Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 109: Mảnh vảy




Khấp Huyết kiếm xoay vài vòng, sau đó thật sự không dám xông vào nữa, ủy khuất đứng ở bên ngoài cửa phòng Du Phục Thời, hồng quang trên thân kiếm cũng ảm đạm đi không ít.

Diệp Tố cũng không về phòng nghỉ ngơi ngay mà ngược lại hỏi trong một tháng vừa rồi nhóm Minh Lưu Sa đã làm gì, Trảm Kim Tông và Toàn Điển Hành có động tĩnh gì không.

“Dạo gần đây Toàn Điển Hành giảm giá các loại tài liệu nên hấp dẫn được rất nhiều luyện khí sư.” Tây Ngọc tay cầm gương, vừa soi vừa nói, “Bất quá cũng có rất nhiều tu sĩ đã bắt đầu để ý đến Văn Đông tài liệu hành, Hoàng Nhị Tiền đã bán số thú đan lúc trước tỷ giao đồng thời đã thả ra tin tức sẽ bán đấu giá Bát Kỳ Biến, mọi người đang rất hứng thú về việc này, hắn đã thương lượng với Toàn Gia Anh, chờ đại sư tỷ thi xong vòng hai sẽ bắt đầu bán đấu giá.”

“Thiên Cơ Môn thì sao?” Diệp Tố hỏi, “Có người nào tìm tới muốn đặt đơn luyện pháp khí với chúng ta không?”

“Có.” Minh Lưu Sa ngồi bên cạnh nhìn nàng, nghiêm túc trả lời, “Hơn nữa còn có rất nhiều người đặt là đằng khác.”

“Có chuyện gì sao?” Diệp Tố nhìn thẳng vào mắt của nhị sư đệ hỏi.

“Quá nhiều người muốn đặt.” Minh Lưu Sa lấy ra một chồng giấy, “Đây là số người đã liên hệ chúng ta muốn luyện chế pháp khí, đệ đã từ chối phần lớn, chỉ để lại hai mươi đơn.”

Hắn vừa nói Diệp Tố cũng liền hiểu rõ.

Muốn luyện chế pháp khí cần phải có không ít tài liệu, nếu Thiên Cơ Môn nhận hết số đơn này thì cần phải có số lượng tài liệu rất lớn. Trong quá khứ giả dụ Văn Đông không có đủ tài liệu thì Thiên Cơ Môn chỉ cần có linh thạch trong tay là có thể đi sang tài liệu hành khác để mua, thậm chí đến Toàn Điển Hành cũng được. Nhưng hiện tại trước mắt Toàn Điển Hành gần như lũng đoạn nguồn cung tài liệu, bọn họ chắc chắn sẽ không bán cho Thiên Cơ Môn nên nếu nhận đơn mà pháp khí không thể luyện chế ra thì tên tuổi của Thiên Cơ Môn chưa gượng dậy được bao lâu sẽ bị ảnh hưởng.

Diệp Tố lật lật mấy đơn mà Minh Lưu Sa giữ lại, tài liệu yêu cầu đều là loại Văn Đông tài liệu hành có thể cung cấp, phần lớn đều là những tài liệu thường gặp.

“Pháp khí cơ bản.” Diệp Tố trả xấp đơn lại cho Minh Lưu Sa, “Có thể làm tốt số pháp khí cơ bản này cũng tốt. Phá Nguyên Môn vẫn có nhân mạch, chờ sau khi bán xong Bát Kỳ Biến tỷ sẽ đưa linh thạch cho Hoàng Nhị Tiền để hắn đi gom góp tích trữ tài liệu.”

Minh Lưu Sa gật đầu: “Đại sư tỷ, tỷ về phòng nghỉ ngơi trước đi.”

“Sau khi tông môn đại bỉ kết thúc chúng ta sẽ ra ngoài tự mình tìm tài liệu.” Diệp Tố đứng dậy nói với các sư đệ sư muội trong viện: “Một cái tài liệu hành mà thôi, không bóp được cổ chúng ta.”

“Có đại sư tỷ ở đây, Thiên Cơ Môn chúng ta nhất định có thể trở lại đỉnh cao!” Hạ Nhĩ không chút do dự nói, “Chờ đại sư tỷ trong vòng trăm năm phi thăng thành thần thì tên nào dám chọc đến Thiên Cơ Môn nữa? Sợ là nghĩ cách nịnh bợ chúng ta còn không kịp!”

Diệp Tố nghe tứ sư đệ lại nổ về nàng thì bật cười, bất quá nàng lại nhớ tới lời Phong Trần đạo nhân nói trên đại điện lúc nãy.

Tu sĩ có Linh Lung Cốt chỉ trong vòng trăm năm đã lên đến cảnh giới Độ Kiếp kỳ, sau đó thì sao?

Nàng nhớ lại biểu tình của Phong Trần đạo nhân và các tông chủ khác, tu sĩ đó hẳn là đã phi thăng.

Cảm xúc của tông chủ Ngũ Hành Tông lộ ra rõ ràng nhất, đó là khát khao cũng hâm mộ.

Quay trở lại phòng, Diệp Tố bắt đầu nhập định.

Tuy rằng đã tiến giai lên Nguyên Anh hậu kỳ nhưng linh phủ của nàng lại trống rỗng, không có bản thể Nguyên Anh, cũng may mọi người xung quanh không phát hiện có gì dị thường.

Diệp Tố nhìn vào trong linh phủ, đã lớn hơn vài lần so với trước kia, linh lực cũng nồng đậm hơn Kim Đan kỳ.

Nàng nhìn mảnh thức hải một lúc lâu, sau đó bỗng nhiên điều khiển thần thức, khơi chúng lên từ trong thức hải, không ngừng ngưng tụ lại, cuối cùng hình thành một “Diệp Tố” phiên bản thu nhỏ.

Nàng đặt Diệp Tố mini vào giữa linh phủ, nghĩ nghĩ: như vậy thấy bình thường hơn không ít.

Ở một gian phòng khác, Du Phục Thời đang nằm trên giường, cản lại một chiêu của Ma Chủ khiến cho thứ gì đó trong linh phủ của hắn như bị vỡ nát.

Hắn vừa dính giường liền chìm vào giấc ngủ say.

Trên phần cổ tay lộ ra khỏi áo đặt ở mép giường có một tầng vảy đen thoáng hiện, nếu ai có mặt ở đây có thể nhìn kỹ sẽ thấy ánh sáng của vảy không thua bất luận một loại bảo thạch nào.

Mấy ngày sau, Hoàng Nhị Tiền truyền tới tin tức nói buổi bán đấu giá Bát Kỳ Biến chuẩn bị diễn ra, lần này kết hợp với Phá Nguyên Môn tổ chức ở ngoại thành Côn Luân.

Hôm nay không ít đệ tử các tông môn nô nức đi đến ngoại thành Côn Luân xem náo nhiệt, tất nhiên cũng có không ít người muốn mua Bát Kỳ Biến.

“Đại sư tỷ, tụi đệ chuẩn bị xong rồi.” Hạ Nhĩ đứng ở trong sân hô to.

Diệp Tố từ trong phòng bước ra, nàng thoáng nhìn qua phòng cách vách sau đó nói với năm người trong viện: “Mọi người cứ đi trước, lát nữa ta sẽ tới ngay.”

“Được.” Hạ Nhĩ cùng mấy người Dịch Huyền ngự kiếm đi đến ngoại thành.

Diệp Tố xoay người muốn đẩy cửa phòng Du Phục Thời thì đột nhiên Khấp Huyết kiếm vốn đang đứng bên ngoài đột nhiên xông tới, ngăn ở trước mặt nàng.

Đại sư tỷ dịch qua bên phải một bước, Khấp Huyết kiếm cũng liền dịch sang bên phải.

Diệp Tố di chuyển mấy lần, nó đuổi theo chắn mấy lần: “……”

Một người một kiếm giằng co một lúc, Diệp Tố muốn phân biệt rõ yêu kiếm này là đang trả thù hay là muốn che chở tiểu sư đệ ở bên trong.

Bàn tay chắp sau lưng của nàng triệu hồi ra thần thức, tiến vào bên trong phòng thăm dò.

Tiểu sư đệ nằm trên giường, tóc dài phủ đầy người, bộ dáng không có gì khác thường ngày, một cánh tay buông xuống ở mép giường.

Cho nên Khấp Huyết kiếm đây là đang trả thù nàng kéo nó ra không cho nó vào phòng?

Diệp Tố liếc mắt nhìn Khấp Huyết kiếm, giơ tay ra nắm lấy nó.

Những cái khác không nói, nhưng chuôi kiếm Khấp Huyết thật sự là chuôi kiếm có xúc cảm tốt nhất trong số những thanh kiếm nàng từng tiếp xúc qua.

Khấp Huyết kiếm muốn giãy giụa một hồi những cuối cùng vẫn đành mặc cho Diệp Tố mang theo nó cùng nhau đẩy ra cửa phòng.

Du Phục Thời nằm trên giường, hơi thở vững vàng, Diệp Tố cúi người đẩy đẩy hắn đồng thời kéo cánh tay buông xuống sắp chạm đất lên giường: “Chúng ta muốn đi ngoại thành Côn Luân, đệ có đi không?”

Du Phục Thời vẫn nhắm nghiền mắt, giống như còn chưa tỉnh.

“Vậy đệ ở lại viện một mình nhé.” Diệp Tố ngồi dậy, lấy ra một tờ giấy và cây bút, cúi đầu bắt đầu viết lời nhắn: “Chúng ta đi ra ngoài một chuyến.”

Còn chưa viết xong thì Diệp Tố liền cảm thấy vạt áo bị kéo nhẹ, cúi đầu nhìn lại thì thấy tiểu sư đệ đã mở mắt, an tĩnh nhìn nàng.

“Tỉnh rồi?” Diệp Tố thu lại giấy bút, hỏi hắn, “Muốn đi hay không?”

Du Phục Thời ngửa đầu nhìn nàng chằm chằm, tựa hồ còn chưa hoàn toàn tỉnh táo.

Diệp Tố hơi khom người xuống, đề tầm mắt hai người gần lại, một lần nữa hỏi: “Tiểu sư đệ, đệ có muốn đi cùng ta đến ngoại thành Côn Luân không?”

“Muốn.” Du Phục Thời rốt cuộc buông vạt áo của Diệp Tố ra, ngồi dậy với tay lên đầu giường lấy trâm cài, đưa đến trước mặt nàng.

Sau khi Diệp Tố nhận lấy thì hắn liền đúng lý hợp tình xoay người, mặt xoay vào bên trong giường, đưa lưng về phía nàng.

Cả quá trình hắn không nói lời nào, giống như chắc chắn rằng Diệp Tố sẽ vấn tóc giúp hắn.

Quả nhiên giây tiếp theo Diệp Tố liền buông một tiếng thở dài bất đắc dĩ, duỗi tay bắt đầu vén lên mái tóc dài của hắn, tóc hắn vừa mềm vừa lành lạnh như tơ lụa, xuyên qua các ngón tay của nàng.

Diệp Tố rũ mắt nhìn mái tóc đen dài của tiểu sư đệ, vô luận nhìn từ phương diện nào cũng đều thấy hắn là quý công tử được nuông chiều từ bé, không có điểm nào cho thấy từng phải chịu khổ.

Bất quá có một số người xác thật cũng không cần phải chịu khổ.

“Tốt rồi.” Diệp Tố dùng trâm vấn xong tóc nói, “Đệ thay quần áo đi rồi chúng ta xuất phát.”

Nàng đứng lên, chuẩn bị bước ra ngoài trước thì bỗng nhiên chân đá phải cái gì, cúi đầu nhìn thì là một mảnh màu đen……Ngọc sao?

Diệp Tố khom lưng nhặt lên miếng ngọc dưới đất, nàng cảm nhận được trong miếng hắc ngọc mỏng này có ẩn chưa một tầng lực lượng, chỉ là không biết vì sao nhìn thấy có chút quen mắt.

Nàng nhớ lại phương hướng mà tay Du Phục Thời buông xuống lúc nãy, quay đầu hỏi tiểu sư đê: “Đây là đệ lấy ra từ giới sao?”

Du Phục Thời xoay người lại, giương mắt nhìn đồ vật trong tay Diệp Tố, ngón tay giấu trong tay áo bấu nhẹ vào nhau, hắn có chút chột dạ: “Ừ.”

“Mấy ngày trước rời khỏi pháp trận không phải đệ nói rất mệt sao, sao lại mở ra giới? Ta nhớ rõ mở giới sẽ tiêu hao một lượng linh lực cực lớn của đệ.” Diệp Tố bước tới, đưa mảnh hắc ngọc trong tay cho Du Phục Thời, “Cất nó đi.”

Nàng thậm chí hoài nghi vừa rồi khi nàng tiến vào Du Phục Thời không phải là đang ngủ mà là đang hôn mê bất tỉnh.

Du Phục Thời nhìn đồ vật trước mắt, sau đó đột nhiên quay đầu đi, không nhìn Diệp Tố: “Ngươi nhặt được chính là của ngươi.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.