Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 171: Quy yêu




Băng Dương bí cảnh vốn chỉ cho phép người có tu vi từ Nguyên Anh trở xuống tiến vào, nhưng vì có Độ Kiếp đại năng ở bên ngoài chống đỡ nên các đệ tử trẻ tuổi mới có thể đi vào mà không đến mức làm sụp bí cảnh.

Ninh Thiển Dao và Hồ Vương đứng cùng với nhau, nàng ta hiện tại vì nhận được lợi ích từ khế ước cộng sinh, không cần phải chịu lôi kiếp, không cần phải tu luyện cũng đều có thể trực tiếp nhảy lên cảnh giới Đại Thừa trung kỳ.

Đại Thừa……Chỉ còn cách Độ Kiếp một bước nữa thôi, Ninh Thiển Dao cảm nhận được lực lượng bàng bạc trong cơ thể, những đệ tử đại tông đi ở phía sau thì lại làm sao, một đạo linh lực của nàng ta thôi cũng có thể áp chế bọn họ triệt để. Với thực lực hiện giờ của bản thân thì nàng ta không thua kém trình độ của các tông chủ đại tông là bao.

Ninh Thiển Dao đi ở phía trước, nghe thấy thanh âm của Liên Liên thì khóe miệng lặng lẽ nhếch lên, hai mắt hiện lên vẻ đắc ý, đúng vậy, có ai có thể giống được nàng ta, mới vừa hơn hai mươi mà đã cảnh giới đã là Đại Thừa trung kỳ?

Nàng ta ngẩng đầu nhìn Yêu Vương đang dẫn đầu đoàn người, hiện giờ vết thương của hắn đã khỏi hẳn, cảnh giới khôi phục, hơi thở đã sớm không giống với lúc trước, nhưng giữa hai người có khế ước cộng sinh, thêm nữa bản thân nàng ta cũng chiếu cố hắn một thời gian dài nên quan hệ của bọn họ cũng không giống với những đôi kí kết khế ước thông thường.

“Chính là chỗ này.” Hồ Vương đứng lại trước một khối núi đá, “Chúng ta đi vào từ đây.”

Đệ tử các đại tông đứng tập trung vây lại xung quanh vị trí mà hắn chỉ, nhìn Hồ Vương cùng Ninh Thiển Dao cắt một đường vào lòng bàn tay, máu của hai người bay lên không trung hợp lại thành một, sau đó bị Hồ Vương đẩy vào trong núi đá.

Ninh Thiển Dao nuốt xuống một viên Hồi Huyết Đan, sau đó dùng linh lực trùm lấy miệng vết thương trong lòng bàn tay, đuôi mắt khẽ liếc qua Lục Trầm Hàn bên cạnh nhưng rồi lại rất nhanh thu hồi tầm mắt.

Ngoại trừ hô một tiếng “Lục ca ca” lúc ban đầu hội hợp, nàng ta không hề nói thêm lời nào với Lục Trầm Hàn.

Chưa cần nói tới chuyện lúc ở trong Luân Chuyển Tháp Lục Trầm Hàn bỏ rơi Ninh Thiển Dao, hiện tại cảnh giới của nàng ta đã là Đại Thừa trung kỳ, trong khi Lục Trầm Hàn chỉ mới là Hóa Thần sơ kỳ mà thôi, phải biết rằng đệ tử của các đại tông khác cũng đã đuổi kịp rồi.

Ninh Thiển Dao cảm thấy thất vọng về Lục Trầm Hàn, vốn dĩ nàng ta còn tưởng rằng bản thân quen biết được một tu sĩ thanh niên tài tuấn cường đại như thế nào, kết quả cũng chỉ có vậy.

Cũng may bản thân còn có khế ước cộng sinh với Hồ Vương.

“Mở rồi!” Mã Tòng Thu nhìn núi đá hô lên.

Mọi người đồng thời nhìn về phía khối núi đá thật lớn, quả nhiên có một cái động hình tròn từ từ hiện ra, bên trong lóe ra ánh sáng nhàn nhạt.

Chiều cao của hang động này còn chưa bằng chiều cao của một người bình thường, muốn đi vào phải khom lưng.

Hồ Vương dẫn đầu bước vào động, những người khác cũng không ngăn cản, trước khi tiến vào Băng Dương bí cảnh Chính Sơ tôn nhân đã bắt hắn lập lời thề, lại còn một tầng thần thức bảo mệnh của các tổ tông hạ trên người nên ai nấy cũng đều không quá lo lắng hắn sẽ giở quẻ.

Ninh Thiển Dao theo sát sau đó, nàng ta cũng không lo lắng bên trong Yêu giới sẽ có nguy hiểm gì vì dù sao nàng ta cũng có khế ước cộng sinh với Hồ Vương.

Các đệ tử đại tông lần đầu tiên bước vào Yêu giới nên người nào cũng tập trung tinh thần, vận chuyển linh lực, chú ý tứ phía sẵn sàng động thủ bất cứ lúc nào.

Nhóm Từ Trình Ngọc là nhóm thứ ba đi vào, vừa bước vào hang động thì hắn liền nghe thấy âm thanh sột soạt vang lên, ngón tay cái đẩy một cái, một phần ba lưỡi kiếm liền ra khỏi vỏ, đợi đến khi xác nhận bọn họ đã đến Yêu giới thì lúc này kiếm mới được tra lại vào vỏ.

Trước mắt bọn họ là một mảnh đại thụ xanh um che trời, quanh thân đại thụ là các sợi dây leo khô, to như nắm tay, trải dài từ trên cây đến trên mặt đất, trên dây leo còn phủ đầy rêu xanh, thỉnh thoảng còn có tiếng chim mổ thức ăn, trong hô hấp đều có thể cảm nhận được một cổ lực lượng kỳ lạ, giống như linh khí lại không phải là linh khí.

“Đây là Yêu giới?” Nhan Hảo phe phẩy quạt lông màu hồng của mình, ánh mắt nóng lòng muốn thử, “Từ lâu nghe nói Yêu giới có rất nhiều mỹ nhân, không biết có thể dẫn một vài mỹ nhân về làm đệ tử Hợp Hoan Tông của chúng ta hay không?”

Ninh Thiển Dao đứng ở đằng trước nghe lời nàng nói thì trong lòng khinh thường: Muốn tìm yêu để kí khế ước cộng sinh mà thôi, mất công nghĩ ra lí do dễ nghe như vậy.

Ninh Thiển Dao ngày trước đứng trên tiên đài Côn Luân cực kỳ hâm mộ Hợp Hoan Tông Nhan Hảo đã không còn nữa, hiện giờ nàng ta có cảnh giới Đại Thừa, nhìn ai cũng đều mang theo tâm thế nhìn từ trên xuống.

Chu Vân cúi đầu nhìn dưới chân, cỏ ở Yêu giới cũng đều dài ở hơn tu chân giới, nàng duỗi tay muốn sờ thử, nào ngờ ngon cỏ đó vậy mà lại trốn sang bên cạnh.

Mọi thứ trong Yêu giới đều thật mới lạ, Chu Vân vẫn muốn sờ sờ ngọn cỏ đó, tuy nhiên nàng vừa khom lưng còn chưa kịp chạm tới thì liền nhìn thấy ở phía sau xuất hiện một đôi chân, là Lục Trầm Hàn.

Chu Vân rụt tay lại đứng lên, đuôi mắt lặng lẽ đánh giá Lục Trầm Hàn.

Thật ra đội ngũ của bọn họ có chút kỳ quái, Vạn Phật Tông không cử đệ tử cùng đi, Yêu Vương và Ninh Thiển Dao luôn dính với nhau, Lục Trầm Hàn lại không thân thiết với hai người này, chỉ cô độc mà an tĩnh đi theo ở phía sau.

Cách hành xử có chút không giống với tính cách luôn đứng đầu trong mọi việc của hắn trong quá khứ.

Chu Vân thu hồi tầm mắt, thầm không khỏi cảm thán, lúc này mới chỉ qua mấy năm mà nàng đã không còn cảm giác gì với Lục Trầm Hàn, nhớ trước đây khuôn mặt này, cộng thêm dáng người khi vung kiếm đã từng khiến mình mê mệt đến thất điên bát đảo.

Thật ra mấy năm nay mặt mũi của Lục Trầm hàn đã nẩy nở hơn, trở nên thành thục hơn, nhưng đáng tiếc là dường như đã mất đi thứ gì đó.

Chu Vân nhớ lại Dịch Huyền sư đệ vừa trở về Thiên Cơ Môn không bao lâu.

Dịch Huyền sư đệ tuy đã nhập ma nhưng vẫn đẹp như vậy, ánh mắt còn càng thêm kiên định.

“Đây là đất rừng hoang, không phải địa bàn của ta.” Hồ Vương quay đầu nhìn các tu sĩ nói, “Bên trong Yêu giới không có nhiều tu sĩ, các ngươi tốt nhất cứ đi theo sát bên người ta.”

Đoàn người theo Hồ Vương đi về phía trước hướng về núi Thanh Khâu, trên đường bắt gặp một ít yêu có làn da màu xanh lá ở trên đại thụ, có đôi khi thấy chúng nương theo dây leo nhảy từ cây này sang cây khác, nhưng nhìn thấy bọn họ thì bọn chúng đều chạy trốn.

“Đó là một đám tiểu yêu hoang dại mà thôi.” Hồ Vương thấy đệ tử của các đại tông bị các tiểu yêu đó hấp dẫn liền nói: “Pháp lực của yêu càng cao thì sẽ càng không dễ dàng hiện ra bản thể, ngoại trừ một ít yêu hung ác.”

Hồ Vương muốn dựa vào các đệ tử này để đi thu thập các Yêu Vương khác, trong địa bàn của từng Yêu Vương có không ít cao thủ, hiện giờ hắn dẫn theo nhiều đệ tử đại tông như vậy, những người này còn mang theo rất nhiều pháp bảo, chiến lực hẳn là không thua kém.

Mấu chốt nhất là, tông chủ Đan Tông còn cho hắn một lọ đan dược, sau khi ăn vào có thể tạm thời đề cao cảnh giới, đạt giới trình độ ngụy Thần.

Lần này vị trí Yêu Chủ hắn cầm chắc rồi.

Chẳng qua hắn cũng đã rời đi mấy năm, không biết núi Thanh Khâu hiện tại như thế nào.

“……Đây chính là Yêu giới?” Sau khi bị quyển trục Vạn Cảnh Thông hút vào, một lần nữa mở mắt ra thì Cốc Lương Thiên liền thấy bản thân đang đứng trên một bờ biển, trước mắt là biển xanh bát ngát sóng vỗ đến chân trời, sau lưng là từng cụm đá lởm chởm.

Dịch Huyền cúi đầu nhìn nước biển còn chưa đến mắt cá dưới chân, có chút mới lạ, hắn khom lưng nhúng tay vào mặt nước, cảm nhận lực độ sóng biển đánh vào tay.

Du Phục Thời ngựa quen đường cũ duỗi ngón tay ra trước mặt Diệp Tố, tuy nhiên chữ “đau” còn chưa kịp thốt ra thì vết cắt trên tay đã lành lại: “……”

Diệp Tố nhịn không được cười một tiếng: “Xem ra Yêu giới rất thích hợp với tiểu sư đệ.”

Du Phục Thời: Phiền.

Từ trong nguyên tác cộng với thông tin trong những quyển dã sử trong Luân Chuyển Tháp, Diệp Tố đại khái nắm được phân bố của Yêu giới.

Yêu giới có tổng cộng bảy tộc lớn, gồm Hồ tộc, Xà tộc, Lang tộc, Quy tộc, Vũ tộc, Hùng tộc và Hổ tộc, những tộc nhỏ khác không có tiếng nói quá lớn, hoặc là dựa vào đại tộc sinh sống, hoặc là ẩn cư ở chỗ sâu.

Địa bàn của Hồ tộc là ở núi Thanh Khâu.

Bốn người đạp lên mấy tảng đá đi vào bờ, mới đi được một nửa, chợt mặt biển đột nhiên dựng lên sóng to ập về phía bọn họ.

Dịch Huyền là người phản ứng đầu tiên, hắn xoay người rút đao, chân đạp đá nhảy lên, bổ đao xuống sóng lớn trước mặt.

Sóng lớn như một bức tường cao bị chém thành hai nửa, đổ ập xuống những tảng đá ở hai bên trái phái, phát ra tiếng ầm ầm khiến mặt đất như rung chuyển.

Bốn người đứng ở giữa bình an vô sự

Lúc này, một người trồi lên khỏi mặt nước, trên người còn mang theo một cái mai rùa, chiếc mai bóng lưỡng như mới.

“Tiểu yêu phương nào dám tự tiện xông vào Bình Hải?” Đối phương đạp sóng lướt tới, đến khi nhìn thấy rõ bọn họ thì ngẩn người ra, “Tu sĩ? Còn có ma vật?”

Trong Yêu giới cũng có tu sĩ lẫn ma vật, nhưng không nhiều lắm, đều là những tu sĩ và ma không kịp ra ngoài khi Yêu giới đóng cửa năm đó.

“Bình Hải, ngươi là Quy tộc?” Diệp Tố nhìn đối phương hỏi.

“To gan!” Quy yêu gầm lên một tiếng, rõ ràng rất bất mãn với cách nói không tôn kính của Diệp Tố, hắn vung một tay lên, phía sau liền dâng lên sóng to ngập trời hướng về phía bọn họ, cột sóng lần này còn to hơn lần trước gấp mấy lần.

Cảnh giới của Yêu này cao hơn bọn họ!

Dịch Huyền nhíu mày, cả người căng chặt vận sức, khi hắn nắm Trọng Minh đao định chém về phía tường sóng thì đột nhiên có người, hoặc là nói có linh, còn xông ra nhanh hơn cả hắn.

Khấp Huyết bay ra từ thân kiếm, vọt đến bên cạnh Quy yêu, há to mồm ngoạm một cái xuống mai rùa của hắn, mọi người lập tức nghe thấy một tiếng “rắc” thanh thúy vang lên.

Khấp Huyền lại cắn thêm một cái nữa, sau đó đứng ở đó nhai miếng mai rùa trong miệng “rôm rốp”, giống như đang nhai điểm tâm vậy.

Quy yêu cứng đờ cả người, chậm rãi quay đầu nhìn lại, khi thấy Khấp Huyết thì như nhìn thấy quỷ mà thất thanh hét lên: “A a a a___”

Nhiều năm qua hắn dựa vào chiếc mai rùa vô cùng cứng rắn này mà đi khắp nơi trêu chọc các Yêu Vương khác mà bản thân vẫn không hề thiếu tay hay gãy chân, vậy mà hiện tại……hiện tại lại bị cắn mất một miếng.

Sau khi nuốt xuống, Khấp Huyết nhẩm nhẩm dư vị trong miệng một lát rồi quay sang nói với Quy yêu: “Ngươi có thường xuyên tắm rửa không vậy? Vị gì khó ăn muốn chết.”

“A a a!” Quy yêu nghe vậy càng gân cổ hét to, nhìn bộ dáng của hắn giống như thanh niên trưởng thành hơn hai mươi tuổi nhưng lại không ngại ngần khóc la om sòm, trông cực kỳ đanh đá, hắn vừa la vừa vận yêu lực, tường sóng rút đi, thay vào đó mặt biển nổ bùm bùm như pháo hoa.

Cả một vùng biển rộng lớn bị khấy động ầm vang, bầu trời lúc trước còn xanh trong nay cũng trở nên tối sầm.

“Ầm ĩ——”

Một thanh âm mang theo yêu lực bàng bạc truyền lên từ dưới đáy biển.

Diệp Tố híp mắt, cảm giác đây là một đại yêu có cảnh giới không thua gì Chính Sơ tôn nhân, còn chưa đến được núi Thanh Khâu mà bọn họ đã đụng phải đại yêu rồi.

Bàn tay nàng đặt ở sau lưng đã lấy ra quyển trục Vạn Cảnh thông, một khi tình thế không ổn nàng sẽ ngay lập tức mang bọn họ trở về.

“Cha!” Quy yêu vừa rồi đang gào khóc lúc này quay đầu hô to, “Có người cắn hỏng mai rùa của con rồi!”

Một nam nhân trung niên trồi lên khỏi mặt nước, trên lưng cũng cõng một chiếc mai rùa, chẳng qua trông cổ xưa hơn của Quy yêu đầu tiên rất nhiều.

Ông ta thuấn di tới, cả giận nói: “Chém đầu hắn!”

*thuấn di: dịch chuyển tức thời

Nhưng khi nhìn thấy Khấp Huyết thì đồng tử của ông liền co rụt lại, trong nháy mắt như bị đông cứng tại chỗ.

Lúc này mọi người đều phát hiện ra một sự trùng hợp, đó là chỗ bên phải của mai rùa sau lưng trung niên nam nhân cũng có một lỗ hổng.

Tầm mắt của Quy yêu trung niên dời sang bên cạnh, khi chạm đến Du Phục Thời liền tức khắc duỗi tay ấn Quy yêu ban đầu cùng quỳ xuống, ông cúi đầu cao giọng hô: “Yêu Chủ, rốt cuộc ngài đã trở lại rồi.”

Diệp Tố nghe thấy xưng hô này thì nhíu mày, tiểu sư đệ vậy mà lại là Yêu Chủ?

Ánh mắt của Cốc Lương Thiên bên cạnh như lóe lên một tia sáng, hắn vốn dĩ nghĩ ràng Du Phục Thời là một đại năng nào đó mà Thiên Cơ Môn che giấu, không ngờ tới lại là Yêu Chủ.

Hắn lặng lẽ nhìn thoáng qua Diệp Tố, cảm thấy đi theo bọn họ tựa hồ cũng là một lựa chọn không tồi.

Hồ Vương còn muốn đánh một trận để tranh giành, mà bên này người ta đã là Yêu Chủ.

“Cha?” Quy yêu vừa mới đắm chìm trong nỗi đau thương mai rùa bị cắn lủng một lỗ, lúc này ngơ ngác ngửa đầu nhìn mấy người trước mặt, “Yêu Chủ ở đâu cơ?”

“Câm miệng!” Quy yêu trung niên thẳng tay đè đầu của Quy nhi tử ụp xuống cát, rũ mắt cụp mi nói với Du Phục Thời, “Xin Yêu Chủ lượng thứ, tiểu nhi không hiểu chuyện.”

Mọi người còn chưa kịp làm ra phản ứng gì thì Quy yêu trung niên đột nhiên nhảy lên ôm lấy đùi Du Phục Thời, cảnh giới của ông ấy không thua gì Chính Sơ tôn nhân nên ở đây chẳng ai ngăn cản được.

Quy yêu trung niên đột nhiên gào khóc: “Yêu Chủ, cuối cùng ngài đã trở lại rồi, Quy sắp chống đỡ không nổi nữa, chúng yêu nghe lời ngài rúc ở đây không nhúng tay vào chuyện của Yêu giới, an phận thủ thường, nhưng các Yêu tộc khác lại không hề an phận chút nào hu hu!”

Quy nhi tử ở bên cạnh ngóc đầu khỏi bãi cát, hoang mang hỏi: “Cha, người không phải nói lâu lâu phải chạy đi kiếm chuyện sao?”

Tiếng khóc của Quy yêu trung niên nghẹn ở yết hầu, một lần nữa dùng sức ấn đầu Quy nhi tử xuống cát: Cái đồ hố cha!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.