Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 191: Phá hư




Bồng Lai chưởng sử nhìn Diệp Tố bước lên tháp, sau đó ông thu lại Bàn Âm Dương, chậm rãi ngồi xuống, hai tay ông bấm pháp quyết, miệng lẩm nhẩm niệm chú, các đệ tử chung quanh ngồi thẳng tắp, thanh âm cũng dần dần lớn lên.

Dưới tầng thứ nhất của Luân Chuyển Tháp hiện ra một Bàn Âm Dương cực lớn, theo khẩu quyết bọn họ tụng niệm, Bàn Âm Dương bắt đầu tăng tốc.

Lúc này tất cả người Bồng Lai bên trong, ngoài Luân Chuyển tháp cũng gia tăng tốc độ bấm bay và niệm chú, Bàn Âm Dương to như vậy bắt đầu bay lên khỏi mặt đất của tầng thứ nhất, di chuyển lên tầng thứ hai, sau đó bay thẳng lên cao theo thân tháp, cuối cùng dừng lại trên đỉnh Luân Chuyển Tháp, tốc độ chuyển động mỗi lúc một nhanh hơn, cát bụi bị cuốn lên mù mịt, mười hai vị Bồng Lai thánh sứ bên ngoài tháp vẫn ngồi im nhắm mắt bất động, ngoại trừ vị đứng bên ngoài cửa, tất cả các thánh sứ khác đều trùm lên mũ của áo choàng thanh bồng.

Diệp Tố không hề hay biết những chuyện này, nàng đã lên đến tầng thứ bảy, tay nàng cầm tháp linh nên uy áp trong tháp hoàn toàn biến mất, những yêu thú cao giai cũng không hề công kích.

Diệp Tố thuận lợi bước lên tầng thứ tám, lôi hải vẫn ở đó như cũ, nhưng tháp linh trong tay nàng lúc này chợt động, nó vùng vẫy bay khỏi tay nàng, vọt lên trung tâm của đỉnh tháp, khảm vào trong đó.

Một lát sau, Diệp Tố nhìn thấy một chùm bạch quang như ẩn như hiện, trông giống như một chùm pháo hoa bắn xuống từ đỉnh tháp, nàng theo bản năng đi đến gần chùm sáng đó, ngửa đầu nhìn lên phía nguồn sáng, đó là một cầu thang được tạo thành từ ánh sáng trắng thuần khiết, chỉ là cầu thang này có vẻ cách nàng thập phần xa xôi.

Diệp Tố giơ tay muốn đụng vào thang lầu, nhưng chỉ chụp được vào khoảng không, nàng ngẩng đầu nhìn chằm chằm nguồn sáng, không biết có phải ảo giác do nhìn lâu quá hay không mà nàng lại cảm thấy cầu thang cách chính mình mỗi lúc một gần.

—— không phải ảo giác.

Diệp Tố phát hiện cầu thang thật sự đang tới gần, gần đến độ chỉ cần nàng nhấc chân là có thể bước lên.

Đây chính là tầng thứ chín sao?

Diệp Tố quay đầu nhìn thoáng qua tầng thứ tám, sau đó không chút do dự bước lên.

Cầu thang thẳng tắp không có một chỗ rẽ nào, cả cầu thang thuần một màu trắng tinh khiết, cầu thang hướng lên cao mãi không thấy điểm cuối, Diệp Tố thậm chí không thể thấy rõ hoàn cảnh xung quanh, nàng không biết bản thân đã đi bao lâu.

Dịch sư đệ vẫn còn ở bên ngoài thành Quy Tông đối chiến với Lục Trầm Hàn, tiểu sư đệ thực lực có lẽ rất cao nhưng cũng không cách nào ngăn cản hư ảnh ở phía tây thực thể hóa, trong đầu Diệp Tố hiện lên rất nhiều gương mặt, không biết từ khi nào, ở thế giới này nàng đã quen biết nhiều người như vậy.

Nhị sư đệ thích giả vờ nói lắp, tam sư muội thích soi gương, tứ sư đệ thích nổ về nàng, Dịch sư đệ hay nghĩ một đằng nói một nẻo, còn có Từ Trình Ngọc và các đệ tử mỗi người một tính cách của các tông môn khác.

Quan trọng nhất chính là……tiểu sư đệ ham lười biếng, lời nào không thích nghe sẽ bịt lại hai lỗ tai, còn cực kỳ quan trọng cái đẹp.

Diệp Tố nghĩ đến đây thì hai mắt khẽ cong chứa đầy ý cười, nếu tiểu sư đệ có ở đây thì chỉ sợ chuyện thứ nhất hắn làm chính là quăng thanh khiết thuật lên người nàng.

Chờ khi Diệp Tố hoàn hồn lại nàng liền nhận thấy cầu thang dưới chân hẹp dần, càng lên cao càng hẹp, đến cuối cùng không còn cầu thang nữa.

Chung quanh một mảnh trắng xóa, hoàn toàn không nhìn thấy được gì khác, Diệp Tố dừng một chút, cuối cùng quyết định mạo hiểm bước về phía trước một bước, kết quả đạp vào khoảng không.

Trước khi Diệp Tố ngã xuống, trong lòng cảm thấy hơi quái dị, tầng thứ chín quả nhiên khác với tưởng tượng của mọi người, không phải là không có đường đi lên mà thật ra đường đi lên là huyễn cảnh?

Tuy nhiên rất nhanh sau đó nàng đã không thể suy nghĩ thêm gì khác bởi vì có một cổ lực lượng ập xuống cuốn lấy thân thể nàng như muốn xé rách ra từng mảnh nhỏ, giống như muốn bóp vụn Diệp Tố sau đó nắn lại, mọi việc diễn ra quá bất ngờ đến cả cơ hội chống cứ Diệp Tố cũng không có.

Trong nháy mắt trước khi mất đi ý thức, Diệp Tố còn nghĩ rằng có phải mình đã phá hư đường sinh cơ cuối cùng luôn rồi hay không.

Cùng lúc đó, Bàn Âm Dương bên trên Luân Chuyển Tháp quay cuồng đến cực hạn, trong không trung chợt mở ra một thông đạo, từ trên đỉnh tháp trong nháy mắt bay ra một tia ánh sáng tím, vọt vào thông đạo đó.

Ngay sau đó thông đạo trên không trung tức khắc đóng lại, nơi giao nhau của tam giới lại khôi phục như cũ, chỉ có áo choàng của các thánh sứ bên ngoài tháp Bồng Lai bị cát bụi bao trùm không còn thấy màu sắc vốn có, thánh sứ canh giữ ở cửa tháp càng chật vật hơn, không có áo choàng nên đầu đầy bụi đất, ngay cả lông mi cũng bị cát bám đầy.

Ông đứng lên, khẽ mở cửa tháp chậm rãi bước vào, lúc này tất cả các đệ tử Bồng Lai đã ngừng bấm tay niệm chú, mọi người đều quỳ rạp người, hai tay hướng lên trời, trán chạm mặt đất, tất cả đều quỳ về hướng Bồng Lai chưởng sử.

Mười hai vị Bồng Lai thánh sứ theo thứ tự tiến vào, yên lặng quỳ xuống, cũng dập đầu hướng Bồng Lai chưởng sử, theo động tác của bọn họ, một trận cát bụi lại tung lên mù mịt nhưng cũng không ai lên tiếng oán giận.

Vị thánh sứ không có áo choàng thanh bồng quỳ trên mặt đất thật lâu, đến khi thân thể của Bồng Lai chưởng sử ở trung tâm chầm chậm hóa thành các điểm sáng tỏa đi khắp nơi, tan biến trong thế gian, lúc này ông mới ngẩng đầu đứng dậy.

Nghịch thiên mà đi, tất, phải trả giá đại giới.

Hơn hai mươi năm trước là Bình Thư Lan, hơn hai mươi năm sau là Bồng Lai chưởng sử.

……

“Mau nhìn đi, ở đây có người này.”

“Quần áo sao lại rách nát thế này? Tán tu?”

“Chậc chậc, Hợp Thể hậu kỳ mà cũng dám một mình chạy tới núi Khốc Âm.”

“Những vết thương này……Thoạt nhìn là do kiếm khí tạo thành.”

Bên tai Diệp Tố truyền đến tiếng nghị luận ồn ào, nàng cố hết sức mở to mắt, lại bị ánh mặt trời sáng lạn khiến cho không khỏi nheo lại.

Thấy nàng mở mắt, tức khắc hấp dẫn ba người đang nói đồng thời thò đầu sang nhìn.

Bóng râm do ba cái đầu chụm lại giúp mắt Diệp Tố đỡ chói hơn, rốt cuộc nhìn thấy rõ có ba người đang nhìn chằm chằm bản thân.

Ba cái đầu này cực kỳ quen mắt, rõ ràng là các sư đệ sư muội, nhưng lại có chỗ không đúng lắm.

Tóc của tứ sư đệ trở nên ngắn hơn.

Hai mắt Diệp Tố có chút mơ hồ, dùng sức nhìn đầu tóc của Hạ Nhĩ, mới phát hiện chỗ tóc mai có dấu vết bị đốt.

“Liệu có phải là bẫy rập không?” Người có gương mặt giống y như đúc Minh Lưu Sa lên tiếng, “Không phải người Hợp Hoan Tông cũng tới đây sao?”

Tam sư muội ở bên cạnh không biết từ lúc nào cầm một nhánh cây trên tay, chọc chọc vào bụng Diệp Tố: “Cảm giác chân thật lắm.”

“Để ta thử xem.”  Minh Lưu Sa nhận lấy nhánh cây, chọc chọc vào tay Diệp Tố, suy tư một chút gật gật đầu, “Đúng là quá mức chân thật, tay kia của nàng ấy đang nắm cái gì?”

Tứ sư đệ Hạ Nhĩ cũng lấy nhánh cây, muốn chọc thử vào người Diệp Tố, nhưng lại bị nàng vươn tay ra nắm lấy: “Các ngươi……” “Ahhhh là người sống thật!”

Ba người tức khắc hò hét gà bay chó sủa, phóng ra đủ thứ pháp bảo hoa hòe lòe loẹt.

Một trong số đó bung ra chuông phòng hộ, trực tiếp tông Diệp Tố lăn xuống triền núi, khi đụng đến một gốc cây mọc giữa lưng chừng dốc mới dừng lại.

Diệp Tố vốn dĩ đã bị thương nay tiếp tục phun ra một búng máu: “……”

Tuy nhiên nhờ va chạm này nàng ngược lại tỉnh táo hơn.

Trên sườn núi, mấy người kia vẫn còn châu đầu vào nhau, thì thà thì thầm.

“Pháp bảo của đệ sao tệ dữ vậy? Chưa gì đã đả thương người.”

“Mới luyện đây thôi, lần sau sẽ sửa lại.”

“Oa, nàng ấy ngồi dậy rồi kìa!”

“Nhìn giống người thật lắm.”

Diệp Tố ngồi dựa vào thân cây, cảm thụ linh khí nồng đậm tràn ngập nơi nơi, lại nhìn xem từ đầu đến chân ba người trên sườn núi.

Thật sự quá quen mắt, đặt biệt là gương mặt, rõ ràng chính là các sư đệ sư muội, nhưng trong trí nhớ của Diệp Tố, bọn họ chưa từng mặc qua quần áo như thế này.

Mặc dù vẫn là đạo bào màu đen, trên vạt áo cũng thêu ba chữ “Thiên Cơ Môn”, nhưng tuy cùng một kiểu dáng nhưng quần áo của ba người trên sườn núi lại tràn ngập mùi vị tiền tài.

Đây không phải là đạo bào xa xỉ mà Thiên Cơ Môn của nàng có thể dùng nổi, huống chi cảnh giới của ba người này……vượt xa nàng.

Diệp Tố ổn định lại hơi thở, đỡ thân cây chậm rãi đứng dậy, hỏi bọn họ: “Các ngươi là người Thiên Cơ Môn?”

Ba người không chút nào kinh ngạc nàng sẽ hỏi như vậy, dù sao tên tông môn bọn họ được thêu thẳng lên áo, toàn bộ tu chân giới này ai mà không biết?

“Tất nhiên.”

“Vừa rồi……làm ngươi bị thương, ngại quá.” Người có gương mặt giống như đúc tứ sư đệ Hạ Nhĩ, lấy ra một kiện pháp bảo từ túi Càn Khôn, ném xuống triền núi cho Diệp Tố, “Cái này xem như nhận lỗi.”

Diệp Tố giơ tay chụp lấy, chỉ nhìn sơ thôi đã không nhịn được vuốt v e, trừ những pháp bảo nhìn thấy trong giới của tiểu sư đệ, nàng chưa bao giờ gặp qua pháp bảo có hoa văn được khắc mượt mà đến thế này.

Đặc biệt đối phương còn có gương mặt của tứ sư đệ, trong lòng Diệp Tố có một niềm vui mừng khó nói.

“Có tác dụng hộ thân, miễn cưỡng dùng cũng được.” Đối phương hơi xấu hổ nói, “Không nghĩ tới ngươi thật sự là người sống.”

Miễn, cưỡng, dùng, cũng, được?

Những lời này nếu bị những luyện khí sư khác của tu chân giới nghe thấy chỉ sợ sẽ hổ thẹn đâm đầu vào đậu hủ chết quách cho rồi.

“Các ngươi tên là gì?” Diệp Tố ngửa đầu hỏi ba người trên sườn núi.

“Đi không đổi tên ngồi không đổi họ, ta là Hạ Nhĩ, đây là nhị tỉ của ta Tây Ngọc, còn kia là đại sư huynh Minh Lưu Sa.” Hạ Nhĩ hất cằm, thập phần kiêu ngạo, “Ba người chúng ta chính là đệ tử thân truyền của chưởng môn Thiên Cơ Môn!”

Làm sao mà đến cả tên cũng giống?

“Vậy……” Diệp Tố lại hỏi Hạ Nhĩ, “Ngươi có biết Thần Vẫn không?”

“Thần cái gì?” Hạ Nhĩ nghe xong liền ngây ra, hiển nhiên là chưa từng nghe qua từ này.

Diệp Tố siết chặt Thiên Cơ Lệnh trong tay, trong lòng đã hiểu ra vài phần, nơi này có lẽ là tu chân giới ở trước Thần Vẫn kỳ, khắp nơi là linh khí, Thiên Cơ Môn vẫn còn là một đại tông môn đại tài khí thô.

Minh Lưu Sa chen ngang không để Diệp Tố tiếp tục hỏi mà ngược lại hỏi nàng: “Một tán tu Hợp Thể kỳ như ngươi chạy tới núi Khốc Âm làm cái gì?”

Diệp Tố cúi đầu vung tay triệu hồi vài thanh khiết thuật cho bản thân, sau đó ngẩng đầu nhìn ba người trên sườn núi, nở một nụ cười hiền lành: “Thật không dám giấu, ta là tới để gia nhập tông môn các ngươi.”

Ba người không ngờ được: “???”

“Mà khoan, y phục của ngươi là sao đấy?” Tây Ngọc chỉ vào quần áo trên người Diệp Tố, “Sao lại giống……đạo bào của Thiên Cơ Môn chúng ta?”

Tuy rằng chất liệu vải cực kỳ kém nhưng hình thức rất giống, ngay cả vị trí của chữ thêu cũng y hệt.

“Bản thân ta ngưỡng mộ Thiên Cơ Môn đã lâu, rất muôn gia nhập Thiên Cơ Môn, trở thành đệ tử dưới trướng chưởng môn.” Diệp Tố mặt không đổi sắc nói.

“Ngươi tốt nhất nên nghĩ kĩ lại.” Minh Lưu Sa nhìn Diệp Tố đầy cảnh giác, hắn khẽ mím môi nói, “Số người mỗi năm muốn gia nhập Thiên Cơ Môn nhiều vô số kể, ngươi còn muốn làm đệ tử của chưởng môn? Kiếp sau đi.”

Đúng là kiếp sau nàng là đệ tử của chưởng môn Thiên Cơ Môn đấy.

Hai mắt Diệp Tố chứa đầy ý cười, giơ lên Thiên Cơ Lệnh: “Cái này thì sao?”

“UI! Cái đó nhìn quen quá!” Sư đệ Hạ Nhĩ tóc ngắn trừng to mắt, “Còn không phải trên tông sử có ghi chép là……”

Hắn nghĩ nửa ngày cũng không nhớ ra gọi là cái gì.

“Từ đâu ngươi có được Thiên Cơ Lệnh?” Minh Lưu Sa nghẹn giọng, nhìn chằm chằm đồ vật trong tay Diệp Tố, khiếp sợ hỏi.

“Không biết các ngươi có còn nhớ tông huấn hay không?” Diệp Tố thưởng thức Thiên Cơ Lệnh trong tay, ngước mắt nhìn ba người, chậm rãi nói, “Phàm là người cầm Thiên Cơ Lệnh có thể hiệu lệnh chúng đệ tử Thiên Cơ Môn, bao gồm cả……Chưởng môn, trưởng lão.”

Sắc mặt ba người thay đổi, cuối cùng Minh Lưu Sa ra mặt nói: “Ta không biết Thiên Cơ Lệnh đó là thật hay giả, cần phải về tông môn để chưởng môn xem qua, mới có thể tính tiếp.”

Diệp Tố thu Thiên Cơ Lệnh vào túi Càn Khôn: “Cũng vừa lúc, vậy phiền ba vị dẫn ta về tông môn.”

Minh Lưu Sa: “……” Sao hắn lại thấy người này không vừa mắt thế nhỉ?

Việc này không nhỏ, ba người liền ngừng việc tìm tài liệu ở núi Khốc Âm, trực tiếp dùng quyển trục truyền tống mang theo Diệp Tố trở về Thiên Cơ Môn.

“Tới rồi.” Minh Lưu Sa thu lại quyển trục, nhìn sang Diệp Tố cảnh cáo nói, “Nếu dám giả mạo, ngươi đừng nghĩ lăn lộn ở tu chân giới này nữa.”

Diệp Tố ngẩng đầu nhin Thiên Cơ Môn trước mắt, sừng sững huy hoàng, linh khí nồng đậm vờn quanh, đây chính là Thiên Cơ Môn trước Thần Vẫn kỳ sao?

“Nhưng mà ngươi định dùng Thiên Cơ Lệnh làm gì vậy?” Hạ Nhĩ tới gần Diệp Tố hỏi, “Đừng nói là muốn chiếm lĩnh tông môn của chúng ta nhé?”

Diệp Tố mỉm cười: “Không, ta chỉ muốn làm đại sư tỷ của các ngươi.”

Minh Lưu Sa quay phắt đầu lại: “!” Hắn rốt cuộc biết vì sao mình lại không ưa người này.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.