Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 227: Phiên Ngoại 1: Lau đi Bàn Luân Hồi




Sau chiến thắng trong trận chiến trở về, Du Phục Thời phải tiếp nhận tân Thần sơn, đó đã trở thành lãnh địa của hắn, hắn liên kết sơn mạch của Thần sơn vào bản thân, cùng lớn cùng mạnh.

Tân Thần sơn càng phồn vinh thì lực lượng của tất cả Ngự Thần của Du phủ càng trở nên cường đại.

Thần sơn là nguồn cội lực lượng của các Ngự gia trên Thượng Trọng Thiên, cũng là Thiên Đạo ban cho.

Kết nối với Thần sơn mạch không phải là một việc đơn giản, nhưng đối với Du Phục Thời mà nói, chỉ là mất mấy ngày liền kết nối thành công.

Gần đây hắn có một việc phiền lòng khác.

Cha mẹ hắn đột nhiên chạy mất, vứt lại các Ngự gia để một mình hắn xử lí, nhưng hắn vốn không muốn quản những chuyện linh tinh phiền phức này, cả ngày chỉ có một mong muốn đó là lười biếng và ngủ.

Đương nhiên còn muốn đại sư tỷ “dạy” hắn một ít thứ.

Đáng tiếc có người trời sinh đã mệnh lao lực.

Diệp Tố căn bản không thể nào trơ mắt nhìn mọi việc rối loạn, tuy vậy ở mặt ngoài tân Ngự Thủ vẫn là Du Phục Thời, vì lực lượng của Ngự Thần thì không thể thay thế.

Nàng vừa vội thì Du Phục Thời cũng không thể lười biếng, đành phải xốc lên tinh thần đảm đương chức vụ Ngự Thủ của mình.

Phiền.

Đặc biệt là khi hiện tại hắn phải ngồi nghiêm chỉnh nghe các Ngự Thần ở bên dưới thảo luận, không thể dựa vào người Diệp Tố ở bên cạnh.

Thật phiền quá đi.

Ánh mắt Du Phục Thời đảo khắp nơi, cuối cùng dừng lại trên bàn tay nhỏ của Diệp Tố đang để trên bàn, thất thần nhìn chăm chú.

Tay nàng nhỏ hơn tay hắn một chút, nhưng cũng thon dài, trắng nõn, nhưng lúc nào cũng có các loại vết thương lớn nhỏ khác nhau.

Điểm này thì hoàn toàn khác với hắn.

Nhưng mà……Du Phục Thời lại rũ mắt nhìn bàn tay của mình, hắn rất thích cảm giác tay hai người nắm vào nhau.

Nàng hẳn là cũng thích.

Trước kia ngoại trừ linh thạch và tài liệu, nàng chưa bao giờ biểu lộ ra bản thân thích cái gì, nhưng trong lúc “dạy học”, hắn để ý thấy nàng rất thích thưởng thức tay của hắn.

Ừm, mà thật ra không chỉ mỗi tay.

Không biết nhớ tới cái gì mà hai vành tai khuất sau tóc của vị tiểu sư đệ vừa mới thăng chức Ngự Thử nào đó đột nhiên nóng cả lên.

Các Ngự Thần trong Nghị Sự Điện đang nói cái gì Du Phục Thời hoàn toàn không nghe rõ, hắn ngồi yên trên ghế rũ mắt, gương mặt thanh quý trương dương của hắn thôi cũng đã đủ để trấn áp các Ngự Thần bên dưới, càng không cần nhắc đến uy áp đang ẩn ẩn tỏa ra, không ai biết hắn đang nghĩ cái gì.

Qua một lúc lâu sau, sau khi Diệp Tố nhìn thấy bóng dáng các Ngự Thần đã khuất khỏi sân viện, lúc này mới nói với Du Phục Thời: “Chúng ta nên lau đi thông tin của Phù Thế đại lục trên Bàn Luân Hồi trong Thánh Thần cảnh.”

Diệp Tố không hy vọng Phù Thế đại lục tiếp tục vòng luân hồi, nàng không ngại ở thời không khác không còn một phiên bản khác của chính mình nữa, nhưng nàng hoàn toàn không muốn nhìn thấy Du Phục Thời tiếp tục lâm vào khốn cảnh.

Nói xong nàng lại không nghe thấy hắn trả lời, theo bản năng nhìn sang Du Phục Thời bên cạnh: “Tiểu sư đệ?”

Nàng gọi vài tiếng Du Phục Thời mới ngước mắt nhìn sang.

Đôi mắt của hắn đã biến thành màu tím sậm, giống như một loại đá sang quý nhất, sâu không thấy đáy.

Diệp Tố ngừng một chút, sau khi lên Thượng Trọng Thiên nàng đã thăm dò quy luật biến hóa màu mắt của Ngự Thần, một là khi phát huy Thần lực, hai là khi có chút “mất khống chế”.

Không khéo, nàng lại thấy cả hai loại này xuất hiện trên người Du Phục Thời.

“Đang nghĩ gì thế?” Diệp Tố nhìn thẳng vào đôi mắt của tiểu sư đệ hỏi, thanh âm so với vừa rồi trầm thấp hơn một chút.

Tiểu sư đệ mặt đều đã đỏ phừng nhưng vẫn bịt tai trộm chuông nói: “Không có nghĩ về nàng!”

“Ừ, không có nghĩ về ta.” Hai mắt Diệp Tố cong cong chứa đầy ý cười, tùy ý lặp lại một lần.

Nàng ấy thật phiền!

Du Phục Thời dứt khoát bất chấp tất cả nói: “Ta muốn hôn nàng.”

Không đợi Diệp Tố phản ứng lại thì hắn đã chống tay lên bàn, hơi thò người sang, hôn lên môi nàng.

Bởi vì động tác có chút mạnh nên đã làm lật bàn trà, nước trà ấm áp nhanh chóng thấm ướt ống tay áo của hắn, khi một ít nước trà sắp lan đến ngón tay của Du Phục Thời thì Diệp Tố đột nhiên duỗi tay ra nắm bàn tay hắn nâng lên, vừa lúc đó nước trà cũng chảy thẳng qua rơi xuống sàn.

Trong Nghị Sự Điện, tiếng nước trà rơi xuống đất không giấu được một tiếng nước ra phát ra do răng môi giao nhau.

……

Diệp Tố và Du Phục Thời đi đến Thánh Thần cảnh, Bàn Luân Hồi ở sâu trong nơi trung tâm của thần cảnh, không có ai trông coi vì mặc dù là Ngự THần cũng không thể dễ dàng động vào Bàn Luân Hồi.

“Chỉ cần lau đi thông tin của Phù Thế đại lục là được.” Du Phục Thời nói.

Lực lượng của hắn và của Diệp Tố không giống nhau,, hắn có huyết mạch truyền thừa, có rất nhiều tin tức vì thế tự nhiên liền có sẵn trong đầu.

“Lau đi.” Diệp Tố nhìn Bàn Luân Hồi đang toát ra bàng bạc lực lượng.

Du Phục Thời nâng hai tay lên, kết Thần quyết, một đạo Thần quyết bao bọc lực lượng cường hãn nhất Thượng Trọng Thiên xông thẳng về phía Bàn Luân Hồi.

Chỉ thấy một một luồng ánh sáng tím va vào một quầng sáng trắng, ánh sáng chói lóa bao trùm lấy hai người.

Diệp Tố không hề chớp mắt, và trong khoảnh khắc dấu vết của Phù Thế đại lục bị xóa đi thì một đạo bạch quang đột nhiên đâm vào mắt nàng với tốc độ cực nhanh.

Đợi khi Diệp Tố phản ứng lại thì đã chậm, có một chút “ký ức” đã truyền sang cho nàng.

Nàng nhìn thấy phương hướng phát triển của Phù Thế đại lục trong một thời không khác.

Phù Thế đại lục đó không có Thần Vẫn kỳ, Thiên Cơ Môn trước sau như một là một siêu cấp đại tông môn, bởi vì cả đại lục có nhiều người phi thăng thành Thần nên nhờ các Thần hỗ trợ cung cấp nhiều tài liệu tốt nên Phù Thế đại lục dần phát triển mạnh mẽ ngang ngửa với Linh Cảnh đại lục.

Nàng cũng không phải là đại sư tỷ nghèo rớt mùng tơi mà ngược lại tài nguyên trong tay rất sung túc, đương nhiên sư môn là một đại tông nên cũng cực kỳ nghiêm khắc.

“Diệp Tố.” Du Phục Thời vừa mới xóa bỏ dấu vết của Phù Thế đai lục trên Bàn Luân Hồi, xoay người lại thì thấy nàng đứng mãi ở kia không nhúc nhích.

Diệp Tố bị hắn gọi vài tiếng mới lấy lại tinh thần, nàng nhìn chằm chằm về phía Bàn Luân Hồi, sau đó lại nhìn về phía Du Phục Thời, bỗng nhiên cười nói: “Số mệnh đã định chúng ta lúc nào cũng ở bên nhau.”

Du Phục Thời: “……”

Nàng thật phiền quá đi, đột ngột nói một câu như vậy làm tim hắn cũng nhảy nhanh mấy nhịp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.