Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 60: Hàn Tinh Bùn




“Ngươi còn am hiểu phù chú?” Đồ Thế nghi hoặc nhìn mấy chữ to trên đạo bào của Diệp Tố, chẳng lẽ hai trăm năm qua đi, Thiên Cơ Môn thay đổi nghiệp vụ? Năm đó ông thấy tên Trương Phong Phong tuổi còn nhỏ đã không đứng đắn, hiện giờ lên làm chưởng môn khẳng định là càng vô pháp vô thiên rồi.

Diệp Tố thuận miệng đáp: “Tự học qua một chút mà thôi.”

Liên Liên cùng Trình Hoài An: “……”

Đây là tự học qua một chút? Bọn họ đã học hơn hai mươi năm còn chưa hiểu được phù văn trên mấy tấm bia đá này.

Diệp Tố nhìn tấm bia cụt, nó ước chừng cao bảy thước, hiện tại chỉ còn lại khoảng một phần ba, nàng khom lưng sờ sờ vết đứt gãy của tấm bia, chất liệu này quá đặc thù, nàng chưa từng gặp qua, ngay cả trong sách cũng chưa từng thấy có miêu tả.

“Làm sao vậy?” Đồ Thế hỏi.

“Cần phải ghép lại những tấm bia bị đứt gãy, ta định thử xem có thể nối chúng lại với nhau hay không” Diệp Tố chỉ những đoạn bia đá bị bị gãy nằm la liệt trên mặt đất.

Trong tay nàng có vài loại đất dính, nhưng vì tài chất đặc biệt của tấm bia nên nàng không biết có thể dùng loại nào, chỉ đành thử từng loại một.

Diệp Tố lấy tất cả đất dính mà nàng có ra khỏi túi Càn Khôn, mỗi loại đều thử qua nhưng không một loại nào có tác dụng.

“……”

Hoàn toàn không dính được, vậy thì chỉ tồn tại một khả năng đó chính là chất liệu của mấy tấm bia đá này yêu cầu loại đất dính tốt hơn.

Diệp Tố lấy một ít Già Lam Bùn cỡ móng tay bôi thử lên bia đá, đây là lúc trước nàng đã chi một tuyệt bút linh thạch để mua từ chỗ Hoàng Nhị Tiền, chuẩn bị làm lễ vật tặng cho Minh Lưu Sa vào dịp lễ thành niên của hắn.

Bùn này là tài liệu tốt nhất để chữa trị tiểu pháp khí, cơ hồ có thể dính được bất luận tài liệu pháp khí nào, thế mà không ngờ tới đối với tấm bia đá này lại không có tác dụng.

Diệp Tố ngồi xổm trước bia đá gãy có chút sững sờ, đây là đá gì vậy chứ, ngay cả Già Lam Bùn cũng không chữa trị được.

Du Phục Thời nãy giờ cũng đang ngồi xổm ngơ ngẩn bên cạnh nàng, đột nhiên lúc này hắn lại lấy vạt áo của Diệp Tố lau lau tay.

Loại sự tình này hắn đã làm không biết bao nhiêu lần nên Diệp Tố cũng không thèm để ý, tùy ý hắn dùng vạt áo của mình như khăn lau.

“Thế nào?” Từ Trình Ngọc hỏi.

“Đất dính không……” Diệp Tố đứng lên, đang muốn thuận tay thi triển thanh khiết thuật với vạt áo của mình thì vừa cúi đầu cả người đã tê rần.

Trên vạt áo của nàng dính mấy cái dấu tay bùn trắng ngà thật dày, mấu chốt không phải ở đây mà mấu chốt là bùn này thoạt nhìn quá quen mắt!

Trên Bách Bảo Bút Ký mà luyện khí sư nào cũng thuộc nằm lòng, loại bùn này đứng ở vị trí thứ ba.

—Hàn Tinh Bùn – kết tinh dưới lòng hàn thổ vạn năm, màu trắng ngà, khí thanh vị hàn, chạm vào sẽ có chút nóng, lượng ít hiệu quả cao, một giọt là đã có thể chữa trị vạn vật, tương truyền vào trước thời kỳ Thần Vẫn, Hàn Tinh Bùn là đất dính chuyên được dùng để chữa trị Thần Khí.

Diệp Tố xách vạt áo lên liền ngửi thấy một cổ thanh hàn vị, nàng vươn ra một ngón tay nhẹ nhàng vê một góc bùn thì quả nhiên ngón tay bắt đầu nóng lên.

“Đất dính làm sao vậy?” Từ Trình Ngọc mãi không thấy Diệp Tố nói tiếp nửa câu sau nên tiếp tục hỏi.

“Đất dính không có vấn đề.” Diệp Tố ngẩng đầu dường như không có gì khác thường nói, “Phiền toái mọi người đi thu thập những đoạn bia gãy, đặt chúng ở cạnh chân bia.”

Tất cả mọi người ở đây đều không phải là luyện khí sư, không hiểu nhiều lắm về đất dính, đặc biệt là Ngô Kiếm Phái cùng Lữ Cửu, bốn người ngày đã sớm có kiến thức về hành vi của Du Phục Thời nên cho rằng Diệp Tố đang để ý đến dấu tay trên vạt áo nên chủ động xoay người đi tìm các đoạn bia bị gãy.

Mã Tòng Thu còn bớt thời giờ giải thích với Đồ Thế cùng hai người Ngũ Hành Tông.

……

Diệp Tố quay đầu nhìn Du Phục Thời lúc này đã đứng lên: “Đây là Hàn Tinh bùn, đệ…… lần sau đừng có lãng phí như vậy.”

Tuy rằng sớm biết hắn phú hào đến vô nhân tính nhưng vẫn không có cách nào tiếp thu trình độ phá của của tên này.

Du Phục Thời không nói gì, hắn nghe không hiểu, cũng không nghe thấy phàm nhân này nói gì.

Vừa rồi hắn thấy Diệp Tố lấy ra một đống bùn, trong nháy mắt đó không biết vì sao lại đột nhiên nhớ tới không gian của bản thân, tâm thần vừa động thì trong tay liền nhiều ra thêm một đống bùn trắng.

Chờ Du Phục Thời phản ứng lại thì không gian đã không thể vào được nữa, hắn lại không thích cảm giác nhớp nháp của đống bùn trắng trong tay, hắn bóp bóp tay vài lần, khiến cho bùn dính đầy cả bàn tay, sau đó lau vào vạt áo Diệp Tố.

Dù sao phàm nhân này sẽ dọn dẹp sạch sẽ mà thôi.

“Tay.” Diệp Tố bắt hắn duỗi tay lại đây.

Du Phục Thời không nghe theo, thậm chí còn nghiêng người ý muốn đưa lưng về phía nàng.

“Không phải muốn lấy lại Vụ Sát Hoa.” Diệp Tố dừng một chút nói, “Chỉ là muốn lau khô bùn trên tay đệ thôi.”

Du Phục Thời vừa nghe vậy thì lập tức xoay người lại đưa bàn tay đến trước mặt Diệp Tố, để phàm nhân này lau tay cho mình.

Diệp Tố: “……”

Nàng xé xuống vạt áo có dính Hàn Tinh Bùn, đặt sang một bên, lúc này mới nắm lấy tay của tiểu sư đệ, cúi đầu dùng khăn tay chà lau sạch sẽ từng ngón tay, từng kẽ ngón tay của hắn, ngay cả kẽ móng tay cũng đều lau qua một lần.

Du Phục Thời không chút ngại ngùng tùy ý cho nàng lau, ngón tay mở ra, trong lúc nhất thời không biết là Hàn Tình Bùn trắng hơn hay là tay hắn trắng hơn.

“Ở đây còn có này.” Tiểu sư đệ đúng lý hợp tình giật giật ngón áp út, ý bảo chỗ này còn dính một chút bùn trắng.

“Sau khi trở về đệ phải học thuộc Bách Bảo Bút Ký đi, đỡ phải xem trân bảo như cỏ dại như vậy.” Diệp tố ngước mắt nhìn hắn, “Du Phục Thời, đừng giả bộ không nghe thấy.”

“Ngươi không hỏi ta bùn từ từ đâu ra.” Du Phục Thời bỗng nhiên nói.

“Là Hàn Tinh Bùn.” Diệp Tố sửa đúng lời hắn, sau đó nói, “Đệ muốn nói thì nói, không muốn nói thì ta cũng không hỏi.”

“Không nói.”

“…… Được rồi, vậy Hàn Tinh Bùn ta cứ lấy dùng trước.”

Diệp Tố thật cẩn thận gom lại tất cả Hàn Tinh Bùn, sau đó triệu hồi ra linh hỏa, đun nóng và hòa tan bùn ra, chỉ có quá trình này thôi cũng đã hao phí mất mười mấy canh giờ, hoàn toàn bất đồng với nhưng loại đất dính trước đó.

Bất quá còn tính là may mắn đất dính có tính chất mềm ấm, linh hỏa của Kim Đan kỳ tuy mất nhiều thời gian nhưng cuối cùng vẫn có thể luyện hóa được hết. Tuy nhiên ở đây linh khí loãng, Diệp Tố phải dùng mất hai khối thượng phẩm linh thạch mới có thể miễn cưỡng chống đỡ.

Sau khi luyện hóa hết tất cả Hàn Tinh Bùn, Diệp Tố cất nó vào một cái hộp, trong lúc đó những người khác cũng đã tìm lại được hết toàn bộ những đoạn bia đối ứng với gốc bia, trong đó có mấy khối bia ngay cả gốc bia cũng bị gió bão quật ngã xuống nên mọi người phải người dành ra một chút thời gian mới có thể dựng chúng lại được.

Diệp Tố lấy vài giọt Hàn Tinh Bùn ra khỏi hộp, không ngừng bôi vào chỗ đứt gãy của bia đá cho đến khi chúng biến thành màu sắc trong suốt.

Sau khi bôi bùn xong, nàng nhìn về phía những người khác: “Chúng ta phải đem đoạn bia gãy dính lên.”

Đồ Thế nghe vậy thì lập tức khom lưng, hai tay dùng sức, trực tiếp nâng lên khối bia gãy, nhẹ nhàng nhảy một cái, áp đoạn bia xuống chỗ bị gãy đã được bôi bùn, ông đứng trên đỉnh bia hỏi vọng xuống: “Làm thế này đúng không?”

Từ Trình Ngọc chủ động ngự kiếm mang Diệp Tố đến chỗ đứt gãy của tấm bia xem xét.

“Tốt rồi.” Diệp Tố lau đi những giọt Hàn Tinh Bùn thừa, sau đó tiếp tục chữa trị những tấm bia đá khác.

……

Năm ngày sau.

“Cô ấy thật sự không cần nghỉ ngơi sao?” Trình Hoài An nhìn Diệp Tố vẫn đang không ngừng chữa trị các tấm bia đá, không cách nào hiểu được.

Tu sĩ có thể không cần ngủ trong một đoạn thời gian rất dài nhưng cũng cần phải đả tọa nghỉ ngơi, tựa như bọn họ ở chỗ này đã thay phiên nghỉ ngơi ba lần.

“Diệp đạo hữu một khi nổi lên hứng thú là sẽ như vậy.” Trong nhóm người, Lữ Cửu là người quen biết Diệp Tố lâu nhất, xem như có chút hiểu biết về nàng.

“Chỉ còn lại vài tấm bia đá.” Từ Trình Ngọc nói, “Nàng hẳn là muốn một hơi chữa trị hết toàn bộ chúng nó.”

Đồ Thế nắm pháp trượng nhìn về phía Diệp Tố: Rốt cuộc không hổ là đệ tử Thiên Cơ Môn.

Muốn dùng Hàn Tinh Bùn sau khi được luyện hóa kết dính hai khối bia lại với nhau thì còn cần luyện khí sư dùng linh lực dàn trải đều bùn ra các vết nứt, Diệp Tố làm việc này cực kì có kiên nhẫn chẳng qua không thể tránh khỏi tiêu hao linh lực quá mức.

Thức hải trong linh phủ của nàng lại bắt đầu quay cuồng sôi trào, chẳng qua lần này ẩn ẩn mang theo ý vị nôn nóng.

……

Diệp Tố lui về sau một bước, có chút mỏi mệt nói: “Toàn bộ bia đá đã được chữa trị tốt.”

Nàng nhìn tấm bia đá cuối cùng đã được chữa trị xong sau đó nhìn vào trong hộp trên tay, vẫn còn thừa một lớp Hàn Tinh Bùn mỏng.

Mọi người nhìn quanh rừng bia đá, tức khắc phát hiện ra linh khí rất loãng vốn phiêu đãng rất nhanh trong không trung đã dần dần bắt đầu di chuyển chậm lại.

“Tốc độ biến mất của linh khí đã giảm bớt.” Đồ Thế là người cảm nhận được trước hết, tu vi của ông cao nhất, lại cũng quen thuộc nơi này nhất.

“Cô đi nghỉ ngơi một chút đi.” Từ Trình Ngọc nói, “Nơi này có chúng ta thủ hộ.”

“Được.” Diệp Tố cũng không cự tuyệt, tìm một khối đất trống, sau đó ngồi xuống nhập định nghỉ ngơi.

Đồ Thế đứng trước tấm bia đá ở giữa, nhìn trái nhìn phải, bỗng nhiên lắc đầu: “Không đúng, không đúng.”

Ông như phát điên chạy vòng quanh những tấm bia đá đã được chữa trị tốt, chạy vài vòng rốt cuộc ông cũng dừng lại, quỳ hai gối xuống đất viết viết vẽ vẽ gì đó, sau khi vẽ ra tất cả vị trí của các tấm bia đá thì hiện ra một pháp trận.

“Ha ha ha ha ha!” Đồ Thế cười to nhưng lệ nóng lại đảo quanh hốc mắt, “Pháp trận! Thế mà lại là pháp trận!”

Mấy người Từ Trình Ngọc nhíu mày nhìn về phía Phật Tử, trong lòng nổi lên nghi ngờ.

“Hai trăm năm, suốt hai trăm năm!” Đồ Thế gắt gao nắm lấy pháp trượng, “Ta vậy mà không phát hiện ra nơi này là pháp trận!”

Phù tu và pháp tu tuy rằng không phải một mạch nhưng vẫn có chỗ tương thông, Trình Hoài An có thể hiểu được một chút suy nghĩ của Đồ Thế, những tấm bia đá này thế nhưng lại là một đại hình pháp trận, mà thân là pháp tu như ông đã ngây người ở đây hai trăm năm lại không phát hiện ra, cho dù lai ai cũng khó lòng mà tiếp thu được sự thật.

Đồ Thế quỳ trên mặt đất, đột nhiên phun ra mấy khẩu huyết, dọa đám tiểu bối nhảy dựng.

“Tiền bối!” Chu Vân lập tức tiến lên, muốn đỡ lấy ông, hỏi, “Ngài không sao chứ?

Đồ Thế phất tay, tự mình đứng lên: “Ta không sao, pháp trận này lực lượng cường đại, ta chỉ là ghi nhớ trận pháp đồ nên mới tổn thương tâm thần.”

“Nếu là pháp trận thì nhất định sẽ có mắt trận.” Liên Liên tiến lên nói, “Tiền bối có cách nào để phá trận hay không? “

Đồ Thế cố gắng ổn định linh phủ, lắc đầu nói: “Chưa cần nói đến chuyện không biết ta có thể tìm được mắt trận hay không, nhưng trận này không thể phá.”

“Vì sao?” Liên Liên hỏi.

“Trận này cuồn cuộn khổng lồ, không phải là loại người thường có thể thiết lập ra.” Đồ Thế nói, “Trấn khóa ở trung tâm, cửa sinh tử của trận tất cả đều đã bị chặt đứt, pháp trận này đang trấn áp thứ gì đó.”

Tu chân giới đã từng có vô số đại năng, thậm chí vào trước Thần Vẫn kỳ còn có các thần giáng thế, khắp nơi sẽ luôn có vài địa phương được dùng để trấn áp tà vật hoặc yêu thú.

Đồ Thế nhìn trận pháp này thì biết vật bị trấn áp phía dưới nhất định không phải tầm thường.

“Linh khí trong giới bị tiêu tán vô cùng có khả năng là vì trận pháp bị hao tổn.” Ông nói, “Chúng ta không phá trận mà ngược lại phải tu bổ nó.”

Không ai có dị nghị gì khác.

“Hai chúng ta tuy là phù tu nhưng chưa từng thấy qua những phù văn này, cần phải học một đoạn thời gian.” Trình Hoài An nói, “Không bằng trước chờ Diệp đạo hữu nghỉ ngơi xong lại tính toán phải làm thế nào.”

“Các ngươi cứ ở đây chờ.” Đồ Thế chống pháp trượng xuống đất một cái thật mạnh, “Trên bia đá nhất định không chỉ có phù văn, pháp trận khổng lồ như thế tất nhiên sẽ còn có những tiểu pháp trận khác liên kết với nhau, ta sẽ xem xét trước.”

Đồ Thế chọn đoạn trung gian của pháp trận để bắt đầu tìm kiếm dấu vết.

……

Mỗi tay của Diệp Tố nắm một khối thượng phẩm linh thạch do Mã Tòng Thu đưa qua, sau đó nhắm mắt nhập định xem linh phủ của bản thân, ánh sáng của thức hải ảm đạm, nàng không ngừng tới gần “mặt biển” sau đó cứ vậy trầm mình xuống dưới.

Trong nháy mắt thức hải liền vây lấy nàng, vô số ký ức trôi qua.

Diệp Tố ngưng thần nhìn ký ức trôi qua bên người, chờ đến khi nhìn thấy ký ức mà bản thân muốn xem liền lập tức nhấn mở.

—— là rừng bia đá trong tiểu bí cảnh đầu tiên mà cùng các sư đệ sư muội tiến vào.

Kỳ quái, ở đây cũng có vài tấm bia đá bị tổn hại, có vết nứt dài nhưng không có một cái nào đứt gãy, tất cả bia đã vẫn “toàn thây”.

Dư quang của Diệp Tố nhìn thấy cái gì đó, đó là……

Thức hải chỉ có thể tái hiện lại những thứ nàng đã từng gặp qua, Diệp Tố muốn nhìn kỹ hơn cũng không được.

Nhưng trạng thái của đồ vật đó thì mấy ngày nay nàng đã quá quen thuộc, là Hàn Tinh Bùn, đang được dính vào chỗ bị tổn hại của bia đá.

Trong phút chốc, Diệp Tố liền nhớ tới Du Phục Thời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.