Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 146: Thiên Cơ Môn bị vây khốn




Khi tin tức Ma giới tràn vào các thành truyền đến thì mọi người còn đang đợi hai người cuối cùng ra khỏi Luân Chuyển Tháp.

“Có thể lên tới tầng thứ tám là đã rất không tồi rồi, hiện tại bọn họ sẽ ở trên đó một thời gian dài như vậy, thực lực nhất định sẽ tăng lên rất nhiều.” Tông chủ Đan Tông nhìn hai điểm sáng trên tầng tám nói.

Thế sự thật khó lường, trước tông môn đại bỉ ai cũng nghĩ Côn Luân sẽ là người chiến thắng, không ngờ cuối cùng lại bị một tông phái sắp phế tông đè đầu cưỡi cổ.

“Nếu có thể tìm được thông đạo lên tầng thứ chín, leo lên đó mới tính là nhân tài.” Tông chủ Ngũ Hành Tông nói, “Cũng không phải chưa từng có đệ tử Côn Luân lưu lại tầng tám một năm.”

Liên Liên nghe cha mình nói như vậy thì vô cùng không hài lòng, lúc nào cũng muốn lấy lòng Côn Luân, chưa bao giờ nghĩ đến việc tìm cách nâng cao năng lực của bản thân.

Phong Trần đạo nhân không hề để ý đến lời của tông chủ Ngũ Hành Tông, ông cúi đầu nhìn truyền tin ngọc điệp trong tay, mặt đột nhiên biến sắc: “Có ma vật xâm lấn.”

Mọi người vừa nghe đến từ “Ma” thì tâm cảnh giác đồng loạt nhấc cao, chúng đệ tử đều nhìn về phía Ma giới ở bên phải nhưng chỉ phát hiện ma khí dao động, không có một bóng ma vật nào xuất hiện.

Lúc này các tông chủ khác cũng lần lượt nhận được tin khẩn truyền tới, mỗi thành trấn đều có ma ập đến, các trưởng lão và đệ tử lưu lại tông môn đều ra cửa diệt ma, nhưng khi phát hiện ra số lượng ma vật cực lớn tràn vào mới nhận ra tình hình không đúng, tức tốc truyền tin khẩn cho tông chủ đang ở bên ngoài Luân Chuyển Tháp.

“Trở về các tông phái ngay lập tức.” Phong Trần đạo nhân nét mặt nghiêm trọng nói, “Trấn áp ma vật.”

“Làm sao có thể có nhiều ma vật như vậy không một tiếng động xuất hiện ở tu chân giới?” Tông chủ Hợp Hoan Tông Ngô Nguyệt không thể nghĩ ra, bọn họ đều cho rằng nếu ma giới có dị động thì chắc hẳn sẽ ở chỗ Luân Chuyển Tháp, thế nên bọn họ mới dẫn nhiều tinh anh đệ tử đến đây như vậy.

Những ma vật đó không đi qua giao giới ở nơi này mà muốn trực tiếp tiến vào tu chân giới thì chỉ có một đường là phải đi qua các thông đạo huyết trì (hồ máu).

“Tu chân giới nhất định đã có kẻ cấu kết với Ma giới.” Tông chủ Ngô Kiếm Phái Chu Kỳ trầm giọng nói, bọn chúng thông đồng ma vật với quy mô lớn như vậy ngay trước mũi bọn họ, mỗi tông phái đều có phần trách nhiệm.

“Những chuyện khác trước khoan hẳn bàn tới, các vị hãy trở về ngay lập tức” Phong Trần đạo nhân phất tay áo, lạnh lùng nói: “Côn Luân nhất định sẽ bắt bằng được kẻ thủ ác đã dẫn ma xâm nhập.”

Các tông môn lần lượt rời đi, Dịch Huyền đứng ra hỏi: “Sư tỷ của ta và……sư đệ vẫn còn ở trong tháp.”

Các tông chủ dừng lại, nhìn về phía Phong Trần đạo nhân.

“Cơ hội Luân Chuyển Tháp mở ra mỗi mười năm mới có một lần, chúng ta lại không có cách nào nhắc nhở hai người trong tháp, đành phải tạm thời rời đi trước.” Phong Trần đạo nhân trấn an hai người Thiên Cơ Môn, “Có Bồng Lai Thánh Sứ canh giữ ở đây, sẽ không xảy ra chuyện gì.”

“Chúng ta sẽ ở lại đây.” Lữ Cửu nhìn Luân Chuyển Tháp nói, “Đợi Diệp Tố và Du sư đệ ra ngoài.”

Ánh mắt Phong Trần đạo nhân nhìn lướt qua hai người: “Nếu đã như vậy, hai người các người chờ ở đây đi.”

Nói xong ông liền xoay người dẫn theo đệ tử Côn Luân rời khỏi nơi giao nhau của tam giới.

Ninh Thiển Dao không đi cùng Lục Trầm Hàn, nàng ta đi bên cạnh tông chủ Vạn Phật Tông, nói muốn trở về tìm Giản Hồ.

Cốc Lương Thiên ở bên cạnh lạnh mặt nhìn tông chủ đồng ý mang nàng ta cùng đi.

“Đây là quyển trục truyền tống.” Từ Trình Ngọc lấy ra một quyển trục đưa cho Dịch Huyền, “Tông chủ bảo ta đưa cho hai người, khi mọi người muốn rời khỏi đây thì cứ dùng.”

“Đa tạ.” Dịch Huyền nhận lấy.

“Có tin tức gì chúng ta sẽ truyền tin cho hai người.” Từ Trình Ngọc trước khi ngoảnh lại nói một câu.

Không chỉ riêng Từ Trình Ngọc mà hai người Nhan Hảo và Mai Cừu Nhân của Hợp Hoan Tông cũng bảo sẽ truyền tin đến, dù sao trong hai tông đều có đệ tử Thiên Cơ Môn đang trú lại.

Vốn dĩ hai người tính toán như vậy, nhưng sau khi tất cả các tông môn đều đã rời đi, Dịch Huyền và Lữ Cửu đợi ở bên ngoài tháp chưa đến mười ngày thì thu được tin tức từ Ngô Kiếm Phái và Hợp Hoan Tông, đều nói là Thiên Cơ Môn bị ma vật vây khốn.

Nói chính xác thì khu vực Thiên Cơ Môn cũng không phải thành trì mà là từ núi non trấn nhỏ tạo thành một khu vực hẹp dài, dễ thủ khó công, liên thông hai phương đông, nam.

Ma vật muốn vây công Thiên Cơ Môn cũng không tính là ngoài ý muốn, hẳn là chúng muốn chiếm vị trí này để đối phó các thành ở hai phía đông, nam.

Ngoại trừ Vô Âm Tông và Thiên Cơ Môn, trấn nhỏ ở đó căn bản không có tu sĩ, ngày đó sau khi nhận tin Dịch Huyền và Lữ Cửu liền tức tốc dùng quyển trục truyền tống chạy về Thiên Cơ Môn.

Trước khi đi Dịch Huyền viết một phong thư, nói ngắn gọn chuyện gì đang xảy ra, bọn họ phải về Thiên Cơ Môn trước. Sau đó hắn giao thư cho Bồng Lai Thánh Sứ canh giữ ngoài tháp, nhờ ông giao cho Du Phục Thời sẽ ra khỏi tháp trước.

Nếu có người của các tông môn khác ở đây, nhìn thấy Bồng Lai Thánh Sứ nhận thư, đồng ý với lời nhờ vả của Dịch Huyền thì chắc chắn sẽ rất chấn động.

Bồng Lai độc lai độc vãng, chưa bao giờ chấp nhận thỉnh cầu của ai.

Khi hai người về đến Thiên Cơ Môn thì tình huống so với tưởng tượng còn tệ hơn rất nhiều.

Đây là một chi Thiên Ma, vốn không quá hấp dẫn lực chú ý của của các đại tông, không phải là mục tiêu phải tiêu diệt hàng đầu, thế nhưng dẫn đầu bọn chúng lại lặng yên không tiếng động có đến hai Ma Quân.

Ma giới có các cấp bậc ma khác nhau, ba vị Ma Chủ tương đương với Độ Kiếp đại năng của Tu Chân giới, cũng tức là trình độ ngang hàng với các lão tổ tông đang bế quan của các đại tông môn, tiếp theo là bảy vị Ma Tôn, tương đương với các đại tông chủ, thực lực từ Đại Thừa kỳ trở lên.

Số còn lại theo thứ tự chia thành Ma Quân, Chân Ma, Thiên Ma, tương ứng với trình độ tu sĩ Hợp Thể kỳ, Hóa Thần kỳ, Nguyên Anh kỳ.

Khi Ma Quân tiến đến, người phàm trong trấn nhỏ hoảng loạn chạy trốn đến hai tông môn, phần lớn đều chọn đi Vô Âm Tông.

Một là Thiên Cơ Môn đã suy bại hơn 500 năm, mọi người không trông mong gì vào một tông phái sắp phế tông, tuy có biến hóa trong một, hai năm trở lại đây nhưng còn xa mới đủ khôi phục lại huy hoàng năm đó. Hai là tu sĩ Vô Âm Tông có thể chém giết ma vật, Thiên Cơ Môn chỉ là tông môn luyện khí.

Nhưng mà không ai ngờ tới được, trong nháy mắt khi ma khí tràn tới, Vô Âm Tông liền mở ra thủ vệ đại trận, không những ma vật không cách nào tiến vào mà ngay cả người thường cũng bị ngăn cản bên ngoài.

Một ít đệ tử trẻ tuổi nhìn thấy người thường đứng bên ngoài kêu cứu, theo bản năng liền quay đầu lại nhìn về phía tông chủ cùng trưởng lão, muốn cho bọn họ tiến vào.

“Ma không phải là thứ mà những tu sĩ bình thường như chúng ta có thể đối phó,” Tông chủ Vô Âm Tông Chi Cơ nói, “Nhưng thủ vệ đại trận có thể đảm bảo chúng ta an toàn.”

Có vài đệ tử còn do dự, nhưng khi có ma đuổi tới, ở trước mặt bọn họ cắn xé nuốt người thì trong nháy mắt liền trở nên khiếp đảm, bọn họ đánh không lại những ma vật này.

“Tông chủ, tu sĩ vốn nên bảo hộ cho người thường.” Tân Hâm siết chặt cây sáo trong tay, ánh mắt ánh lên giãy giụa một hồi, cuối cùng xoay người nửa quỳ xuống nói với Chi Cơ, “Con nguyện ý đi ra ngoài cứu người.”

“Không thể được.” Chi Cơ nhìn Tân Hâm, lạnh nhạt nói, “Thả ngươi đi ra ngoài, khiến ma vật tiến vào đả thương các đệ tử khác sao?”

Tân Hâm quay đầu nhìn những người bên ngoài đang bị ma vật cắn nuốt, hai mắt đỏ bừng: “Nhưng cũng không thể cứ đứng đây trơ mắt nhìn.”

Dương Đàm vung tay lên, muốn đánh ngất Tân Hâm, nhưng Tân Hâm cũng đã là Nguyên Anh sơ kỳ, tuy rằng vẫn kém ông ta là Nguyên Anh hậu kỳ nhưng ít nhất cũng không bị hạ gục trong một chiêu.

Hai người thế nhưng vào lúc này lại động tay chân đánh lên tới.

Chi Cơ cười lạnh một tiếng, đàn tỳ bà trong tay nhẹ nhàng bắ n ra, Tân Hâm liền bị đánh bay: “Dẫn hắn đi.”

Sắc mặt Dương Đàm cực kỳ khó coi, thiên phú của lão vốn không cao, đã hơn 500 tuổi mà vẫn chỉ là Nguyên Anh hậu kỳ, hiện tại một đệ tử nhỏ nhoi cũng có thể khi dễ tới trên đầu lão.

“Đi nghỉ ngơi đi.” Chi Cơ đi đến bên người Dương Đàm, ôn nhu nói, “Không cần vì những tên nhãi nhép này mà bực tức.”

Sắc mặt Dương Đàm lúc này mới đỡ hơn một chút, cũng còn may lão chọn được đối tượng song tu không tồi.

……

Lúc này, ở Thiên Cơ Môn ở sát vách, Vu Phong Hải bay ra từ Tàng Điển Các, ông cảm giác được Vô Âm Tông đã mở ra thủ vệ đại trận, cũng đoán được nhóm phàm nhân chạy đến đó sẽ bị chặn bên ngoài, nhưng ông cũng không cách nào có thể qua đó cứu viện.

Bởi vì có một nhóm người chạy đến Thiên Cơ Môn lánh nạn, ông chỉ có thể trước bảo vệ những người này.

Vu Phong Hải đứng trước đại môn của Thiên Cơ Môn, nhìn ma vật đang xông tới, liếc mắt một cái liền nhận ra Ma Quân dẫn đầu có thực lực không hề kém cạnh bản thân.

Cảnh giới của ông đã là Hợp Thể hậu kỳ đỉnh, xác xuất để chém chết tên Ma Quân này cũng không phải nhỏ, chỉ là phía sau còn có một chi Thiên Ma thường ra tay quấy nhiễu, chỉ có thể dựa vào Hồ trưởng lão dùng các loại pháp khí miễn cưỡng giúp ông chống đỡ một hai. Nếu Thiên Cơ Môn cũng có thể mở ra đại trận thì bọn họ cũng không phải lưu lạc đến nước này, đáng tiếc linh khí của tông môn đã khô cạn, đại trận cũng đã lâu không có ai tu sửa.

Ba ngày sau, Vu Phong Hải thành công chém chết tên Ma Quân ở trước Thiên Cơ Môn, ông vừa nhìn đám Thiên Ma ở đối diện vừa tựa vào Hồ trưởng lão để đứng dậy.

“Không đáng ngại.” Thanh âm Vu Phong Hải khàn khàn, “Giải quyết bọn chúng nhanh thôi.”

Cả người ông như vừa được vớt ra từ vũng máu, vốn dĩ ông chỉ còn một cánh tay thì hiện tại cánh tay duy nhất này cũng không chỗ nào lành lặn, thậm chí xương cốt ở khuỷu tay còn chọc ra khỏi thịt.

Vu Phong Hải mặt vô biểu tình trực tiếp ấn đoạn xương gãy lại vào trong, đợi nó khôi phục.

“Vậy sao?” Tên Ma Quân vốn dĩ ở trước cửa Vô Âm Tông không biết từ khi nào đã đi đến trước Thiên Cơ Môn, hắn vừa li3m li3m móng tay dài ngoằng đen ngòm vừa cất giọng nheo nhéo khó nghe: “Hôm nay bổn Ma Quân nhất định phải san bằng tông môn con cỏn này của các ngươi, đáng tiếc……sao bên trong không có đứa tu sĩ non mịn nào hết vậy.”

Lại là một Ma Quân Hợp Thể kỳ.

Vu Phong Hải và Hồ trưởng lão liếc nhau, bọn họ lần này chỉ sợ lành ít dữ nhiều, chỉ có thể cố gắng cầm cự, có lẽ sẽ có người đại tông môn đến cứu.

Tuy nhiên lúc này giữa không trung bỗng nhiên xuất hiện luồng linh lực dao động rất nhỏ, là quyển trục truyền tống đưa Dịch Huyền và Lữ Cửu trở về.

“Trưởng lão, thủ vệ.” Dịch Huyền đứng đưa lưng về đám ma vật, gật đầu với hai người.

“Hai người……” Hồ trưởng lão nhìn xung quanh, “Chỉ có hai người các con trở lại thôi sao?”

Không có viện quân mà chỉ có hai đệ tử không khỏi khiến Hồ trưởng lão lo lắng, ông hạ giọng nói: “Còn quyển trục không, hai đứa mau chạy khỏi đây đi.”

Bọn họ có chết cũng không hề gì, nhưng chỉ còn những đệ tử trẻ tuổi còn sống thì vẫn còn hy vọng.

“Không còn quyển trục nào khác.” Dịch Huyền xoay người, rút ra Trọng Minh đao, cổ tay khẽ nghiêng, Trọng Minh liền xuất hiện bên cạnh.

Một người một linh sóng vai mà đứng.

“Đao linh?” Vu Phong Hải nhận ra, tuy ông cũng cực kỳ lo lắng giống Hồ trưởng lão nhưng lại không mở miệng bảo Dịch Huyền và Lữ Cửu rời đi, người sống trên đời đều có con đường mà bản thân luôn phải tự mình bước đi.

Bọn nhóc chỉ có hai người nhưng vẫn nguyện ý quay về, có thể thấy được quyết tâm chiến đấu của chúng.

“Cây đao này mùi thật thối.” Ma Quân vốn đang li3m móng tay bỗng nhiên nhào về phía Dịch Huyền vươn móng chộp xuống, móng tay đen dài duỗi ra rất đáng sợ.

Dịch Huyền nghiêng người vung đao bổ tới, Trọng Minh ở sát bên, đao ý quanh thân phóng thẳng về phía Ma Quân.

“Nhị vị trước tiên hãy chữa thương.” Lữ Cửu lấy ra hai bình đan dược từ túi Càn Khôn đưa cho Vu Phong Hải và Hồ trưởng lão, sau đó liền cầm kiếm nghênh chiến đám Thiên Ma.

Ma Quân có thể so với tu sĩ Hợp Thể kỳ, Dịch Huyền bất quá chỉ mới là Hóa Thần sơ kỳ, nếu không phải có Trọng Minh đao tương trợ thì vô pháp có thể vượt cấp đối chiến.

Thể chất của ma tốt hơn tu sĩ không ít, Dịch Huyền chém trúng đối phương một đao nhưng cũng chỉ chém rách một tầng da.

“Hình thần nhất thể, lấy động chế tĩnh.” Vu Phong Hải đứng ở một bên nhìn chằm chằm Dịch Huyền chiến đấu với Ma Quân, lên tiếng nhắc nhở.

Dịch Huyền không phải là tu sĩ bình thường, năng lực lĩnh ngộ của hắn cực mạnh, chỉ cần Vu Phong Hải nhắc nhở hắn liền có thể học được trong nháy mắt. Hơn nữa còn có Trọng Minh ở bên, cơ hồ đạt tới trình độ tâm linh tương thông.

Cuối cùng Dịch Huyền rốt cuộc có thể vượt cấp chém được đầu Ma Quân này.

Khoảnh khắc khi đầu rơi xuống trong mắt Ma Quân hiện lên mê mang, thanh đao này mang theo thứ khí tức chính đạo mà hắn ghét nhất, nhưng sao trên người tên tu sĩ này……lại có một cổ hương vị quen thuộc.

Đám Thiên Ma thấy kẻ dẫn đầu bị tiêu diệt thì liền hỗn loạn, Lữ Cửu và Dịch Huyền chia nhau dọn sạch toàn bộ đám ma vật trước cửa Thiên Cơ Môn.

Ma huyết, sát khí nồng nặc khiến cả bầu trời như âm u xuống.

“Bên ngoài Vô Âm Tông còn không ít người phàm.” Một chân của Vu Phong Hải bị Ma Quân chém trúng, đang chậm chạp khôi phục, chỉ có thể nhờ Hồ trưởng lão nâng dậy, “Hai đứa còn có thể qua đó không?

Mùi máu không ngừng quay cuồng trong lòng Dịch Huyền, dụ hoặc hắn trầm mê trong đó, nhưng Trọng Minh đi tới, duỗi tay nắm lấy tay Dịch Huyền, ánh mắt bao dung ôn hòa, một lát sau hắn trở lại trong Trọng Minh đao, Dịch Huyền cũng tỉnh táo lại.

“Bây giờ chúng con sẽ qua đó ngay.” Dịch Huyền thu đao bình tĩnh đáp.

Hai người không chút nào ngơi nghỉ lại chạy tới trước cửa Vô Âm Tông, đã có một bộ phận không nhỏ thường nhân đã bị giết, máu theo đường núi uốn lượn chảy xuống, trông quỷ dị đáng sợ.

Khi những người đó nhìn thấy có tu sĩ đến thì đầu tiên là mừng rỡ không thôi, nhưng sau đó phát hiện ra chỉ là hai tu sĩ một thân chật vật thì hy vọng trong mắt lại dần dần biến mất.

“Sao lại chỉ có hai người mà thôi?”

“Cầu xin các người, cứu chúng ta!”

Những tiếng la hét kinh hoàng, sợ hãi, tiếng khóc tiếng gào đan chéo với nhau.

Dịch Huyền và Lữ Cửu đều không phải là người nói nhiều, hai người rút ra đao kiếm trong tay sau đó liền xông thẳng vào đám Thiên Ma.

Sau tông môn đại bỉ và chuyến vào Luân Chuyển Tháo thì thực lực của hai người đã tiến bộ cực nhanh, ma vật đã từng là thứ có thể áp đảo bọn họ thì nay lại không còn khó đối phó như vậy.

Từng tên Thiên Ma bị chém chết, tất cả mọi người cho rằng chỉ cần giết hết số ma vật này là có thể giải quyết được khốn cảnh nhưng lại không biết đây chỉ mới là bắt đầu.

Những người còn sống sót trước cửa Vô Âm Tông được Thiên Cơ Môn nhận đi, Dịch Huyền liên hệ với mấy người Minh Lưu Sa đang ở Ngô Kiếm Phái.

Bọn họ không có cách trở về, cũng không thể trở về.

Các thành đều đang bị tấn công, hai tông không trích ra được nhân thủ để bảo hộ người Thiên Cơ Môn trở về, huống chi ở lại Ngô Kiếm Phái sẽ càng an toàn hơn.

Còn Trương Phong Phong càng chưa thể về vì ông còn phải chế tác pháp khí hộ thân cho các đệ tử Hợp Hoan Tông.

Thiên Cơ Môn chỉ có bốn người thủ, mọi người đều cho rằng tạm thời sẽ không có Ma Quân lại đến, nhưng không ai ngờ được là chỉ chưa đến hai tháng sau thế nhưng lại có Ma Quân đột kích Thiên Cơ Môn.

Mà không chỉ là hai tên.

Tác giả có lời muốn nói:

Giả thiết về ma tu: Nhân Ma (Kim Đan), Thiên Ma (Nguyên Anh hậu kỳ), Chân Ma (Hóa Thần), Ma Quân (Hợp Thể), 7 tên Ma Tôn (Đại Thừa), 3 tên Ma Chủ (Độ Kiếp đại năng)


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.