấy thuận mắt nhất, sau khi chọn xong thì đừng xen vào bất kì chuyện gì khác, cứ đi thẳng về phía trước.” Tân Thẩm Chi so với Dịch Huyền còn khẩn trương hơn, không ngừng dặn dò hắn, “Trên đường đi sẽ có vài thanh kiếm chứa sát khí khiến cho người lâm vào trạng thái cuồng giết chóc, nhưng chỉ cần đạo tâm kiên định thì sẽ không sao nên con cũng không cần lo lắng.”

“Tân trưởng lão.” Một trưởng lão khác thấy ông như vậy cũng thật cạn lời, “Việc trong Kiếm Trủng không được nhắc nhở quá nhiều.”

Tân Thẩm Chi này ngày thường bừa bãi muốn chết vậy mà giờ thu được một đồ đệ thì lại còn thêm tật lải nha lải nhải.

“Không nói thì không nói, hừ.” Tân Thẩm Chi bắt chéo hai tay sau người, bộ dáng lão tử không thèm nói, sau đó lại lặng lẽ bồi thêm một câu với Dịch Huyền: “Nếu thật sự không biết chọn thì con cứ lấy thanh nào có thể rút lên được ấy.”

Tông chủ Ngô Kiếm Phái Chu Kỳ đứng bên rìa vách núi, trước mặt có một khối đá tròn, trên bề mặt được khắc rậm rạp các loại ký hiệu nhìn không hiểu được.

Gió thổi tà đạo bào ông tung bay phấp phới, Chu Kỳ rút ra Mạc Vấn kiếm, chỉ thẳng lên trời cao, kiếm ý cuồn cuộn, tay trái ông lập một pháp quyết, tay phải cắm Mạc Vấn kiếm vào chính giữa của khối đá tròn.

Dưới vực núi truyền ra âm thanh ầm vang, giống như có cái gì đó được mở ra, mây mù cũng tan đi không ít.

Chu Kỳ xoay người lại nói: “Kiếm Trủng đã mở, các ngươi có thời gian năm ngày để chọn một thanh kiếm thuộc về chính mình, khi hết thời gian, bất luận có chọn được kiếm hay không thì khi tiếng chuông vang lên các ngươi nhất định phải nhanh chóng rời khỏi kiếm đạo ra đây.”

Ánh mắt mọi người không hẹn đều cùng nhìn về phía chuông đồng cổ xưa bên cạnh phiến đá tròn.

“Đi thôi.” Chu Kỳ nói, “Nguyện chư vị đệ tử có thể tìm được mệnh trung chi kiếm.”

Dịch Huyền quay đầu lại nhìn thoáng qua mấy đệ tử Thiên Cơ Môn, sau đó liền đi theo các đệ tử Ngô Kiếm Phái khác, từng người nhảy vào trong mây, biến mất không thấy.

“Chúng ta hai năm trước cũng đã vào Kiếm Trủng.” Chu Vân kể chuyện cho nhóm Diệp Tố, Lữ Cửu nghe, “Mã sư huynh đến thời điểm cuối cùng nhất mới tìm được kiếm của bản thân, thiếu chút nữa gấp phát khóc.”

“Này, này, đừng có nói bậy, huynh chỉ là không muốn chờ một năm nữa thôi.” Mã Tòng Thu nghe được lập tức phản bác.

Diệp Tố cười cười nghe bọn họ cãi nhau, nàng lơ đãng quay đầu nhìn lại thì thấy tiểu sư đệ không biết từ khi nào đã đi tới bên vách núi, một chân đã trượt xuống biển mây.

“Du Phục Thời!” Diệp Tố nhanh chóng chạy qua, duỗi tay nắm chặt tay hắn kéo lên, nhưng không ngờ lại bị một cổ lực thật lớn hút xuống cùng.

Hai người cứ như vậy biến mất trước mắt mọi người.

Mọi người trên vách núi xôn xao cả lên, ba người Minh Lưu Sa theo bản năng muốn tiến lên xem xét nhưng bị Từ Trình Ngọc cản lại.

“Các ngươi chạy tới cũng sẽ bị hút xuống đó.” Từ Trình Ngọc quay đầu nhìn vách núi, “Bọn họ chỉ là vào Kiếm Trủng, năm ngày sau hẳn là sẽ cùng ra tới cùng những người khác thôi.”

Tông chủ Ngô Kiếm Phái Chu Kỳ lắc lắc đầu: “Những người còn lại đứng cách xa một chút, lần sau Kiếm Trủng mở ra ta sẽ dựng kết giới xung quanh.”

Du Phục Thời kéo Diệp Tố cùng nhau rơi vào biển mây, không bao lâu sau hai người liền rơi xuống đất tiến vào trong Kiếm Trủng, hai bên là đồi đất cắm đủ loại kiếm với đủ loại kiểu dáng khác nhau, ở giữa là một con đường dài thẳng tắp.

Diệp Tố rũ mắt nhìn dấu chân trên đường, hiển nhiên là nhóm Dịch Huyền đã đi về phía trước rồi.

“Vì sao lại đột nhiên muốn xuống vực?” Nàng quay đầu buông tay Du Phục Thời hỏi.

“Tìm đồ vật.” Du Phục Thời vừa nhìn quanh quất bốn phía vừa trả lời.

Diệp Tố đứng ở tại chỗ: “Trong Kiếm Trủng chỉ có kiếm, đệ biết dùng kiếm sao?”

“Không biết.” Du Phục Thời giương mắt nhìn nàng, “Diệp Tố, ngươi cũng tìm giúp ta đi.”

Diệp Tố: “……”

Nàng chỉ hy vọng sau khi ra ngoài tông chủ Ngô Kiếm Phái đừng quá tức giận.

Hai người ngoại tông lại chạy đến trung tâm Kiếm Trủng của môn phái bọn họ, cho dù là ai trong lòng nhất định cũng sẽ giận dữ không thôi.

Thế mà Du Phục Thời lại không ngượng ngùng chút nào, vừa đi vừa bắt đầu rút kiếm ở hai bên đường, mỗi thanh đều bị hắn rút lên đánh giá một vòng.

Đầu Diệp Tố đều phình to rồi, mặc dù nàng không phải kiếm tu nhưng cũng biết kiếm tu bình thường ở trong Kiếm Trủng không có khả năng thanh kiếm nào cũng rút lên được.

Du Phục Thời quả thực rút từng thanh kiếm lên dễ như trở bàn tay, sau đó lại nhẹ nhàng cắm xuống lại.

“Đệ xem thì cứ xem nhưng mà đừng rút nữa.” Diệp Tố ngăn tiểu sư đệ lại nói, “Đây là Kiếm Trủng của tông môn khác.”

Du Phục Thời miễn cưỡng cắm lại thanh kiếm đang cầm trong tay, sau đó thật sự thành thật chỉ đứng một bên xem.

“Đại sư tỷ?” Dịch Huyền nghe thấy phía sau có thanh âm nên xoay người trở lại xem thử, không nghĩ tới gặp được Diệp Tố cùng Du Phục Thời, sắc mặt tức khắc liền phức tạp: “Hai người sao lại xuống đây?”

“Ngoài ý muốn mà thôi.” Diệp Tố kéo Du Phục Thời lại đẩy hắn đi về phía trước, vừa đi vừa nói với Dịch Huyền, “Đệ đi chọn kiếm đi, đừng để phí thời gian.”

Trong năm ngày phải chọn ra được thanh kiếm phù hợp với chính mình trong số nhiều kiếm thế này xác thật không phải là một việc dễ, đây cũng là lí do mấy đệ tử đằng trước không ai muốn quay lại đây xem xét như Dịch Huyền.

Dịch Huyền nhìn Du Phục Thời, rất muốn hỏi hắn là cái đuôi của đại sư tỷ sao, suốt ngày bám dính bên người Diệp Tố, nhưng cuối cùng hắn cũng không nói gì, chỉ tiếp tục đi về phía trước chọn kiếm.

Hình dạng của kiếm ở nơi này trăm ngàn sắc thái, ban đầu lực chú ý của Diệp Tố còn đặt trên người Du Phục Thời nhưng sau đó liền bị vô số thanh kiếm xung quanh thu hút, nàng không ngừng quan sát, phân tích xem kiếm này dùng tài liệu gì đúc thành, hoa văn trên thân kiếm khắc lên như thế nào.

Quá nhiều kiếm, tuy là Diệp Tố có trí nhớ rất tốt nhưng cũng đều nhớ không hết.

Bọn họ chậm rãi đi về phía trước, vẫn còn chưa đến điểm cuối thì đã có đệ tử tìm được kiếm thích hợp với bản thân, tiến lên rút kiếm ra.

Cũng có đệ tử nhìn trúng một thanh kiếm nào đó nhưng không cách nào rút ra được, cuối cùng chỉ có thể từ bỏ.

Tầm mắt Dịch Huyền xẹt qua hai bên đường nhưng vẫn chưa tìm được thanh kiếm nào bản thân cảm thấy vừa ý.

Khi đi được nửa đường, quả nhiên có một cổ sát khí như biển máu đầy trời trong nháy mắt ập đến khiến cho mọi người trên thông đạo hít thở không thông.

Nốt ruồi giữa mày Dịch Huyền trở nên đỏ rực cực độ, hắn lảo đảo vài bước, đi về phía đồi kiếm bên phải, đồng thời từ hướng đó cũng có một thanh kiếm tự mình rút lên khỏi mặt đất, bay về phía hắn.

Trong nháy mắt Dịch Huyền giơ tay lên muốn tiếp lấy thì đột nhiên giữa đường có một bàn tay trắng nõn thon dài vươn ra, chặn thanh kiếm này lại.

“Của ta.” Du Phục Thời nắm thanh kiếm nói.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.