Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 127: Trận pháp che giấu




Hơi thở xung quanh bỗng nhiên bạo động, Diệp Tố không kịp tò mò về bản thể của Du Phục Thời mà chỉ lo lắng cứ với tốc độ này thì cho dù có cách xa vạn dặm thì vẫn sẽ có đại năng phát hiện ra điều khác thường.

Trong đầu Diệp Tố không ngừng lướt qua tất cả phù trận, pháp trận đã từng gặp, nàng muốn che giấu hơi thở của tiểu sư đệ.

Không có, không có một cái nào cả.

Nàng chưa từng tiếp xúc qua với bất kỳ trận pháp hoặc phù chú nào có thể hoàn toàn giấu kín được yêu khí.

Nam nhân cụt một tay trong Tàng Điển Các của Thiên Cơ Môn đột nhiên ngẩng đầu, ông ẩn ẩn nhận thấy trên Cửu Huyền Phong có một cổ linh lực đang dao động mãnh liệt, nhưng lại không phải là hơi thở của Trương Phong Phong.

Vu Phong Hải buông xuống quyển sách trên tay, thuấn di (di chuyển nhanh trong chớp mắt) lên Cửu Huyền Phong.

Cùng lúc đó, Trương Phong Phong cũng phát hiện ra có điểm khác thường, nhanh chóng di xuống dưới, vừa đi vừa lẩm bẩm: “Mới hơn hai trăm tuổi mà ta đã bắt đầu có ảo giác rồi.”

Trong lúc Diệp Tố vẫn còn đang loay hoay chưa biết làm thế nào thì trong phòng đột nhiên hiện lên một luồng sáng chói lóa, mặt đất, xà nhà, bốn mặt tường đều rung lắc ầm ầm, một pháp trận dâng lên nuốt chửng lấy tất cả, sau đó tất cả hơi thở của Du Phục Thời cũng hoàn toàn biến mất.

Dường như đã từng có người sắp xếp tốt mọi thứ ở đây, chỉ vì để che giấu hơi thở của hắn.

……

“Vu thủ vệ, sao ngài cũng đến đây?” Trương Phong Phong vừa đi đến trước viện của các đệ tử thì nhìn thấy Vu Phong Hải nên liền lên tiếng chào hỏi.

“Vừa rồi ta cảm giác ở đây có một cổ linh lực dị động nên đến xem thử có chuyện gì.” Vu Phong Hải đánh giá gương mặt Trương Phong Phong từ trên xuống dưới, “Ngươi……trông thế này vẫn là thuận mắt hơn.”

Lúc trước rõ ràng chỉ mới hơn hai trăm tuổi mà suốt ngày trông cứ như một lão già ốm yếu, lôi thôi lết thết, bày ra hình tượng chưởng môn của một môn phái rất phế tông không sai một li nào.

“Sư phụ.” Diệp Tố bước ra sân viện, nhìn thấy hai người thì có chút kinh ngạc, “Vu thủ vệ.”

“Đại đồ đệ!” Trương Phong Phong nhìn thấy Diệp Tố thì kinh hỉ không thôi, “Sao con lại quay về rồi?!”

Vừa rồi ông còn tưởng rằng bản thân sinh ra ảo giác mới có thể cảm thấy có linh lực dao động.

“Tụi con trở về lấy một ít đồ vật.” Diệp Tố mặt không đỏ tim không loạn nói.

“Còn có sư đệ sư muội nào về với con nữa không?” Trương Phong Phong tươi cười chà sát tay, “Lâu rồi Dịch Huyền chưa có về lại đây.”

“Là Du Phục Thời.” Diệp Tố nói, “Dịch sư đệ vẫn còn đang thi đấu, hai chúng con vừa mới thi xong nên về đây.”

Vu Phong Hải nhìn quét một vòng quanh sân, không phát hiện có gì khác thường, nghĩ đến chỉ có thể có một khả năng nên hỏi Diệp Tố: “Hai đứa dùng truyền tống quyển trục để về đây sao?”

Diệp Tố gật đầu: “Đúng vậy, tụi con dùng một quyển trục tương đối đặc thù.”

“Chúc mừng tiến vào nhóm ba người đứng đầu.” Vu Phong Hải thu hồi ánh mắt, nghiêm túc nói với Diệp Tố, “Mấy đứa đều rất lợi hại.”

Lâu lâu ông cũng sẽ chú ý đến tình hình của tông môn đại bỉ, biết Diệp Tố đã thắng Cốc Lương Thiên.

“Tụi con đã giành được hai hạng đầu tiên, Lục Trầm Hàn cũng đã thua.” Diệp Tố cười nói, ở trước mặt người của tông môn mình nàng luôn muốn có thể nói những điều có thể khiến cho họ kiêu ngạo và vui vẻ.

Quả nhiên, gương mặt trước nay ít nói cười của Vu Phong Hải liền trở nên nhu hòa đi vài phần, bất quá ông cũng không ở lâu: “Ta vẫn còn sách chưa sửa sang xong, ta về Tàng Điển Các trước.”

Còn Trương Phong Phong, ông nghiêng người nhìn vòng vòng quanh viện, chỉ hỏi chứ không hề có ý trách móc: “Tiểu Du lại ở trong phòng ngủ à?”

“Đệ ấy vừa mới đối chiến với Lục Trầm Hàn xong, linh lực hao hết.” Diệp Tố nói.

Trương Phong Phong nghe vậy nhíu mày lắc đầu: “Vậy sao lúc này hai đứa lại về đây? Thiên Cơ Môn không có linh khí, ở lại Côn Luân sẽ tốt hơn chứ.”

Tuy lời nói ra như vậy nhưng tay thì lập tức lấy linh thạch ra từ túi Càn Khôn: “Sư phụ vẫn còn một ít linh thạch đây, con cầm lấy cho tiểu Du dùng đi.”

“Sư phụ, người vẫn còn chưa dùng hết sao?” Diệp Tố không nhận, đẩy trở về, “Còn nói sẽ tu luyện thật tốt, cứ như vậy thì các đệ tử tụi con không bao lâu sẽ vượt qua người luôn đấy.”

“Haiza, Hoàng Nhị Tiền cách một đoạn thời gian sẽ lại đưa tài liệu và linh thạch đến đây, vả lại chúng ta cũng đã bắt đầu nhận đơn luyện khí, làm sao mà dùng hết linh thạch được.” Trương Phong Phong chột dạ nói.

“Sư phụ người cứ giữ lại, tụi con vẫn còn linh thạch, ở Côn Luân kiếm lời không ít đâu.” Diệp Tố quay đầu nhìn nhìn bên trong, sau đó hỏi, “Người có muốn vào ngồi một lát không?”

Trương Phong Phong xua tay: “Con cứ nghỉ ngơi đi rồi sớm quay lại Côn Luân, nhỡ đến khi tông môn đại bỉ kết thúc mà bọn họ không tìm thấy hai đứa thì phải làm sao?”

“Dạ, tụi con lấy đồ xong sẽ quay lại đó ngay.” Diệp Tố đáp.

“Thôi nghỉ ngơi đi, ta về trước, vẫn còn một kiện pháp khí đang luyện dang dở.”

Trương Phong Phong vừa mới xoay người định đi thì lại bị Diệp Tố gọi lại: “Sư phụ, năm gian phòng trong viện này trước giờ chỉ có đệ tử các đời ở đây thôi sao?”

“Đúng vậy, chỉ có năm đệ tử ưu tú nhất mới có thể ở trong viện trên Cửu Huyền Phong này, bất quá về sau thì năm phòng cũng không thể trụ đầy.” Trương Phong Phong gật đầu, lại có chút đắc ý nói tiếp, “Nhưng đến đời này thì ta thu nhận mấy đứa thì đã ở đầy rồi, thậm chí đứa nào đứa nấy đều rất lợi hại.”

“Những sư tổ đã từng ở qua gian phòng của con, có ai biết về pháp trận hay không?” Diệp Tố thử hỏi.

“Pháp trận?” Trương Phong Phong trầm tư suy nghĩ, “Nhiều lắm, thời kỳ Thiên Cơ Môn cường thịnh nhất thì có thể chia thành trước Thần Vẫn kỳ và sau Thần Vẫn kỳ. Trước Thần Vẫn kỳ ta không rõ lắm nhưng giai đoạn cường thịnh nhất sau Thần Vẫn kỳ chính là hơn 500 năm trước, sư phụ ta nói cái gì bọn họ cũng biết một chút, trong đó cũng có người chuyên môn nghiên cứu pháp trận.”

Hơn 500 năm trước……

Diệp Tố điểm qua một lượt trong đầu những đại năng chết trong khoảng thời gian này, nhưng không một ai có các đặc điểm phù hợp với Du Phục Thời.

“Được rồi, vừa về đã hỏi đông hỏi tây, con nghỉ ngơi sớm đi.” Trương Phong Phong chắp hai tay ra sau lưng xoay người trở về, ông thật ra còn muốn nói nhiều chuyện hơn với đại đồ đệ, nhưng tông môn đại bỉ còn chưa kết thúc, con bé vừa chạy về nên để nó nghỉ ngơi nhiều thêm một chút.

Chờ sau khi Vu Phong Hải và Trương Phong Phong đều rời đi, Diệp Tố lập tức xoay người trở về phòng.

Vừa tiến vào nàng liền trợn tròn mắt.

Căn phòng đã không còn là căn phòng thường ngày nữa, trong phòng có một thác nước bọt tung trắng xóa, bên dưới là một hồ nước sâu thẳm, chung quanh còn có tiếng chim hót ríu rít, một mảnh thế ngoại đào nguyên không thể ngờ đến đột nhiên trải ra trước mặt nàng.

Diệp Tố lùi về sau một bước, đóng hai cửa lại vang lên một tiếng “bang”.

Rốt cuộc vấn đề xuất hiện ở đâu, nàng đã ở gian phòng này mười mấy năm nhưng lại không hề phát hiện ra một chút kỳ lạ nào.

Hôm nay nơi này không những đột nhiên xuất hiện một pháp trận có thể che giấu hơi thở mà còn sáng lập ra một cái không gian.

Diệp Tố đứng ở cửa, hai mắt nhìn cửa phòng không hề xa lạ gì này, chẳng lẽ trước khi chuyển thế Du Phục Thời là vị đại năng nào đó của Thiên Cơ Môn ư? Và căn phòng này là của hắn?

Phỏng đoán này là phù hợp với logic nhất, nếu không không thể giải thích được vì sao pháp trận lại đột nhiên xuất hiện cùng với không gian, bản thân Du Phục Thời trước đó cũng muốn trở về Thiên Cơ Môn, hẳn là sau khi chuyển thế trong tiềm thức vẫn còn lưu lại.

Diệp Tố đứng trầm ngâm trước cửa thật lâu, cuối cùng vẫn mở cửa, một lần nữa bước vào.

Đập vào mắt vẫn là không gian thế ngoại đào nguyên đó.

Chẳng qua khi nàng vừa bước vào sâu hơn thì ở ven bờ đá của hồ nước, một cái đuôi dài màu đen xinh đẹp vụt lên khỏi mặt nước, tạt ướt toàn thân Diệp Tố sau đó lại chui xuống dưới hồ.

Cả người Diệp Tố ướt đẫm, nàng nghiêng đầu sờ vệt nước trên vai, phát hiện nó là linh tuyền thì liền trầm mặc.

Hồ nước cũng không có chút nào an tĩnh, tựa hồ có cái gì đó đang ở bên dưới quay cuồng.

Diệp Tố nhớ lại chiếc đuôi dài thoáng qua vừa rồi, đó chắc chắn không phải đuôi của mỹ nhân ngư vì nó nhỏ hơn đuôi cá nhiều và cũng không có vây cá.

Mấu chốt nhất là……không biết vì sao trông nó rất quen mắt. Chuyện này là một trải nghiệm cực kỳ mới lạ với Diệp Tố, vì trí nhớ của nàng vốn dĩ cực tốt, hầu như chưa bao giờ quên bất cứ thứ gì sau khi đã gặp qua.

Nếu cảm thấy quen thuộc thì nhất định nàng đã từng thấy qua nó ở đâu, nhưng nàng nhớ mãi cũng nhớ không ra, nếu vậy thì lại chỉ có thể có một khả năng là nàng chưa từng gặp qua.

Lúc này chiếc đuôi dài một lần nữa chui ra khỏi mặt nước, dường như nó nó cố ý lại muốn tạt linh tuyền lên người Diệp Tố, nàng theo bản năng giơ tay chạm vào chiếc đuôi đó, chóp đuôi của đối phương liền run lên sau đó nhanh chóng trốn xuống mặt nước.

—— là đuôi rắn.

Đại sư tỷ sau khi sờ vào chiếc đuôi nọ thì liền đột nhiên nhớ ra tiểu hắc xà xinh đẹp đã từng gặp qua bên suối trong trong núi bên ngoài Định Hải thành.

Ngoại trừ việc một lớn một nhỏ còn lại gần như giống nhau như đúc.

Diệp Tố sững sờ tại chỗ, lại nhớ đến niềm yêu thích không giải thích được của tiểu sư đệ đối với Vụ Sát Hoa, cho nên là……nàng đã luyện ra pháp khí mang hình dáng bản thể của hắn.

Đại sư tỷ hiếm khi thất thần như lúc này, nàng đứng bên bờ hồ, không để ý đến hồ nước đã không còn dao động kịch liệt nữa, chỉ có từ giữa hồ không ngừng gơn ra từng đợt sóng nước nhè nhẹ.

Không biết qua bao lâu, Diệp Tố rốt cuộc lấy lại tinh thần, không gian lúc này đã hoàn toàn an tĩnh lại, chỉ còn có tiếng nước chảy của thác nước linh tuyền, hồ nước an tĩnh quỷ dị.

“Tiểu sư đệ?”

Diệp Tố nửa quỳ xuống bên hồ, dùng thần thức tiến vào trong hồ để kiểm tra tình huống, nàng không gặp phải bất kì trở ngại nào như đã tưởng, chỉ phát hiện thấy Du Phục Thời đang phiêu đãng dưới đáy hồ nước, phảng phất đã mất đi ý thức.

Diệp Tố lập tức nhảy xuống không chút nào chần chừ, nàng tiến sâu xuống dưới đáy hồ, nắm lấy tay Du Phục Thời.

Có lẽ là vì đang ở trong nước nên Diệp Tố cảm thấy Du Phục Thời dường như còn trắng hơn so với trước kia, nàng vừa định mang hắn lên bờ thì Du Phục Thời đột nhiên mở mắt.

—— hai tròng mắt hắn thẫm một màu tím.

Diệp Tố nhìn chằm chằm vào đôi mắt của hắn, nàng xác định vài lần trước đó đều không phải là ảo giác của nàng, tròng mắt của tiểu sư đệ quả thật là màu tím.

Dưới hồ nước, Du Phục Thời nhìn Diệp Tố chằm chằm như là đang xác nhận cái gì đó, sau đó hắn trở tay nắm lấy tay nàng tiếp tục bơi xuống đáy hồ sâu hơn, chỉ vào lớp da đã lột nói: “Ngươi thu nó lại.”

Lớp da lột đen tuyền, lẳng lặng nằm dưới đáy hồ, khi ngẫu nhiên có vài tia sáng rọi xuống đến thì liền trông như một tấm khôi giáp màu đen mạ vàng, mỗi một mảnh vảy đều rực rỡ lấp lánh.

Da rắn lột đối với một luyện khí sư như Diệp Tố thì không thể nào quen thuộc hơn, trong bách khoa toàn thư về các loại tài liệu có nhắc tới một vài loại da rắn lột chính là tài liệu hiếm có khó tìm. Nhưng nàng chưa bao giờ gặp qua vảy rắn lóa mắt như thế, mặc dù đã bị lột xuống.

Quay đầu nhìn lại thì thấy Du Phục Thời đã dựa vào nàng nhắm mắt lại, tựa hồ mệt mỏi đến cực điểm.

Diệp Tố mang theo hắn bơi lên trên, nàng khẽ quay đầu nhìn thoáng qua thì thấy dưới đáy hồ còn có không ít mảnh vảy rơi xuống lả tả khắp nơi.

Trên người Du Phục Thời khoác hờ một tầng trường bào đen mỏng được biến ra tới, khi người vừa ra khỏi hồ nước thì thác nước liền lập tức biến mất không thấy tăm hơi.

Diệp Tố đỡ hắn nằm xuống thềm đá cạnh bờ hồ sau đó nàng lại nhảy xuống hồ, nhặt lên toàn bộ số vảy rơi xuống.

Sau khi một lần nữa ra khỏi hồ, Diệp Tố hong khô số nước linh tuyền trên người mình, nàng cảm thấy linh phủ lại bắt đầu có dấu hiệu căng tràn, hàm lượng linh khí ở đây quá cao, cơ hồ sắp cô đọng thành thực thể.

Diệp Tố đỡ Du Phục Thời ngồi dậy, nàng phát hiện mình không thể nhìn thấu cảnh giới của hắn được nữa, hắn đã khôi phục cảnh giới trước khi chuyển thế lúc trước ư?

Du Phục Thời lại mở mắt, tròng mắt vẫn là màu tím.

Hắn nghiêng đầu nhìn Diệp Tố, đột nhiên vươn đầu đến gần, gác cằm lên vai nàng.

“Tiểu sư đệ?” Diệp Tố có chút kinh ngạc.

“Diệp Tố, bọn họ sắp tới.” Du Phục Thời đột nhiên thốt lên một câu không đầu không đuôi sau đó liền ngủ mất.

“Bọn họ?” Diệp Tố khó hiểu.

Lúc này trận pháp đã bắt đầu mất đi hiệu lực, toàn bộ không gian biến mất, Diệp Tố và Du Phục Thời lại trở về trên giường, cả căn phòng lại trở về như ban đầu như chưa từng phát sinh bất cứ chuyện gì.

Diệp Tố trơ mắt nhìn cảnh giới của Du Phục Thời không ngừng hạ xuống, mãi cho đến lúc cùng cảnh giới với nàng – Hóa Thần sơ kỳ.

Có lẽ là do câu nói vừa rồi của Du Phục Thời, hoặc là vì một nguyên nhân nào đó khác, Diệp Tố chưa bao giờ muốn gấp gáp tăng cảnh giới lên như lúc này, nàng cảm thấy có một thứ vô hình nào đó đang áp sát đến.

“Đại sư tỷ, hai người sao còn chưa trở lại? Tông môn đại bỉ đã kết thúc!” Thanh âm của Hạ Nhĩ truyền ra từ truyền tin ngọc điệp, “Ngày mai nhóm mười người đứng đầu phải đến đại điện Côn Luân một chuyến.”

Thanh âm của Hoàng Nhị Tiền cũng truyền tới ngay sau đó: “Diệp chủ, hiện tại có cần dùng quyển trục Vạn Cảnh Thông không?”

Diệp Tố quay đầu nhìn lại Du Phục Thời vẫn còn đang trong trạng thái bất tỉnh, đáp lời Hoàng Nhị Tiền: “Sáng sớm ngày mai ngươi hãy đến đây.”

Sườn mặt của Du Phục Thời dựa vào tay nàng, hàng mi dài khép hờ, giống như chỉ là đang ngủ say.

Cũng may, sáng sớm hôm sau khi Hoàng Nhị Tiền vừa đến thì Du Phục Thời cũng liền tỉnh lại, bộ dáng không khác gì thường ngày, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra, màu mắt cũng khôi phục thành màu đen, hắn thậm chí còn không nhớ rõ bản thân đã nói những gì.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.