Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 215: Tam Trọng Thiên




Diệp Tố từng có suy nghĩ lợi dụng lực lượng trong hạt Bồ Đề để trở lại vạn năm sau, nhưng sau đó nàng lại ý thức được khả năng ấy không cao.

Vốn dĩ Diệp Tố không chắc chắn về chuyện phi thăng thành Thần, chưa từng có ai giống nàng, lôi kiếp phi thăng tới vừa nhanh vừa nhiều, cơ hồ không có một đường lui thân nào.

Diệp Tố càng không nghĩ tới Du Phục Thời sẽ tỉnh lại trước thời gian như vậy, còn giúp nàng chắn lôi kiếp.

Vì rõ ràng……nàng đã bỏ thuốc mê vào trong nước trà.

Diệp Tố nghĩ rằng an bài của bản thân đã ổn thỏa nên mới buông ra tất cả áp chế, lôi phi thăng đúng hẹn tới, hết thảy đều phát sinh như nàng dự liệu, lại không nghĩ tới rằng cuối cùng……vẫn là hại hắn.

Diệp Tố quỳ một gối trên nền ngọc thạch, ngẩn ngơ xuất thần, bên tai không ngừng nghe thấy những âm thanh xa lạ.

“Thật là hiếm thấy, mới qua bao lâu đâu mà Phù Thế đại lục lại có người phi thăng rồi!”

“Nhìn có vẻ là người Thiên Cơ Môn.”

“Thiên Cơ Môn rất lợi hại sao?”

“Uhm, không biết lợi hại hay không nhưng mười Thần phi thăng từ Phù Thế đại lục thì có ba, bốn người là từ Thiên Cơ Môn.

“Aizo, ta nghĩ ra rồi, đám người ở Trung Trọng Thiên cả ngày bán Thần Khí đó có phải là bọn họ hay không?”

“Chính xác, chính là bọn họ.”

“Ồ, tiểu cô nương đứng lên rồi!”

Diệp Tố chậm rãi đứng lên, vừa đứng thẳng người dậy nàng liền lập tức nhận thấy lực lượng trong cơ thể mình đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất, sóng linh lực trong thức hải quay cuồng, đồng thời lại có sương mù tím bốc lên, lớp sương mù lãng đãng trôi như có như không nhưng lại khiến người ta cảm nhận được cảm giác vô cùng vô tận.

—— Thần lực.

Diệp Tố cảm nhận được lực lượng bàng bạc trong cơ thể.

Không riêng một mình nàng mà những người chung quanh……Không, nên gọi là các thượng Thần xung quanh cũng cảm nhận được gì đó, đồng loạt theo bản năng lui về phía sau, như là kiêng kị nàng.

Diệp Tố rốt cuộc ngước mắt quan sát xung quanh, bình thường mặc dù có khi trong mắt nàng không hề có ý cười nhưng khóe miệng cũng sẽ vô thức nhếch lên một chút, trông bộ dáng rất dễ nói chuyện, rất đáng tin cậy.

Nhưng mà lúc này, nét mặt của nàng không giận tự nghiêm, nhìn thoáng qua có vẻ không phải là người dễ ở chung, chúng Thần vì vậy sôi nổi lùi lại.

Sao người nào đến từ giới này cũng trông hung dữ quá vậy!

Lúc này Diệp Tố mới phát hiện bản thân đang đứng ở một nơi trông như là một trụ hình nón cụt, các thượng Thần đứng gần tuy đều có Thần lực quẩn quanh khắp người nhưng nàng vẫn có thể nhìn ra được những người này kém hơn các Thần đã hạ phàm lúc trước.

Lại nhìn sang bên trái và phải, nàng thấy chung quanh không chỉ có một trụ của nàng mà có một loạt các trụ rậm rạp lớn nhỏ không giống nhau, có vài trụ có người, có vài cái thì lại trống không.

Mọi người đứng vây xem cũng có đủ loại người, bên trụ của Diệp Tố còn chưa tính là cái gì, bên phải có bảy, tám cái trụ cao hơn, lớn hơn, cái lớn nhất trong số đó có số người đứng vây gấp mấy lần nàng bên này.

Chưa hết, trụ cao ở đối diện còn có mấy cỗ xe ngựa, trong đó chói mắt nhất là một cỗ xe ngựa bằng ngọc do bạch mã kéo, chín chú Thần mã trắng thần khiết không có chút tạp chất nào đứng trước cỗ xe, hai bên thân ngựa còn có hai cánh trắng muốt, bốn vó lại đen tuyền, khí thế rực rỡ xa hoa.

Hiển nhiên mấy cỗ xe này là tới đón người đứng trên trụ ở bên đó, người nọ mặc một thân y bào màu xanh ngọc, tay cầm kiếm, mặc dù đứng giữa đông đảo chúng Thần nghênh đón nhưng vẫn rất nổi bật,

“Chậc chậc, Ngự Thần Thượng Trọng Thiên quả nhiên là không giống Thần bình thường!

Trong số các Thần đứng vây xem Diệp Tố cũng có người ngoảnh đầu nhìn sang, sau đó cảm thán một câu.

Trung Trọng Thiên, Thượng Trọng Thiên……hẳn là còn có Hạ Trọng Thiên, xem ra thượng giới cũng chia làm ba bảy loại.

“Ngự Thần vì sao lại đi lên từ Thăng Tiên Đài? Bọn họ không phải là Thần do Thiên Đạo dựng dục ra sao?”

“Xuỵt! Nhỏ tiếng thôi, nghe nói là quy định mới của Thượng Trọng Thiên, các Ngự Thần mới phải xuống các hạ giới một chuyến mới có thể trở về chưởng quản sự vụ.”

“Nhìn cách ăn mặc của hắn, có vẻ là đã đến kiếm tông của Linh Cảnh đại lục.”

“Đúng vậy! Vị Ngự Thần đó xuống hạ giới chuyển sinh làm đại đệ tử của một kiếm tông ở Linh Cảnh đại lục, hiện giờ chỉ mới hai mươi tám tuổi đã có thể dựa vào kiếm đạo để phi thăng. Không hổ là Ngự Thần, lần này trở về không biết Thượng Trọng Thiên sẽ lại nổi lên bao nhiêu phong vân đây.”

Hẳn là do nhận thấy có một tầm mắt nhìn chằm chằm vào mình nên người nọ quay đầu nhìn lại, thế nhưng lại chẳng thấy gì, Diệp Tố thì đã từ trên đài hình trụ bước xuống dưới.

Trên mỗi một trụ trong rừng trụ như bất tận đều có một lá phù lơ lửng, trên trụ của Diệp Tố viết bốn chữ: Phù Thế đại lục.

Thì ra có nhiều hạ giới đến như vậy sao?

Diệp Tố rũ mắt như suy tư gì đó.

Đa phần các Thần vây quanh trụ của nàng đã bị bên kia hấp dẫn, Diệp Tố lại bước xuống nên có người cũng thuận miệng bắt chuyện: “Tiểu hữu, ngươi bao nhiêu tuổi mới phi thăng lên đây?”

“25”. Diệp Tố chỉ lo cúi đầu thanh trừ vết bẩn trên người, bằng không để tiểu sư đệ nhìn thấy thì sẽ bất chấp mà quăng thanh khiết thuật tới tấp lên người nàng.

Nhớ tới Du Phục Thời, khóe môi nàng không nhịn được khẽ cong lên, nhưng cảnh tượng lúc phi thăng lại ùa về, độ cung cuối cùng lại biến mất.

Người bên cạnh gật đầu: “25 cũng không tệ……25?!

Mọi người chung quanh bỗng nhiên đều nhất trí mà đồng loạt quay đầu nhìn nàng, hai mắt trợn to như là thấy quỷ.

“Tiểu hữu, khoác lác một chút thì vui, đừng lên đến trời rồi còn khoác lác như thế.” Một người trong số đó lắc đầu nói.

Diệp Tố không đáp lời, vì nàng đã nhìn thấy người quen.

— Trọng Minh Thần đang vội vã chạy tới.

“Con có chuyện gì sao?” Trọng Minh Thần vừa tới liền vứt một loạt câu hỏi cho nàng, “Sao Đan Tông Thánh Thủ còn phi thăng lên trước cả con?”

Trúc Thần thế nhưng cũng có mặt, lắc đầu nói: “Chúng ta ở Thăng Tiên Đài đợi ngươi mãi đấy.”

Ngày đó sau khi bọn họ trở về thượng giới, vẫn luôn nghĩ rằng không bao lâu sau Diệp Tố sẽ phi thăng mà thôi, dù sao tốc độ tiến giai của nàng rất nhanh, lôi kiếp còn ẩn chứa Thần lực, rõ ràng là sắp phi thăng không nghi ngờ gì nữa, kết quả ngờ đâu lại chỉ đợi được Đan Tông Thánh Thủ.

Diệp Tố không biết bọn họ đang đợi mình, ép xuống các cảm xúc trong lòng, nhẹ giọng đáp: “Phiền sư tổ đợi con rồi.”

Nàng nói như vậy ngược lại Trọng Minh Thần lại có chút ngượng ngùng: “Cũng không đợi bao lâu.”

Dù sao thì một ngày trên thượng giới này bằng đến mười năm dưới hạ giới.

“Trước tiên cứ lên đường đã rồi lại nói tiếp.” Trúc Thần nhắc nhở.

Hai vị thượng thần mang Diệp Tố rời khỏi Thăng Tiên Đài, lên một chiếc xe ngựa bay, so với khí thế của người vừa rồi thì tất nhiên kém hơn không ít, nhưng Diệp Tố trước đó đã thấy có vài người khi bước xuống từ đài nhỏ, mờ mịt đứng trong đám người, thỉnh thoảng có thượng Thần đến bắt chuyện thì lại trông như phường lừa gạt buôn người.

Có thể thấy được thượng giới cũng không hề thanh cao, thánh khiết giống như trong tưởng tượng của hạ giới.

Ngồi trên xe phi mã, Diệp Tố được nghe từ Trọng Minh thần các tin tức cơ bản của thượng giới.

Thì ra thượng giới chia làm thượng, trung, hạ, Tam Trọng Thiên, trong đó Thượng Trọng Thiên là nơi ở của các Ngự Thần, chia ra do hai nhà Chung Ly gia và Du gia chấp chưởng, còn trung, hạ hai trọng thiên này thì đều là các tán thần phi thăng lên từ hạ giới như bọn họ vậy.

Thần cũng có chia cao, thấp, càng lên cao Thần lực sẽ càng mạnh, ai mà không muốn bò lên cao hơn?

Bởi vậy, bất kể ở hạ giới có thù hận gì đi nữa, sau khi đã tới thượng giới thì chỉ cần là người của cùng một đại lục thì chính là người một nhà.

Phù Thế đại lục bởi vì người Thiên Cơ Môn phi thăng lên nhiều, lại có bản lĩnh luyện khí mà người từ các đại lục khác không đuổi kịp nên cũng lăn lộn lên được Trung Trọng Thiên, bất quả cũng chỉ đến thế mà thôi.

Mục tiêu của tất cả các tán thần đều là Thượng Trọng Thiên, tới được đó mới là Thần chân chính!

“Du gia?” Diệp Tố sửng sốt, không khỏi nhớ tới tiểu sư đệ.

“Mấy năm gần đây Thượng Trọng Thiên không yên ổn, Du gia liên tục xảy ra chuyện.” Trọng Minh Thần sắc mặt không quá đẹp nói, “Chúng ta có chút quan hệ với Du gia cho nên mới bị liên lụy đóng cửa thông đạo.”

“Du gia có đưa Ngự Thần mới xuống hạ giới sao?” Diệp Tố đột nhiên hỏi một câu.

Trọng Minh Thần và Trúc Thần liếc nhau, sau đó thở dài nói: “Có, Ngự Thần mới của Chung Ly gia và Du gia đều bị đưa xuống một hạ giới ngẫu nhiên, tuy nhiên nghe nói là vị kia của Du gia vẫn chưa hề có dấu hiệu phi thăng, ngược lại tân Ngự Thần của Chung Ly gia đã trở lại, chính là người mà mấy cỗ Bạch Vũ Mã mới vừa đón đi lúc nãy.”

Trúc Thần rót ba ly trà đặt lên bàn, trầm ngâm nói: “Du gia suy thoái xem ra đã là kết cục đã định, nghe nói Chung Ly Khanh ở Linh Cảnh đại lục là một nhân vật hô mưa gọi gió.”

Hai vị này cũng không biết tên của Du Phục Thời, chỉ cho rằng hắn là một người có chút thực lực mà thôi.

“Vậy sao?” Diệp Tố vén mành xe ngựa lên, ánh mắt dừng trên điện cao thấp thoáng sau tầng mây, “Tân Ngự thần Du gia tạm thời chưa lên, con đi lên cũng được mà.”

“Hả?” Trọng Minh Thần nghe thấy lời này của Diệp Tố thì không khỏi ngớ ra, “Liên quan gì đến con?”

“……Bởi vì con là đạo lữ của tân Ngự Thần Du gia.” Diệp Tố chậm rãi nói.

Bên trong xe ngựa tức khắc truyền ra tiếng sặc nước.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.