Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 226: Yến hội (Hoàn chính văn)




Thần lực và kiếm ý của Du Phục Thời hoàn toàn vượt ra ngoài sở liệu của Chung Ly Khanh, hắn vốn chỉ cho rằng lối phương lấy kiếm ra cùng lắm chỉ là để ra vẻ, nâng cao khí thế mà thôi.

Nói về kiếm thì có ai có thể vượt qua được hắn?

Chung Ly Khanh bằng một thanh kiếm đã xưng bá Linh Cảnh đại lục, sau khi lên thượng giới còn tiếp nhận truyền thừa của huyết mạch Chung Ly gia.

Du Phục Thời làm sao có thể đả thương được hắn?

Chung Ly Khanh trợn to mắt không thể tin nổi mà cúi đầu nhìn ngực của mình, máu nhuộm đỏ cả một vùng áo, khiến hắn không thể nào không nhìn thẳng vào Du Phục Thời.

Ngược lại, Du Phục Thời ở đối diện lại chẳng để ý chút nào đến suy nghĩ của Chung Ly Khanh, hắn chỉ nghĩ sớm hạ gục tên này.

Dịch Huyền cứ mãi lẽo đẽo theo sau Diệp Tố làm hắn nhìn thấy mười phần khó chịu!

Nếu không phải Ngự Thần nên do Ngự Thần đối phó thì Du Phục Thời đã sớm chạy, hắn muốn giống như trước kia vậy, đi theo bên người Diệp Tố.

Nghĩ đến đây Du Phục Thời càng thêm bất mãn với Chung Ly Khanh.

Lúc này đây hắn đã sớm quên rằng Dịch Huyền đi theo phía sau Diệp Tố là bởi về muốn chiến thắng trận chiến trở về này.

Hai vị tân Ngự Thần bốn mắt nhìn nhau, chiến ý đều bốc lên hừng hực, nhưng lại là râu ông này cắm cằm bà kia.

Người động thủ trước là Du Phục Thời, cổ tay hắn đột nhiên run lên, Khấp Huyết kiếm thế mà lại khiến cho người khách sinh ra ảo giác nó là một thanh nhuyễn kiếm, tựa hồ như đang cuộn sóng, thực tế chỉ là do kiếm ý phát sinh biến hóa, đồng thời còn có tiếng rít kỳ quái khiếp người vang lên.

Đương nhiên nếu mấy người Diệp Tố tập trung nghe một chút nhất định sẽ thấy âm thanh này cực kỳ quen tai, rõ ràng là Khấp Huyết kiếm đang tru tréo đầy sảng khoái.

Du Phục Thời sau đó liền xuất chiêu, kiếm như tia chớp, chuyển động nhanh như du long, Chung Ly Khanh cũng theo đó vung kiếm, thân kiếm cũng phát ra một tiếng thét dài.

Hai thanh kiếm va vào nhau, phát ra tiếng kim loại thanh thúy, bởi vì hai người bọn họ đều dốc toàn lực chém về phía đối phương thế nên chỗ lưỡi kiếm chạm nhau truyền ra tiếng cọ sát khiến mọi người ê cả răng.

“Vừa rồi là ta khinh địch.” Hai mắt Chung Ly Khanh khẽ lộ ra sau lưỡi kiếm, đáy mắt giăng đầy tơ máu, toàn thân tỏa ra sát ý, “Luận về kiếm đạo, Chung Ly gia mới là mạnh nhất.”

Nói xong hắn đột nhiên dồn sức bộc phát Thần lực, ánh sáng nổi lên từ đuôi kiếm, trong nháy mắt truyền khắp thân kiếm, bức cho Du Phục Thời lui về phía sau.

Không đợi Du Phục Thời có động tác phản ứng lại thì thanh kiếm đã rời khỏi tay Chung Ly Khanh, bay về phía Du Phục Thời, trên đường đi nhất kiếm hóa vạn kiếm, phong tỏa toàn bộ mọi ngóc ngách trước mặt Du Phục Thời.

Vài đạo bóng kiếm nhanh nhất trong nháy mắt đã tới tới gần mặt Du Phục Thời, thậm chí có hai đạo bóng kiếm khác đâm thẳng về hướng hai mắt của hắn.

Kiếm ý Chung Ly mạnh mẽ bá đạo, ẩn chứa Thần lực nồng hậu, một khi ra khỏi vỏ thì khó có thể mà chống cự, là một trong những sát chiêu của Chung Ly Khanh.

Năm đó ở nơi giao nhau của tam giới dưới Phù Thế đại lục, một chiêu mà Diệp Tố từng giao thủ với Phong Kiếm Thần cũng là do Phong Kiếm thần ngộ ra được từ kiếm ý Chung Ly, chỉ là còn chưa bằng được một phần ngàn.

Một chiêu này vừa ra, chúng Thần trên Thần sơn tức khắc im bặt.

Càng không cần nói tới bên dưới Thần sơn, tất cả những tán Thần đứng cách đó không xa trong chớp mắt đều ngừng tay, quay đầu nhìn về phía hai vị Ngự Thần ở giữa sân đấu.

Trong đầu mọi người đều trống rỗng.

Chung Ly Khanh không dám lơi lỏng một chút nào, trong tay hắn đã không còn cầm kiếm, hai bàn tay đều triệu hồi ra thần lực thao tác bóng kiếm tấn công Du Phục Thời.

Hai đạo bóng kiếm kia lại nhích gần thêm một phân nữa.

Du Phục Thời chợt giương mắt, hàng mi dài cơ hồ phất qua mũi bóng kiếm, chỉ cần hai đạo bóng kiếm kia tới gần thêm một chút nữa thôi là liền có thể đâm vào đôi mắt xinh đẹp như bảo thạch của hắn.

Nhưng Du Phục Thời vẫn như cũ mặt không hề có chút biểu cảm nào, trong mắt thậm chí cũng chẳng có một tia sợ hãi.

Giờ khắc này, sắc mặt Chung Ly Khanh lại đột nhiên tái nhợt, bởi vì hắn phát hiện ra bóng kiếm của mình thế mà lại không có cách nào có thể tiến lên thêm được nữa,

Mặc dù hắn vận hết Thần lực đến mức tối đa thì vạn đạo bóng kiếm vẫn chỉ đứng yên tại chỗ, không hề nhúc nhích.

Không thể thao thác bóng kiếm của chính mình, thế thì bước tiếp theo……tất nhiên chính là mất khống chế!

Quả nhiên, Du Phục Thời bỗng nhiên nâng tay trái lên, hai ngón tay chỉ nhẹ nhàng b ắn ra một cái, hai đạo bóng kiếm gần như đâm vào mắt hắn bỗng chốc tan biến trong thiên địa.

Sau đó Du Phục Thời vung tay áo, vạn bóng kiếm vốn đâm về phía hắn đột nhiên bắt đầu chậm rãi động đậy.

Chung Ly Khanh cắn răng một lần nữa phóng thích ra thần lực, muốn đoạt lại quyền thao tác bóng kiếm, nếu ngay cả kiếm của mình mà còn không thể khống chế thì hắn còn mặt mũi nào để làm Ngự Thần nữa đây.

Vận dụng Thần lực quá độ khiến cho cơ thể từ vùng cổ trở xuống của Chung Ly Khanh nổi lên gân xanh, hắn cắn chặt răng bật cả máu miệng nhưng vẫn không thể ngăn cản xu thế chầm chậm quay đầu của vạn kiếm.

Lúc này, trên Thần sơn, chư Thần sôi nổi hít sâu một hơi, đặc biệt là mười tám nhà Ngự Thần và Ngự Thủ Chung Ly, mặt mũi ai nấy cũng trắng bệch.

Đây không còn là vấn đề thắng thua mà là thể diện của Chung Ly gia đã bị quăng xuống đất dẫm đạp!

Ai có thể nghĩ đến được Chung Ly Khanh phóng thích thần thực quá độ cũng không áp chế được Du Phục Thời, lại nhìn Du Phục Thời ở đối diện, trạng thái của hắn không quá khác với lúc trước, rõ ràng là còn chưa xuất ra hết toàn lực.

“Thật nhìn không ra nhi tử còn có chút bản lĩnh.” Dung Nhai khiếp sợ, ông còn tưởng rằng nhi tử của mình sau này sẽ phải dựa dẫm vào Diệp Tố ăn cơm mềm đấy.

Du Ly Giáng: “……”

Khi mọi người còn chưa tiêu hóa xong chuyện vừa xảy ra thì vạn đạo bóng kiếm đã hoàn toàn quay đầu, Chung Ly Khanh hoàn toàn mất đi khống chế với bản mạng kiếm của chính mình, trơ mắt nhìn vạn kiếm đâm về phía bản thân.

Trong nháy mắt đó đầu tiên là Chung Ly Khanh cứng đờ cả người, ngay sau đó mới phản ứng lại, thả ra giới, muốn hút số kiếm ý đó vào trong.

Bóng kiếm không ngừng biến mất, cuối cùng thanh kiếm bản thể lại đâm thủng Thần giới mà Chung Ly Khanh thiết lập.

Kiếm ý Chung Ly mặc dù là chính hắn cũng không cách nào có thể phá vỡ.

Những bóng kiếm khác lại theo lỗ hổng ùa ra đánh vào trên người Chung Ly Khanh, hắn đỡ trước hở sau, bóng kiếm đâm xong thì tan biến, nhưng thương tổn tạo ra lại là thật.

Chung Ly Khanh giơ tay, dùng lòng bàn tay nắm lại kiếm bản thể đang xông tới, lòng bàn tay bị cắt đứt, thế kiếm đẩy hắn lùi ra xa về sau đến mấy trượng, thật vất vả mới ngừng lại được thì lại bỗng nhiên phun ra một búng máu trên thân kiếm.

Mà lúc này Du Phục Thời lại một lần nữa tới gần, Khấp Huyết kiếm đặt ngang sát cổ Chung Ly Khanh, Du Phục Thời hơi nghiêng đầu nói: “Ngươi thua.”

Sắc mặt Chung Ly Khanh tái nhợt, hắn đưa mắt nhìn xung quanh thì phát hiện lãnh địa của mình đã bị tán Thần Du gia chiếm cứ hơn phân nửa, mà tán Thần của Chung Ly gia chỉ mới lướt qua đường ranh chiến tuyến một chút mà thôi, ở đó có mấy tán Thần Quy Yêu, dựng mai rùa chặn đường tiến lên của các tán Thần phủ Chung Ly.

Còn vài tán Thần lợi hại nhất được cắt cử canh giữ phía sau thì không biết từ khi nào đã bị mấy người Diệp Tố bắt lấy, trói lại.

“Ngươi vẫn còn muốn chiến?” Du Phục Thời một lần nữa nâng Khấp Huyết kiếm lên, mũi kiếm để trên cổ Chung Ly Khanh, chỉ một chút nữa thôi sẽ cắt vào da của hắn.

“Ngừng chiến! Chung Ly gia nhận thua!” Mẫu thân Chung Ly Khanh ở bên trên thấy thế vội hô to, sợ Du Phục Thời đả thương nhi tử của mình.

Du Phục Thời quay đầu nhìn lên phía trên Thần sơn, sắc mặt của Chung Ly Ngự Thủ cực kỳ khó coi, đôi mắt cơ hô phun ra lửa.

Năm đó ông ta đã có dự cảm không tốt, Du Ly Giáng và Dung Nhai, một người là Ngự Thủ mạnh nhất Du gia, người còn lại cũng là Ngự Thần có huyết mạch cường đại nhất từ trước đến nay của Dung gia, Ngự Thần do hai người đó kết hợp dựng dục ra tuyệt đối sẽ không kém.

Chung Ly Ngự Thủ đương nhiên cũng định động tay động chân, nhưng đối phương lên thượng giới chậm hơn Chung Ly Khanh, thường ngày tác phong lười nhác, căn bản nhìn không ra có điểm nào uy hiếp thế nên ông mới thả lỏng.

……Sớm biết như vậy…… Ông ta nên xuống tay tàn nhẫn hơn.

Chung Ly Ngự Thủ dùng sức nhắm mắt lại, sau đó mở mắt chậm chạp nói: “Chung Ly phủ nhận thua.” Phảng phất như trở nên già nua trong nháy mắt.

Du Phục Thời lập tức thu Khấp Huyết kiếm, đi nhanh đến sau lưng Dịch Huyền, vươn một tay xách cổ áo hắn kéo sang một bên, chính mình chen đến bên cạnh Diệp Tố.

Khi Dịch Huyền bị đụng vào sau cổ thì tay nắm Trọng Minh đao tức khắc nâng lên, nhưng khi đuôi mắt thoáng nhìn thấy người tới là Du Phục Thời thì cứng rắn hạ đao xuống, vờ như không có việc gì mà nương theo lực kéo của hắn dịch đi vài bước.

Mình là sư huynh, nhường một chút cũng chẳng sao.

Dịch Huyền thầm nghĩ, hiện giờ hắn đã trưởng thành, không còn là thiếu niên tâm tư mẫn cảm trước kia nữa.

Sẽ không so đo với tiểu sư đệ ấu trí không hiểu chuyện nào đó.

“Tay ta đau.” Du Phục Thời dán vào bên người Diệp Tố, tùy tay ném Khấp Huyết kiếm xuống đất, để lộ ra lòng bàn tay có chút đỏ lên, tố khổ với Diệp Tố.

Khấp Huyết kiếm bị ném đi: “???” Đột nhiên dùng sức nắm nó làm chi, chuôi kiếm cũng đau lắm chứ bộ!

Mặc dù Diệp Tố biết vị tiểu sư đệ nào đó tám phần là đang cố ý làm bộ làm tịch, nhưng nàng vẫn nguyện ý dỗ hắn, đầu ngón tay nhẹ nhàng ấn ấn lòng bàn tay của Du Phục Thời: “Đỡ hơn không?”

“Nàng sờ nữa đi.” Du Phục Thời nghiêm túc nói, “Vừa rồi vài đạo bóng kiếm đó thiếu chút nữa chém trúng ta rồi.”

Hắn tiến đến gần sát Diệp Tố, ý bảo nàng xem hai mắt của mình, không dấu vết bày ra góc mặt xinh đẹp nhất cho nàng xem.

Dịch Huyền nghe vậy thì lại dịch ra xa hơn nữa, có Ngự Thần nào đó thật là không biết xấu hổ.

Mà cách đó không xa, một vị Ngự Thần khác, Chung Ly Khanh, đang thất hồn lạc phách nắm thanh kiếm bản mạng của mình, thậm chí hắn còn không cảm nhận được lòng bàn tay đau đớn.

Nếu nói lúc trước bại bởi Diệp Tố là do hắn sơ ý, thì trận chiến trở về lần này, Du Phục Thời lại thắng hắn hoàn toàn triệt để, Du Phục Thời đánh bại hắn ở chính phương diện mà hắn am hiểu nhất.

Chung Ly Khanh cúi đầu nhìn một khoảnh đất dưới chân đã bị máu mình nhiễm đỏ, nét mặt hoảng hốt.

Hắn thế mà lại thua……

“Nếu trận chiến trở về thắng bại đã phân, thì tòa Thần sơn này thuộc về Du phủ chúng ta.” Du Ly Giáng quay đầu nói với Chung Ly Ngự Thủ ở bên cạnh.

“Chỉ là một tòa Thần sơn mà thôi.” Thần sắc của Chung Ly Ngự Thủ đã khôi phục lại như thường, dường như không có việc gì nói, “ Các ngươi muốn thì cứ lấy đi thôi, ngày sau sẽ lại có Thần sơn khác xuất hiện.”

“Thần sơn khổng lồ phong phú như vậy, các người hẳn là phải chờ vạn năm nữa đi.” Dung Nhai vui sướng khi người gặp họa nói.

Tân Ngự Thần quá mức cường đại ra đời sẽ có tổn hại đến người dưỡng dục.

Năm đó Du Ly Giáng bởi vì sinh hạ Du Phục Thời dẫn đến cảnh giới bị thụt lùi, lúc này mới cho Chung Ly gia có cơ hội khuếch trương, hiện giờ Du Phục Thời đã trở về, thân thể của đạo lữ cũng đã được ông dưỡng tốt.

Chung Ly gia sẽ không có cơ hội có thể càn rỡ như mấy năm trước nữa.

Cuối cùng trận chiến trở về kết thúc với sự thất bại của Chung Ly Khanh và tán thần Du phủ chiếm cứ lãnh địa của đối phương, Thần sơn mới thuộc về Du gia và thế lực của Thượng Trọng Thiên lại một lần nữa được phân chia lại.

……

Sau thắng lợi của trận chiến trở về, khi màn đêm buông xuống Du phủ liền tổ chức thịnh yến, thậm chí còn hào phóng mời các Ngự Thần của Chung Ly gia sang góp vui chẳng qua đối phương không chịu tới.

Diệp Tố và người Thiên Cơ Môn ngồi cùng nhau, cạnh nàng là Hạ Nhĩ và Nhan Hảo, một người thì một hai phải kính rượu đại sư tỷ, người còn lại thì cứ lèm bèm với nàng rằng Thượng Trọng Thiên có nhiều mỹ nhân quá, quả thực là thiên đường của Hợp Hoan Tông.

“Thật, bó, tay.” Minh Lưu Sa nghiêng đầu nhìn thoáng qua Nhan Hảo đang cười toe toét thì lắc đầu chậm rì rì nói.

Tây Ngọc sửa sửa lại tóc mai của mình rồi mới bưng ly rượu trên bàn lên: “Nhị sư huynh, không phải huynh đã nhớ lại chuyện trước kia rồi sao, sao còn nói chuyện kiểu đó hoài vậy?”

“Ta cứ thích khiến mấy người nghẹn khí, nghe, ta, nói, chuyện, vậy, đó.” Minh Lưu Sa thích ý nhấp một ngụm rượu, một hồi lâu mới chậm chạp nói tiếp, “Kích, thích ~”

Tây Ngọc: “……”

Đối diện là Liên Liên và Trình Hoài An đang ngồi với nhau, đầu hai người châu lại, không biết đang lặng lẽ nói cái gì.

Còn Từ Trình Ngọc vốn dĩ đang ngồi với các sư đệ sư muội của mình, kết quả Tàng Lục say mèm kéo theo Tàng Thất bước tới ngồi xuống, một hai lôi kéo hắn uống rượu.

Từ Trình Ngọc đầy mặt bất đắc dĩ, chỉ phải đành uống rượu với bọn họ.

“Đồ Vưu ở Trung Trọng Thiên.” Dịch Huyền đứng ở phía sau Linh Lung Cốt Vu Thừa Duyệt nói, Đồ Vưu rõ ràng đã sớm đạt đến Độ Kiếp kỳ nhưng trước sau vẫn không phi thăng, mãi cho đến mấy ngày trước không thể kéo dài được nữa mới phi thăng lên đây.

Nhưng bà ấy cũng không đi Phù Thế viện mà lại một mình lăn lộn ở Trung Trọng Thiên.

Vu Thừa Duyệt cúi đầu nhìn chén rượu trong tay, thấp giọng nói: “Hai bên tốt nhất là không gặp lại.”

Dịch Huyền ngước mắt nhìn chung quanh, ai ấy cũng đều đang vui cười rất chân thành, rất nhiều người đều là người mà hắn quen thuộc ở Phù Thế đại lục.

Đại sư phụ, nhị sư phụ, những người đã từng cùng hắn tham gia tông môn đại bỉ và đến bây giờ vẫn luôn kề vai chiến đấu, còn có đại sư tỷ……

Dịch Huyền giơ tay vỗ vỗ bả vai Vu Thừa Duyệt, xoay người rời đi.

Trong một góc nào đó, Cốc Lương Thiên yên lặng ngồi một mình, hắn cũng không có cảm giác gì với các buổi yến tiệc, còn không bằng để hắn trở về tu luyện, tuy rằng đã trở thành tán Thần nhưng người hắn đánh không lại thì vẫn là đánh không lại.

Hừ, một đám thiên phú đảng, lại còn nỗ lực hơn hắn, thật là phiền toái!

Bên kia, Du Phục Thời rốt cuộc lừa gạt xong các Ngự gia khác, hắn xuyên qua đám người, chuẩn xác tìm được Diệp Tố.

Nhưng hắn lại không đến gần mà truyền âm mật nhĩ cho nàng.

【 Chuyện nàng hứa với ta vẫn chưa hoàn thành đó. 】

Khi Diệp Tố nhận được tin thì vốn đang nói chuyện với mọi người bên cạnh, sau khi đảo mắt qua nhìn thấy Du Phục Thời đứng cách đó không xa thì liền buông chén rượu, vờ như không có việc gì nói mấy câu với bọn họ xong liền thoát thân rời đi.

Hai người một trước một sau rời khỏi yến hội.

Đêm trăng tròn vành vạnh, gió nhẹ nhàng m ơn trớn qua các tán lá, sắc say trên mặt Diệp Tố dần tan đi, nàng chậm rãi đi về phía chỗ ở của Du Phục Thời.

Du Phục Thời hẳn là đã chờ đến mất kiên nhẫn, vì trên đường đến Diệp Tố lại đụng phải hắn đi ra từ sân viện.

“Nàng thật chậm.” Du Phục Thời nhìn Diệp Tố, nét mặt tựa hồ không quá vui, nhưng ánh sáng trong mắt lại sắp tràn ra tới, hắn nhẹ nhướng mi, khẽ gọi nàng, “Đại sư tỷ.”

Diệp Tố cười một tiếng, bước về phía Du Phục Thời, vươn tay ra dắt tiểu sư đệ của nàng: “Chỉ là đang suy nghĩ phải dạy đệ cái gì.”

“……”

Vị tiểu sư đệ nào đó bỗng nhiên trầm mặc, sau đó gương mặt lại dần dần phớt hồng, ngay cả đôi tay từ trước đến này luôn lành lạnh cũng đều trở nên nóng rực.

Hắn đi theo Diệp Tố về phòng của mình, nhỏ giọng hỏi: “Vậy sẽ dạy cái gì?”

Diệp Tố kéo hắn vào phòng, khép cửa lại, xoay người nhìn thẳng vào đôi mắt của tiểu sư đệ: “Còn chưa nghĩ xong, hay là bắt đầu từ ôn tập trước?”

Tiểu sư đệ trước kia bài vở chuyên môn học trước quên sau lúc này bỗng nhiên trở nên cực kỳ nhanh nhạy, nghe vậy thì liền tiến lên một bước, cúi đầu hôn nàng.

Diệp Tố thoáng đơ người trong giây lát, sau đó liền giơ tay ôm lấy eo hắn, há miệng cắn cắn môi tiểu sư đệ, tự mình dạy học.

……

Bên ngoài phòng, yến hội trong Du phủ vẫn náo nhiệt như cũ, đột nhiên pháo hoa nở rộ trên không trung, tất cả mọi người đều ngửa đầu nhìn lên, trên mặt tràn đầy mong đợi về những điều mới mẻ sắp đến.

Hết thảy đã qua đi, hết thảy lại tiếp tục tiến về phía trước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.