Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 140: Trói Thần Võng




Khấp Huyết kiếm là một thanh yêu kiếm, khi hóa thành kiếm linh thì không những diện mạo yêu lí yêu khí mà quanh thân còn quanh quẩn huyết sát khí gay mũi, phảng phất như vừa mới bước ra từ huyết trì.

Khi những người khác vẫn còn đang khiếp sợ máu của Du Phục Thời cũng có thể khiến kiếm linh hiện thân thì hắn đã xung phong phóng về phía Thất Tuyệt kiếm linh.

Bản thân kiếm linh mang theo kiếm ý vô tận, nhưng hồng y Khấp Huyết kiếm linh căn bản không cần tới thứ đó, hắn vừa xông tới thì liền thụi một quyền vào bụng nữ tử áo vàng.

Thất Tuyệt kiếm linh theo bản năng khom lưng, duỗi tay che lại bụng của mình, một tay khác tung ra kiếm ý, tuy nhiên lại bị Khấp Huyết kiếm linh chém ra kiếm ý đánh tan.

Ngay sau đó hồng y nam tử cong khuỷu tay hung hăng đấm xuống cổ của nữ tử áo vàng, nâng gối đá thẳng vào phần đầu nàng ta, song hướng giáp xông, nếu Thất Tuyệt không phải là kiếm linh thì chỉ sợ lúc này đầu lâu đã nát thành sáu bảy mảnh.

“Ui……” Chu Vân trăm cay ngàn đắng mới bò lên được lầu năm, vừa bò đến nơi thì đập vào mắt là một màn bạo lực thế này, tức khắc cảm thấy cổ lẫn ót của bản thân cũng phát đau.

Hồng y nam tử ra tay không có chút nào thu liễm, khi Thất Tuyệt kiếm linh phản ứng lại được thì cũng muốn ngồi dậy tránh né, nhưng Khấp Huyết kiếm linh lại bắt lấy hai bên vai nàng ta, sau đó cứ vậy dùng đầu mình đâm vào đầu nàng ta.

Không chỉ một lần rồi thôi, đầu hai người liên tục đập vào nhau khiến âm thanh côm cốp vang khắp lầu năm.

Võ đức? Khấp Huyết kiếm linh không có, hắn là yêu kiếm, muốn làm gì là làm cái đó thôi.

Dịch Huyền giơ tay che hai mắt lại, hắn có chút nhìn không nổi nữa.

Nếu chỉ nhìn bề ngoài của Thất Tuyệt kiếm linh thì không có gì khác với nữ tử bình thường, Khấp Huyết kiếm linh lại hóa thành nam, hình ảnh trước mắt thật sự là khiến da đầu người xem tê dại.

Kiếm linh không phải nên……dùng kiếm ý đối chiến sao? Vậy mà hiện tại lại thành ra thuần túy thượng cẳng chân hạ cẳng tay.

Lục Trầm Hàn nhìn thấy kiếm linh của mình bị đối đãi như thế thì lập tức muốn tiến lên ngăn trở, nhưng hắn không cục cựa được.

Vì Trọng Minh đao đứng ngay trước mặt hắn.

Lục Trầm Hàn và Trọng Minh đao lâm vào triền đấu, Dịch Huyền cũng dứt khoát gia nhập cuộc chiến.

Trọng Minh đao linh tự có đao ý cuồn cuộn, mà Lục Trầm Hàn lại không có kiếm trong tay, thực lực của hắn vẫn còn chưa đủ để khiến thần thức hóa kiếm, chỉ có thể miễn cưỡng dùng linh lực ngăn cản Trọng Minh, lại phải đề phòng Dịch Huyền, trong lúc nhất thời đỡ trái hở phải.

Diệp Tố nhìn chằm chằm Ninh Thiển Dao, thú vị đấy, đây là lần đầu tiên nàng thấy tiểu sư muội lộ ra biểu tình hoảng loạn như vậy.

“Ba người này……là kiếm linh?” Liên Liên lung lay đứng lên, lau sạch máu mũi, tiến đến hỏi, qua một lúc lâu như vậy, nàng rốt cuộc xác nhận vừa rồi bản thân không có xuất hiện ảo giác, là Du Phục Thời nhỏ máu lên thân kiếm, mới nhiều ra thêm một người.

Diệp Tố nghiêng đầu nhìn về hướng cửa cầu thang, mới phát hiện cả ba người Liên Liên đều đã lên đây, nàng nói: “Đúng là kiếm linh, y phục màu vàng chính là Thất Tuyệt kiếm.”

“Thất Tuyệt kiếm……không phải được xưng tụng là thần binh đương thời sao?” Lữ Cửu và Chu Vân dìu nhau bước đến gần, nàng nhìn kiếm linh bị Khấp Huyết kiếm đè trên mặt đất đánh túi bụi mà cực kỳ khó hiểu, đây căn bản là không có chút sức chống cự nào.

“Cũng phải xem đối thủ là ai mới được.” Chu Vân vẫn còn hoa mắt chóng mặt, nàng dựa vào trên người Lữ Cửu, dùng thanh khiết thuật sửa sang bản thân lại cho gọn gàng, “Lúc trước ở Kiếm Trủng, tuy là có Trọng Minh đao tọa trấn nhưng Khấp Huyết kiếm vẫn không chút e dè mà làm yêu làm tà quấy nhiễu các đệ tử đấy thôi.”

Khi bọn họ nói chuyện với nhau thì Ninh Thiển Dao lặng yên lui về phía sau, muốn bỏ trốn lên lầu sáu.

Khấp Huyết kiếm nhận thấy được động tĩnh của nàng ta, lập tức ném Thất Tuyệt xuống, chạy về phía Ninh Thiển Dao.

Ninh Thiển Dao vung kiếm muốn ngăn cản Khấp Huyết nhưng chỉ được một chiêu liền bị Khấp Huyết kiếm linh phất tay đánh gãy luôn thanh kiếm.

Khấp Huyết duỗi tay túm lấy tóc Ninh Thiển Dao, lôi nàng ta xềnh xệch về chỗ mọi người.

Ba người Liên Liên nhìn thấy tức khắc liền hít sâu một hơi, Chu Vân lén sờ sờ đầu tóc còn khỏe mạnh của mình mà thầm cảm thấy may mắn, kiếm linh này đáng sợ quá.

Ninh Thiển Dao hét thảm một tiếng, nước mắt đảo quanh hốc mắt, nàng ta hoảng loạn liên tục hô Lục ca ca.

Bản thân Lục Trầm Hàn đang bị một người một đao vây công, căn bản không có cách nào có thể đi cứu nàng ta, hắn chỉ nhìn thoáng qua rồi liền thu hồi ánh mắt, chuyên chú ứng phó Dịch Huyền và Trọng Minh.

Ngược lại là Dịch Huyền bị một chiêu này của Khấp Huyết khiến cho hoàn toàn sửng sốt, nắm đầu tóc người khác có vẻ không ổn lắm, dù sao Ninh Thiển Dao vẫn có thân phận tiểu sư muội Thiên Cơ Môn.

Hắn nghĩ nghĩ, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Du Phục Thời, cuối cùng hô một tiếng đại sư tỷ.

Diệp Tố cũng không nghĩ tới Khấp Huyết kiếm linh lại bưu hãn đến trình độ này, nàng hắng giọng, nói với Du Phục Thời: “Bảo hắn đổi chỗ nắm đi.”

Du Phục Thời là chủ nhân của Khấp Huyết kiếm, không cần dùng lời nói, tâm thần vừa động thì Khấp Huyết liền sẽ biết.

Vì thế hồng y nam tử buông tóc Ninh Thiển Dao ra, sửa lại thành nắm cổ, tiếp tục xách nàng ta đi tới.

Ninh Thiển Dao đã hoàn toàn bị dọa cho mềm oặt cả người, tóc liên quan đến tự tôn, nhưng hiện giờ đổi thành sau cổ thì chỉ cần hắn dùng sức một sức là sẽ có thể tiễn nàng ta đi gặp Diêm Vương.

“Đau.” Du Phục Thời bỗng nhiên duỗi tay đến trước mặt Diệp Tố nói.

Diệp Tố bị lời này của hắn hấp dẫn sự chú ý, nàng cúi đầu nhìn xuống thì thấy miệng vết thương đã không còn chảy máu, đang bắt đầu chậm rãi khôi phục, tuy vậy nàng vẫn nắm lấy tay hắn, triệu hồi linh lực ra đầu ngon tay, m ơn trớn dọc theo vết kiếm rạch trong lòng bàn tay hắn, khiến cho nó khỏi hẳn.

“Ầm ——”

Lục Trầm Hàn bị Trọng Minh và Dịch Huyền liên thủ đánh trúng, ngực ăn trọn một đạo đao ý, bay ra ngoài.

Lúc này Thất Tuyệt kiếm linh xẹt qua như cơn gió, mang Lục Trầm Hàn bước lên cầu thang lên lầu sáu.

Lục Trầm Hàn bị nàng ta lôi kéo đi nhanh lên lầu sáu, uy áp cộng thêm dư âm của đao ý khiến hắn không thể khống chế mà hộc máu.

Khi đã đi lên nửa cầu thang, Lục Trầm Hàn nhìn thấy không ai đuổi theo, mới xoay người hô với bên dưới một tiếng: “Thiển Dao……”

Ninh Thiển Dao đã bị Khấp Huyết kiếm linh ném đến trước mặt Du Phục Thời, nàng ta nghe thấy thanh âm của Lục Trầm Hàn thì ngửa đầu kiên cường nói: “Lục ca ca, huynh, huynh đi trước đi.”

Hai mắt Lục Trầm Hàn thâm trầm, hắn đảo qua một lượt những người ở dưới, đợi sau khi hắn lên những tầng cao hơn rèn luyện tiến giai, hắn muốn mấy người này phải trả giá đại giới.

Khấp Huyết kiếm linh bắt chéo hai tay trước ngực, hứ một tiếng, nhấc chân định dẫm lên đầu Ninh Thiển Dao.

Tiếng “hứ” vang dội của hắn khiến Diệp Tố chú ý, nhíu mày nhìn qua, kiếm linh này có quá nhiều tật xấu, chỉ sợ sẽ dạy hư tiểu sư đệ.

Đuôi mắt của Khấp Huyết thoáng thấy biểu tình của Diệp Tố thì thân thể ngay lập tức cứng đờ, cái chân vốn dĩ muốn dẫm xuống liền khựng lại, đạp đạp giữa khoảng không vài cái liền rút về vị trí cũ, hai tay cũng lặng lẽ buông xuống, chấp ở sau lưng.

Hắn lại thấy ba nữ tu sĩ bên cạnh đang mở to mắt nhìn chính mình, cằm liền hất lên cao, thầm nghĩ bọn họ nhất định là bị bộ dáng anh dũng của hắn mê hoặc.

“Đại sư tỷ, mọi người vì sao lại……” Ninh Thiển Dao ngẩng đầu, nước mắt chảy xuống, bộ dáng vừa vô tội lại đáng thương.

Đây là ngày chật vật nhất trong đời nàng ta, tóc tai hỗn độn, nàng ta cũng không phải là kiếm linh, không giống Thất Tuyệt bị đánh lâu như vậy cũng không có gì biến hóa, sau cổ nàng ta đã bị nắm kéo bầm tím cả lên.

“Cái mõ kia, ngươi từ đâu có được nó?” Diệp Tố ngồi xổm xuống hỏi nàng ta.

Ninh Thiển Dao ngẩn người: “Mõ?”

Diệp Tố nâng lên mí mắt nhìn thẳng nàng ta: “Đừng có giả ngu.”

“Đó là……Ta phát hiện trong một bí cảnh.” Ninh Thiển Dao nức nở, “Đại sư tỷ, cầu thang là Lục Trầm Hàn muốn chém nát, muội ngăn không được.”

“Ta không có hứng thú với chuyện ai trong các ngươi muốn chém cầu thang.” Diệp Tố đứng dậy, “Tiểu sư muội, ngươi đã dùng cái gì để mở ra giới?” Thanh âm nức nở của Ninh Thiển Dao liền nín bặt, thân thể cứng đờ, nhưng rất nhanh sau đó nàng ta liền khôi phục nguyên trạng, kiên trì nói: “Thiển Dao không biết đại sư tỷ đang nói cái gì.”

“Nói nhiều với ả ta như vậy làm gì, mổ đầu, lấy Tích Tâm Huyết ra không phải là xong rồi sao.” Khấp Huyết kiếm linh ở bên cạnh nói thầm.

Trong nháy mắt sắc mặt Ninh Thiển Dao liền trắng bệch.

Diệp Tố bỗng nhiên quay đầu nhìn hắn chằm chằm: “Ngươi nói cái gì?”

Khấp Huyết kiếm linh bị dọa nhảy dựng, vội vàng tránh ở phía sau Du Phục Thời: “Không có nói cái gì hết!”

Du Phục Thời rũ mắt rơi vào trạng thái mờ mịt, ký ức trong đầu hắn đang hỗn loạn nên vẫn chưa chú ý đến gợn sóng giữa Khấp Huyết kiếm và Diệp Tố.

“Cái gì tâm huyết?” Diệp Tố xoay người nhìn chằm chằm Khấp Huyết kiếm linh đang trốn sau lưng Du Phục Thời hỏi, nàng không khỏi nhớ tới tiểu hắc xà lúc trước nhìn thấy bên ngoài Định Hải thành, bạch ngân trên đầu rắn nhỏ giống như là vết thương cũ, không giống lôi ngân do tiến giai không thành của Cốc Lương Thiên.

“Trên người ả ta có hương vị của máu chủ nhân.” Khấp Huyết kiếm cực kỳ nhạy bén với mùi máu, vừa ngửi đã nhận ra trên người Ninh Thiển Dao có vị máu của Du Phục Thời.

Máu của Du Phục Thời đặc thù, Khấp Huyết kiếm sẽ không bao giờ nhận sai, thế nên mỗi khi đối chiến với Ninh Thiển Dao nó đều muốn bổ đầu nàng ta ra.

Tầm mắt Ninh Thiển Dao gắt gao nhìn về phía cầu thang ở lầu năm, nàng ta sắp bị vạch trần, nếu tiếp tục ở lại đây sợ sẽ thật sự bị mổ đầu ra mất.

Tay nàng ta lặng lẽ chạm đến bên hông, lấy ra một kiện pháp bảo.

“Cẩn thận!” Dịch Huyền đứng ở phía sau bọn họ, nhìn thấy Ninh Thiển Dao lấy ra một pháp bảo gì đó thì tâm cảnh giác trong nháy mắt liền tăng đến cực hạn, theo bản năng hô lên nhắc nhở.

Ninh Thiển Dao ném pháp bảo về phía nhóm Diệp Tố, Diệp Tố đẩy Du Phục Thời đang đứng trước mặt mình ra, đồng thời cũng dùng một đạo thần thức quét mạnh nhóm Lữ Cửu văng ra xa, tuy nhiên chính nàng lại không kịp né tránh, bị một cái lưới bao lấy, nàng vừa khởi động linh lực thì âm thanh xẹt xẹt liền vang lên liên tiếp, lưới này có thể ăn mòn linh lực.

Lúc này Ninh Thiển Dao đã nhảy tới cửa cầu thang, chạy nhanh trốn xuống lầu bốn.

“Trói Thần Võng!” Chu Vân lồm cồm bò dậy, khiếp sợ nói.

Từ cái tên đã nói lên lưới này không đơn giản, sắc mặt của Chu Vân kém đến khó coi, một khi linh lực của Diệp Tố bị ăn mòn xong thì Trói Thần Võng sẽ siết chặt lấy người nàng ấy, chưa đến một nén nhang cả người sẽ chỉ còn lại xương khô.

Du Phục Thời bị Diệp Tố đẩy ra thì cũng hồi thần lại, nhìn thấy Diệp Tố đang bị Trói Thần Võng bao lấy thì hắn liền vung một tay lên, võng cứ thế liền bay vào trong tay hắn.

Chu Vân: “?”

Diệp Tố chỉ nhìn lướt qua Trói Thần Võng trong tay Du Phục Thời một cái sau đó liền xoay người muốn xuống lầu bốn đuổi theo Ninh Thiển Dao.

“Đại sư tỷ.” Dịch Huyền ngăn nàng lại, “Thời gian tỷ ở Luân Chuyển Tháp có đến một năm.”

Những người khác cũng đồng thời hoàn hồn, Liên Liên nói: “Có chuyện gì ra tháp lại giải quyết, Diệp Tố cô không thể đi xuống nữa.”

“……Pháp bảo của Ninh Thiển Dao là……của Du công tử sao?” Chu Vân gãi gãi mặt nói, vừa rồi Trói Thần Võng đó rõ ràng là vật có chủ, vẫn là đồ của Du công tử, lại là bị Ninh Thiển Dao đem ra, cộng thêm tình huống của mõ trước đó, nàng đều đã có thể đoán ra được một hai.

Diệp Tố nghiêng đầu nhìn Du Phục Thời, hắn trông không có gì khác với thường ngày, thậm chí còn không biết giới của mình lại bị người khác một lần nữa mở ra.

Khả năng Ninh Thiển Dao có quan hệ với máu chỉ có một, trong đầu Diệp Tố hiện lên mấy suy đoán, tầm mắt của nàng dừng trên áo choàng xanh trên người Du Phục Thời, lần đầu tiên không hy vọng suy đoán của bản thân là sự thật.

“Tạm thời không quan tâm đ ến nàng ta nữa.” Diệp Tố bình phục tâm tình, nói với mấy người Liên Liên, “Mọi người tản ra tìm đồ bản thân muốn tìm đi, sau đó chúng ta lại tiếp tục đi lên trên.”

Chu Vân thấy Diệp Tố không đề cập đến chuyện này nữa nên liền áp nghi hoặc trong lòng xuống, xoay người đi cùng mấy người Liên Liên tìm kiếm phổ thích hợp.

Dịch Huyền quay đầu lại, nhìn thấy Trọng Minh đao linh thì có chút không được tự nhiên.

“Ngươi có muốn tìm đao phổ hay không?” Trọng Minh là một thanh niên ôn nhuận, hắn cười hỏi Dịch Huyền, hai mắt mang theo bao dung.

Dịch Huyền gật đầu, hắn đi đến trước kệ thư tịch, Trọng Minh cứ thế an tĩnh đi theo phía sau hắn.

Còn một kiếm linh khác ở tầng thứ năm thì giờ phút này lại an tĩnh như gà, không dám ra tiếng, hận không thể biến mất tại chỗ.

Du Phục Thời đi đến bên cạnh Diệp Tố, kéo túi Càn Khôn của nàng ra, quen cửa quen nẻo ném Trói Thần Võng vào.

“Đệ có từng ở Bồng Lai không?” Diệp Tố duỗi tay nắm lấy tay Du Phục Thời, đột nhiên hỏi hắn.

Du Phục Thời giương mắt, nhìn thẳng vào mắt Diệp Tố: “Bồng Lai?”

“Đệ có từng trụ qua ở đó không?” Diệp Tố một lần nữa thử hỏi, hẳn là không có khả năng, bộ dáng của tiểu sư đệ nổi bật như vậy, nếu suy đoán kia là đúng thì không có khả năng các tông chủ lại không nhận ra.

“Hình như đã từng trụ qua.” Du Phục Thời nghiêng đầu nói.

Lòng Diệp Tố chìm xuống: “Đệ đã từng trụ qua ở Bồng Lai ư?”

“Đó là tất nhiên, chúng ta……” Khấp Huyết kiếm linh hưng phấn chen vào, sau đó không biết vì sao lại nói không ra lời nữa, hắn ú ớ vài tiếng, cuối cùng đột nhiên lại khôi phục thành Khấp Huyết kiếm.

Diệp Tố nhìn Khấp Huyết lúc này đã trở lại thành thanh kiếm, trong lòng lại lặng lẽ thở một hơi nhẹ nhõm, thời gian không khớp.

Khi Huyền Âm chi thể lần trước xuất hiện, Khấp Huyết kiếm còn đang ở trong Kiếm Trủng.

“Đệ từng ở Bồng Lai vào rất lâu về trước sao?” Diệp Tố nhìn Du Phục Thời, “Tiểu sư đệ, đệ có phải là đại yêu trước Thần Vẫn kỳ không?”

Du Phục Thời lắc đầu: “Không biết.” Hắn nghĩ không ra.

“Ta là đại yêu.” Một lát sau, Du Phục Thời lại nói chắc nịch.

“Ừ.” Diệp Tố áp xuống tất cả suy nghĩ, cười một tiếng, vờ như không có việc gì nói, “Đệ là đại yêu.”

Ở lầu năm này có rất nhiều bí kíp về ảo thuật, phù chú, kiếm thuật vân vân, Diệp Tố dẫn theo tiểu sư đệ đi tìm bí kíp ảo thuật, cũng ngẫu nhiên lật lật thử các loại sách khác, toàn bộ đều ghi tạc trong đầu.

Diệp Tố không hiểu nhiều về ảo thuật nên nàng chọn một quyển dày nhất cầm đi.

Tác giả có lời muốn nói:

Khấp Huyết kiếm: Đầu ta hơi bị cứng đấy nhé, nhưng có người so với chủ tử còn đáng sợ hơn ở đây, ngoan ngoãn làm kiếm vậy


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.