Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 170: Ma giới tam chủ




Ba ngày sau, Hồ Vương sẽ cùng với Ninh Thiển Dao sẽ tiến vào Yêu giới thông qua Băng Dương bí cảnh.

Băng Dương bí cảnh đã từng cùng xuất thế cùng với Hoang Thành bí cảnh, lúc ấy mấy người Diệp Tố và Từ Trình Ngọc chọn đi Hoang Thành bí cảnh, còn Lục Trầm Hàn và Ninh Thiển Dao thì rèn luyện trong Băng Dương bí cảnh.

Quyển trục Vạn Cảnh Thông của Hoàng Nhị Tiền chính là bị Hồ Vương đoạt đi trong Băng Dương bí cảnh.

Tất cả đại năng của các tông đều đã xuất quan, sau khi dò hỏi thì liền đoán được Hồ Vương sở dĩ xuất hiện trong Băng Dương bí cảnh vì nơi đó một lỗ hổng thông với Yêu giới.

Hiện tại bọn họ sẽ hợp lực bức ra Băng Dương bí cảnh, đồng thời mượn máu của Ninh Thiển Dao và Hồ Vương để mở ra lối đi, tiến vào Yêu giới.

Còn vì sao phải chờ đến ba ngày sau, nguyên nhân là vì đại năng của các tông còn chưa thống nhất được ý kiến.

Côn Luân, Thượng Khuyết Tông, Ngũ Hành Tông, còn có Vạn Phật Tông đã mất đi ba vị sư tổ, đều đồng ý để đệ tử cùng tiến vào Yêu giới, trợ giúp Hồ Vương giành lấy vị trí Yêu chủ, mở ra đại môn Yêu giới, liên thủ với tu sĩ tiêu diệt Ma giới.

Nhưng Hợp Hoan Tông không muốn tham gia vào vũng nước đục này, mà hai vị đại năng của Ngô Kiếm Phái còn đang suy xét có nên hợp tác với Yêu giới đối phó Ma giới hay không.

Trước Thần Vẫn Kỳ, mối liên hệ của tam giới cân bằng, ma vật cũng không phải là mục tiêu đối phó của tu sĩ.

“Ma giới tam chủ chỉ còn lại hai, nhưng trong số đó lại có một Ma Chủ được Phật Tử Vạn Phật Tông quy phục, hút hết lực lượng của ba vị Độ Kiếp đại năng, công lực hẳn là đã bành trướng rất cao.” Chính Sơ tôn nhân đứng trước một hồ nước mênh mông, nói chuyện với những người trong bảy mặt thủy kính trước mặt: “Chúng ta đoán Ma Chủ đó hẳn là Đồ Vưu.”

Đồ Vưu chính là Ma Chủ xuất hiện trong tố hồi trận pháp của tông môn đại bỉ, là quan Hộ Thành đã tàn sát cả Huy Thành, khiến Vu Thừa Duyệt không ngừng phải lặp đi lặp lại trơ mắt nhìn người thân tử vong.

Bảy người trong thủy kính lần lượt là hai vị đại năng của Hợp Hoan Tông, hai vị đại năng Ngô Kiếm Phái, đại năng của Thượng Khuyết Tông và Ngũ Hành Tông, cuối cùng là tông chủ Vạn Phật Tông.

Ngoài ra còn hai vị đại năng Côn Luân khác không lộ mặt, tu chân giới có tổng cộng chín vị Độ Kiếp đại năng, lúc trước là mười hai vị nhưng Vạn Phật Tông đã mất ba vị nên Nhạc Kỵ phải đành ra mặt tham dự.

“Bình Thư Lan đã chết, Hình Phụ ru rú trong Ma giới mấy ngàn năm cũng không thấy xảy ra chuyện gì. Hiện giờ ma vật lại xâm lấn tứ phía, rất khó nói Đồ Vưu không có liên quan gì đến chuyện này.” Chính Sơ tôn nhân nói, “Đồ Vưu người này ma tính khó trừ, lại chiếm được Linh Lung cốt, nhất định là bà ta hạ lệnh cho ma vật tác quái, sau đó lẻn vào hút cạn lực lượng của ba vị Độ Kiếp đại năng Vạn Phật Tông.”

Tiền tông chủ Hợp Hoan Tông có bối phận ngang với Chính Sơ tôn nhân, là một vị nam nhân xinh đẹp, cả người treo đầy lục lạc, thoáng hơi động liền vang lên tiếng leng keng, ông che miệng khẽ cười: “Đồ Vưu vốn chính là ma, ở đâu ra ma tính khó trừ như ông nói chứ.”

Nhạc Kỵ ngồi giữa chư vị đại năng tâm tình hỗn độn: “……”

Thì ra tính cách nói chuyện chuyên lạc đề của người Hợp Hoan Tông là được truyền thừa từ trên xuống dưới.

“Đáng tiếc Bình Thư Lan đã chết, nếu không chúng ta và Ma giới đã có thể chung sống trong hòa bình.” Đại năng Thượng Khuyết Tông thở dài nói.

Ma giới tam chủ, Bình Thư Lan tính thiện, ngẫu nhiên còn có lui tới với tu chân giới, là ma tu duy nhất trải qua Thần Vẫn Kỳ, Hình Phụ là người kế nhiệm vị trí của bà chấp chưởng Ma giới. Còn Đồ Vưu là ma tu cùng thời với Hình Phụ, chưa từng chính thức nắm quyền, về sau mai danh ẩn tích.

Huyết mạch Ma Chủ rất đặc thù, một điểm không giống với đại năng tu chân giới đó là có đi lại bên ngoài cũng không dẫn đến lôi kiếp, chỉ có khi muốn phi thăng mới có thể nghênh đón lôi kiếp xuất hiện, cho nên Ma Chủ không thường bế quan.

“Muốn trách thì trách Côn Luân dạy ra một đệ tử quá tốt.” Tiền tông chủ Hợp Hoan Tông Thành Dực ám chỉ nói: “Không chỉ có thể khiến Bình Thư Lan động tâm mà còn đi trêu chọc cả Thánh Nữ Vạn Phật Tông, một chân đứng hai thuyền. Suy cho cùng, tu chân giới hiện giờ loạn thành như vầy đều là do Côn Luân cùng Vạn Phật Tông các người.”

“Thành tông chủ bế quan mấy ngàn năm nhưng chuyện bên ngoài lại không bỏ sót chút nào nhỉ.” Chính Sơ tôn nhân lạnh lùng nói.

“Việc này mọi người đừng tranh luận nữa, chi bằng suy nghĩ xem hiện tại Đồ Vưu đã hút hết linh lực của ba vị Độ Kiếp đại năng, lại còn có Linh Lung cốt, nếu bà ta có thể phi thăng thì với tình huống hiện tại, chỉ sợ là tu chân giới khó mà giữ được.” Tiền tông chủ Ngũ Hành Tông nói, “Khó trách năm đó Bình Thư Lan truyền lại chức vụ cho Hình Phụ mà không phải cho Đồ Vưu.”

“Dù sao thì đệ tử Hợp Hoan Tông chúng ta sẽ không đi.” Thành Dực trực tiếp cự tuyệt, “Yêu giới đã đóng cửa gần vạn năm, ai biết bên trong đó đã biến thành cái dạng gì.”

Lỗ hổng thông với Yêu giới chứa không được bao nhiêu người, tông chủ với cảnh giới Đại Thừa kỳ tiến vào có khả năng cực kỳ cao sẽ bị phát hiện, chỉ có thể phái đệ từ cảnh giới thấp một chút nhưng thực lực không tồi đi vào.

Cũng chính là lứa tinh anh của thế hệ tu sĩ trẻ tuổi hiện nay.

Vừa phải vì Yêu Vương dọn sạch chướng ngại, vừa phải kiềm chế Ninh Thiển Dao, khiến Yêu Vương suất quân liên thủ với tu chân giới.

Chính Sơ tôn nhân cũng không ngạc nhiên với cách làm của Hợp Hoan Tông, ông ta nhìn về phía hai vị đại năng Ngô Kiếm Phái vẫn luôn trầm mặc: “Nghe nói Ngô Kiếm Phái cử đệ tử đi đến Thiên Cơ Môn, hôm qua Thiên Cơ Môn xuất hiện dị tượng, không biết đã xảy ra chuyện gì?”

“Giúp đỡ kết kiếm trận hộ môn mà thôi, linh mạch Thiên Cơ Môn vừa mới khôi phục, hẳn là do linh khí bùng nổ dẫn tới trận pháp sinh ra dị tượng.” Tiền tông chủ Ngô Kiếm Phái nói, “Kế hoạch liên thủ Yêu giới tàn sát Ma giới có phải có chút qua loa hay không, vả lại ý muốn nhúng tay vào việc của Yêu giới cũng không quá thỏa đáng.”

“Việc Đồ Vưu đã làm rõ như ban ngày, ba vị Độ Kiếp đại năng đều đã chết, không chừng tiếp theo chính là một trong số chúng ta ở đây.” Chính Sơ tôn nhân nhìn thoáng qua bảy mặt thủy kính, “Bà ta là Ma Chủ, cho dù có phi thăng cũng vẫn có thể lưu lại đây, với lực lượng của Thần, một cái phất tay cũng đủ san bằng tu chân giới thành bình địa. Chúng ta không phải là vì chính mình mang là đang suy tính vì tương lai của tu chân giới.”

Mọi người trầm mặc.

Chính Sơ tôn nhân thở dài một tiếng, giơ ra hai tờ chiến thư đã bị xé rách: “Lúc trước ta đã hạ chiến thư tới Ma Chủ, yêu cầu đơn độc luận chiến, đáng tiếc dù là Hình Phụ hay Đồ Vưu đều xé bỏ chiến thư không nhận.”

Cuối cùng mọi người dùng cách bỏ phiếu để quyết định xem có phái đệ tử đi cùng hay không, Hợp Hoan Tông bỏ phiếu chống, Ngô Kiếm Phái bỏ phiếu trắng, nhưng những tông còn lại đều bỏ phiếu thuận.

……

“Tông chủ muốn ba người chúng con đi Yêu giới?” Từ Trình Ngọc bị Tân Thẩm Chi gọi qua, sau khi nghe ông nói thì có chút bất ngờ.

“Không chỉ có mỗi ba đứa, đệ tử của các tông khác cũng cùng đi.” Tân Thẩm Chi nghĩ nghĩ, “Ta nghĩ hẳn là nhóm các đệ tử tranh mười vị trí đầu trong tông môn đại bỉ.”

“Còn mấy người Diệp Tố thì sao?” Từ Trình Ngọc nhìn cửa phòng vẫn đóng.

“Chính Sơ tôn nhân còn chưa biết bọn nhóc đã trở lại từ Bồng Lai.” Tân Thẩm Chi thật ra có báo lại với tông chủ, nhưng tông chủ lại không nói chuyện này ra.

Dù sao lúc ấy rốt cuộc ba người Diệp Tố cũng coi như đã đắc tội Chính Sơ tôn nhân, tuy rằng được Bồng Lai chưởng sử mang đi nhưng ít nhiều chắc chắn cũng đã bị ghi thù.

“Mấy đứa cứ đi bình thường thôi, không cần lo quá nhiều.” Tân Thẩm Chi nói, “Các sư tổ sẽ hạ lên người mấy đứa một đạo thần thức hộ mệnh, phòng ngừa Yêu giới xảy ra vấn đề.”

Từ Trình Ngọc gật đầu: “Con đã biết.”

Ba ngày sau, các đại năng hợp lực bức cho Băng Dương bí cảnh mở ra, bọn họ không có cách nào đi vào, với cảnh giới Độ Kiếp kỳ thì vừa tiến vào một chân bí cảnh sẽ ngay lập tức sụp đổ, cho nên đệ tử của các tông được trang bị đầy đủ từ đầu đến chân, đi theo Hồ Vương cùng Ninh Thiển Dao vào Băng Dương bí cảnh, đi tìm lỗ hổng nối với Yêu giới.

“Ninh Thiển Dao thật sự đã tới Đại Thừa trung kỳ?” Liên Liên đi chậm ở phía sau hỏi Chu Vân, “Khế ước cộng sinh thật là quá mức bá đạo, ngay cả tu luyện cũng không cần nữa.”

Đã một thời gian dài bọn họ không gặp nhau, ai cũng vội vàng đi trừ ma khắp nơi, gia tăng cảnh giới, gần ba tháng qua mỗi một tin tức truyền tới thì cái sau liền so với cái trước chấn động.

Chu Vân gật đầu, vừa đi vừa cẩn thận nhìn quanh bốn phía, sau đó ghé sát vào bên người Liên Liên, viết vào trong lòng bàn tay nàng mấy chữ: Diệp Tố, Dịch Huyền, Hợp Thể hậu kỳ.

Liên Liên trợn mắt há hốc mồm: “Sao lại nhanh như vậy?!”

Nàng và Trình Hoài An trong hơn mười tháng qua mỗi ngày đều vùi đầu vẽ phù chú, nghiên cứu bí kíp lấy ra từ Luân Chuyển Tháp, thật vất vả cửu tử nhất sinh tiến giai đến Hóa Thần sơ kỳ, vậy mà tốc độ của hai người đó còn nhanh hơn?

Không phải nói càng lên cao càng khó tiến giai sao?!

Chu Vân tiếp tục viết trên tay nàng: Diệp Tố nói là nhờ ăn quả Bồ Đề, được Bồng Lai tặng.

Liên Liên nháy mắt liền hiểu rõ, đây là cơ duyên.

Không phải ai cũng đều có thể có duyên với Bồng Lai.

……

Trong phòng, trận pháp không gian vẫn còn đó.

Diệp Tố ngồi bên cạnh hồ, trong tay cầm quyển trục Vạn Cảnh Thông nhận lại từ chỗ Phạm Ương Thủy, quyển trục này có thể dẫn bọn họ tiến vào Yêu giới.

Lúc trước ở trong Băng Dương bí cảnh, Hồ Vương sở dĩ muốn cướp nó là bởi vì quyển trục Vạn Cảnh Thông có thể giúp hắn trở lại Yêu giới, đây là bản năng của Hồ Vương.

Băng Dương bí cảnh, nàng không đi được, cũng không thể ra tay ở trong đó, chín vị đại năng tề tựu, một cái phất tay thôi mệnh sẽ không còn.

Cho nên Diệp Tố vẫn luôn tính toán sẽ thông qua Vạn Cảnh Thông để tiến vào Yêu giới, bất quá để vào được Yêu giới cần phải có Yêu huyết để mở ra thông lộ, hiện tại tiểu sư đệ vẫn còn chưa tỉnh, phải đợi hắn tỉnh lại mới có thể đi được.

Diệp Tố chống một tay lên cằm nhìn ra bên ngoài, như đang suy tư gì.

Hôm qua Tân Thẩm Chi đã báo cho bọn họ biết nhóm người Từ Trình Ngọc đã đi theo Yêu Vương vào Yêu giới.

Dịch Huyền muốn đi cùng nàng, Cốc Lương Thiên vậy mà cũng muốn đi theo, nói là sợ tông chủ Vạn Phật Tông tìm tới Thiên Cơ Môn, nên là muốn đi theo các nàng vào Yêu giới.

Diệp Tố đoán hắn muốn tìm cơ hội lưu lại Yêu giới, không trở về tu chân giới nữa.

Bất quá, nếu để Cốc Lương Thiên ở lại Thiên Cơ Môn nàng cũng không yên tâm.

Diệp Tố đang suy nghĩ chuyện đi Yêu giới thì bỗng nhiên cảm thấy đằng sau eo bị chọc một chút.

Nàng xoay người nhìn lại thì thấy tiểu sư đệ vốn dĩ đã hóa thành bản thể lặn xuống dưới đáy hồ không biết từ lúc nào đã khôi phục hình người, từ dưới nước đi lên, mái tóc đen dài một nửa dập dềnh theo làn nước, một nửa dán dọc theo cổ, vai.

Một bàn tay của hắn vịn vào thành hồ, một bàn tay khác vươn ngón trỏ chọc vào eo Diệp Tố, vẫn còn chưa kịp rút lại.

Sau khi bị bắt gặp tại trận thì hắn cũng hoàn toàn không chột dạ, ngược lại còn vươn ra cả bàn tay nắm lấy vạt áo Diệp Tố, đuôi dài màu đen ở trong hồ vô ý thức đong đưa, khiến cho mặt nước gợn sóng liên hồi.

Diệp Tố xoay người lại, nhìn thoáng qua chiếc đuôi dài trong nước, cúi đầu nhìn tiểu sư đệ: “Mỹ nhân xà tỉnh rồi?”

Đáy mắt Du Phục Thời vẫn còn màu tím nhạt, thật lâu chưa rút đi, hắn ngửa đầu hỏi Diệp Tố: “Mỹ nhân xà là nói ta sao?”

Tuy rằng không biết vì sao lại gọi hắn là mỹ nhân xà nhưng hai từ đầu tiên nghe có vẻ là ca ngợi, mà khen chính là khen bản thể của hắn cho nên mặt mày tiểu sư đệ liền bừng lên vẻ sung sướng.

“Chính là nói đệ đấy.” Diệp Tố nắm lấy tay Du Phục Thời, “Đứng lên nào, chúng ta đi Yêu giới lấy về Ngạch Linh huyết.”

Trong nháy mắt bước ra khỏi nước, chiếc đuôi của Du Phục Thời khôi phục thành hai chân thon dài, vảy màu đen biến thành một áo khoác mỏng khoác hờ trên người.

“Ninh Thiển Dao ở Yêu giới?” Du Phục Thời đột nhiên hỏi Diệp Tố.

Diệp Tố lấy ra quần áo của tiểu sư đệ mà mình đã vớt ra từ dưới đáy hồ sau đó phơi khô, nàng phủ quần áo lên người tiểu sư đệ, có chút ngạc nhiên nói: “……Đệ đã sớm biết được trên người nàng có Ngạch Linh huyết ư?”

Du Phục Thời giơ tay chỉ chỉ vào giữa trán: “Nơi này của nàng ta, có đồ của ta.”

Theo cảnh giới của Ninh Thiển Dao càng cao, tần suất sử dụng càng nhiều, cảm ứng của Du Phục Thời càng thêm mãnh liệt.

Lúc ban đầu nhìn thấy Ninh Thiển Dao chỉ đơn giản là không thích nàng ta mà thôi, cho tới bây giờ hắn đã xác định được rõ ràng trong cơ thể đối phương có đồ của mình.

Diệp Tố nhìn màu tím nhạt vẫn chưa phai đi dưới đáy mắt tiểu sư đệ: “Có phải đệ đã nhớ tới cái gì hay không?”

Du Phục Thời hơi hơi nghiêng đầu: “Nhớ tới cái gì?”

“Cũng không quan trọng, chúng ta cần phải đi thôi.” Diệp Tố dẫn Du Phục Thời ra ngoài, Dịch Huyền và Cốc Lương Thiên đang ở gian phòng cuối cùng.

Nàng đưa tin cho sư phụ báo một tiếng, sau đó đẩy ra cửa phòng của Dịch Huyền, nói với hai người bên trong: “Chúng ta đi thôi.”

Bốn người đứng thành một vòng, Diệp Tố lấy ra quyển trục Vạn Cảnh Thông, nhìn thoáng qua Du Phục Thời, sau đó lại cắt ngón tay mình nhỏ máu lên thử trước.

Không có tác dụng.

Tuy rằng nàng đã từng uống một giọt máu của tiểu sư đệ.

Không đợi Diệp Tố lên tiếng, Du Phục Thời chủ động vươn ra một ngón tay, cắt một đường, nhỏ một giọt máu lên quyển trục Vạn Cảnh Thông, một luồng ánh sáng hiện lên, bốn người cùng với quyển trục trong nháy mắt liền biến mất tại chỗ.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.