Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 223: Ước định




Sợi thần thức kia của Diệp Tố không lập tức trở về thượng giới cùng với Du Phục Thời mà tạm thời lưu lại Phù Thế đại lục.

Không ai biết nàng chỉ là một sợi thần thức.

Diệp Tố lưu lại là vì muốn đem tất cả mọi thứ đã học ở thượng giới truyền lại cho những người khác.

Nàng đi đến Quy Tông thành trước, tìm Liên Liên và Trình Hoài An.

Hai người vừa nghe có Diệp Tố đến tìm thì tức khắc chạy ra từ tông môn.

“Diệp Tố, ta còn tưởng cô……đi rồi.” Liên Liên nhìn nàng đầy kích động, ngày đó sau khi bọn họ rời khỏi Quy Tông thành, Liên Liên vẫn luôn nghĩ rằng rằng Diệp Tố sẽ giống Đồ Thế tiền bối vậy, phi thăng rời đi Phù Thế đại lục.

Dù sao ngày hôm đó khí tức trên người Diệp Tố quá không bình thường.

“Ngày đó hai người đưa ngọc giản của Ngũ Hành Tông cho ta, muốn ta giúp đỡ Ngũ Hành Tông một phen.” Diệp Tố nhìn Liên Liên và Trình Hoài An đang đứng phía sau nàng ấy, lấy từ trong ngực áo ra một kiện ngọc giản, đưa cho bọn họ nói, “Hôm ta ta tới để thực hiện lời hứa.”

Liên Liên nhận lấy ngọc giản, đầu tiên là kinh ngạc, sau đó trên mặt liền nở một nụ cười thật rạng rỡ: “Ta đánh cuộc thắng rồi.”

“Nếu có gì không rõ có thể đến tìm ta bất cứ lúc nào, ta tạm thời sẽ còn ở lại Phù Thế đại lục, trong này có vài phù chú là ta tự nghĩ ra, còn có một phần phù chú……” Diệp Tố giơ tay chỉ chỉ lên không trung nói, “Học được từ các thượng thần Ngũ Hành Tông của hai người.”

Trình Hoài An cầm lấy ngọc giản trong tay Liên Liên, vội vàng nhìn xem, liền thấy được phù chú bên trong tuyệt đối vượt xa kiến thức của Ngũ Hành Tông hiện tại, đây không còn là giúp đỡ một phen mà thật sự đã giúp nâng cấp Ngũ Hành Tông lên vài bậc, hắn nghiêm túc nói với Diệp Tố: “Cảm ơn.”

“Không cần cảm ơn, ta cũng có một yêu cầu.” Diệp Tố nói.

“Cô nói đi, chỉ cần chúng ta có thể làm được nhất định sẽ làm giúp cô!” Liên Liên không chút do dự nói.

Diệp Tố nhìn hai người cười nói: “Ta hy vọng hai người sớm phi thăng thành Thần, đi thượng giới tham gia trận chiến trở về.”

Liên Liên và Trình Hoài An liếc nhau, sau đó hai người nhanh chóng đồng ý với Diệp Tố.

Trong ngọc giản này có vô số phù chú cao cấp, càng không cần nhắc đến những phù chú trận pháp, nếu bọn họ không chăm chỉ tu luyện thì thật quá có lỗi với tấm lòng của Diệp Tố!

“Trận chiến trở về, chúng ta nhất định sẽ có mặt!” Liên Liên nghiêm túc nói.

“Tốt.” Diệp Tố gật đầu, “Chúng ta ở thượng giới chờ hai người.”

……

Đây chỉ là nhà đầu tiên, sau đó Diệp Tố lại đến Hợp Hoan Tông.

Thật ra trước đó nàng đã truyền tin đề cập đến trận chiến trở về, nhưng vẫn muốn đích thân đi một chuyến.

Khi Diệp Tố đến Hợp Hoan Tông thì bên trong đang rất náo nhiệt, vì sư tổ của bọn họ đang độ lôi kiếp phi thăng.

Lôi phi thăng ở trên không cảm ứng được Diệp Tố, tạm dừng một lát, nhưng sau đó cơn giận dữ liền bùng lên, nó đánh không được Diệp Tố, nhưng hai vị Độ Kiếp hậu kỳ đại năng ở bên dưới này ai cũng đừng hòng thoát!

Đánh chết mấy người tu chân âm hiểm xảo trá này!!!

Diệp Tố cũng chỉ khẽ liếc nhìn lôi phi thăng trên không, sau đó liền đi về phía Nhan Hảo và Mai Cừu Nhân.

“Diệp Tố?” Nhan Hảo vừa quay đầu liền nhìn thấy Diệp Tố, theo bản năng lại tiếp tục nghiêng đầu ngó xem phía sau nàng, “Du sư đệ đâu?”

Hai người suốt ngày ở cạnh nhau, rất ít khi thấy họ tách ra.

“Đi thượng giới rồi.” Diệp Tố thuận miệng đáp.

“Hở, Du sư đệ phi thăng rồi?” Mai Cừu Nhân ngạc nhiên hỏi, “Sao ta lại không thấy lôi phi thăng của hắn?”

“Hắn không cần lôi phi thăng.” Diệp Tố vẫn như cũ lấy ra một cái ngọc giản, “Đây là ít số ảo thuật ta học được từ các thượng thần Hợp Hoan Tông.”

“Cho chúng ta sao?” Mai Cừu Nhân thụ sủng nhược kinh, muốn xông tới ôm Diệp Tố, “Diệp Tố, cô thật là một người tốt!”

Diệp Tố lùi lại tránh thoát cái ôm của hắn, nào ngờ Nhan Hảo cũng vọt tới, ôm nàng ra sức cọ cọ.

“Diệp Tố, cô yên tâm, chúng ta nhất định sẽ sớm phi thăng thành Thần.” Nhan Hảo bị Diệp Tố đẩy lui lại, biểu tình ngượng ngùng, “Ta cũng muốn sớm được gặp lại Du sư đệ.”

“……hắn là của ta.” Diệp Tố mặt không cảm xúc cảnh cáo.

“Chúng ta chỉ đứng ở bên cạnh nhìn thôi.” Nhan Hảo xòe cây quạt lông hồng phấn của nàng ra, nhẹ nhàng phe phẩy trên mặt, “Thật ra ta cũng rất nhớ Dịch sư đệ, không biết hắn ở Ma giới lăn lộn thế nào rồi.”

Mai Cừu Nhân thì lại rất tò mò về thượng giới, “Diệp Tố, trên đó có nhiều mỹ nhân không?”

Diệp Tố: “……Hai người lên đi thì biết.”

Lôi phi thăng phía trên Hợp Hoan Tông còn đang dồn hết sức đánh người, trên dưới tông môn tràn ngập khẩn trương lẫn vui sướng, Diệp Tố cũng không ở lại lâu, nàng tạm biệt hai người đi Ngô Kiếm Phái.

So sánh ra thì Ngô Kiếm Phái chính là tông môn bận rộn nhất hiện tại, các tu sĩ chạy nạn từ phương tây hơn phân nửa đều đến Đồ Thủ thành, muốn mưu cầu một con đường sống.

Người một khi đông lên thì liền dễ dàng xảy ra tranh chấp, Ngô Kiếm Phái thân là đại tông môn đệ nhất ở phương đông, tất nhiên phải đứng ra chịu trách nhiệm thu xếp, quản lí những người này.

Vì thế khi Diệp Tố đến nơi thì khắp nơi trong Đồ Thủ thành đều có đệ tử Ngô Kiếm Phái duy trì trật tự.

Nàng ở trên đường gặp được Từ Trình Ngọc, hắn vừa mới đối phó xong vài tên tu sĩ ỷ vào cảnh giới của mình không tồi mà tác quai tác quái, đang chuẩn bị áp giải người đi, vừa ngước mắt thì nhìn thấy Diệp Tố đang đứng gần đó.

Từ Trình Ngọc giao người cho sư muội ở bên cạnh, bước tới hỏi Diệp Tố: “Sao cô lại có rảnh mà sang đây?”

“Ta nhớ rõ thời gian thi đấu tông môn đại bỉ trước đó, huynh rất muốn đánh một trận với ta.” Tầm mắt Diệp Tố dừng ở bên hông Từ Trình Ngọc, “Một trận dùng kiếm mà đánh.”

Từ Trình Ngọc khẽ cười: “Ta chưa từng thấy qua cô dùng kiếm đối chiến, vẫn luôn muốn một lần được chứng kiến.”

“Thế nên hôm nay ta đến để đấu một trận.” Diệp Tố khom lưng nhặt một thanh kiếm rơi trên mặt đất từ trận ẩu đả vừa rồi, búng nhẹ lên thân kiếm, nghe thanh âm nó phát ra thì nói, “Miễn cưỡng dùng cũng được.”

Từ Trình Ngọc cũng không nói nhiều, giơ tay ý bảo các sư đệ sư muội dẫn người đi xa ra một chút, sau đó quay đầu rút kiếm, nói với Diệp Tố: “Mời.”

Hai người đứng đối diện, trong mắt đều mang theo ý cười nhàn nhạt, hai bên đường vì vụ việc đánh nhau trước đó nên người đã sớm bị quét sạch.

“Mời.”

Diệp Tố vừa dứt lời thì Từ Trình Ngọc ở đối diện lập tức động, xông tới nhanh như chớp.

Hắn vung kiếm, tiếng kiếm xé gió vang lên, không hề nương tay một chút nào mà chém về phía Diệp Tố.

Diệp Tố lùi về sau một bước, nghiêng kiếm chặn lấy đường kiếm chém tới, sau đó thuận thế đâm thẳng hướng vào vị trí yết hầu của Từ Trình Ngọc, kiếm quang chớp lóe, rõ ràng chỉ là một thanh kiếm bình thường thế nhưng khi ở trong tay nàng lại như là thần binh lợi kiếm.

Mọi người đứng xem ở cách đó không xa không hỏi hít sâu một hơi, sợ Từ Trình Ngọc bị một kiếm này đâm trúng.

Nhưng mà điều khiến mọi người kinh ngạc chính là Từ Trình Ngọc lại không sợ hãi một chút nào, không phải bởi vì đối phương là Diệp Tố, cũng không phải bởi vì hai người đang không ở trong một trận quyết đấu sinh tử.

Đơn giản là vì Từ Trình Ngọc một khi cầm kiếm sẽ không có bất kỳ cảm xúc nào khác, trong mắt hắn chỉ có kiếm, sẽ không nghĩ ngợi người ở đối diện là ai, càng sẽ không sợ hãi đối phương.

Chỉ thấy hắn không hề lùi lại, cổ tay và cánh tay đều chuyển động, khuỷu tay dồn lực, “keng” một tiếng, một kiếm ý được b ắn ra ngăn cản một kiếm của Diệp Tố.

Này vẫn còn chưa xong, kiếm ý của Từ Trình Ngọc cực kỳ thuần túy, một kiếm của Diệp Tố vừa bị cản lại thì chung quanh nàng liền bị bao phủ bởi kiếm ý thuần túy và cường đại của hắn.

Không sợ thứ gì.

Thẳng tiến không lùi.

Đối chiến với một Từ Trình Ngọc như vậy, bất kể là ai cũng sẽ đều cực kỳ đau đầu.

Diệp Tố bị kiếm ý ép cho lùi lại mấy bước, bật cười một tiếng: “Huynh tiến bộ không ít.”

Trong lúc nói chuyện thì cổ tay nàng lại run lên, thanh kiếm vốn dĩ bình thường ở trong tay nàng lại như một con rồng màu bạc uốn lượn, kiếm ý thoát kiếm mà ra, đột nhiên vạn đạo bóng kiếm xuất hiện, áp sát về phía Từ Trình Ngọc.

“Mọi người đều đang tiến bộ, ta cũng không thể tụt lại phía sau.” Từ Trình Ngọc ôn hòa đáp, hắn là đại sư huynh Ngô Kiếm Phái, theo lý nên giống một cây đại thụ, vì các sư đệ sư muội mà che mưa che gió.

Chỉ có trở nên mạnh mẽ hơn, mới có thể bảo vệ các sư đệ sư muội khỏi nguy hiểm.

Từ Trình Ngọc điểm mũi chân xuống đất, thân hình nhanh chóng di chuyển, kiếm động tùy tâm, lợi dụng kiếm ý ở chung quanh mình dựng lên một chuông kiếm ý hộ thể.

Tốc độ của hắn cực kỳ nhanh, chuông kiếm ý thành công ngăn lại được những bóng kiếm của Diệp Tố, nhưng mà ngay sau đó Từ Trình Ngọc lại có cảm giác không đúng, đồng tử hắn co rút, Diệp Tố không thấy đâu nữa.

……

Không đợi Từ Trình Ngọc kịp suy nghĩ, Diệp Tố lại đột nhiên xuất hiện trước mặt hắn, lúc này đây, thế kiếm của nàng thế mà lại trực tiếp đâm xuyên chuông kiếm ý của hắn.

Từ Trình Ngọc chưa bao giờ cảm nhận được rõ ràng cái chết lại kề cận mình như vậy, tình huống nghìn cân treo sợi tóc, hắn cố gắng kìm lại sự sợ hãi trước tử vong, mạnh mẽ giơ tay dựng kiếm ngăn cản kiếm của Diệp Tố.

“Két két—”

Kim loại va vào nhau phát ra âm thanh chói tai, cơ hồ sắp chấn điếc một bên tai của Từ Trình Ngọc.

“Gãy rồi.” Diệp Tố thu kiếm về nói.

Thanh kiếm nàng nhặt ban nãy đã bị kiếm của hắn cắt thành hai đoạn, một nửa lưỡi kiếm vốn chỉ vào yết hầu của Từ Trình Ngọc đã rơi trên mặt đất.

Từ Trình Ngọc lúc này mới lấy lại tinh thần, ánh mắt dừng trên thanh kiếm gãy trong tay Diệp Tố, thật lâu sau mới nở một nụ cười khổ: “Nếu đổi sang một thanh kiếm tốt thì ta sẽ thua rất khó coi.”

“Không so như thế được.” Diệp Tố lắc đầu, “Cảnh giới của ta cao hơn huynh quá nhiều.”

“Lần sau lại đánh một trận nữa.” Từ Trình Ngọc bổ sung, “Chờ sau khi ta phi thăng thành Thần.”

“Được.” Diệp Tố đồng ý.

Nàng ném đoạn kiếm gãy trong tay, xoay người rời đi.

Từ Trình Ngọc nhìn theo bóng lưng của nàng, trên gương mặt ôn hòa lộ ra ý cười, ánh mắt chứa đầy chờ mong.

Mong bọn họ sẽ có thể một lần nữa kề vai chiến đấu.

……

Nơi cuối cùng ở tu chân giới mà Diệp Tố đi tới là Định Hải thành, nàng tìm Toàn Gia Anh.

Nàng lấy ra một nửa pháp khí mà Du Phục Thời lưu lại cho Phá Nguyên Môn, đồng thời cũng đưa cho Toàn Gia Anh một ngọc giản luyện khí.

Sau đó mới dời bước đi Ma giới.

Nàng muốn đi tìm Dịch Huyền.

Điện Ma Chủ đã bị hủy, một Ma Chủ đã chết, Ma Chủ còn lại là Đồ Vưu thì sau khi Linh Lung Cốt phi thăng lại biến mất không thấy đâu nữa, hẳn là đã bế quan ở đâu đó, cũng không định quản Ma giới.

Hiện giờ Dịch Huyền ở Ma giới bắt đầu thu nạp ma quân, an bài lại mọi việc ở Ma giới.

Diệp Tố đi tìm một vòng mới tìm thấy Dịch Huyền trong một tòa ma thành.

Dịch Huyền đang ngồi trên tường thành, trên người vẫn mặc đạo bào của Thiên Cơ Môn, nếu không phải toàn thân ma khí cùng với huyết lan quá mức diễm lệ giữa hai mày thì thật không thể nào nhìn ra được hắn là ma tộc.

Diệp Tố cũng học theo hắn, ngồi vắt vẻo trên tường thành, hai người ai cũng không lên tiếng, cứ thế ngồi sánh vai trên tường thành cao, nhìn ma thành ở nơi xa dần dần lên đèn.

“Khi nào tỷ sẽ đi?” Một lúc lâu sau Dịch Huyền mới mở miệng hỏi.

“Mấy ngày nữa.” Diệp Tố nhìn các ma tộc tới lui bình thường trong ma thành, bỗng nhiên nói, “Ta đã gặp mẫu thân của đệ.”

Dịch Huyền cũng không hỏi Diệp Tố gặp ở đâu, gặp khi nào, chỉ hỏi: “Tỷ cảm thấy bà ấy thế nào?”

Diệp Tố chống hai tay ra sau, ngồi ngả người ra sau một chút, một lát sau mới nói: “Cứng cỏi, lớn gan.”

Hai người lại yên lặng một hồi.

“Sư tỷ.” Dịch Huyền quay đầu nhìn nàng, “Thật xin lỗi.”

Hắn vẫn luôn thiếu sư phụ và các sư huynh sư tỷ một lời xin lỗi.

“Đệ là sư đệ, sư huynh sư tỷ đối tốt với sư đệ là thiên kinh địa nghĩa.” Diệp Tố cười một tiếng, “Mà đệ cũng trưởng thành rồi.”

“Chờ Ma giới ổn định, đệ sẽ ngay lập tức đi lên tìm mọi người.” Dịch Huyền nghiêm túc nói.

“Tốt.” Diệp Tố đứng dậy, sau đó lại bỗng nhiên duỗi tay sờ sờ đỉnh đầu Dịch Huyền, trước khi hắn phản ứng lại thì liền nhanh chóng biến mất, còn để lại một câu, “Sư tỷ đã muốn làm vậy từ lâu rồi.”

Dịch Huyền thật lâu sau mới rũ mắt, thấp giọng nói: “Cũng không có nói không cho tỷ sờ mà.”

……

Yêu giới, ở một tòa yêu sơn nào đó sâu không thấy đáy, một người ăn mặc rách tung rách toé rốt cuộc từ đáy vực bò lên tới, hai tay hắn bám vào mỏm đá, hai nửa pháp trượng bị chém gãy được cột ở sau lưng.

Chờ hắn tới được Độ Kiếp kỳ, nhất định phải chơi chết tên Lục Trầm Hàn đó.

Cốc Lương Thiên yên lặng thầm thề trong lòng, rất nhanh nữa thôi là hắn sẽ có thể lên tới Độ Kiếp kỳ, khi đó khi quả Bồ Đề phát huy tác dụng đã giúp hắn nhảy lên đến Đại Thừa hậu kỳ đỉnh.

Nhưng mà……muốn làm như vậy thì trước tiên hắn vẫn phải tu luyện đến được Độ Kiếp kỳ, à không, Độ Kiếp hậu kỳ đỉnh đi cho chắc.

Hiện giờ hắn không phải đệ tử Vạn Phật Tông, sư phụ sẽ không giúp hắn mà sợ là sẽ còn tiếp tay hại hắn. Côn Luân lại là đệ nhất đại tông, hắn đấu không lại, trừ phi bản thân tu luyện đến Độ Kiếp hậu kỳ đỉnh, bọn họ mới không thể đối phó được hắn.

Cốc Lương Thiên ở dưới đáy vực thiếu chút nữa bị những yêu thú đó xem như đại bổ đan mà nuốt xuống, thật vất vả mới thoát ra, leo lên được.

Thôi, vẫn là nên chờ đến khi tu luyện đến Độ Kiếp hậu kỳ đỉnh, gần sắp phi thăng, lúc đó hẳn đi tìm Lục Trầm Hàn tính sổ.

Phải từ từ mưu tính mới được.

Cốc Lương Thiên vừa thả bay đầu óc như vậy vừa từ đáy vực bò lên.

Nhưng mà khi đôi tay hắn chụp vào mỏm đá trên đỉnh núi, vừa mới thò đầu lên thì lại nhìn thấy một đôi chân.

Thân thể Cốc Lương Thiên lập tức cứng đờ, chậm rãi ngẩng đầu thì liền đối diện với ánh mắt của Diệp Tố.

“Đã lâu không gặp.” Diệp Tố mỉm cười.

Cốc Lương Thiên: “……”

Vì quá mức khiếp sợ nên hai tay Cốc Lương Thiên có chút run rẩy, thiếu chút nữa lại khiến hắn ngã xuống làm bạn với yêu thú.

Diệp Tố tiến tới, duỗi tay kéo người lên.

Cốc Lương Thiên bị kéo lên mà vẫn chưa hết hồn bay phách lạc: “……cảm ơn.”

Hắn cảm thấy Diệp Tố có chút kỳ quái, chẳng lẽ nàng ta cũng muốn giết mình?

Tân Phật Tử bị nhốt dưới vực sâu không biết bên ngoài trời đất đã đảo điên như thế nào, hắn vẫn còn đang đắm chìm trong thế giới của chính mình.

“Không cần cảm ơn.” Diệp Tố nhìn Cốc Lương Thiên ngồi bệt trên đỉnh núi, tầm mắt lại đảo qua pháp trượng đã gãy làm hai phía sau lưng hắn, sau đó nàng lấy ra từ túi Càn Khôn một pháp trượng hoàn toàn mới đưa cho Cốc Lương Thiên.

“Cho ta?” Cốc Lương Thiên khiếp sợ nhìn Diệp Tố, càng cảm thấy nàng thật sự kỳ quái.

“Là đồ của tiểu sư đệ ta, hắn không cần nữa nên lấy ra chia.” Diệp Tố nhìn Cốc Lương Thiên một thân rách bươm nói: “Nhớ phải sớm phi thăng.”

“Hả?” Cốc Lương Thiên không rõ nàng đang nói cái gì.

“Nếu ngươi muốn ở lại Yêu giới thì có thể đi tìm Tàng Lục, đến lúc đó có thể phi thăng thành Thần cùng với ông ấy.” Diệp Tố để lại một câu cuối cùng như vậy xong thì thân ảnh liền hoàn toàn biến mất, trở về thượng giới.

Cốc Lương Thiên: “?”

Diệp Tố khi nào lại có thêm trò này nữa?” Mà có vẻ nàng ta lại mạnh hơn trước rồi.

Cốc Lương Thiên ê ẩm trong lòng, sao mà quả Bồ Đề của hắn cũng đã có tác dụng mà vẫn không đuổi kịp được Diệp Tố?

Diệp Tố đúng là không phải người mà!

Trong lòng Cốc Lương Thiên tràn ngập phẫn uất, nàng ta bảo tìm Tàng Lục thì hắn phải đi tìm Tàng Lục sao? Hắn không tìm, hắn sẽ tìm một nơi tu luyện cho tốt, đó mới là chính đạo.

Còn về việc sau khi Cốc Lương Thiên rời khỏi đây, phát hiện tam giới đã thay đổi ngả nghiêng, Côn Luân và Vạn Phật Tông đều đã bị diệt sạch thì lại là một câu chuyện khác.

Tác giả có lời muốn nói:

Cốc Phật Tử vừa mới bò lên:  Thế đạo đổi thay, Diệp Tố lại đối xử với ta tốt như vậy.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.