Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 193: Hàn Phiến




Các trưởng lão ngồi hai bên trong điện nhìn Diệp Tố đầy kinh ngạc, tiểu bối dám ở trước mặt bọn họ nói bản thân biết luyện khí thật đúng là không có mấy người.

“Nếu ngươi đã nói biết luyện khí, vậy thì sẽ cho ngươi tài liệu, nếu có thể luyện ra pháp khí hoàn chỉnh……” Trưởng lão với khí thế uy nghiêm nhất đứng bên cạnh Trương Phong Phong nói, “Hôm nay chúng ta sẽ đồng ý để ngươi trở thành đại sư tỷ Thiên Cơ Môn.”

“Hình trưởng lão!” Minh Lưu Sa không cam lòng hô lên, địa vị đại sư huynh của hắn khi không lại tràn ngập nguy cơ, sớm biết vậy lúc trước hắn đã cho người này một chân lăn xuống vực núi Khốc Sơn cho rồi.

Hình trưởng lão biểu tình nghiêm nghị giơ tay ý bảo Minh Lưu Sa không cần nhiều lời nữa, ông vung tay lên, mười loại tài liệu liền bay ra từ túi Càn Khôn: “Ngươi chỉ có thể chọn ba loại tài liệu trong số này.”

Minh Lưu Sa vốn đang nóng nảy thấy vậy thì bình tĩnh lại, hai tay ôm trước ngực nhìn Diệp Tố, ba loại tài liệu làm sao đủ để luyện ra được pháp khí gì, hơn nữa nhưng tại liệu này đều khá lệch nhau, không dễ dùng.

Quả nhiên Hình trưởng lão vẫn là người nghiêm khắc nhất.

Ngược lại, Diệp Tố luyện khí trong cái nghèo đã quen, nghe thấy những lời này thì cũng không cảm thấy gì, thậm chí khi nhìn những tài liệu đó hai mắt nàng đều tỏa sáng.

Nam Phật Diệp, Da Hàn Quạ, Lưu Căn, Viêm Nhũ……mỗi loại đều là tài liệu cực kỳ hiếm thấy, đặc biệt là Viêm Nhũ chỉ lớn lên trên hỏa linh mạch từ sau Thần Vãn kỳ dần dần tuyệt chủng, Nam Phật Diệp này cũng là Nam Phật Diệp có tuổi thọ lớn nhất mà Diệp Tố từng gặp.

“Ta lấy Da Hàn Quạ, Nam Phật Diệp và Lưu Căn.” Sau khi đánh giá cẩn thận mười loại tài liệu, nàng quyết định chọn ba loại này, Viêm Nhũ và các tài liệu khác tuy rằng rất trân quý, nhưng Diệp Tố chưa từng dùng qua nên sợ là khó tránh khỏi sẽ xảy ra sự cố khi luyện, nàng muốn đảm bảo một trăm phần trăm bản thân sẽ luyện chế thành công, tiến vào Thiên Cơ Môn.

Thiên Cơ Môn ở trước Thần Vẫn kỳ đại tài khí thô, linh khí cực kỳ đầy đủ, nàng lại quen thuộc nhất tông môn của mình, ở chỗ này tu luyện thành Thần là thích hợp nhất.

Nghe Diệp Tố gọi chính xác tên của ba loại tài liệu, Hình trưởng lão không khỏi liếc mắt nhìn nàng thêm một cái, ông thu lại những tài liệu khác, chỉ để lại ba loại này cho nàng, hơn nữa cho mỗi loại đều cho nhiều hơn một phần.

Diệp Tố nâng tay, theo bản năng chỉ lấy mỗi loại một phần, lòng bàn tay dân lên linh hỏa, bắt đầu luyện hóa tài liệu.

Hình trưởng lão: “……”

Mọi người trong điện không nghĩ tới Diệp Tố nói luyện liền luyện, Hình trưởng lão vẫn còn chưa nói hết lời, vốn dĩ ông định cho nàng nghỉ ngơi trước, sau đó đi đến phòng luyện khí để luyện, không ngờ nàng lại trực tiếp bắt đầu luyện ngay trong đại điện.

Hơn nữa tất cả động tác của Diệp Tố đều cực kỳ điêu luyện, một tay điều khiển tài liệu bay lên không trung, một tay điều khiển linh hỏa, thao tác điển hình của một luyện khí sư.

Mọi người trên đại điện Cửu Huyền Phong ngạc nhiên nhìn chằm chằm động tác của Diệp Tố, đây rõ ràng không thể nào là thủ pháp của người không biết gì về luyện khí, mà ngược lại, đây rõ ràng là tác phong của một luyện khí sư lành nghề.

“Nhị sư tỷ, nàng ấy chơi lửa giỏi quá.” Hạ Nhĩ lặng lẽ nói với Tây Ngọc bên cạnh.

Lòng bàn tay Diệp Tố dâng lên linh hỏa, thỉnh thoảng ngón tay khẽ nhúc nhích, linh hỏa phóng ra theo ngón tay của nàng, chia ra nhào tới ba loại vật liệu Da Hàn Quạ, Nam Phật Diệp và Lưu Căn, hơn nữa linh hỏa ở mỗi hướng còn cháy ở mức độ khác nhau.

Biểu cảm trên gương mặt của chưởng môn và các trưởng lão trên điện lại biến đổi, luyện khí sư bọn họ chú ý nhất là tinh tế, kỹ càng, thời gian luyện chế pháp khí thường tính theo năm, theo tháng, nên khi luyện hóa tài liệu tất nhiên là sẽ xử lý từng loại một.

Luyện khí sư nóng vội luyện hóa tài liệu thế này nhất định sẽ bị phê bình, đạo tâm không vững, không có kiên nhẫn.

Nhưng……tiểu cô nương này vậy mà lại có thể khống chế linh hỏa một cách hoàn hảo, từng phân đoạn luyện hóa không hề xuất hiện vấn đề nào, tạp chất trong tài liệu được loại bỏ sạch sẽ từng chút một.

Minh Lưu Sa lặng lẽ lau mồ hôi lạnh, vị trí đại sư huynh của hắn thật sự khó giữ rồi.

Diệp Tố tập trung toàn bộ tinh thần vào luyện khí, vừa luyện hóa tài liệu vừa suy nghĩ kết cấu của pháp khí, hoàn toàn không chú ý đến biểu tình của mọi người trong điện.

Một ngày một đêm trôi qua, sau khi luyện hóa xong tài liệu, Diệp Tố bắt đầu vẽ trận pháp trực tiếp lên Nam Phật Diệp, Lưu Căn và Da Hàn Quạ.

“Không cần nháp kết cấu trước?” Một vị nữ trưởng lão ngồi đối diện Hình trưởng lão ngạc nhiên nói, từ lúc chọn tài liệu đến khi hoàn thành bước luyện hóa, cô nhóc này rõ ràng không hề dành thời gian để lên kết cấu cho pháp khí, bây giờ cứ vậy trực tiếp tạo hình?

“Thật lỗ m ãng!” Hình trưởng lão thấp giọng hô lên.

Lời của ông vừa vang lên, không những các đệ tử mà chưởng môn, các trưởng lão trong điện đều cảm thấy da đầu căng lên.

Vị Hình trưởng lão này chính là trưởng lão của Giới Luật Đường, trên từ chưởng môn Trương Phong Phong, dưới đến đệ tử quét dọn đại môn đều từng bị ông trừng phạt, là một vị cực kỳ nghiêm khắc, tương truyền là một tông huấn di động.

“Trận pháp vẽ khá đấy, hửm? Hình như còn lồ ng cả phù trận của Ngũ Hành Tông vào trận pháp của Vạn Phật Tông.” Trương Phong Phong đánh giá trận pháp Diệp Tố đang vẽ, cảm giác bản lĩnh của đồ đệ này thật không tồi.

Diệp Tố vẽ đầy trận pháp tinh mịn lên ba loại tài liệu, sau đó mới tỉa tót lại những phần dư thừa của Da Hàn Quạ, sau đó cẩn thận ráp Nam Phật Diệp lên trên, cuối cùng trét Lưu Căn nóng chảy lên đoạn hai phần ba cuối lá Nam Phật Diệp, làm thành các nang và tay cầm, cuối cùng luyện chế ra một chiếc quạt.

Xuyên suốt quá trình, chỉ cần một vô ý nhỏ liền sẽ thất bại trong gang tấc, Da Hàn Quạ chịu cháy chịu rét, nhưng khi dùng linh lực cắt, nếu thiếu hay thừa một chút cũng sẽ không đủ để lá Nam Phật Diệp phủ lên. Còn Lưu Căn lại có tốc độ khô rất nhanh, nếu nắm bắt không đúng thời cơ thì sẽ dễ dàng đọng lại trên lá Nam Phật Diệp mà không phải thành nang và tay cầm như ý muốn.

Mọi người trong đại điện đều là luyện khí sư, ai nấy đều sinh ra đồng cảm bản thân chính là người đang luyện chế, căng thẳng đến không tự giác ngừng thở, sợ quấy rầy đến Diệp Tố, mãi cho đến khi chiếc quạt được hoàn thành, lúc này mọi người mới hộc ra ngụm khí đã nghẹn hồi lâu.

—— cô nương này vậy mà thật sự biết luyện khí.

Trong lòng mọi người không hẹn đều hiện lên suy nghĩ này.

Diệp Tố cầm chiếc quạt, cúi đầu nhìn mặt quạt, nàng không hề vẽ gì lên trên đấy mà chỉ là nung nóng Da Hàn Quạ mỏng đến độ như cánh ve để có thể để lộ hoa văn của chính Nam Phật Diệp khi phủ lên, vẻ đẹp thiên nhiên vĩnh viễn bắt mắt hơn là nhân tạo.

“Sư phụ, đã luyện xong.” Diệp Tố ngẩng đầu, dùng hai tay nâng pháp khi dâng lên cho Trương Phong Phong.

Tiếng “sư phụ” này gọi cực kỳ thuận miệng, khiến cơ mặt những người khác trong điện không khỏi giật giật.

“Mau cho ta nhìn xem.” Trương Phong Phong trực tiếp bước xuống từ đài cao, ông nhận lấy chiếc quạt từ trong tay Diệp Tố, “Pháp khí này dùng như thế nào? Tên gọi là gì? Ta thấy con còn vẽ Dẫn Phong Trận.”

“Quạt quạt về hướng người khác là được.” Diệp Tố nói, “Con đặt tên là Hàn Phiến.”

Vừa lúc Minh Lưu Sa cũng thò tới đứng bên cạnh xem xét, Trương Phong Phong thuận tay dùng Hàn Phiến quạt về phía đồ đệ của mình.

Trong đại điện rộng lớn bỗng xuất hiện một cơn gió lốc, cuốn bay Minh Lưu Sa ra mấy thước.

Minh Lưu Sa quỳ rạp trên mặt đất, phải dùng tới pháp bảo mở ra chuông phòng hộ: “……”

“Quạt một lần có thể tạo ra một cơn lốc, nếu muốn bao vây đối phương thì có thể quạt sang các hướng xung quanh người đó.” Diệp Tố nói với Trương Phong Phong.

“Để ta thử lại.” Trương Phong Phong lập tức cầm quạt vung lên vài lần nữa, quả nhiên trong điện xuất hiện nhiều gió lốc hơn, hơn nữa tùy theo lực đạo của mỗi lần vung khác nhau mà độ lớn nhỏ của cơn gió cũng không giống nhau.

“Chưởng môn, tiền tu sửa đại điện trước đó không lâu ngài còn chưa thanh toán cho tông môn đấy.” Hình trưởng lão lạnh nhạt nhắc nhở.

Trương Phong Phong tức khắc dừng tay, ngại ngùng cười ha ha, giơ chiếc quạt lên nói: “Pháp khí này thật thú vị.”

“Sư phụ, vậy ta bây giờ chính là đại sư tỷ Thiên Cơ Môn đúng không?” Diệp Tố vội vàng xác nhận.

“Chuyện này……” Trương Phong Phong chỉ mới nói được một nửa, ông quay đầu nhìn các trưởng lão ở hai bên: “Mọi người cảm thấy thế nào?”

“Nếu ngươi đã luyện chế ra pháp khí, lại có Thiên Cơ Lệnh, yêu cầu này chúng ta đồng ý, tuy nhiên……” Hình trưởng lão lên tiếng, “Thiên Cơ Lệnh phải trả lại cho Thiên Cơ Môn, mong rằng ngươi hiểu điều này.”

Diệp Tố gật đầu, sau đó nói: “Vậy ta có thể ở lại đây bắt đầu tu luyện rồi đúng không? Nghe nói trên Cửu Huyền Phong có năm gian phòng đệ tử, linh khí bên trong đó là tốt nhất.”

“Có thể, có thể.” Trương Phong Phong thuận miệng đáp ứng.

“Còn chưa được.” Hình trưởng lão nghiêm nghị nhìn Diệp Tố, “Trước tiên phải chính thức trở thành đệ tử Thiên Cơ Môn, đi đến Mệnh Đèn Đường thắp mệnh đèn lên đi.”

Là trưởng lão của Giới Luật Đường, mỗi điều của tông huấn đều đã khắc sâu vào trong xương cốt ông.

“Thiếu chút nữa quên mất việc này.” Trương Phong Phong bước nhanh đi ra ngoài, cũng ngoắc tay bảo Diệp Tố đuổi theo, “Sư phụ dẫn con đi thắp mệnh đèn.”

“Đa tạ sư phụ.” Diệp Tố lẳng lặng đánh giá Trương Phong Phong, không những diện mạo và ngay cả tính cách của sư phụ ở đây cũng không hề khác sư phụ ở sau Thần Vẫn kỳ.

Sư đệ, sư muội cũng giống hệt, chỉ là nhị sư đệ bây giờ không có nói lắp.

Diệp Tố an tĩnh đi theo phía sau Trương Phong Phong, cảnh giới của sư phụ ở đây đã tới Độ Kiếp hậu kỳ, chỉ kém một bước nữa là đã phi thăng thành Thần, sư đệ sư muội cũng là Đại Thừa kỳ, nhưng vì sao mọi người vẫn tiến vào luân hồi, tới Thiên Cơ Môn ở vạn năm sau?

Bọn họ…… ở đây không có thành Thần sao?

Tu sĩ từ Đại Thừa kỳ về sau, mặc cho độ kiếp thất bại vẫn còn có cơ hội ở một thời điểm thích hợp một lần nữa trọng sinh với bộ dáng như cũ, thậm chí có thể lưu lại ký ức.

Chuyện này ở tu chân giới không hề lạ.

Còn chuyện tên của bọn họ cũng giống nhau.

Ở Thiên Cơ Môn sau Thần Vẫn kỳ của nàng, Trương Phong Phong là được sư tổ nhặt về, tên là do người tự chọn sau khi đạt được Luyện Khí kỳ, cho nên sư phụ về sau cũng thích nhặt người khắp nơi, nhặt một hơi cả năm đệ tử, cũng để các nàng tự chọn tên cho chính mình.

“Ta nhìn con thấy quen lắm.” Trương Phong Phong quay đầu nói với Diệp Tố, “Khẳng định là có duyên phận thầy trò!”

Diệp Tố cười: “Sư phụ, con cũng cảm thấy vậy.”

Trương Phong Phong đột nhiên cảm thấy thật thoải mái, đột nhiên từ trên trời rơi xuống một đồ đệ biết luyện khí, còn đẹp, nói chuyện lại dễ nghe, ông đúng là lời to.

Tiến vào Mệnh Đèn Đường, Trương Phong Phong lấy ra từ trong một chiếc hộp một ngọn nến to như nắm tay, bảo Diệp Tố nhỏ một giọt máu lên trên bấc đèn.

Diệp Tố nghe lời làm theo, sau khi giọt máu vừa rơi xuống, bấc đèn liền cháy lên.

Trương Phong Phong đặt ngọn đến vào trong một hốc trên tường mệnh đèn, sau đó thiết lập vòng bảo hộ, khi đề bút chuẩn bị viết tên đồ đệ thì mới sực nhớ: “Đại đồ đệ, con tên là gì?”

“Diệp Tố.” Diệp Tố nhìn Trương Phong Phong nói, “Diệp trong lá rụng về cội, Tố trong vốn không quen biết.”*

*Raw: 落叶归根的叶,素昧平生的素。

“Diệp…… Tố, xong rồi.” Sau khi Trương Phong Phong viết tên nàng lên trên mệnh đèn, ông xoay người nhìn mấy đệ tử đang châu đầu ở bên ngoài, “Dẫn đại sư tỷ các con đi chọn phòng đi.”

“Đại sư huynh, nhị sư tỷ, làm sao bây giờ?” Hạ Nhĩ bám vào song cửa ngẩng đầu hỏi Tây Ngọc và Minh Lưu Sa ở trên.

Minh Lưu Sa chậm rãi thu lại bàn tay đang chụp trên ván cửa, đứng thẳng người dậy, nghẹn khuất nói: “Cái gì mà đại sư huynh, về sau gọi nhị sư huynh.”

“Ta đây thành Tam sư tỷ.” Tây Ngọc như suy tư gì đó.

Diệp Tố bước ra ngoài Mệnh Đèn Đường, cười với ba người: “Sư đệ, sư muội, đi thôi.”

Bốn người đi xuống dưới, đến khi đến sân bên hông đại điện, Minh Lưu Sa tiến tới đẩy cửa viện ra, nói với Diệp Tố: “Tới rồi, đây là nơi ở của chúng ta.”

Diệp Tố đi vào, chỉ vào gian phòng đầu tiên: “Nơi này có ai ở hay không?”

“Gian đầu tiên và gian cuối cùng đều không có người ở, tùy, tỷ, chọn.” Minh Lưu Sa gằn từng chữ một nói.

Diệp Tố nhướng mày, ba nhóc này thật đúng là trước sau như một, không có gì thay đổi.

Phòng đầu tiên bị nắng sáng rọi vào, gian cuối cùng lại hứng nắng chiều, cho nên bọn họ trước kia cũng không thích hai gian này, còn giải thích màu mè là phải ở phòng theo thứ tự, cuối cùng nàng và Dịch Huyền đành phải ở hai gian phòng đó.

“Vậy ta ở gian này.” Diệp Tố không chút do dự chọn phòng đầu tiên, nàng đi vào liền đóng cửa lại, chuẩn bị nhập định tu luyện.

“Thật đúng là không khách khí chút nào.” Minh Lưu Sa ở ngoài sân bĩu môi, tự nhiên khi không nhiều ra một đại sư tỷ, chẳng lẽ hắn làm đại sư huynh tệ đến mức nhân thần đều phẫn nộ, tỷ ấy tới thay trời hành đạo?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.