Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 65: Thiên Đạo Chúc Nguyện




“Lần này Ngô Kiếm Phái Từ Trình Ngọc, Chu Vân cùng với Mã Tòng Thu đều không xuất hiện ở Băng Dương bí cảnh, nghe nói là đi Hoang Thành bí cảnh.”

“Hoang Thành bí cảnh? Không phải là bí cảnh đã sụp…… Chẳng lẽ bọn họ lấy được trấn cảnh chi bảo?”

“Không thể nào đâu, Từ Trình Ngọc đó đâu lợi hại đến thế.”

“Nhưng ta nghe nói hắn cũng đã là Nguyên Anh kỳ, lần tông môn đại bỉ này hắn có thể là một đối thủ mạnh của chúng ta đấy.”

“Nguyên Anh kỳ thì thế nào, ngươi cảm thấy có Nguyên Anh kỳ nào đánh thắng được Lục sư huynh của chúng ta sao?”

“Lục sư huynh.” Một người bên cạnh hô lên.

“Đúng không.” Người nói chuyện lúc nãy còn đang muốn nói tiếp nhưng đột nhiên lại thấy thần sắc của những người khác có gì đó không đúng, rốt cuộc chậm nửa nhịp quay đầu nhìn lại thì thấy Lục Trầm Hàn mặc bạch y từ phía sau đi tới.

Thân hình hắn thon dài cao lớn, khuôn mặt tuấn mĩ, mắt tựa hàn đầm, chỉ lãnh đạm để lại một câu, “Ở Côn Luân, bên ngoài điện phải giữ im lặng.”

Sáu người nghe vậy toàn bộ cuống quít quỳ xuống: “Thỉnh sư huynh trách phạt.”

Lục Trầm Hàn không phản ứng bọn họ, vẫn cứ tiếp tục đi về phía trước, một sư huynh khác đi ở phía sau hắn liếc nhìn mấy người này một cái: “Tự mình đến Hình Đường lãnh phạt đi.”

Sáu người lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nếu bị Lục sư huynh mang đi Hình Đường, để các trưởng lão biết được, thì bọn họ cũng không cần ở Côn Luân nữa.

Chờ sau khi hai người Lục Trầm Hàn rời đi, mấy người này cũng không dám nói gì nữa mà vội vàng chạy đến Hình Đường chịu phạt.

Chờ một màn này kết thúc, từ trong đại điện Côn Luân có hai người bước ra, một già một trẻ, nam nhân trẻ tuổi nhìn theo phương hướng Lục Trầm Hàn rời đi cười lạnh, ánh mắt thâm trầm: “Hắn không những không chết mà còn kiêu ngạo như vậy.”

“Lần này hắn lấy được không ít thứ tốt trong Băng Dương bí cảnh.” Người lớn tuổi hơn nói, “Còn mang một tiểu cô nương về Côn Luân, con tìm cơ hội hỏi thăm thử xem.”

“Cô nương? Lục Trầm Hàn hắn vậy mà cũng coi trọng một cô nương à?” Nam nhân tuổi trẻ nổi lên hứng thú, “Vậy ta đây phải chiêu đãi cho thật tốt rồi.”

……

Ở Quy Tông Thành bên này, Hoàng Nhị Tiền đã chạy tới, nhận từ trong tay Diệp Tố một giọt Hàn Tinh Bùn.

“Mấy sư đệ sư muội của cô cũng có gửi pháp khí sang để bán, bọn họ nói tiền bán được cứ giao hết cho cô, trên đường đến đây ta đã bán xong hết.” Hắn lấy ra một túi linh thạch nhỏ từ túi Càn Khôn đưa cho Diệp Tố, lại lấy ra thêm mấy món tài liệu nữa, “Còn đây là những tài liệu cô đã dặn.”

“Dùng tên Mộc Kỉ?” Diệp Tố nhận lấy túi linh thạch hỏi.

“Đúng vậy, Mộc Kỉ.” Hoàng Nhị Tiền gật đầu, giờ ngón cái lên, “Tuy rằng cấp bậc của pháp khí không cao, nhưng những pháp khí mà sư đệ sư muội cô luyện chế phẩm chất xác thực là đứng đầu so với những luyện khí sư cùng cảnh giới. Dạo gần đây khắp nơi trong tu chân giới đều kháo nhau rằng Mộc Kỉ đại sư xuất đạo là để làm từ thiện nên mới chuyên luyện chế những pháp khí cấp bậc không cao cho các tu sĩ đang trên con đường nâng cao cảnh giới có thể dùng được.”

Diệp Tố không ngại ngần một châm thấy máu: “Này đồn đãi là ngươi thả ra đúng không?”

Hoàng Nhị Tiền khụ một tiếng: “Đó còn không phải là vì giúp nâng cao độ nổi tiếng của chúng ta sao, hiện giờ hai thiên tài luyện khí của Trảm Kim Tông đều đã tới cảnh giới Kim Đan hậu kỳ, pháp khí làm ra còn trực tiếp chèn ép cả luyện khí sư Nguyên Anh kỳ, nhảy lên nhóm 50 vị trí đầu của Bách Thanh Bảng rồi, mà thường luyện khí sư nào lên được đó rồi sẽ ít rớt xuống lắm.”

Diệp Tố nghe vậy nhíu mày, kia hai người quả nhiên đang che giấu thực lực, nàng hỏi: “Toàn Gia Anh thì sao?”

“Toàn Gia Anh?” Hoàng Nhị Tiền nỗ lực hồi tưởng, rốt cuộc cũng nhớ ra, “Là người Phá Nguyên Môn đúng không? Thăng hạng cũng rất nhanh, lên được vị trí 99, đáng tiếng có châu ngọc nằm ở trên nên so ra hắn vẫn còn hơi kém một chút.”

Chỉ trong một thời gian ngắn như vậy, Toàn Gia Anh tiến bộ như thế thực sự đã rất nhanh rồi, nhưng thứ hạng vẫn như cũ thua hai người Trảm Kim Tông, cũng không biết hắn cảm thấy thế nào.

“Cô thì chừng nào sẽ tham gia Bách Thanh Bảng?” Hoàng Nhị Tiền tò mò hỏi, hắn cảm thấy xếp hạng của Diệp Tố nhất định sẽ không thấp.

“Chờ hai năm nữa.” Diệp Tố hơi mỉm cười, “Đợi tham gia xong tông môn đại bỉ đã.”

Hoàng Nhị Tiền: “……Cô định tham gia thật à? Kỳ thật năm rồi phù tu cũng không lấy được thứ hạng cao lắm, mười người đứng đầu thì có sáu, bảy người là kiếm tu rồi, còn lại thì không là Phật Tông cũng là Hợp Hoan Tông, phù tu có thể chiếm một vị trí là đã ghê gớm lắm rồi.”

“Cứ phải thử rồi mới biết được.” Diệp Tố nhướng mày, “Lỡ như có thể giành được một vị trí thì cũng đã không lỗ rồi.”

Đang lúc nói chuyện, Du Phục Thời từ bên ngoài tiến vào, hắn lười nhác ngồi xuống bên cạnh Diệp Tố, không nói lời nào mà lấy ra từ tay áo một chồng giấy viết đầy chữ chi chít, đẩy qua trước mặt nàng.

Hoàng Nhị Tiền nhìn hắn, lặng lẽ ngậm cái miệng đang há hốc lại, vị này tướng mạo thật là……lóa mắt, bất luận hắn nhìn bao nhiêu lần đi nữa vẫn cảm thấy thật kinh diễm.

“Vậy ta đi trước đây.” Hoàng Nhị Tiền nói, “Về sau ta không thể tùy ý đi bí cảnh được nữa nên khả năng cao sẽ luôn ở trong tài liệu hành, có vấn đề gì ta sẽ liên lạc với cô.”

Lời này của hắn tuy nghe qua thật bình tĩnh nhưng sâu trong đáy mắt lại có một tia ai ý không giấu được, quyển trục chính là thứ có giá trị nhất còn sót lại của Văn Đông tài liệu hành, đại biểu cho một quá khứ thịnh vượng huy hoàng.

Khi Hoàng Nhị Tiền xoay người sắp rời khỏi thì Diệp Tố đột nhiên lên tiếng: “Quyển trục……về sau có có hội sẽ tìm về giúp ngươi.”

“Đa tạ.” Hoàng Nhị Tiền cảm thấy được an ủi nhưng hắn biết khó mà thành hiện thực, dù sao ngay cả hắn cũng thấy không rõ súc sinh đó trông như thế nào, “Đúng rồi, mấy ngày tới ta vẫn sẽ ở Quy Tông Thành, nếu pháp khí kia của cô tiến giai xong thì cứ báo ta, ta giúp cô bán.”

Hắn để lại một cái địa chỉ.

Diệp Tố nhìn hắn rời đi, sau đó thu hồi tầm mắt, lật lật chồng giấy trên bàn: “Luyện hết bao nhiêu trang giấy?”

“Một trăm.” Du Phục Thời lười biếng đáp.

Chữ trên giấy tuy rằng đã thuần thục hơn trước không ít nhưng vẫn nghiêng ngả không đứng đắn, Diệp Tố lấy bút sửa mấy chữ hắn đã viết sai, sau đó nói: “Lần sau viết lại mấy chữ này.”

Du Phục Thời không nói lời nào, nằm dài lên bàn, chơi chơi chén trà, hắn bốc một nhúm trà thô đưa lên mũi ngửi ngửi sau đó liền ghét bỏ ném sang một bên.

Diệp Tố mở túi linh thạch trên bàn ra, phát hiện bên trong đều là trung phẩm linh thạch, trong đó còn có mấy khối thượng phẩm linh thạch, với cảnh giới chỉ mới Trúc Cơ của sư đệ sư muội, này hiển nhiên là do Hoàng Nhị Tiền tự mình thêm vào.

Nàng lựa ra mấy khối thượng phẩm linh thạch, tùy tay bỏ vào bàn tay Du Phục Thời bên cạnh.

Du Phục Thời rũ mắt nhìn thượng phẩm linh thạch trong tay mình, sau đó lại giương mắt nhìn về phía phàm nhân, có chút khó hiểu.

“Đệ cầm lấy dùng để tu luyện.” Diệp Tố tính tính số linh thạch còn lại, định chút nữa sẽ đưa cho mấy người Từ Trình Ngọc, “Về sau nếu có yêu đan sẽ lại cho đệ.”

Nàng vẫn còn nhớ rõ như in bộ dáng Du Phục Thời ngày đó mặt mũi tái nhợt, tuy rằng không bao lâu sau đã tốt lên nhưng tóm lại chắc chắn đã có vấn đề gì đó.

Chỉ với vài khối thượng phẩm linh thạch này hẳn là cũng giải quyết không được cái gì nhưng có ít so với không có gì vẫn tốt hơn.

Lúc này thì tiểu sư đệ lại nghe thấy được, hắn nắm linh thạch, chỉ trong một nháy mắt mấy khối thượng phẩm linh thạch đã bị hấp thu sạch sẽ, sau đó hắn mở tay ra: “Hết rồi.”

“……” Diệp Tố cũng xòe tay, “Ta cũng hết rồi.”

Nàng đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài, Du Phục thời cũng liền đứng lên đi theo.

Hai người một trước một sau bước ra cửa, Du Phục Thời chậm rãi dẫm lên cái bóng của nàng dưới đất, tựa hồ làm vậy rất thú vị.

Diệp Tố đi ra sau hậu viện, Từ Trình Ngọc đang đọ kiếm chiêu với Lữ Cửu, nhìn thấy nàng đến thì Chu Vân liền tiến tới hỏi có chuyện gì sao.

“Ở đây ta có chút linh thạch, đủ cho bốn người đi Truyền Tống Trận.” Diệp Tố lấy túi linh thạch ra, “Hai ngày nữa ta cũng định bán thêm một kiện pháp khí.”

Nguyệt Nha Sạn, nàng muốn bán chính là kiện pháp khí này.

Nàng đã đưa da của Bát Mục Cẩu lúc trước gặp phải trong Hoang Thành bí cảnh cho Hoàng Nhị Tiền, đổi lấy một số tài liệu, chuẩn bị thêm những thứ này vào trong Nguyệt Nha Sạn, hoàn thành việc luyện chế lúc trước còn dang dở.

Hiện tại cảnh giới của nàng đã tăng lên Kim Đan, nhất định sẽ có thể làm tốt hơn.

“Tốt quá rồi.” Chu Vân nhận lấy, “Đợi lát nữa ta đưa cho sư huynh.”

Lúc này Mã Tòng Thu không biết vừa đi đâu trở về, nhìn thấy bọn họ liền lập tức chạy tới nói: “Liên Liên đang kết anh, động tĩnh lớn đến nỗi oanh động Ngũ Hành Tông mấy ngày nay.”

Chu Vân đầy mặt phức tạp: “Hy vọng nàng ấy có thể kết anh thành công, về sau nghiêm túc tu đạo.”

“Vừa rồi ta ở trên đường nghe được không ít người nói.” Mã Tòng Thu nói tiếp, “Nói là nàng hẳn là đã ăn không ít đan dược nên mới có thể kết anh.”

“Lúc ở trong bí cảnh nàng đã ngộ đạo vài lần, sao lại nói là dựa vào đan dược?” Chu Vân không vui, “Mấy người đó có tận mắt nhìn thấy sao?”

Mã Tòng Thu liếc mắt nhìn Chu Vân một cái, thật cẩn thận nói: “Sư muội, trước kia muội cũng nói nàng ấy cắn đan dược mà.”

“……Đó là vì chính mắt muội nhìn thấy!” Chu Vân nhớ lại sự việc năm ấy, sắc mặc càng thêm khó coi. “Tông chủ Ngũ Hành Tông lấy ra Diệu Linh Đan cho nàng ấy trực tiếp tiến giai mà không cần tu luyện gì hết.”

Lúc ấy Chu Vân tận mắt thấy Liên Liên ăn xuống đan dược nên mới nhịn không được mà buông lời trào phúng, nói nàng ấy vô dụng, phải dựa vào linh đan mới có thể tiến giai.

Diệu Linh Đan giúp tăng cảnh giới xác thật rất tốt, thượng phẩm Diệu Linh Đan thì càng bị tu sĩ khắp nơi tranh nhau đến sứt đầu mẻ trán, nhưng những đại tông môn có chú ý sẽ không cho phép dùng, bởi vì một khi đã dùng thì tương lai đại đạo sẽ có ảnh hưởng, rõ ràng nhất đó chính là cảnh giới sẽ bị đình trệ ở Hợp Thể Kỳ, không thì dễ phát sinh tâm ma.

“Rồi, rồi, được rồi.” Mã Tòng Thu câm miệng không dám nói nữa.

Chu Vân lại không nhịn được nói tiếp: “Lời đồn thật là không thể tin được mà, còn nói gì mà tụi muội thích Lục Trầm Hàn gì đó, không phải chỉ là nhìn hắn vài lần thôi sao.”

Mã Tòng Thu muốn nói mà không dám nói, sư muội trước kia còn không phải thích Lục Trầm Hàn sao? Chẳng qua là sau này di tình biệt luyến mà thôi.

Nghĩ vậy hắn lại nhìn thoáng qua Du Phục Thời đang đứng cạnh Diệp Tố, đại sư huynh đúng là nói không sai, đệ tử Thiên Cơ Môn thật là một đám diện mạo phi phàm.

Chu Vân rối rắm hồi lâu cuối cùng vẫn quyết định nói với Từ Trình Ngọc một tiếng, chạy đến Ngũ Hành Tông xem tình hình thế nào.

Diệp Tố một lần nữa lên lầu, bắt đầu xuống tay luyện chế Nguyệt Nha Sạn lần thứ hai, nếu muốn đem đi bán thì tất nhiên phải cho pháp khí có chỗ đặc biệt hơn người.

Nguyệt Nha Sạn bản thân nó đã là một pháp khí có phẩm hình hoàn thiện, nhiều hơn hoặc ít hơn bộ phận nào cũng đều sẽ phá vỡ thế cân bằng, cho nên Diệp Tố quyết định trước tiên tăng lên phẩm chất của tài liệu, cuối cùng sẽ khắc thêm phù văn.

—— Huyễn Âm Phù.

Mỗi vòng tròn của đầu hình lưỡi rìu của Nguyệt Nha Sạn đều được Diệp Tố khắc lên Huyễn Âm Phù, nâng cao khả năng mê huyễn địch nhân của Nguyệt Nha Sạn, trong lúc đánh nhau, vòng tròn lay động, người sở hữu pháp khí có thể tấn công tâm trí của đối phương.

Phù này không dễ vẽ, kết cấu phức tạp lại dày đặc, nàng còn muốn khắc nó lên một vòng tròn mảnh nên linh lực cần phải khống chế sao cho cực kì tinh tế.

Diệp Tố cầm bút thanh ngọc nạm vàng vẽ trên giấy vài lần sau đó mới dám bắt đầu chậm rãi khắc Huyễn Âm Phù lên hai vòng tròn.

Khi khắc phù nàng không dám phân thần, ngay cả hô hấp cũng nhẹ đi không ít, từng nét từng nét một được nàng khắc ra, nhưng sau khi khắc xong cho hai vòng tròn, Diệp Tố bỗng nhiên lại muốn khắc thêm Độn Địa Phù lên cán của Nguyệt Nha Sạn.

Cũng không có dụng ý gì đặc biệt, chỉ là nàng muốn cho chủ nhân của Nguyệt Nha Sạn nhiều thêm một phương án thoát thân mà thôi.

Cán đều đã được thêm phù chú, nhưng mà Nguyệt Nha Sạn còn có hai đầu, một đầu hình trăng rằm, một đầu hình lưỡi rìu, nếu không thêm chút đồ gì đó thì tựa hồ có chút trống trãi.

Diệp Tố tiếp tục cho thêm phù chú, Kim Cương Phù rồi Tật Tốc Phù đều được nàng khắc lên hai đầu.

Đến cuối cùng, toàn bộ Nguyệt Nha Sạn chỉ cần là chỗ trống đều bị nàng họa đầy phù văn, quỷ dị lại phức tạp.

Một kiện “phù sạn” cứ vậy ra đời.

Khi pháp khi được luyện thành, đột nhiên có một đạo kim quang từ trên trời giáng xuống, xuyên qua nóc nhà, chiếu rọi trên Nguyệt Nha Sạn, đạo kim quang ẩn ẩn phát ra năm màu, động tĩnh không nhỏ khiến cho mấy người Từ Trình Ngọc ở cách vách cũng đều phát hiện dị thường mà chạy qua.

Diệp Tố hơi nhướng mày, trong mắt có chút kinh ngạc, nhưng người cũng không nhúc nhích, mãi cho đến khi kim quang dần dần biến mất, lúc này nàng mới duỗi tay cầm lên Nguyệt Nha Sạn, xúc cảm khi chạm vào ấm áp ôn nhuận, trên đầu trăng rằm xuất hiện một chuỗi hoa văn đặc thù, trông giống như là bông tuyết.

Đây là dấu vết Thiên Đạo Chúc Nguyện đã lưu lại.

Khi Diệp Tố cầm Nguyệt Nha Sạn bước ra khỏi phòng, vài người đứng ngoài cửa ngay lập tức đều ngoáy đầu lại nhìn.

“Ta còn cho rằng cô lại đột phá.” Từ Trình Ngọc đánh giá nàng từ trên xuống dưới một lượt mới phát hiện cảnh giới của Diệp Tố không có thay đổi.

“Là pháp khí.” Diệp Tố cười cười, “Khi luyện chế pháp khí hoàn thành ngẫu nhiên sẽ có xuất hiện kim quang. Trong giới luyện khí sư gọi là Thiên Đạo Chúc Nguyện.”

“Thiên Đạo Chúc Nguyện? Ta nhớ rõ nhiều năm về trước trên Bách Thanh Bảng có một kiện pháp khí do một luyện khí sư Trúc Cơ luyện ra, nhìn qua rất bình thường nhưng bởi vì có Thiên Đạo Chúc Nguyện nên trực tiếp được bình chọn vào trong một trăm vị trí đầu tiên.” Mã Tòng Thu kích động nói, “Về sau luyện khí sư đó đã trở thành tông chủ Trảm Kim Tông đấy.”

“Pháp khí tốt như vậy muốn bán đi sao?” Từ Trình Ngọc có chút đáng tiếc hỏi.

Diệp Tố gật đầu: “Một kiện pháp khí mà thôi, tuy nhiên có được Thiên Đạo Chúc Nguyện có lẽ có thể bán được giá tốt hơn.”

……

Ban đêm, Diệp Tố cầm lấy Nguyệt Nha Sạn đã được nhận lễ rửa tội Thiên Đạo Chúc Nguyện đi tìm Hoàng Nhị Tiền.

“Phiền ngươi hỗ trợ bán ra.” Diệp Tố nói.

“Có gì mà phiền hay không phiền chứ.” Hoàng Nhị Tiền cầm pháp khí trong tay đánh giá, “Hoa văn ở trên này……đều là phù chú sao?”

Diệp Tố nói qua một lần tác dụng của mỗi loại phù chú.

Hoàng Nhị Tiền trợn mắt há mồm: “…… Nhiều công dụng như vậy? Có thể dùng ra được hết không?”

“Người cứ xem rồi bán là được.” Đây cũng là do trong lúc luyện khí Diệp Tố hứng lên nên mới làm ra bộ dáng như hiện tại.

“Được được.” Hoàng Nhị Tiền vỗ ngực nói, “Yên tâm, này dễ bán thôi, pháp khí thế này một ít tu sĩ coi tiền như rác nhất định sẽ rất thích.”

Hoàng Nhị tiền sau đó nhìn thấy trên đầu trăng rằm có dấu vết đặc thù thì không khỏi cười nói: “Cô còn đặc biệt làm ra dấu giống như bị Thiên Đạo Chúc Nguyện đánh dấu nữa à?”

Có không ít luyện khí sư thích phỏng theo dấu vết mà Thiên Đạo Chúc Nguyện lưu lại, sau đó to gan bảo là pháp khí do bản thân luyện chế được Thiên Đạo Chúc Nguyện đánh dấu, nhưng trên thực tế chỉ cần thử một lần là biết ngay.

Nếu pháp khi thật sự được Thiên Đạo Chúc Nguyện thì khi sử dụng hiệu quả sẽ tăng gấp đôi, người sử dụng cũng sẽ thấy một cổ xúc cảm ấm áp dễ chịu.

Bất quá pháp khí được Thiên Đạo Chúc Nguyện quá ít, điều kiện để đạt được cũng không rõ ràng, thế nên mới có nhiều người thích mô phỏng dấu vết của Thiên Đạo Chúc Nguyện, dựa vào đó để trục lợi.

Diệp Tố gật gật đầu:” Ừ, bị Thiên Đạo Chúc Nguyện đánh dấu đó, ra giá khởi điểm có thể cao một chút.”

Hoàng Nhị Tiền vốn đang vuốt v e Nguyệt Nha Sạn nghe thế thân thể liền cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu: “Thật sự được Thiên Đạo Chúc Nguyện sao?”

“Thật sự.” Diệp Tố nhìn hắn, “Ngươi có thể thử xem.”

Hoàng Nhị Tiền đột nhiên xông lên lắc lắc vai Diệp Tố: “Thật là Thiên Đạo chúc nguyện ư!!! Sao cô còn có thể bình tĩnh như vậy?!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.