Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 200: Cố nhân




Các trưởng lão không ngờ tới được pháp khí mà Diệp Tố luyện ra lại là loại này, bọn họ đều là luyện khí sư, tức khắc bắt đầu phân tích xem Tụ Lôi bình được làm ra như thế nào.

“Những tài liệu này không phải là tốt nhất……nhưng tỉ lệ điều phối lại vừa y như khuôn, sao ta lại không nghĩ tới nhỉ!”

“Diệp Tố, thật không tệ nha!”

Nhưng Trương Phong Phong sau khi nhìn kỹ Tụ Lôi bình trong tay thì lại lắc đầu: “Tụ Lôi bình này không tốt.”

“Sư phụ, vì sao vậy ạ?” Hạ Nhĩ vừa chạy tới kinh ngạc hỏi, cậu nhóc thấy các vị trưởng lão chung quanh đều bảo pháp khí này cực tốt, vượt qua sự tưởng tượng của mọi người cơ mà.

Trương Phong Phong vẫn lắc đầu: “Vật này cần phải dùng lôi kiếp để rèn luyện, nhưng người bình thường chống đỡ lôi kiếp là đã phải dồn hết tâm sức, căn bản không có cách nào còn rảnh tay lợi dụng lôi để tiến giai pháp khí, nên không có tính nhân rộng, người khác không làm được.” Chỉ có nhân tài trời sinh thức hải mới có tự tin như vậy, dựa vào thần thức dẫn lôi.

Trên thế gian, người có trời sinh thức hải cực kỳ ít ỏi, luyện khí sư có trời sinh thức hải lại càng hiếm thấy, nói các khác không có người có thể luyện ra Tụ Lôi bình thứ hai.

Quan trọng nhất là, cấp bậc của Tụ Lôi bình này còn chưa đủ cao, khí tức tỏa ra chỉ có Đại Thừa kỳ.

Không thể luyện chế với số lượng lớn, cấp bậc lại chưa đạt độ đỉnh, tuy rằng có Thiên Đạo chúc nguyện nhưng cũng chỉ có thể gọi là pháp bảo không tệ, thật đáng tiếc lại không phải là Thần Khí.

Trương Phong Phong vừa nói xong thì tiện tay mở ra nắp bình, muốn nhìn cấu tạo ở bên trong, kết quả nắp bình vừa hé, từ bên trong liền vọt ra một đạo lôi sáng chói, dọa ông giật mình nhảy dựng: “Ôi trời ơi!”

Cái gì thế này!

Mọi người trong sân đều cả kinh, tập trung nhìn kĩ lại mới phát hiện thì ra là một đạo thiên lôi.

“Huyền Thiên Lôi Hợp Thể kỳ?” Hình trưởng lão nhìn đạo lôi có ánh tím, kinh ngạc hô lên.

Diệp Tố bước tới nhận lại Tụ Lôi bình từ tay Trương Phong Phong, một lần nữa thu đạo lôi đang cố gắng đào tẩu kia vào trong bình, đạo lôi kiếp này vừa mới tiến giai.

Các trưởng lão vốn tưởng thứ nhận được Thiên Đạo chúc nguyện là Tụ Lôi bình, nào ngờ đối tượng chân chính lại là đạo lôi này.

“Việc này……” Trương Phong Phong thật muốn thu lại lời mình vừa nói, ông hỏi Diệp Tố, “Đại đồ đệ, Tụ Lôi bình này của con……là luyện chế ra khi nào?”

Diệp Tố hiện tại đã tiến giai đến Đại Thừa hậu kỳ, không có khả năng đạo lôi kiếp Hợp Thể này có thể xuất hiện, chỉ có thể là tiểu cô nương đã thu nó từ trước.

“Con đã luyện nó trước đó.”

“Vậy là nó, nó tiến giai?” Trương Phong Phong nhìn Diệp Tố như nhìn một quái vật.

Diệp Tố gật đầu, nàng định mỗi lần tiến giai đều phải rèn luyện Tụ Lôi bình, nếu có tài liệu thích hợp sẽ thêm vào cải tiến lên, đến lúc đó có lẽ sẽ có thể thu thập được phi thăng lôi.

Trong viện một lần nữa lâm vào trầm mặc, Tụ Lôi bình có thể tiến giai, cũng có nghĩa là về sau nó sẽ dần dần nâng cấp, thậm chí có khả năng tăng lên đến Thần Khí.

“Sư phụ, con có chút mệt mỏi, muốn về phòng nghỉ ngơi.” Diệp Tố nói, nàng còn không để mọi người rời đi thì sợ tiểu sư đệ đứng phía sau sẽ thật sự nổi bão.

“Ừ, ừ, con đi nghỉ ngơi đi.” Trương Phong Phong và các trưởng lão khác rời đi với nét mặt còn chưa hết bàng hoàng, bọn họ bỗng nhiên cảm thấy nghi ngờ nhân sinh, không biết bản thân có thể đang sống quá mức an nhàn hay không, cho nên ở phương diện luyện khí mới chậm chạp không có tiến bộ gì.

Bọn họ hoàn toàn quên mất trong mắt người ngoài, bọn họ cũng là một đám người “Tam Lang liều mạng.”

*Tam Lang liều mạng: ý chỉ Thạch Tú – một nhân vật trong tiểu thuyết “Thủy Hử” của tác giả Thi Nại Am. Trong tác phẩm ông từng trải qua rất nhiều thân phận: mổ lợn, buôn ngựa, tiều phu, đầu đà, hảo hán Lương Sơn, buôn táo, nội gián v.v chắc vì thế nên mới nói các đệ tử Thiên Cơ Môn cũng “bận rộn” không kém gì như vậy.

Diệp Tố nhìn thoáng qua ba người Minh Lưu Sa, gật đầu với bọn họ, sau đó liền dẫn theo Du Phục Thời trở về phòng.

“Ta đã ở dưới đợi ngươi hai mươi ngày.” Vừa bước vào phòng Du Phục Thời liền cáo trạng, hắn cảm thấy rất không vui, người này không chỉ để mình chờ thật lâu mà còn mắng hắn!

Rõ ràng hắn chỉ là muốn cho nàng yêu đan, những yêu đan đó đều là hắn ở Yêu giới cực cực khổ khổ mới có được.

“Ta xin lỗi.” Diệp Tố kéo hắn ngồi xuống, nhắc nhở, “Đừng tùy ý lấy ra những yêu đan đó, người bình thường sẽ không thể có yêu đan cửu giai.” Hình trưởng lão quản giáo nghiêm khắc, nhất cử nhất động đều phải tuân theo tông huấn, nguyên tắc của Thiên Cơ Môn là không thu Yêu làm đệ tử, bọn họ cũng không phải kiếm tu, không cần lập khế ước với Yêu.

Du Phục Thời phụng phịu nhìn Diệp Tố: “Ta không phải người bình thường.”

Nói xong cả người hắn liền phóng ra yêu khí ngập trời, muốn hù dọa Diệp Tố, muốn nhìn nét mặt kinh sợ của nàng.

Nhưng hắn lại không ngờ tới Diệp Tố theo bản năng lại vung tay thiết lập kết giới, giúp hắn ngăn cản không để yêu khí lọt ra ngoài.

Nàng không sợ?

Du Phục Thời sửng sốt, trước kia Yêu tộc trong Yêu giới đều sẽ sợ hắn.

Hay là do còn chưa thấy bản thể của mình?

Vị tiểu sư đệ nào đó mới rời khỏi hàng ngũ thất học được mấy ngày, vậy mà giờ phút này trong đầu lại hiện lên một câu tục ngữ: Nghé con mới sinh không sợ cọp.

Hắn nhớ lại ý nghĩa của câu này mà Diệp Tố đã giải thích cho hắn, Du Phục Thời chắc chắn rằng bởi vì Diệp Tố chưa bao giờ gặp qua đại yêu chân chính nào nên mới không sợ!

Hắn hơi nhướng cằm, làm ra một bộ dáng rất chi là cao ngạo, lạnh nhạt, cùng lúc đó hai chân thon dài dưới quần áo bỗng nhiên hóa thành một chiếc đuôi rắn khổng lồ, quất trên mặt đất.

Diệp Tố rũ mắt nhìn thấy đuôi rắn của hắn, quả nhiên nhíu mày, thế nhưng sau đó câu nói mà nàng thốt lên lại là: “Không chê mặt đất dơ?”

Cái đuôi của Du Phục Thời khựng lại: “……” Sao nàng vẫn không sợ?

Diệp Tố đã quen với tiểu sư đệ thích ở sạch, hiện giờ đối mặt với tiểu sư đệ trước Thần Vẫn kỳ tùy tiện lăn lộn thì có chút không quen lắm.

Du Phục Thời cảm thấy mình bị kỳ thị, hắn đường đường là một đại yêu, lộ ra cả bản thể rồi vậy mà tu sĩ ở đối diện lại không sợ hãi chút nào, còn nói là mặt đất dơ!

Hắn dựng thẳng cái đuôi, trong nháy mắt vọt tới mặt bàn giữa hai người, muốn vỗ nát bàn hù dọa nàng.

Nhưng mà cái đuôi còn chưa đụng được tới bàn thì đã bị Diệp Tố bắt được, nàng thậm chí còn dùng tay sờ chóp đuôi của hắn!

Khi cái đuôi của Du Phục Thời công kích người khác hắn cũng không cảm thấy gì, nhưng hiện tại bị người sờ s0ạng chóp đuôi thì hắn lại cảm thấy bản thân không còn sạch sẽ nữa, đặc biệt là gần đây hắn còn đã học qua lễ nghĩa liêm sỉ.

Vì thế gương mặt xinh đẹp của hắn nhăn lại, cực kỳ tức giận nhìn Diệp Tố: “Ngươi phi lễ ta!”

Tiểu dã xà vừa mới xé tem thất học chưa được bao lâu nên còn chưa thể dùng đúng từ ngữ trong đúng trường hợp, cứ từ nào hiện lên trong đầu trước là dùng.

Diệp Tố: “……”

Nàng cảm thấy có chút đau đầu, buông tay thả đuôi hắn ra nói: “Chất liệu của bàn này không tệ, hủy đi rất đáng tiếc, còn hai từ “phi lễ” dùng trong trường hợp này cũng không đúng.”

Du Phục Thời thu đuôi về, “hừ” một tiếng, sau đó hỏi nàng: “Không đúng chỗ nào.” Rõ ràng lúc trước chính nàng đã nói, chưa được người khác đồng ý mà động tay động chân sờ mó chính là phi lễ.

Tuy rằng hắn không phải là người, là đại yêu, nhưng hẳn là cũng không kém phi lễ là bao.

Diệp Tố nhìn gương mặt Du Phục Thời nghiêm túc nhìn nàng đầy nghi ngờ thì trong lúc nhất thời lại không biết phải biện giải như thế nào.

Cuối cùng, nàng nói sang chuyện khác: “Tối nay sẽ dẫn đệ ra ngoài chơi.”

“Có thể uống rượu không?” Quả nhiên sự chú ý của Du Phục Thời ngay lập tức bị phân tán.

“Có thể.” Nói xong nàng liền đứng dậy mang hắn đi ra ngoài.

Thiên Cơ Môn không có lệnh cấm đi lại ban đêm, Diệp Tố lại là đại sư tỷ mới nhậm chức nên ra vào Thiên Cơ Môn cũng không ai ngăn lại hỏi han.

Sau khi hai người xuống núi, Diệp Tố mở ra quyển trục truyền tống dẫn Du Phục Thời đễn Đồ Thủ thành, nghe Hạ Nhĩ nói, ở đó có nhà tửu lâu bán rượu ngon nhất tu chân giới.

Bước vào tửu lâu, Diệp Tố bảo tiểu nhị chuẩn bị một gian ghế lô thượng đẳng để phòng ngừa Du Phục Thời khi say hiện ra bản thể bị người ngoài phát hiện.

Tất cả các loại rượu trong tửu lâu đều bị nàng gọi mỗi loại một bình nhỏ, ngoài ra cũng gọi cả những món nhắm chiêu bài của tiệm.

Rượu và thức ăn rất nhanh được mang lên, Du Phục Thời chưa bao giờ được uống nhiều loại rượu như vậy, lúc trước ở trong hầm rượu hắn cũng bị Tàng Lục kéo thẳng đến chỗ rượu Bát Thanh nên chưa từng thử qua các loại rượu khác.

Diệp Tố rót rượu cho hắn: “Mỗi loại chỉ có thể uống một chén, số rượu còn lại ta sẽ bảo quản giúp đệ.”

Du Phục Thời bỗng nhiên lại cảm thấy Diệp Tố thật tốt, dưới ánh đèn, hắn nhìn Diệp Tố nói thẳng: “Ta thích ngươi.”

Tay Diệp Tố đang rót rượu run lên, sau đó đặt bình rượu xuống nói: “Lời nói này không được nói bậy.”

“Vì sao?” Du Phục Thời cảm thấy nàng rõ ràng đang lật lọng, lúc trước chính nàng đã nói thích có rất nhiều loại thích, hắn chỉ dùng một trong số đó mà thôi.

Diệp Tố ngoài mặt vẫn duy trì vẻ trấn tĩnh nhưng trong lòng sôi trào, thầm nghĩ tiểu sư đệ vẫn cần phải học thêm nhiều về thường thức mới được.

Đúng lúc này, cửa gian phòng ghế lô đột nhiên bị một người bị đánh đụng vào, vỡ nát.

Diệp Tố theo bản năng che chở Du Phục Thời ở phía sau, nhìn xuống người đang nằm trên mặt đất.

Đó là một nữ nhân trẻ tuổi, cả người chật vật.

Ở bên ngoài phòng có một nam nhân mặc áo choàng đen đang đứng, đối phương đứng trên hành lang, nhìn nữ nhân trên mặt đất, một tay dâng lên ma khí, giọng nói mang theo sát khí: “Bình Thư Lan, ngươi tìm chết.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.