Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 149: Hộ môn đại trận




“Đại đồ đệ? Con ra khỏi Luân Chuyển Tháp rồi?!” Trương Phong Phong vừa thấy là Diệp Tố liên hệ đến thì liền lập tức kích động.

Khi gương mặt trẻ tuổi non choẹt của sư phụ hiện lên trên truyền tin ngọc điệp, Diệp Tố vẫn cảm thấy có chút chưa quen được.

“Con đang ở sau núi Thiên Cơ Môn.” Diệp Tố đánh giá Trương Phong Phong, so với lúc trước thì có gầy đi vài phần, trang trí phòng ốc phía sau lưng ông cũng không giống ở Thiên Cơ Môn: “Con nghe nói Ma giới xâm lấn, các sư đệ sư muội vẫn an toàn chứ sư phụ?”

“Nhóm sư đệ sư muội Lưu Sa dẫn đi vẫn còn đang ở Ngô Kiếm Phái.” Trương Phong Phong đáp, “Mấy đứa Dịch sư đệ con cũng đã trở lại từ Luân Chuyển Tháp, bọn nhóc đã cùng với Vu thủ vệ, Hồ trưởng lão che chở Thiên Cơ Môn.”

Nếu nói như vậy thì Thiên Cơ Môn hẳn là không có ai xảy ra chuyện gì.

“Sư phụ, tình hình hiện tại của tu chân giới thế nào?” Diệp Tố hỏi, bên ngoài Luân Chuyển Tháp không có một ai, các đệ tử cùng chưởng môn bái phỏng hai tông cũng chưa về, tình huống nhất định không thể tốt được bao nhiêu.

Quả nhiên, vừa nghe lời này của nàng thì ánh mắt Trương Phong Phong liền lộ vẻ phiền muộn: “Các đại tông đã phá hủy mấy cái huyết trì, nhưng vẫn có huyết trì mới không ngừng mọc lên, ma tộc cũng không ngừng thông qua huyết trì tiến vào tu chân giới, cục diện chỉ có thể nói là tạm thời được khống chế.”

“Sư phụ, ngươi còn đang ở Hợp Hoan Tông sao?” Diệp Tố bỗng nhiên thay đổi đề tài.

Ánh mắt Trương Phong Phong lập tức trợn lên: “……Ta phải luyện chế pháp khí hộ thân cho các đệ tử Hợp Hoan Tông, tài liệu đều do bọn họ cung cấp, sư phụ kiếm được không ít linh thạch đâu.”

Rõ ràng là một chuyện hết sức bình thường, nhưng ánh mắt Trương Phong Phong lại hết liếc ngang lại ngó dọc, ngược lại giống như đang giấu diếm cái gì.

“Cũng không phải là bán mình, sư phụ, người chột dạ cái gì?” Diệp Tố gọn gàng dứt khoát hỏi một câu vào trọng tâm.

Trương Phong Phong tức khắc dựng thẳng mày: “Nói bậy gì đó! Ta là trai nhà lành, bán cái gì thân, ta đây còn trong sạch nhé!”

Diệp Tố: “……” Sư phụ hay là người đừng nói, càng nói càng làm người khác nghĩ nhiều.

“Thôi thôi, sư phụ còn phải đi luyện khí, không nói chuyện với con nữa.” Trương Phong Phong vươn tay tắt truyền tin ngọc điệp trước, tuy nhiên trước đó vẫn dặn dò nàng một câu, “Đại đồ đệ, con nhớ phải cẩn thận đấy, cứ cách một khoảng thời gian lại có Ma Quân mò đến Thiên Cơ Môn.”

“Con biết……” Diệp Tố còn chưa đáp xong thì đối diện đã tắt truyền tin ngọc điệp.

Hừm, xem ra trong sạch của sư phụ tràn ngập nguy cơ rồi.

Khu vực phía sau núi Thiên Cơ Môn thông đến các phong, Diệp Tố quen đường quen lối bước nhanh về hướng Cửu Huyền Phong.

Vừa đi đến trước cửa sân, nàng liền nghe được thanh âm của Dịch Huyền: “Ngươi tự mình ngủ đi!”

Lần đầu tiên nghe thấy giọng nói của Dịch Huyền bất lực như vậy, Diệp Tố không khỏi ngừng bước chân, đứng nghe bên trong nói chuyện.

“Diệp Tố nói chúng ta phải ở cùng nhau.” Du Phục Thời chậm rì rì nói, “Ngươi không nghe lời đại sư tỷ.”

Dịch Huyền: “……”

Hắn nắm Trọng Minh đao, dùng sức chống xuống đất một cái thật mạnh, áp chế lửa giận trong lòng, Du Phục Thời một ngày 360 bận muốn đi ngủ, chuyện này vốn dĩ hắn cũng không thèm bận tâm, chỉ là cố tình mỗi lần Du Phục Thời đi ngủ đều phải lôi kéo hắn cùng đi.

Trọng Minh đao linh ngồi bên bàn đá trong sân, an tĩnh rót cho mỗi người một ly trà ngon, hắn không nói gì, chỉ là trong mắt mang theo ý cười ôn hòa.

“Hồ trưởng lão đang tu sửa Thiên Cơ Môn, ta muốn đi hỗ trợ.” Dịch Huyền bỗng nhiên mặt không chút biểu tình nhìn vào eo của Du Phục Thời nói, “Bụng người bự ra rồi, xấu.”

Du Phục Thời nghe thấy nửa câu sau của hắn thì liền buông xuống chén trà vừa mới cầm lên, bật người ngồi dậy, duỗi tay sờ sờ bụng của mình. Hắn tuyệt đối không cho phép bản thân biến thành sửu bát quái!

“Cùng xuống núi tu sửa đi.” Dịch Huyền đưa ra kiến nghị.

Du Phục Thời cúi đầu dùng tay sờ bụng mình vài cái, cuối cùng xác định vẫn thon gọn như trước, lúc này hắn tiếp tục lười nhác nằm dài ra bàn đá: “Không đi, ngủ.”

Sửa xong rồi lại có ma tìm tới thôi, nửa năm nay cũng đã sửa bốn lần rồi, hơn nữa Khấp Huyết cũng đang ở dưới chân núi hỗ trợ.

Nghe thấy tiểu sư đệ nói, Diệp Tố ở bên ngoài nhịn không được bật cười một tiếng, hai người trong sân đồng loạt quay đầu nhìn qua.

“Đại sư tỷ?” Dịch Huyền nhìn thấy Diệp Tố thì có chút ngây người, ngay sau đó lập tức đứng lên, “Tỷ trở về từ Luân Chuyển Tháp rồi.”

Diệp Tố gật đầu với hắn và Trọng Minh đang ngồi bên cạnh, nàng đi vào sân, nhìn qua Du Phục Thời đã ngồi dậy hỏi: “Tiểu sư đệ, ta nói ở cùng nhau là như vầy sao?”

Du Phục Thời hơi nâng cằm lên: “Chính là như vầy.”

Diệp Tố lấy quyển từ điển cổ văn ra khỏi túi Càn Khôn, đẩy qua cho Du Phục Thời: “Cho đệ.”

Du Phục Thời rũ mắt nhìn từ điển cổ văn trên bàn, thoạt nhìn rất quen mắt.

Diệp Tố ngồi xuống, Trọng Minh liền rót một ly trà đẩy qua cho nàng, “Đa tạ.”

Du Phục Thời duỗi tay mở ra quyển từ điển cổ văn, trong đầu liền hiện lên mấy đoạn ngắn linh tinh mơ hồ, chỉ là không nhớ nổi, hắn càng lật càng nhanh.

“Ở phía sau có một tờ có chữ viết.” Diệp Tố đè tay hắn lại, mở đến trang có dòng chữ quen thuộc, “Có nhận ra không?”

Có lẽ nhớ không rõ, nhưng Du Phục Thời liếc mắt một cái liền nhận ra được dòng chữ đó là ai viết, hắn giương mắt nhìn về phía Diệp Tố: “Là……ta viết.”

Dịch Huyền nghe vậy liền nghiêng đầu nhìn lướt qua nội dung trong quyển sách, tuy nhiên hắn xem không hiểu.

“Tiểu sư đệ không phải thất học.” Diệp Tố một lần nữa đóng quyển từ điển lại, giơ giơ quyển sách lên nói, “Này có thể chứng minh, đệ đã biết chữ từ sớm rồi.”

Du Phục Thời nghiêng đầu không hiểu: “Thất học là cái gì?”

“Thất học……chính là không biết chữ.” Diệp Tố muốn đổi chủ đề, nàng nháy mắt với Dịch Huyền, ý bảo hắn tìm đề khác.

Dịch Huyền không hiểu, nhưng vừa lúc hắn cũng có chuyện muốn hỏi nàng: “Đại sư tỷ, tỷ ở trong Luân Chuyển Tháp có tìm được đường lên tầng thứ chín không?”

“Không có, ta đi xuống dưới.” Diệp Tố lại nghĩ tới lời nói của Bồng Lai Thánh Sứ, tháp linh mất tích?

Nếu bọn họ biết tháp linh mất tích vì sao không đi tìm mà lại nói cho nàng?

“Kể cho ta nghe những chuyện đã phát sinh trong hơn nửa năm qua đi.” Diệp Tố nói.

Nửa năm nay, bởi vì có Du Phục Thời, hoặc là nói nhờ có Khấp Huyết, mấy nhóm ma vật đến đây đều không chiếm được chỗ tốt nào.

Từ Trình Ngọc thật ra có mời bọn họ đến Đồ Thủ thành, nhưng nếu bọn họ thật sự đi thì vạn nhất khi ma vật tràn đến, chỉ sợ Thiên Cơ Môn sẽ bị phá hủy hoàn toàn.

Vô luận là huy hoàng hay suy bại thì Thiên Cơ môn vẫn luôn ở đây, mấy người Hồ trưởng lão không thể chịu được việc tông môn bị hủy hoại ở đời của mình.

Cuối cùng Từ Trình Ngọc dùng quyển trục truyền tống di dời hết những thường dân đang được Thiên Cơ Môn bảo hộ sang đó, tu sĩ trong Đồ Thủ thành đông đảo, những người này qua đó mới có thể an tâm sinh hoạt.

“Vô Âm Tông thì sao?” Diệp Tố hỏi.

“Bọn họ có đại trận thủ vệ.” Dịch Huyền nhớ tới trận pháp mình nhìn thấy ở Vô Âm Tông, “Ma Quân cũng không thể tiến vào.”

Đại trận……

Diệp Tố nhớ tới dự định mấy năm trước của bản thân, từ lâu nàng đã muốn tái khởi động hộ môn đại trận của Thiên Cơ Môn.

Chẳng qua một là đại trận không có người sửa chữa, hai là dựng đại trận lên cần tiêu hao một lượng linh thạch rất lớn trong khi linh mạch của Thiên Cơ Môn bọn họ đã sớm khô cạn.

“Lữ Cửu cũng ở dưới chân núi ư?” Diệp Tố hỏi Dịch Huyền.

“Đúng vậy.” Dịch Huyền dừng một chút mới nói tiếp, “Tuy nhiên lúc bị Ma Quân tấn công tâm mạch của nàng ấy bị hao tổn, sau khi được tiểu sư đệ đút cho một giọt máu thì miệng vết thương đã khôi phục, nhưng đến hiện tại vẫn chưa tỉnh. Thủ Vệ nói có khả năng nàng sắp đột phá nên để nàng ấy nằm dưỡng thương ở Tàng Điển Các.”

Nghe thấy nhắc đến máu, Diệp Tố không khỏi nhìn về phía Du Phục Thời, nhưng nàng cũng không nói gì, chỉ là uống cạn ly trà rồi mới tiếp tục: “Ta xuống dưới núi xem thử.”

Nàng nói xong liền đứng dậy, Du Phục Thời cũng thu hồi từ điển cổ văn, lật đật đứng lên muốn đi theo nàng.

Dịch Huyền ở phía sau lạnh giọng nói: “Tiểu sư đệ, vừa rồi ngươi còn nói muốn đi ngủ.”

“Không cần ngươi quản.” Du Phục Thời ném xuống một câu, “Ta không cần ở cùng với ngươi nữa.”

Dịch Huyền: “……”

Diệp Tố và Du Phục Thời cùng nhau đi xuống chân núi, trên đường đi nàng phát hiện hai bên Cửu Huyền phong vốn dĩ có một ít cây cỏ không tính là tốt tươi nhưng nay đều đã xám xịt, như là đã bị rút hết sinh cơ.

“Là do một tên ma làm đấy, một tên ma xấu xí.” Du Phục Thời đi bên cạnh Diệp Tố cáo trạng, chỉ là không đề cập tới việc chính mình nhất kiếm đã chém lìa đầu Ma Quân.

Ngoại trừ Quan Hộ Thành trong Tố Hồi Trận Pháp, Diệp Tố chưa từng tiếp xúc qua ma vật nào khác, nàng cũng không rõ rút sinh cơ của mọi thứ có phải là đam mê gì đấy của bọn chúng hay không, chỉ đành đặt nghi vấn này trong lòng.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.