Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 189: Phá ấn




Quy Tông ấn?

Diệp Tố ngửa đầu nhìn Du Phục Thời biến mất ở không trung phương bắc, rốt cuộc nhớ lại lúc trước ở ngoài Quy Tông thành nàng đã từng nghe tiểu sư đệ nói qua.

Quy Tông ấn, tháp linh……

Hai từ cùng xuất hiện trong câu nói của tiểu sư đệ, Diệp Tố chỉ nghĩ tới một khả năng — Tháp linh được phong ấn dưới Quy Tông ấn.

Nàng bỗng chốc quay đầu nhìn về hướng Quy Tông thành, chẳng lẽ bọn họ tìm kiếm lâu như vậy, nhưng thật ra tháp linh vẫn luôn ở ngay trước mắt?

Diệp Tố nhanh chóng lấy ra quyển trục truyền tống từ túi Càn Khôn, chạy tới bên ngoài cửa thành Quy Tông.

Nàng đứng cách đó không xa, ngẩng đầu nhìn ba cổ tự trên cổng thành, tất cả mọi người đều nói ba chữ đó đọc là “Quy Tông thành”, Diệp Tố sau khi học qua cổ văn trong Luân Chuyển tháp nhìn qua cũng thấy xác thật không sai.

Chẳng qua hiện giờ cẩn thận nhìn kỹ, lại phát hiện ra hướng đi của ba chữ cổ này rõ ràng không giống với cổ tự thông thường.

Bản thân nàng trước đó vậy mà vẫn luôn không phát hiện ra.

Liên Liên và Trình Hoài An đứng trên tường thành, nhìn thấy Diệp Tố đột nhiên xuất hiện, còn nhìn chằm chằm vào chữ trên cửa thành thì liền từ bên trên nhảy xuống, đi đến trước mặt nàng.

“Các phương khác đều đã xảy ra chuyện.” Liên Liên hỏi, “Sao chỉ có một mình cô quay lại đây?”

Diệp Tố không trả lời câu hỏi của nàng, mà lại chỉ vào cửa thành: “Bảo các tu sĩ ở bên trên xuống dưới đi, sơ tán tất cả mọi người đang ở gần chung quanh đó, tháp linh có khả năng bị phong ấn dưới tên thành.”

“Tháp linh ở……” Liên Liên và Trình Hoài An liếc nhau, lập tức ra lệnh cho toàn bộ tu sĩ trên cửa thành đi xuống.

Trình Hoài An tự mình dẫn theo các tu sĩ đi vào bên trong thành, sơ tán tất cả mọi người xung quanh đó.

Diệp Tố nhìn chằm chằm ba chữ cổ trên cổng thành, nếu là phong ấn thì cần phải đánh vỡ mới có thể thả ra thứ bị phong ấn bên trong.

Nàng lấy ra một cái cung từ túi Càn Khôn, giơ tay kéo cung, dùng thần thức làm mũi tên, bắn về biển tên “Quy Tông ấn” trên cửa thành.

Mũi tên vọt tới, còn chưa chạm vào Quy Tông ấn thì trên biển hiệu thành hiện ra một đạo ánh sáng mờ, mũi tên giống như bị cái gì ngăn cản, tốc độ dần dần chậm lại.

“Đó là……cái gì?” Liên Liên nhíu mày nhìn đạo ánh sáng trên biển, nàng không biết ba chữ cổ trên cửa thành còn chứa đựng lực lượng lớn đến như vậy.

Diệp Tố không nói lời nào, tay một lần nữa đáp lên cung, mũi tên thần thức thứ hai theo đường đi của mũi thứ nhất được b ắn ra, nó trực tiếp đâm vào mũi thứ nhất, mũi tên kia không bị bổ ra mà ngược lại hai mũi tên bắt đầu hội tụ, dịch về phía trước vài phần.

Mũi thứ ba, mũi thứ tư…… mũi thứ tám.

Liên Liên đứng ở bên cạnh dần dần an tĩnh lại, hai bàn tay nắm chặt vì khẩn trương, nàng nhìn Diệp Tố bắ n ra từng mũi, lại từng mũi tên thần thức, những mũi tên đó càng tụ càng mạnh, không ngừng tạo áp lực lên đạo ánh sáng trên biển, cách Quy Tông ấn mỗi lúc một gần.

Sắp rồi, chỉ còn một chút nữa!

Hô hấp Liên Liên cũng trở nên dồn dập, chỉ kém một chút nữa thôi mũi tên có thể chạm vào biển tên thành rồi.

Diệp Tố mặt mày nghiêm nghị nhìn mũi tên thần thức bên trên, một lần nữa kéo cung, lần này tốc độ kéo cung rõ ràng chậm hơn không ít, nhưng mũi tên lại to hơn vài lần.

Cung tên căng hết cỡ, buông tay.

‘ Viu ——’

Một tiếng xé gió thật lớn vang lên, mũi tên thần thức này thành công kết hợp với mũi tên bên trên, mang theo khí thế không thể chống đỡ, rốt cuộc đánh tan được đạo ánh sáng mờ bao lấy Quy Tông ấn, cuối cùng ghim vào giữa ba chữ “Quy Tông thành”.

Toàn bộ Quy Tông thành vì thế mà chấn động, trên biển hiệu tên thành, lấy mũi tên làm trung tâm, các vết nứt bắt đầu lan ra.

“…… Hình như không có phản ứng gì.” Liên Liên do dự nói.

Trình Hoài An cũng từ trong cửa thành chạy ra, không chỉ hắn mà tông chủ Ngũ Hành Tông cũng bị kinh động, ông bay ra ngoài thành, nhìn thấy cung trong tay Diệp Tố, lại nhìn thấy giữa ba chữ “Quy Tông thành” cắm một mũi tên thì tức khắc nổi giận.

“Ngươi đang làm cái gì?” Tông chủ Ngũ Hành Tông cả giận nói, “Diệp Tố, chớ có ỷ vào bản thân có vài phần thiên phú thì không coi ai ra gì.”

“Phụ thân, nàng ấy đang tìm tháp linh.” Liên Liên giải thích cho Diệp Tố.

“Vì tìm tháp linh gì đó mà hai người các ngươi lật tông sử đến lung tung rối loạn còn chưa đủ, bây giờ còn muốn hủy hoại Quy Tông thành?” Tông chủ Ngũ Hành Tông nhìn Liên Liên và Trình Hoài An nói, “Các người trở về cho ta!”

Liên Liên khẽ nói với Diệp Tố: “Cô cứ tiếp tục, không cần để ý cha ta.”

Sau đó nàng và Trình Hoài An song song tiến lên, ngăn cản tông chủ Ngũ Hành Tông ra tay ngăn cản.

Diệp Tố tiếp tục lắp tên kéo cung, lần này không còn đạo ánh sáng cản trở, mũi tên của nàng thàng công bắn vào chữ “Quy”, mở rộng vết nứt ra lớn hơn.

Còn một mũi tên nữa.

Diệp Tố nhắm chuẩn vào từ “thành”, khi mũi sắp b ắn ra ngoài thì lỗ tai nàng khẽ động, nàng bỗng nhiên lắc mình buông tay, mũi tên bắn vào khoảng không bên cạnh.

Không phải là khoảng không……

Có một bàn tay chụp lấy mũi tên thần thức, sau đó không gian chậm rãi vặn vẹo bị xé sang hai bên, một người từ đó bước ra.

—— là Lục Trầm Hàn.

Hắn bóp nát mũi tên thần thức, Diệp Tố nhìn hắn, mặt không có chút biểu tình nào, phảng phất như thứ bị bóp nát không phải thần thức của mình.

“Đã lâu không thấy.” Diệp Tố nở một nụ cười trào phúng, “Không biết Lục đạo hữu có còn là người hay không.”

Hai mắt Lục Trầm Hàn ẩn hiện ánh tím, uy áp trên người cũng nặng hơn, không phải là trình độ mà tu sĩ bình thường có thể đạt được.

“Người?” Lục Trầm Hàn lạnh nhạt nói, “Ta sắp thành Thần.”

Diệp Tố nghe vậy không khỏi xùy một tiếng: “Dựa vào thủ đoạn tà đạo? Ma cũng không vô sỉ được như Côn Luân các ngươi.”

“Ngươi tạo ra quá nhiều vấn đề.” Lục Trầm Hàn nhìn chằm chằm Diệp Tố như đang nhìn một người chết, “Hôm nay ta sẽ giải quyết ngươi trước, đáng tiếc ngươi không tận mắt thấy được Thiên Cơ Môn diệt vong.”

Phía sau hắn không có người khác xuất hiện, tới đây tựa hồ chỉ vì giết Diệp Tố, nói đúng hơn hắn hẳn là tới ngăn cản nàng giải trừ phong ấn.

Hắn tới đây ngược lại khiến cho Diệp Tố càng tin tưởng Quy Tông ấn có quan hệ với tháp linh, và tháp linh không biết vì lí do gì, là một đồ vật cực kỳ quan trọng.

Diệp Tố lui về sau mấy bước, Lục Trầm Hàn lập tức huy kiếm động thủ.

Cảnh giới của hắn tăng cao, kiếm ý cũng trở nên mạnh hơn, Diệp Tố tránh không thoát, cánh tay bị kiếm ý cắt qua một đường dài.

“Phụ thân, Côn Luân có dị tâm, người giúp Diệp Tố đi.” Liên Liên gấp gáp nói với tông chủ Ngũ Hành Tông.

“Ai biết Diệp Tố cũng có mưu đồ gì không.” Tông chủ Ngũ Hành Tông cảm thấy Liên Liên quá ngây thơ, “Để bọn chúng lưỡng bại câu thương vừa hay.”

Tông chủ Ngũ Hành Tông giơ tay tỏ vẻ sẽ đánh ngất hai người mang về thành.

Trình Hoài An phản ứng cực nhanh, kéo Liên Liên lui về phía sau, hắn cũng đã đưa tin cho Thiên Cơ Môn và Ngô Kiếm Phái, hy vọng Ngô tông chủ và Chu tông chủ có thể chạy tới hỗ trợ.

Hiện giờ tình huống ở ba phương khác các đại năng không thể nhúng tay, nhưng Côn Luân Lục Trầm Hàn lại xuất hiện ở phương đông, tin tức vừa đưa ra rất nhanh liền có hồi âm.

“Hai đứa đang làm cái gì thế hả?” Tông chủ Ngũ Hành Tông cực kỳ tức giận, thực lực của ông ta bình thường nên không muốn gánh trách nhiệm với Diệp Tố, hiện giờ nhìn thấy Liên Liên và Trình Hoài An hoàn toàn không nghe lời của lão thì cảm thấy tôn nghiêm bị tổn thương nặng nề.

“Phụ thân, hiện tại tam giới đại loạn, vậy mà người không phân biệt được bên nào nặng bên nào nhẹ, chỉ biết khư khư lợi ích của bản thân.” Liên Liên cười lạnh, “Giống như năm đó khi người và mẫu thân gặp phải yêu thú cửu giai, rõ ràng chỉ cần ông ra tay là có thể cứu được bà ấy, vậy mà lại chỉ biết tự mình trốn chạy.”

“Câm miệng!” Tông chủ Ngũ Hành Tông tung ra một đạo phù chú đánh vào trên người Liên Liên.

Trình Hoài An ném qua hai đạo phù, nhưng ngăn không được phù chú của Đại Thừa sơ kỳ, chỉ có thể xoay người thay Liên Liên nhận lấy lá phù, hắn che ngực, hộc ra một búng máu.

“Hoài An!” Liên Liên đỡ lấy Trình Hoài An, ngẩng đầu nhìn về phía tông chủ Ngũ Hành Tông, trong mắt rốt cuộc ngoại trừ chán ghét còn hiện lên một tia sát ý.

Loại người này……có thể bước lên vị trí tông chủ cũng chỉ bởi vì mẫu thân nàng không còn mà thôi.

Giờ phút này, Diệp Tố ở đối diện đã bị kiếm ý của Lục Trầm Hàn chém một nhát sâu thấy cả xương, không biết vì sao hắn còn mạnh hơn Đại Thừa kỳ bình thường vài phần.

Mặc dù Diệp Tố dùng hết thủ đoạn, ngay cả dùng thần thức cũng không thể chống cự nổi.

Lục Trầm Hàn nhìn Diệp Tố, trong mắt hiện lên vẻ mỉa mai: “Ngươi có giở ra nhiều thủ đoạn hơn đi nữa cũng không thắng nổi lực lượng tuyệt đối.”

Hai tay hắn nắm lấy Thất Tuyệt kiếm, chém ngang một nhát, kiếm ý với khí thế ngập trời xông thẳng về phía Diệp tố, một khắc đó, tất cả linh khí trong không trung mãnh liệt tràn vào kiếm của Lục Trầm Hàn.

Diệp Tố nghiêng đầu nhìn Quy Tông ấn trên cửa thành, thế nhưng lại từ bỏ chống đỡ kiếm ý mà lại hoàn toàn xoay người, cài tên kéo cung, nhắm bắn ngay vào chữ “thành”.

Lục Trầm Hàn trầm mặt, kiếm ý còn chưa hoàn toàn thành hình lại bị hắn kéo trở về, sau đó lại vung ra một kiếm, chém vào mũi tên Diệp Tố vừa bắ

n ra.

Đường kiếm đầu tiên chém trúng chuông phòng hộ Diệp Tố kết thành từ thần thức, khiến nó vỡ vụn, ngay sau đó đường kiếm theo đà chém vào sau lưng nàng, đường kiếm thứ hai va chạm với mũi tên, trong không trung tỏa ra ánh sáng chói mắt, Diệp Tố quỳ hai đầu gối xuống đất, vết thương sau lưng có thể thấy cả xương, trong cổ họng đều là vị rỉ sắt của máu.

Đuôi mắt nàng thoáng thấy Lục Trầm Hàn vọt lại đây, kiếm trong tay đã nhấc lên cao, nhưng Diệp Tố lại không để ý chút nào, một lần nữa muốn b ắn ra một mũi tên.

Ít nhất phải thả được tháp linh ra!

“Diệp Tố!” Liên Liên quay đầu nhìn sang thấy tình huống nguy cấp thì phóng ra mấy lá phù chú muốn bảo vệ Diệp Tố, nhưng lại chỉ là uổng công.

Mắt thấy kiếm của Lục Trầm Hàn sắp chém xuống cổ Diệp Tố thì lúc này tông chủ Hợp Hoan Tông Ngô Nguyệt và tông chủ Ngô Kiếm Phái Chu Kỳ vừa lúc đuổi tới.

Chu Kỳ tung một kiếm ngăn cản Thất Tuyệt kiếm của Lục Trầm Hàn, tông chủ Hợp Hoan Tông kéo Diệp Tố ra khỏi phạm vi nguy hiểm, cùng lúc đó vung tay thiết lập ảo cảnh với Lục Trầm Hàn.

“Ngươi chết rồi à?” Tông chủ Hợp Hoan Tông đút cho Diệp Tố một viên đan dược, sau đó ngẩng đầu nhìn tông chủ Ngũ Hành Tông, “Chỉ biết ở chỗ này giương mắt cá chết ra nhìn, hay là ngươi âm thầm có một tay với Côn Luân?”

Tông chủ Ngũ Hành Tông nhìn thấy người cùng thế hệ, cùng cấp bậc với mình xuất hiện thì khí thế liền héo xuống, sắc mặt lão cực kỳ khó coi nói: “Diệp Tố vừa tới đây liền muốn phá hủy biển tên của Quy Tông thành chúng ta, còn muốn ta cứu nó?”

Ngô tông chủ hừ một tiếng, quay đầu nhìn Liên Liên: “Nhanh chóng tu luyện tiến giai đi, sau đó hất cẳng cha ngươi xuống, cho loại người này làm tông chủ, cùng ngồi cùng ăn với ta, ta nhịn lâu lắm rồi.”

“Ngô Nguyệt!” Tông chủ Ngũ Hành Tông cảm giác nhục nhã cực kỳ.

Tông chủ Hợp Hoan Tông ngoáy ngoáy lỗ tai: “Có kêu lớn tiếng hơn nữa thì cũng không thay đổi được sự thật là ngươi bất tài vô năng.”

“Ta muốn phá vỡ Quy Tông ấn, tìm tháp linh.” Diệp Tố nương theo sự giúp đỡ của Ngô tông chủ, chậm rãi đứng lên, nàng giương cung, chuẩn bị một lần nữa bắn mũi tên ra.

Nhưng hư ảnh ở bắc phương bị Du Phục Thời đánh tan lại một lần nữa tụ tập lại, không những thế nó còn bắt đầu thực thể hóa. Không biết vì sao nhưng lực lượng của Lục Trầm Hàn cũng tăng nhanh trong chớp mắt.

“Ta đi phụ một chút.” Tông chủ Hợp Hoan Tông thấy tình thế không ổn, tức khắc chạy đến giúp đỡ Chu Kỳ.

Hai cao thủ Đại Thừa kỳ đối chiến Lục Trầm Hàn vậy mà lại không có phần thắng, Diệp Tố bất chấp tất cả, lảo đảo kéo cung ra, không ngừng cố gắng bình ổn hô hấp của bản thân, thái dương của nàng cũng bị kiếm khí rạch bị thương, máu chậm rãi chảy theo xương mày, nhỏ giọt trên mi mắt.

Diệp Tố không dám chớp mắt, chỉ nhìn chằm chằm ba chữ “Quy Tông thành”, nàng dùng hết sức kéo cung, ngón tay dính đầy máu níu dây cung đến trắng bệch, thần thức hội tụ thành mũi tên, một lần nữa vọt tới.

Tiếng xé gió một lần nữa phát ra, mũi tên bắn trúng vào chữ “thành”!

Máu không ngừng nhỏ giọt xuống đất, Diệp Tố hoảng hốt ngửa đầu nhìn tấm biển trên cửa thành, chỉ là nứt ra mà không có bất kỳ phản ứng nào khác.

Chỉ phá vỡ thôi chưa đủ.

Nửa bên mặt của Diệp Tố nhuộm đỏ bởi vết máu uốn lượn, nàng kéo cung muốn tiếp tục bắn tên.

Lúc này, tông chủ Hợp Hoan Tông và tông chủ Ngô Kiếm Phái đều bị Lục Trầm Hàn đánh bay, ngã trên mặt đất không thể động đậy.

Tông chủ Ngũ Hành Tông thấy tình hình trước mắt không ổn đã sớm đào tẩu, Liên Liên an bài tốt cho Trình Hoài An xong lập tức chạy tới xem xét thương tích hai vị tông chủ.

Màu tím trong mắt Lục Trầm Hàn lúc này lại đậm thêm vào phần.

“Không biết tự lượng sức mình.” Lục Trầm Hàn nhẹ nhàng phun ra sáu chữ, hắn nhìn sang Diệp Tố, trong mắt bùng lên sát ý.

Hắn đi tới một bước này, có bảy phần là do mấy người Thiên Cơ Môn tạo thành.

Không có Diệp Tố, không có Du Phục Thời hắn vẫn sẽ là đệ nhất nhân của thế hệ tu sĩ trẻ tuổi.

Lục Trầm Hàn nhớ tới chuyện lúc trước, sau khi Cốc Lương Thiên trốn vào Bồng Lai, hắn đi đến Trảm Kim Tông một chuyến, chỉ là muốn điều tra cho chắc, không ngờ biết được thanh chủy thủ đó thật sự là định chế riêng cho tông chủ Nhạc Kỵ của Vạn Phật Tông.

Hắn không đi hỏi tông chủ Vạn Phật Tông mà chỉ trở về Côn Luân, báo việc này cho Phong Trần đạo nhân, lúc ấy Chính Sơ tôn nhân cũng ở đó.

Chính Sơ tôn nhân đánh giá trên dưới Lục Trầm Hàn hồi lâu, bỗng nhiên nắm lấy tay hắn: “Căn cốt không tồi.”

Lục Trầm Hàn không hiểu lời này ý gì, nhưng đối phương là sư tổ, hắn không thể không cung kính lắng nghe.

“Có muốn thành Thần?” Chính Sơ tôn nhân lại hỏi.

Lục Trầm Hàn tất nhiên đáp muốn, mục đích cuối cùng của cả đời tu luyện của một tu sĩ còn không phải phi thăng thành Thần hay sao?

“Tốt, tốt, tốt!” Chính Sơ tôn nhân nói liền ba tiếng tốt, siết chặt bàn tay của Lục Trầm Hàn, “Đã muốn thành Thần, vậy ta sẽ cho ngươi thành Thần.”

Lục Trầm Hàn nghe vậy theo bản năng giương mắt, vừa lúc chạm đến ánh mắt của Chính Sơ tôn nhân, đó là một đôi mắt màu tím nhạt.

Chờ hắn phản ứng lại thì trong cơ thể nhiều thêm một cổ lực lượng không thuộc về hắn.

Cổ lượng lượng đó khiến hắn trực tiếp tiến giai đến Đại Thừa kỳ.

Ban đầu Lục Trầm Hàn còn sợ hãi, còn bất an, hắn thậm chí không có trải qua lôi kiếp liền thăng lên Đại Thừa kỳ, nhưng về sau hắn lại bắt đầu đắm chìm trong khoái cảm có được lực lượng tối thượng.

Đồng thời hắn cũng biết được Nhạc Kỵ thế mà lại là một trong những người cùng phe với bọn họ, kế hoạch này của Côn Luân từ vạn năm trước đã bắt đầu rồi.

Lục Trầm Hàn áp chế cảnh giới tiến vào vào Yêu giới, khi nhìn thấy gương mặt đắc ý của Ninh Thiển Dao thì trong lòng âm thầm trào phúng.

Đáng tiếc duy nhất chính là không giết chết được Cốc Lương Thiên, mấy người Diệp Tố không dễ đối phó, hắn không tìm được Yêu mạch, cũng may cuối cùng khi vào Ma giới, hắn và tông chủ Vạn Phật Tông thành công bày được trận pháp trên núi Ma Mạch.

Lục Trầm Hàn không biết gì về pháp trận, hắn giao quyền khống chế thân thể cho một sợi tàn thức trốn tránh ở Côn Luân đã vạn năm, đối phương thông qua việc điều khiển hắn và Nhạc Kỵ mới bày xong pháp trận.

Nếu không phải bởi vì Diệp Tố thì bọn hắn sớm đã trên đường trở thành Thần, thế nhưng nàng ta lại ra tay phá hủy pháp trận, còn muốn tìm tháp linh.

Lục Trầm Hàn không khỏi nhớ tới chuyện phát sinh sau khi ba đạo hư ảnh xuất hiện, trong thân thể hắn có lực lượng tương tự nên hắn có thể cảm giác được những hư ảnh này mang lực lượng giống với hắn, tuy nhiên tốc độ thực thể hóa quá chậm, Du Phục Thời lại nhảy ra.

Hư ảnh ở tây phương vậy mà lại bắt người Côn Luân làm chất dinh dưỡng, không ngừng tẩm bổ chính mình.

Lục Trầm Hàn chính mắt nhìn thấy mấy vị trưởng lão cùng vô số đệ tử nổ tung huyết nhục, thông qua linh khí toàn bộ bị hút vào trong hư ảnh, những người đó đều là những người muốn rời khỏi Côn Luân, bao gồm trưởng lão tóc nâu.

Lục Trầm Hàn tuy rằng không biết tháp linh có tác dụng gì, nhưng chuyện đó cũng không ảnh hưởng hắn ngăn cản Diệp Tố.

Hắn thuấn di đến sau lưng Diệp Tố, muốn cảm nhận sự sung sướng khi chính tay cầm kiếm chém đứt cổ nàng.

Nhưng ngay sau đó Thất Tuyệt kiếm lại đột nhiên run lên cảnh giác, thân thể Lục Trầm Hàn cứng đờ, từ bỏ công kích Diệp tố, xoay người, không kiên nhẫn vung kiếm chém xuống phía sau lưng.

Lại là ai?

“Là ngươi?” Lục Trầm Hàn lạnh nhạt nói, lại là một đệ tử Thiên Cơ Môn.

Tầm mắt Dịch Huyền dừng trên mặt Diệp Tố, đồng tử không khỏi co rụt, sau đó lại nhìn Lục Trầm Hàn, châm chọc nói: “Ngươi có biết đôi mắt của mình rất xấu hay không? Chẳng ra cái gì cả, đồ bắt chước lỗi.”

Tác giả có lời muốn nói:

Kiều kiều ở nơi xa: Có phải có người đang khen ta không?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.