Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 132: Song sinh




Đoàn người vừa trở về được các sư đệ sư muội khua chiêng gõ trống đón vào Thiên Cơ Môn, tất cả những thứ bay trên trời chính là các pháp khí mà các sư đệ sư muội đã luyện chế trong thời gian qua.

Diệp Tố ngửa đầu nhìn các pháp khí nói: “Có tiến bộ.”’

Các sư đệ sư muội được tiếp xúc với tài liệu luyện khí chân chính chưa tới ba năm mà hiện giờ xem ra cũng coi như là những luyện khí sư thành thục, sau này khi cảnh giới mỗi lúc một cao hơn thì nhất định sẽ có thể luyện chế ra pháp khí càng tốt hơn nữa.

“Đại sư tỷ, tụi đệ đều Trúc Cơ rồi.”

Trong đám các đệ tử ồn ào nhốn nháo, cuối cùng một tiểu sư muội bị đẩy ra.

“Lý sư muội là người có cảnh giới cao nhất trong số bọn đệ, đã Trúc Cơ hậu kỳ rồi!”

Tuổi này đạt Trúc Cơ hậu kỳ, nếu ở các đại tông môn thì cũng chỉ là chuyện bình thường, nhưng các đệ tử Thiên Cơ Môn lại cực kỳ vui mừng, bao gồm đoàn người Diệp Tố vừa trở về.

Thiên Cơ Môn mấy năm nay mới có linh thạch tu luyện, ở hoàn cảnh linh khí khô kiệt như vậy mà có thể luyện tới được Trúc Cơ hậu kỳ đã thập phần không tệ.

Diệp Tố nhìn các sư đệ sư muội đứng vây xung quanh, nghiêm túc nói: “Về sau mọi người sẽ có thể tu luyện nhanh hơn, tỷ đảm bảo tương lai sẽ có càng nhiều linh thạch hơn nữa.”

Không một ai nghi ngờ lời nàng nói, tất cả mọi người đều có mong chờ cực lớn với tương lai, những đôi mắt lấp lánh tỏa sáng.

“Đại sư tỷ, chúng đệ cũng sẽ nỗ lực luyện khí, tương lai cũng sẽ kiếm được linh thạch.”

“Tỷ chờ.” Diệp Tố cười xong thì chỉ lên những pháp khí giữa không trung, “Lát nữa để mấy sư tỷ sư huynh của của các đệ kiểm tra xem thử còn chỗ nào cần sửa lại không.”

Các sư đệ sư muội tức khắc thu lại các pháp khí, hai tay đặt sau lưng, nghiêm túc hô vâng.

Bọn họ vừa mới đi được nửa đường lên Cửu Huyền Phong, chủ yếu là dẫn theo Lữ Cửu làm quen hoàn cảnh chung quanh, thì gặp được Trương Phong Phong đang đi từ trên núi xuống.

“Từ xa đã nghe bọn nhóc ầm ĩ, ta nghĩ khẳng định là các con đã trở lại.” Trương Phong Phong nhìn các đồ đệ đã trở về an toàn, phấn khởi không thôi, cả giày cũng chưa mang chỉnh tề.

Tây Ngọc lấy gương che lại hai mắt của mình, lại khẽ nghiêng đầu trộm nhìn, cứ vài lần như thế cho đến khi xác nhận thanh niên tuấn tú trước mặt chính là sư phụ thì tức khắc mếu máo: “Sư phụ……”

Trương Phong Phong hoảng hốt: “Sao vậy, tiểu Tây Ngọc, con làm sao vậy, có phải bị ai khi dễ rồi không?”

“Người có thể biến trở về như lúc trước được không?” Tây Ngọc chùi chùi nước mắt không tồn tại, “Con nhìn cứ thấy kỳ kỳ, không quen.”

Lão nhân hai trăm tuổi đột nhiên biến thành thanh niên mỹ mạo, sự bất ngờ khi nhìn thấy qua truyền tin ngọc điệp không bằng một góc cú sốc tâm lí khi chính mắt nhìn thấy như hiện tại.

Trước kia sư phụ quần áo không chỉnh tề, lê giày xuất hiện trước mặt mọi người thì nhìn thấy chính là bộ dáng của một lão nhân suy sút, hiện giờ cùng một hành vi đó nhưng thứ mọi người nhìn thấy lại là một thanh niên đồi mĩ đầy câu dẫn.

Trương Phong Phong: “…… Râu đều cạo hết rồi! Không biến về được nữa!”

Ông nói xong cũng không để ý tới Tây Ngọc nữa, đi tới vài bước, nhiệt tình nhìn Lữ Cửu: “Hoan nghênh gia nhập Thiên Cơ Môn chúng ta, trở thành một phần của Thiên Cơ Môn.”

Lữ Cửu thụ sủng nhược kinh, vội vàng cúi người vấn an.

*thụ sủng nhược kinh: được quan tâm mà bất ngờ, được quan tâm mà sợ hãi

Sau đó Trương Phong Phong lại quay đầu nhìn Dịch Huyền: “Cao hơn rồi.”

“Sư phụ thì trẻ hơn trước rất nhiều.” Đã hơn ba năm Dịch Huyền không trở về tông môn, hiện tại một lần nữa lại đứng trên Cửu Huyền Phong, cảm giác vừa quen thuộc lại xa lạ, tuy nhiên riêng tâm tình đã khác trước rất nhiều.

Trương Phong Phong vui cười ha hả chào hỏi từng người xong rồi mới xoay người đi cùng đoàn người lên núi.

Du Phục Thời rất ghét đi những bậc thang dài như thế này, nhưng bọn họ phải để Lữ Cửu quen thuộc địa hình, hoàn cảnh nên hắn cũng chỉ có thể chậm chạp đi ở cuối cùng, biếng nhác bước từng bậc thang.

“Đến đây.” Diệp Tố nghiêng người để những người khác đi lên trước, nàng đứng lại vươn tay ra với hắn.

Du Phục Thời ngửa đầu nhìn Diệp Tố một lát mới đưa tay qua.

“Rương Tử Lê Anh Mộc lúc trước ta đã tìm người cắt ra, đợi lát nữa sẽ chia cho các con.” Trương Phong Phong nói với mấy đồ đệ, “Lần này trở về thì bao giờ lại đi?”

“Mấy người đại sư tỷ còn phải đi Luân Chuyển Tháp, ba đứa tụi con không cần đi.” Hạ Nhĩ hưng phấn nói, “Sư phụ, nghe nói trong Luân Chuyển Tháp có rất nhiều thứ tốt! Mà người vào đó còn có thể tùy ý cầm ra một món đồ bất kỳ.”

“Luân Chuyển Tháp?” Trương Phong Phong nghe vậy cũng có chút kích động, “Người có thể đến nơi đó về sau đều không phải là người tầm thường.”

Sau khi đoàn người lên đến Cửu Huyền Phong, Trương Phong Phong liền phân Tử Lê Anh Mộc cho bốn người Diệp Tố, thứ này trân quý, ông phải mất thời gian rất lâu mới liên hệ được bằng hữu cũ tách nó ra.

Trên Cửu Huyền Phong chỉ có năm gian phòng, Lữ Cửu trụ cùng phòng với Tây Ngọc.

“Mai mốt chúng ta sẽ dọn dẹp mấy phong đầu đang để không cỏ mọc um tùm, tới lúc đó cô có thể chọn một phong để vào ở.” Tây Ngọc nói với Lữ Cửu.

Lữ Cửu đứng ở trong viện nhìn xung quanh, hạ giọng hỏi: “Có phải vẫn còn thiếu một gian phòng đúng không?”

Bọn họ bảy người, mà nơi này chỉ có năm gian phòng, vừa rồi Dịch Huyền, Minh Lưu Sa và Hạ Nhĩ từng người đều đã về phòng của mình.

“Gian đầu tiên vốn dĩ là phòng của đại sư tỷ, bất quá lúc sau tiểu sư đệ nói muốn ở đó nên nó đã thành phòng của tiểu sư đệ.” Tây Ngọc giải thích.

Lữ Cửu trừng mắt gật gù, nàng nhìn Diệp Tố cũng cùng bước vào phòng liền hỏi: “Cho nên là Diệp Tố ở cùng với Du công tử sao?”

“Không phải.” Tây Ngọc soi gương, chỉnh lại vị trí của trâm cài trên tóc, “Đại sư tỷ ngủ trong sơn động.”

Lữ Cửu: “?”

“Trước kia đại sư tỷ cũng toàn tu luyện trong sơn động, không vấn đề gì.” Tây Ngọc chỉ vào gian phòng đầu tiên, “Trong phòng đó cũng không có bày biện đồ vật gì, chỉ nhiều hơn một cái giường mà thôi.”

Rất nhanh sau đó hai người trong sân liền thấy Diệp Tố bước ra khỏi phòng, phía sau còn có Du Phục Thời lẽo đẽo đi theo.

“Đại sư tỷ, hai người đi đâu vậy?” Tây Ngọc hỏi.

“Ra sau núi đi dạo.” Diệp Tố nói.

Nàng muốn dẫn Du Phục Thời ra phía sau núi, đặc biệt là những nơi mà trước kia Ninh Thiển Dao từng ở qua, nhìn thử xem tiểu sư đệ có nhớ ra gì không, hoặc là xem thử những nơi đó có dấu vết gì của hắn hay không.

Khu vực sau núi không nhỏ, Diệp Tố thường chỉ đi những nơi cố định, rất ít khi dạo xem xung quanh, đặc biệt là năm mà nam nữ chủ ở đây.

“Ta không rõ đệ là vị đại năng nào của Thiên Cơ Môn vì chưa từng nghe qua có ai là yêu.” Diệp Tố đạp lên con đường sỏi đá dọc theo bờ suối, xoay người vươn tay dắt lấy Du Phục Thời: “Đệ có cảm thấy nơi này có chút nào quen thuộc không?”

Du Phục Thời nhìn xung quanh chỉ toàn cỏ dại um tùm hoặc đá vụn lăn lóc thì nhíu nhíu mày lắc đầu: “Không ấn tượng.”

“Chúng ta đến những chỗ khác thử xem.” Diệp Tố dẫn hắn đi về hướng nam, nơi nữ chủ đã từng ở.

Tuy rằng khắp nơi cỏ dại mọc thành cụm nhưng cũng không tính là khó tìm, có một vài chỗ cỏ dại lớn lên cực kỳ cao, rõ ràng có thể nhìn ra đã từng có người ở tại chỗ này phóng xuất ra linh lực.

Khấp Huyết kiếm bay qua bay lại, chỉ vài đường kiếm liền dọn sạch cỏ xung quanh, sau đó nó liền vây quanh bên người Du Phục Thời đầy vẻ lấy lòng.

Hai người tiến vào sơn động, nơi này so với sơn động Diệp Tố ở trước kia thì lớn hơn không ít, bố trí cũng không tệ, giá cắm nến được đặt khắp nơi, linh hỏa trong tay Diệp Tố đảo ra một cái, tất cả nến liền được thắp sáng, hang động tối tăm tức khắc sáng bừng, có thể nhìn thấy trên vách đá có không ít vết kiếm, hẳn là do Lục Trầm Hàn lưu lại.

Tầm mắt Diệp Tố dừng trên Khấp Huyết kiếm, nếu Khấp Huyết kiếm là kiếm từ trước Thần Vẫn kỳ, vậy Du Phục Thời cũng vô cùng có khả năng là người Thiên Cơ Môn ở thời kỳ đó.

Các đại năng lợi hại của Thiên Cơ Môn ở sau Thần Vẫn kỳ nàng đều biết, chỉ có vào trước Thần Vẫn kỳ, nghe nói tư liệu của toàn bộ tu chân giới đều không quá hoàn chỉnh.

Khấp Huyết kiếm ở trong Kiếm Trủng của Ngô Kiếm Phái, mà tiểu sư muội chưa từng đi qua Ngô Kiếm Phái lại có được Nặc Linh Châu, chứng ở vẫn còn đồ vật của Du Phục Thời ở những chỗ khác.

Chỉ là Diệp Tố lúc trước cũng đã nhớ lại trong nguyên tác, trong thời gian diễn ra tông môn đaị bỉ nữ chủ không hề tiến vào bí cảnh nào, cùng với những đồ vật của nàng ta, lúc này nàng mới nhận ra Ninh Thiển Dao luôn đột nhiên lấy ra thiên tài địa bảo mà chưa bao giờ được nhắc quá trước đó.

Mỗi loại đều trân quý đến độ khiến các đại tông môn trợn mắt há mồm.

Loại cảm giác này cực kỳ giống……Du Phục Thời đột nhiên lấy ra một món gì đó từ trong giới của hắn, khiến cho Diệp Tố bất ngờ không thôi.

Cho nên vào đêm ở Côn Luân khi nàng nói với Tây Ngọc không thích Ninh Thiển Dao là vì nàng nghi ngờ Ninh Thiển Dao có phương pháp nào đó có thể đi vào giới của Du Phục Thời.

Dẫn tiểu sư đệ đến sau núi Thiên Cơ Môn là nàng muốn nhìn thử xem hắn có thể nhớ lại chuyện gì không.

Du Phục Thời dạo một vòng trong sơn động thì liền muốn đi ra ngoài, hắn vẫn không nhớ nổi ra bất kỳ cái gì.

Diệp Tố dẫn theo hắn đến những chỗ khác xem xét thử nhưng kết quả vẫn như vậy, tiểu sư đệ không nhớ ra cái gì, ngược lại hắn lại nhìn trúng sơn động mà nàng ở.

“Tối nay ta sẽ ở đây.” Du Phục Thời ngồi xuống nơi thường ngày Diệp Tố vẫn hay ngồi, biếng nhác nằm dài trên mặt bàn đơn sơ.

“Được.” Diệp Tố dọn dẹp lại chiếc giường nhỏ trong động, “Đệ ngủ ở đây đi, tỷ còn bận chút việc.”

Nàng lấy ra hai mảnh giấy xé ra từ quyển phù thư lần trước, chuẩn bị tối nay sẽ tiến vào Hắc Ám Giới, ngọc giản mà Liên Liên cho đã giúp kiến thức cơ bản về phù chú của nàng càng vững chắc hơn.

Du Phục Thời không lập tức đi nghỉ ngơi mà hắn vẫn nằm dài trên bàn chống tay nhìn Diệp Tố, nàng đã bắt đầu đả tọa, tiến vào trong Hắc Ám Giới.

Trong động an tĩnh dị thường, chỉ còn lại tiếng nước của con thác ngoài cửa động và thanh âm hô hấp nhè nhẹ của hai người.

Du Phục Thời nằm một hồi thì có chút nhàm chán, hai chân dưới quần áo bỗng nhiên biến thành đuôi dài, không tự giác mà lắc lắc, cuối cùng còn ghét bỏ mặt đất dơ nên đáp đuôi lên đùi Diệp Tố.

Hắn thích ý híp híp mắt, làm người mệt mỏi quá, mỗi ngày còn phải dùng chân đi đường.

Nhưng mà hình như phàm nhân này hình như là không biết mệt là gì, mỗi ngày không thấy nàng làm cái này thì chính là đang làm cái kia.

Du Phục Thời ngồi dậy, kề sát mặt mình vào mặt Diệp Tố, hai người cách nhau cực gần, gần đến mức hắn có thể cảm nhận được hô hấp của chính mình.

Hai mắt, cái mũi, cái miệng……không khác gì người bình thường.

Du Phục Thời nhìn từ trên xuống dưới một lần nữa thật kỹ càng, vẫn không nhìn ra Diệp Tố cùng những người khác có gì khác nhau, nhiều nhất là đẹp hơn một chút mà thôi.

Hắn tự tiêu khiển một mình, chơi mệt rồi cũng không lên chiếc giường nhỏ mà Diệp Tố đã dọn gọn trước đó mà ngược lại biến ra bản thể.

Phàm nhân này biết bản thể của hắn, còn từng cầm vỏ rắn lột, thêm nữa hiện tại còn đang đả tọa nên hiện ra bản thể cũng không có vấn đề gì.

Trong nháy mắt một tiểu hắc xà cực xinh đẹp xuất hiện trên mặt bàn bên cạnh Vụ Sát Hoa.

Tiểu hắc xà cuộn quanh Vụ Sát Hoa một vòng, cực kỳ giống hai xà song sinh, điểm khác biệt duy nhất chính là trên đỉnh đầu của tiểu hắc xà có một vết bạch ngân, trên Vụ Sát Hoa không có.

Ngày thường Du Phục Thời rất thích Vụ Sát Hoa, biến thành tiểu hắc xà cũng quấn lấy nó chơi hồi lâu mới buông ra.

Sau đó hắn bò lên cổ tay Diệp Tố, quấn lại một vòng, nằm tư thế đó mà ngủ mất.

……

Trong Hắc Ám Giới vẫn như cũ một mảnh đen nhánh, một lúc lâu sau ở đối diện mới lại xuất hiện một bức tường ánh sáng, chi chít trên đó đều là phù chú mới.

Diệp Tố đến gần nhìn sơ qua một lần, nàng không khỏi cảm thấy tò mò về người đã thiết kế ra Hắc Ám Giới này, nơi này tựa hồ có thể cảm ứng được cảnh giới của nàng, tất cả phù chú trên tường hiện tại đều yêu cầu người họa phải là cảnh giới Hóa Thần kỳ trở lên.

Số phù chú này đối với Diệp Tố mà nói có sức hấp dẫn không thể cưỡng lại được, nàng gần như không dừng lại một khắc nào, điên cuồng học tập các phù chú trên bức tường ánh sáng, mỗi một phù chú đều phải vẽ được thành thục mới thôi.

Trong lúc này, Diệp Tố vô ý cúi đầu nhìn thoáng qua cổ tay phải của mình, không biết vì sao, nàng cảm thấy cổ tay phải dường như nặng hơn cổ tay trhái một chút.

Bất quá chuyện này cũng chỉ thoáng qua đầu nàng mà thôi, ngay sau đó Diệp Tố lại tiếp tục nhìn về số phù chú trên bức tường.

Trước khi Diệp Tố ra khỏi Hắc Ám Giới thì Du Phục Thời đã tỉnh lại, đã rất lâu hắn chưa dùng bản thể để nghỉ ngơi, lúc này tỉnh lại tinh thần khó có lúc được thoải mái như vậy, hắn hóa thành hình người, chậm rãi mặc lại quần áo.

Hắn cúi đầu lung lung buộc lại dây lưng bên hông, sau đó quay đầu lại nhìn Diệp Tố, sao nàng vẫn còn chưa tỉnh?

Du Phục Thời lại ngồi đợi thêm một canh giờ nữa, trong lúc này hắn thậm chí đã đếm được Diệp Tố có bao nhiêu sợi lông mi.

Diệp Tố rốt cuộc mở to mắt, trong Hắc Ám Giới không ngủ không nghỉ học tập phù chú nên khi thoát ra ngoài có một chốc lát nàng cảm thấy hoảng hốt, nhưng rất nhanh đại sư tỷ liền hoàn hồn lại.

Bởi vì Du Phục Thời duỗi tay quơ quơ trước mắt nàng: “Diệp Tố, ta đói bụng.”

“Ta dẫn đệ trở về.” Tầm mắt Diệp Tố dừng ở Vụ Sát Hoa trên mặt bàn, có chút kinh ngạc, ngày thường Du Phục Thời mang nó chằn chặt, chưa bao giờ để nó rời khỏi người, đây là mang chán rồi ư?

Nàng chỉ chỉ Vụ Sát Hoa: “Sao lại để ở đây?”

Du Phục Thời duỗi cổ tay đến trước mặt Diệp Tố, mắt nhìn lướt qua Vụ Sát Hoa trên bàn, ý tứ rõ như ban ngày.

Đại sư tỷ: “……” Đời trước thật là thiếu hắn mà.

Tuy vậy Diệp Tố vẫn giúp hắn mang Vụ Sát Hoa lên.

“Nó giống hệt ta trước kia.” Du Phục Thời cúi đầu nhìn Vụ Sát Hoa vừa được mang lên tay.

Diệp Tố sửng sốt, nhớ lại tiểu hắc xà nàng đã nhìn thấy ở ngoài Định Hải thành, trên đầu nó có một đạo bạch ngân, lúc nàng luyện chế Vụ Sát Hoa thì cảm thấy đạo bạch ngân đó có chút không hài hòa nên không cho vào.

Chắc là bị thương sau khi độ kiếp thất bại, Diệp Tố suy đoán.

Nàng kéo tiểu sư đệ đứng dậy: “Muốn ăn cái gì? Thiên Cơ Môn không có linh thực, tỷ dẫn đệ ra ngoài ăn.”

Trước khi đi ra sơn động, nàng nhìn thoáng qua giường nhỏ, lại phát hiện trên giường không có bất luận dấu vết nào đã có người ngủ qua, thế nhưng đai lưng của tiểu sư đệ lại rối tinh rối mù.

“Tối hôm qua đệ ngủ ở đâu?” Diệp Tố đột nhiên hỏi Du Phục Thời.

Tiểu sư đệ nhìn thẳng vào ánh mắt của đại sư tỷ, chậm rãi giơ tay lên, che lại hai lỗ tai, tỏ ý không nghe không biết gì hết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.