Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 212: Vỏ kiếm




Ban đầu khi học chữ, Diệp Tố đã giải thích với Du Phục Thời là thích có nhiều loại thích, không thể nói tùy tiện.

Hiện tại sau khi Du Phục Thời nghe Diệp Tố nói những lời này thì liền theo bản năng bắt đầu tự hỏi, nàng nói là loại thích nào, suy nghĩ một hồi lâu vẫn không ra, cuối cùng quyết định hỏi thẳng.

Diệp Tố nghe hắn hỏi như vậy thì ý cười trong mắt càng đong đầy hơn, cũng trực tiếp thừa nhận: “Đúng vậy.”

Không biết vì sao mặt Du Phục Thời có chút nóng, ánh mắt cũng trở nên mơ hồ nhưng bàn tay nắm tay Diệp Tố lại không hề buông ra.

“Ta……cũng thích nàng.” Du Phục Thời nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không đúng, hắn nhìn Diệp Tố, “Lúc trước nàng lừa ta.”

Trước đó hắn hỏi Diệp Tố thích hắn, muốn song tu với hắn đúng không nàng lại không thừa nhận!

Thức hải trong cơ thể Diệp Tố dần sáng lên, sinh cơ cũng khôi phục, những đoạn xương gãy cũng đã được chữa trị tốt, nàng đánh giá nét mặt của Du Phục Thời, tựa như biết rõ trong lòng hắn đang nghĩ gì, liền nói: “Ta chưa bao giờ phủ nhận mà.”

Du Phục Thời ngẩn ra, hắn mới thoát dốt không bao lâu, làm sao biết được trò chơi chữ này, nghe Diệp Tố nói như vậy thì lại cảm thấy nàng nói đúng, nhưng sâu trong nội tâm vẫn cảm thấy mình bị lừa.

Tuy nhiên hắn cũng rất nhanh vứt chuyện này ra sau đầu, bởi vì Diệp Tố bỗng nhiên hộc ra một búng máu, Du Phục Thời cuống quít giơ tay lau đi vết máu bên môi nàng, ngoài ra không ngừng lặp đi lặp lại một cau: “Nàng đừng ngủ.”

Diệp Tố điên cuồng ho ra máu, khụ nửa ngày mới dừng lại, nàng bắt lấy cánh tay Du Phục Thời, cố gắng bình ổn hơi thở, trấn an hắn nói: “Ta không sao, không ngủ, chỉ là ho ra máu bầm trong cơ thể mà thôi.”

Du Phục Thời nhíu chặt hai mày, tất nhiên là không tin.

Diệp Tố chậm rãi đứng lên, ý chỉ mình đã đỡ hơn rồi.

Mọi người ở đằng xa cũng ùn ùn kéo tới, Trọng Minh Thần nhặt lên bình đan dược mà trước đó ông ném cho nàng, mở nắp bình đổ ra một viên đan dược đưa cho Diệp Tố: “Ăn vào sẽ khỏi nhanh hơn.”

Diệp Tố cảm ơn ông một tiếng, ngửa đầu nuốt xuống đan dược, đây là đan dược của thượng giới, tất nhiên tốt hơn đan dược ở hạ giới rất nhiều, vừa nuốt xuống thì liền nhanh chóng tan ra, hình thành một cổ đan khí du tẩu khắp lục phủ ngũ tạng, chữa trị nội thương.

“Cấp bạc của đan dược này quá cao, con còn chưa phi thăng, không nên ăn quá nhiều.” Trọng Minh Thần đưa bình đan dược cho Diệp Tố, “Cất đi để về sau lại dùng.”

“Đa tạ sư tổ.” Diệp Tố đảo mắt nhìn qua mọi người, không thấy sư phụ và các sư đệ sư muội, ngay cả Hình trưởng lão cũng……không thấy.

Trong nhóm người Đan Tông đột nhiên có một người bước ra, giơ tay muốn chạm vào Diệp Tố, Du Phục Thời lập tức phản ứng muốn đẩy tay hắn ra nhưng bị Diệp Tố ngăn lại.

“Ta giúp ngươi kiểm tra cơ thể một chút.” Người nọ có vẻ ngoài tầm hơn ba mươi tuổi, hắn tiến tới chỉ nói một câu như vậy, người có vẻ kiệm lời.

“Hắn là Đan Tông Thánh Thủ.” Tông chủ Hợp Hoan Tông đứng bên cạnh giải thích, “Thiện Y.”

Thiện Y bắt mạch cho Diệp Tố, khi thì nhíu mày khi khi hoang mang, thật lâu sau mới buông tay nói: “Thân thể ngươi đang phục hồi rất nhanh, sẽ không có việc gì, nhưng trước kia ngươi có từng ăn qua cái gì không?”

Trong cơ thể nàng không có linh phủ, chỉ có một mảnh thức hải bàng bạc chảy xuôi, lúc trước rõ ràng sinh cơ đã đoạn tuyệt nhưng lại có thể sống lại, thật sự quá ngoài sức tưởng tượng.

Diệp Tố cũng không che dấu: “Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan.”

Mấy chữ này vừa nói ra, mọi người chung quanh tức khắc sôi trào.

“Trong tam giới vậy mà thật sự có Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan?”

“Ai lại có thể luyện chế ra Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan thế?”

Ngay cả Đan Tông Thánh Thủ cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc không thôi, hiển nhiên hắn không nghĩ tới đáp án của Diệp Tố lại là Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan, hắn hỏi: “Xin hỏi là do vị đại năng nào luyện chế ra?”

Diệp Tố lắc đầu: “Ta không biết.”

Đan Tông Thánh Thủ tức khắc thất vọng, nghĩ thầm hẳn là cơ duyên mà Diệp Tố vô tình gặp được, trong tay hắn hắn có nửa quyển thư tịch về Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan, nhưng đan dược cao cấp như thế này có nửa quyển cũng vô dụng, mặc dù hắn đã thử nghiệm trong nhiều năm nhưng vẫn mãi thiếu một số tài liệu mấu chốt.

“Tuy nhiên……” Diệp Tố nhìn Đan Tông Thánh Thủ nói, “Ta có biết một vài loại tài liệu được dùng trong đó.”

Lần đó trong Luân Chuyển Tháp, sau khi nuốt xuống Cửu Chuyển Hồi Hồn Đan, nàng có thể nếm ra được vị của vài loại dược liệu, dù sao hương vị của vài loại đó quá đặc thù.

Đan Tông Thánh Thủ hai mắt sáng người, hận không thể ngay lập tức bắt Diệp Tố nói ra cho mình nghe, nhưng hắn cũng không dám ôm hy vọng quá lớn.

Diệp Tố buông tay Du Phục Thời, lấy ra một tờ giấy từ trong túi Càn Khôn, viết xuống tên của mấy loại dược liệu đó, giao cho Đan Tông Thánh Thủ.

Đan Tông Thánh Thủ gấp gáp nhận lấy, vừa nhìn liền lâm vào tình trạng si cuồng, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Không ngờ lại là mấy thứ này.”

Khi lực chú ý của mọi người còn đang tập trung trên người Diệp Tố và Đan Tông Thánh Thủ thì Du Phục Thời đột nhiên ngửa đầu nhìn lên không trung.

Trúc Thần vẫn luôn chú ý Du Phục Thời, nên cũng nhìn lên theo tầm mắt của hắn, vừa nhìn thì sắc mặt bà lập tức trở nên khó coi, thấp giọng nói: “……Làm sao có thể?”

Trọng Minh Thần nghe vậy cũng nhìn lên không trung, sắc mặt đại biến: “Thuật cấm ngôn của Ngự Thần.”

Từng chùm tia ánh sáng tím không ngừng rơi xuống từ trên không, giống như pháo hoa rơi xuống đất, sau đó nhanh chóng khuếch tán ra khắp nơi trong tam giới.

Diệp Tố còn chưa kịp phản ứng chuyện gì đang xảy ra, nhưng sau khi nghe lời nói của Trọng Minh Thần thì lập tức há miệng muốn nói về chuyện hư ảnh Thần ở vạn năm sau, nhưng lại phát hiện mình không thể nói nên lời.

…… Cấm ngôn chính là phát sinh vào lúc này sao?

Thuật cấm ngôn của Ngự Thần, thế nên là có Ngự Thần nào đó ở thượng giới cấm không cho bọn họ nói cho người đời sau biết về những chuyện này.

Diệp Tố lại nhớ tới thông đạo từ thượng giới xuống hạ giới một năm sau sẽ đóng cửa, thượng giới……nhất định đã xảy ra chuyện gì đó mới có thể đột nhiên ra quyết định như thế.

“Phải nhanh chóng trấn áp xong thần tủy của bốn thượng Thần để chúng ta cũng sớm về thượng giới.” Trúc Thần quay đầu nói với Trọng Minh Thần, hiển nhiên là bà đã nghẹn một bụng câu hỏi về những việc liên tiếp xảy ra.

Từ lúc bắt đầu đi xuống hạ giới, tất cả mọi việc xảy ra đều nằm ngoài dự đoán của bọn họ.

Trọng Minh Thần gật đầu: “Chỉ mong Phật Ma Thần nhanh chóng tìm ra thần tủy, trấn áp bọn họ.”

……

Lần chư Thần chi chiến lần này, theo mọi người có mặt tại hiện trường trở về bổn tông mà dần dần truyền khắp nơi trong tam giới, nhưng mọi người chỉ có thể kể lại thông qua khái niệm Thần Vẫn, nội dung cụ thể không ai có thể nói ra được, thậm chí viết ra cũng không thể.

Trọng Minh Thần trở về Thiên Cơ Môn một thời gian ngắn, vì ông đã là thượng Thần, không thể ở một tông môn nào đó quá lâu, chỉ có thể thỉnh thoảng ghé ngang một lần.

Chưởng môn và các trưởng lão, cùng với ba vị đệ tử có thiên phú nhất đều hi sinh, đây là một đả kích lớn chưa từng có đối với Thiên Cơ Môn.

Trọng Minh Thần kiểm tra Thiên Cơ Môn từ trên xuống dưới, quyết định để Diệp Tố tạm thời quản lí các sự vụ của tông môn, ông cùng với Trúc Thần đi tìm Phật Ma Thần, ba tân Thần cuối cùng cũng tìm ra thần tủy của bốn Thần phản bội, bắt đầu ra tay lập trận trấn áp.

Diệp Tố muốn báo cho bọn họ biết, rằng nàng sẽ phi thăng thành Thần rời khỏi đây, nhưng việc đó cũng không cách nào có thể nói ra được nên cũng chỉ đành từ bỏ.

Nàng sẽ tạm thời quản lý các công việc trong Thiên Cơ Môn, sau đó một lần nữa tiến giai, đợi sau khi trưởng môn mới được lập thì sẽ rời đi.

Khấp Huyết kiếm bị Diệp Tố mang về Thiên Cơ Môn, chẳng qua tà tính của nó khó sửa, thường xuyên muốn uống máu, hơn nữa còn phi thường kén chọn, chỉ thích máu của đại năng, thậm chí có lần Trọng Minh Thần ghé qua nó còn dám rục rịch muốn xuống tay với ông.

“Con đi Bồng Lai xin một miếng vỏ cây Bồ Đề đi.” Trọng Minh Thần ngăn cản công kích của Khấp Huyết kiếm, nói với Diệp Tố, “Nếu ta nhớ không lầm thì lấy lớp vỏ ở rễ Bồ Đề thần thụ làm vỏ kiếm có thể trừ tà tránh ma.”

Huyết ngọc là tài liệu cấp Thần, vừa vặn Bồ Đề cũng là thần thụ, có thể cân bằng.

Diệp Tố vừa mới xử lý xong sự vụ của Thiên Cơ Môn bước vào đại điện, nghe ông nói vậy thì tầm mắt dừng trên thân kiếm đỏ như máu của Khấp Huyết kiếm, suy nghĩ một hồi gật đầu đồng ý.

Nó xác thật quá mức tà khí.

“Chúng ta đã tìm được thần tủy của Thần phản bội.” Trọng Minh Thần nói tiếp, “Phật Ma Thần muốn trấn áp bọn họ trong các tiểu bí cảnh trong tu chân giới, bên trong đó linh khí thưa thớt, lại thường xuyên di động, không ở một chỗ cố định, ngày sau các tu sĩ có tiến vào thì tu vi cũng không thuộc loại cao, như thế sẽ tương đối an toàn.”

Diệp Tố: “……”

Cảm giác số mệnh đã sắp đặt sẵn càng thêm mãnh liệt.

Nàng thử mở miệng muốn thuyết phục ba Thần thay đổi chủ ý, nhưng tất cả có thể làm lại là đứng im không thể nhúc nhích nghe Trọng Minh Thần nói chuyện, căn bản không thể nói ra lời.

“Trúc Thần đang tìm kiếm tiểu bí cảnh thích hợp.” Trọng Minh Thần lấy ra một quyển trục đưa cho Diệp Tố, “Còn cái này bà ấy bảo là cho con.”

Diệp Tố nhận lấy quyển trục, chậm rãi mở ra, quyển trục này nàng không thể nào quen hơn.

“Quyển trục này tên là Vạn Cảnh Thông, giống như tên gọi, trong tam giới này con muốn đi đâu nó đều có thể đưa con đi.” Trọng Minh Thần giải thích, “Ta còn phải luyện hóa tâm bia đá cho Phật Ma Thần nên phải đi đây, qua một thời gian nữa sẽ trở về, nếu con có chuyện gì khó giải quyết cứ truyền tin cho ta.”

Diệp Tố siết chặt quyển trục Vạn Cảnh Thông, nhìn Trọng Minh Thần rời đi, cứ đứng như vậy bất động hồi lâu, mãi cho đến khi Du Phục Thời chạy tới gọi nàng.

“Diệp Tố!” Du Phục Thời xách theo một chồng giấy đưa cho nàng xem, “Ta đã luyện viết hai mươi trang chữ này!”

Diệp Tố thu quyển trục Vạn Cảnh Thông vào túi Càn Khôn, nét mặt trấn định như không có việc gì nhận lấy xấp giấy, lật lật, trái lương tâm nói: “Đẹp.” Càng ngày càng có “phong phạm rồng bay phượng múa” của chữ viết vạn năm sau.

Du Phục Thời nghe thấy nàng khích lệ thì trong phút chốc liền cười thật vui vẻ, nụ cười như hoa nở ngày xuân, rực rỡ lóa mắt.

“Ta phải đi Bồng Lai một chuyến.” Diệp Tố duỗi tay nắm lấy Khấp Huyết kiếm đang có ý đồ muốn tấn công Du Phục Thời, sau đó nói tiếp: “Rất nhanh sẽ trở về.”

Tâm tư Du Phục Thời đơn giản, tất nhiên là đồng ý.

“Đừng chạy loạn.” Diệp Tố dặn dò, “Có chuyện gì chờ ta trở lại.”

“Được.”

Khấp Huyết kiếm hẳn là biết Diệp Tố muốn đi Bồng Lai làm cái gì, giãy giụa dữ dội, Diệp Tố nhíu mày, cũng lười mang nó theo, dứt khoát phong ấn nó lại trong Thiên Cơ Môn.

“An phận cho ta, nếu để ta trở về biết được ngươi đả thương bất kỳ người nào trong Thiên Cơ Môn.” Diệp Tố cảnh cáo linh thể Khấp Huyết, “Ta có thể luyện chế ra ngươi thì cũng có thể phế đi ngươi.”

Khấp Huyết kiếm tức khắc liền an tĩnh như gà, ngay cả hồng quang quanh thân cũng ảm đạm đi không ít.

Diệp Tố tùy ý giơ tay xé rách không gian, đi đến Bồng Lai.

Lúc này Bồng Lai còn chưa thiết lập ảo cảnh che giấu tông môn, từ xa nàng đã có thể nhìn thấy Bồ Đề thần thụ rậm rạp che trời.

Diệp Tố chỉ mới vừa đi đến cửa lớn, còn chưa nói mục đích tìm đến thì đệ tử Bồng Lai đã mời nàng vào, tựa như đã ở đây đợi nàng hồi lâu.

Diệp Tố bước từng bước lên thần thụ, cho đến khi đến đại điện ở tầng cao nhất.

Bồng Lai chưởng sử ngồi ở giữa chủ điện, dưới thân là một bàn Âm Dương thật lớn, chỉ mới hai tháng không gặp mà tóc ông đã bạc phơ, mặt đầy nếp nhăn, đôi tay cũng lấm tấm đồi mồi, gương mặt không còn là gương mặt bình thường lúc trước.

Diệp Tố do dự một lát gọi: “Chưởng sử, ngài……”

“Khiến tiểu đạo hữu chê cười rồi.” Bồng Lai chưởng sử ngẩng đầu, hai mắt trắng đục, thanh âm nghẹn ngào tang thương, “Chỉ là ảo thuật không còn duy trì nổi nữa mà thôi.”

“Diệp đạo hữu đến đây có chuyện gì?” Chưởng sử đột nhiên hỏi.

Diệp Tố ngẩn ra, nàng vốn cho rằng chưởng sử đã biết mục đích của mình tới đây, bất quá chỉ thất thần một lát nàng đáp: “Tà khí của Khấp Huyết kiếm quá nặng, ta muốn cầu một mảnh vỏ của rễ cây Bồ Đề để làm vỏ kiếm.”

“Việc này đơn giản.” Bồng Lai chưởng sử nghiêng đầu nhìn sang bên phải, một người giấy đi tới, “Diệp đạo hữu đợi lát nữa đi theo nó cắt vỏ cây là được.”

Diệp Tố nhìn thoáng qua người giấy, sau đó thu hồi ánh mắt: “Chưởng sử……có chuyện gì muốn nói với ta đúng không.”

Đôi mắt vẩn đục của Bồng Lai chưởng sử khẽ chớp chớp: “Đúng là có vài lời muốn nói.”

Diệp Tố ngồi xuống chỗ đối diện Bồng Lai chưởng sử: “Chưởng sử mời nói.”

“Từ lúc ta đảm nhiệm vị trí chưởng sử đến nay, chỉ có một người duy nhất mà ta không thể nhìn thấy gì từ trên người của người đó.” Bồng Lai chưởng sử cười khổ một tiếng, “Sau khi trở về, ta nhịn không được, tiếp tục tính toán, cuối cùng tính ra được một vài thứ.”

“Chưởng sử đang nói đến ai?” Diệp Tố nhíu mày, cảm giác nhạy bén của nàng báo cho nàng biết rằng người mà ông đang nhắc đến không phải là mình.

“Người trong lòng Diệp đạo hữu nghĩ đến đầu tiên là ai, thì……chính là người đó.”

Ngày ấy khi Bồng Lai chưởng sử nhìn thấy một sợi khí vận của Diệp Tố quấn quanh người hắn, ông liền sinh ra hy vọng, hiện tại con đường phi thăng đã hoàn toàn đứt gãy, hai mắt đã mù, thọ mệnh cũng không còn dài nên ông quyết định tính toán thêm một lần nữa.

Hiện giờ mệnh đèn sắp tắt, có một số việc ông muốn Diệp Tố có thể biết được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.