Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 106: Huyết đàm




Sau khi Dẫn Ma Trận hết hiệu lực, hai ma vật còn lại cũng không hề xuất hiện, một buổi tiệc sinh thần cứ thế bị nhiễu loạn, phủ thành chủ tiến hành tra xét khắp nơi.

Ma vật mà lại có thể không hiện hình dưới sức ép của Dẫn Ma Trận, vô cùng có khả năng là cấp bậc cao hơn cả Thiên Ma, theo thời gian dân trong thành bị tàn sát mỗi lúc một gần, mọi người càng thêm lo âu.

Sự chú ý của đệ tử năm đại tông đều tập trung trong phủ thành chủ, bọn họ nhất trí rằng hai ma vật còn sót lại nhất định đang ở trong phủ.

Bởi vì khi đêm dân trong thành bị tàn sát, mệnh đèn của Quan Hộ Thành tắt đầu tiên.

Nhan Hảo cởi ra bộ trang phục vũ cơ, cầm một quyển sách trong tay, đi nơi nơi thử mọi cách trừ ma mong bức cho ma vật hiện hình, trên đường đụng phải Diệp Tố, sốt ruột nói: “Đêm nay chính là đêm toàn Huy Thành bị đồ, nếu vẫn tìm không thấy hai ma vật còn lại thì chúng ta cũng sẽ bị kẹt ở đây mãi mãi.”

Diệp Tố cũng đang đi tìm, nàng nói: “Vẫn còn mấy chỗ, để ta qua đó xem thử.”

Thanh âm pháp trượng gõ xuống nền đá chậm rãi truyền đến, Diệp Tố ngẩng đầu lên nhìn, là Cốc Lương Thiên của Vạn Phật Tông.

Vì để tránh đi Quan Hộ Thành Hợp Thể kỳ, hắn nhân cái cớ có thể dựng trận cầu phúc cho đệ đệ thành chủ phu nhân mà hiên ngang tiến vào phủ thành chủ, tốn một đoạn thời gian dài mới thiết lập xong mắt trận, liên thủ với các đệ tử Vạn Phật Tông ở bên ngoài, kết nên một pháp trận cực đại, dẫn ma xuất hiện.

Hắn quyết định ra tay trong tiệc sinh thần đệ đệ thành chủ phu nhân, cũng chính là đêm trước đêm Huy Thành bị tàn sát, thế nên những ngày trước đó hắn không hề động tay tìm kiếm ma.

Phần kiên nhẫn này quả thật không một ai ở đây có thể bì với hắn.

Có lẽ là vì ánh mắt của nàng quá mức rõ ràng nên khi lướt ngang qua Diệp Tố, Cốc Lương Thiên đột nhiên mở miệng nói: “Vạn Phật Tông đã thiết hạ một pháp trận khác, tối nay hai ma vật còn lại chỉ có một con đường chết.”

“Là có ý gì?” Diệp Tố xoay người hỏi.

“Một khi trận pháp khởi động, tất cả mọi người trong Huy Thành sẽ chết hết.” Cốc Lương Thiên nói: “Chỉ là muốn nhắc nhở chư vị, sớm rời khỏi Huy Thành, ở ngoài thành chờ đến thời gian trở về là được.”

Diệp Tố chợt giương mắt nhìn thẳng Cốc Lương Thiên: “Ý ngươi là muốn giết hết dân chúng trong thành?”

Dáng người của Cốc Lương Thiên mảnh khảnh cao gầy, trên mặt lúc nào cũng ẩn ẩn có một nỗi trách trời thương dân: “Bọn họ bất quá chỉ là hình ảnh hư ảo, tất cả đều đã chết hai mươi năm trước.”

“Đêm dân trong thành bị tàn sát còn chưa tới, vẫn còn cơ hội tìm được hai ma vật đó.” Nhan Hảo nhíu mày, “Ngươi giết hết dân trong thành làm gì?”

“Ta nói rồi.” Cốc Lương Thiên vừa nói vừa lần tràng hạt trong tay, “Bọn họ chỉ là tàn ảnh, giết tất cả mọi người trong thành mới là phương thức tốt nhất.”

“Vạn Phật Tông.” Diệp Tố nhìn Cốc Lương Thiên, mặt vô biểu tình nói, “Có loại Phật Tử như ngươi thật là tốt.”

Nàng nói xong liền dẫn theo Du Phục Thời xoay người rời đi.

……

Dịch Huyền đứng trước cửa lớn của Mai Viên, nhìn nó chằm chằm.

“Đệ ở đây định làm gì đó?”

Dịch Huyền quay đầu lại: “Đại sư tỷ.”

Phía sau Diệp Tố chính là Du Phục Thời, hai người một trước một sau dừng lại, nàng hỏi Dịch Huyền: “Đệ cảm thấy bên trong có vấn đề gì sao?”

“Chỉ là có một cảm giác kỳ quái.” Dịch Huyền nói.

“Để tỷ vào xem.” Diệp Tố biết Dịch Huyền có huyết mạch nửa ma, có lẽ hắn cảm ứng được gì đó, cho nên ngày ấy ở Mai Viên, nàng chú ý thấy Dịch Huyền cứ quay đầu lại.

“Tỷ vào xem, đệ chờ ở bên ngoài đi.” Diệp Tố sợ huyết mạch nửa ma của hắn sẽ chịu ảnh hưởng gì đó.

“Cùng vào.” Dịch Huyền nói.

Diệp Tố nhìn ánh mắt kiên trì của hắn, cuối cùng chỉ có thể đồng ý: “Được.”

Hiện tại ở Huy Thành vẫn là tháng ba, trong Mai Viên còn một nửa hoa mai vẫn đang nở rộ.

Bên trông là một khung cảnh lộn xộn, đã từng có người đánh nhau ở đây, xem dấu vết là do đệ tử Thượng Khuyết Tông và Hợp Hoan Tông lưu lại.

Ba người đi vào sân khấu kịch trong Mai Viên, nàng đi đến chỗ chiếc ghế quý phi, là nơi thành chủ phu nhân thường nằm, lúc này nó đã sập, chiếc bàn bên cạnh cũng vậy.

Diệp Tố cúi người nhặt lên trang giấy rơi ra từ ngăn kéo của cái bàn gãy, trên đó là những hàng chữ thanh tú tinh tế, đầu bút thon nhỏ lãnh lệ nhưng từng từ đều là vì cầu phúc.

Bên này, Dịch Huyền bỗng trở nên có chút ngơ ngác, vô thức đi vào sâu ra phía sau của Mai Viên.

Du Phục Thời duỗi tay chọc chọc Diệp Tố, rồi lại chỉ Dịch Huyền: “Hắn chạy.”

Diệp Tố thu tờ giấy vào túi Càn Khôn, sau đó nhanh chóng đuổi theo.

Càng đi sâu vào trong thì những cây hoa mai trong Mai Viên càng héo úa, mãi đến khi đến hậu viện thì cây cối ở đây đều đã chết khô.

Dịch Huyền vòng qua hàng cây khô bước vào bên trong, nhưng hắn đụng phải một kết giới, hắn rút kiếm, dùng sức chém vài lần rốt cuộc cũng chém vỡ kết giới, lộ ra một hồ máu nóng đang quay cuồng, sôi ùng ục.

“Đệ làm gì đó?” Diệp Tố đưa tay kéo lại Dịch Huyền đang muốn tới gần huyết đàm.

Màn sương mờ trong mắt Dịch Huyền nhanh chóng rút đi, hắn quay đầu nói: “Đại sư tỷ, thành chủ phu nhân là……”

Mùi vị huyết sát này quá quen thuộc, hôm qua khi Dẫn Ma Trận khởi hiệu, mùi tanh hôi của sát khí trên người đám ma vật đó chính là mùi vị này.

Khấp Huyết kiếm bên người Du Phục Thời bỗng nhiên nhảy vào trong hồ, hưng phấn bơi tới bơi lui.

Diệp Tố nhíu mày, ngồi xuống ấn tay trên mặt đất, hai mắt hơi nhắm, phóng xuất ra thần thức của bản thân.

“Đại sư tỷ……” Dịch Huyền nhíu mày nhìn những sợi kim sắc không ngừng tràn ra từ lòng bàn tay Diệp Tố, không giống linh lực nhưng lại có chút cảm giác quen thuộc.

Nếu lúc này sư phụ của Dịch Huyền – Tân Thẩm Chi, có mặt ở đây thì ông nhất định có thể nhìn ra được đây là cái gì.

—— thần thức ngoại hiện.

Đây là cách dùng thần thức kiểu mới mà sau khi tiến giai Diệp Tố đã mò mẫm ra được.

Những sợi kim sắc không ngừng lan ra xung quanh, bao trùm toàn bộ Mai Viên, có thứ gì đó bắt đầu chậm rãi hiện ra.

Ma khí, trong mặt đất của Mai Viên tràn ngập một tầng ma khí nồng đậm, nó hòa cùng với thần thức của Diệp tố, trong đó, nơi đậm đặc nhất chính là sân khấu kịch.

Diệp Tố thu tay lại, nuốt xuống ngụm máu đang tràn lên trong cổ họng, nhìn sang sân khấu kịch, ở đó có một ma trận.

Ngón nghề trận pháp này nàng học cái biết cái không, nhưng Diệp Tố am hiểu nhất chính là bắt chước.

Nàng quay đầu nhìn lại huyết đàm, sau đó cầm lên Khấp Huyết kiếm đang hạnh phúc trong hồ máu, dùng nó phác họa lại trận pháp trên mặt đất.

……

Trong Nghị Sự Đường, thành chủ đang thảo luận cùng các phụ tá về chuyện Huy Thành gặp nạn ma xâm lấn, hắn không yên tâm phu nhân và Vu Thừa Duyệt nên lúc nào cũng dẫn theo hai người bên cạnh, vừa lúc có Quan Hộ Thành có thể bảo vệ bọn họ.

Mọi người đang thương nghị có cần truyền tin cho các đại tông môn hay không thì cửa đột nhiên bị đẩy ra.

Lục Trầm Hàn mang theo một thân sát ý bước vào, tuy không có bộ dáng của ma nhưng nhìn hắn còn đáng sợ hơn cả ma.

“Các ngươi làm cái gì?” Thành chủ nhíu mày, theo bản năng che chắn ở phía trước thành chủ phu nhân và Vu Thừa Duyệt.

Quan Hộ Thành tiến lên một bước, kiếm ra khỏi vỏ, không một tiếng động thủ thế giơ ngang trước người.

Lục Trầm Hàn đã lâu chưa xuất hiện đứng ở phía trước nhất, trong tay nắm Thông Linh Bàn, sau khi được thêm lên máu của Ninh Thiển Dao thì nó chỉ thẳng vào hướng ba người thành chủ đang đứng, Lục Trầm Hàn giương mắt, hàn khí nổi lên bốn phía: “Trảm ma.”

Tối nay đã là kỳ hạn cuối cùng, Lục Trầm Hàn cầm Thông Linh Bàn đi khắp phủ thành chủ một vòng thì rốt cuộc nó chỉ hướng đến Nghị Sự Đường.

“Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Thành chủ nghe ra được ý tứ trong lời nói của hắn, tức giận vỗ bàn thật mạnh một cái.

“Lời gì thì trong lòng thành chủ hiểu rõ.” Ninh Thiển Dao từ bên ngoài bước vào, trong tay cầm một quyển bút ký, “Hóa Ma Cốt, trong thư phòng của thành chủ có không ít thư tịch như thế này, rõ ràng đã tu ma đắc đạo, thậm chí có thể tránh được Dẫn Ma Trận.”

“Ta không biết ngươi đang nói cái gì.” Lệ Diệu Minh tức giận không thôi, “Các ngươi rốt cuộc là ai?”

Ninh Thiển Dao nói tiếp: “Ma vật trong phủ chỉ tập trung ở chung quanh thành chủ cùng với Mai Viên của thành chủ phu nhân, rất khó để nghĩ hai vị không có quan hệ gì với chúng.”

Ninh Thiển Dao nhận lấy Thông Ma Bàn từ trong tay Lục Trầm Hàn, lẳng lặng bôi thêm một giọt máu lên pháp khí, nàng ta tới gần ba người nhà thành chủ, chỉ mỗi khi đối mặt với thành chủ và thành chủ phu nhân kim ở mặt trên mới dừng lại, chỉ thẳng vào bọn họ.

Nàng ta xoay người gật đầu với Lục Trầm Hàn.

Phảng phất như là một tín hiệu xác nhận, Giản Hồ và Lục Trầm Hàn đồng thời động thủ, một người ngăn lại Quan Hộ Thành, một người xông tới tấn công thành chủ.

Ninh Thiển Dao lại vung kiếm chém về phía thành chủ phu nhân, mục tiêu là cổ của bà, nàng ta muốn chém rơi đầu ma vật.

Lúc này Vu Thừa Duyệt lại động, cậu nắm tay thành chủ phu nhân kéo người về phía sau còn cậu lại theo đà chắn ở phía trước.

Vào khoảnh khắc nghìn cân treo sợi tóc, hai đạo thân ảnh bỗng nhiên xuất hiện, huy kiếm ngăn cản Lục Trầm Hàn và Giản Hồ.

“Diệp Tố?”

“Dịch Huyền?”

Đám người Từ Trình Ngọc nhìn hai người vừa xuất hiện thì khiếp sợ không thôi hô lên.

Diệp Tố nhìn thanh kiếm của nàng đã bị chém đứt làm hai, có chút đáng tiếc.

Ánh mắt Lục Trầm Hàn dừng trên người hai người: “Đây là nguyên nhân ba đợt người đầu tiên không thể ra được ư?”

Thành chủ kéo hai người thành chủ phu nhân và Vu Thừa Duyệt liên tục lui về phía sau, hắn không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Ngoài cửa lại truyền đến tiếng bước chân, Du Phục Thời toàn thân mang theo ma khí dày đặc, hắn hơi nghiêng đầu, Khấp Huyết kiếm liền bay vọt vào, đâm thẳng về phía Lục Trầm Hàn.

Tốc độ nhanh đến nỗi không giống là tốc độ mà một Nguyên Anh sơ kỳ có thể khống chế được kiếm.

Lục Trầm Hàn nhanh chóng lui về sau vài bước, sau đó Khấp Huyết kiếm liền bay đến trong tay Diệp Tố.

“Các cô sao lại biến thành ma?” Mai Cừu Nhân nhìn ma khí trên người ba người, không khỏi đau lòng hỏi.

Kim trên Thông Ma Bàn trên tay Ninh Thiển Dao điên cuồng chỉ tới chỉ lui ba người Diệp Tố, Du Phục Thời và Dịch Huyền.

Diệp Tố nhìn về phía Thông Ma Bàn trong tay nàng ta: “Thoạt nhìn chúng ta cũng là ma nhỉ.”

“Rốt cuộc sao lại thế này?” Từ Trình Ngọc tất nhiên không tin, nhíu mày hỏi, “Diệp Tố, các cô từ khi nào đã dính lên ma khí.”

“Do không cẩn thận lúc vẽ mấy trận pháp mà thôi.” Diệp Tố cầm Khấp Huyết kiếm vẫn còn dính máu trong huyết đám, nhanh chóng vẽ trận pháp trong Mai Viên lên mặt đất Nghị Sự Đường, “Các ngươi cũng có thể thử này.”

Thứ mà ma trận cần chính là ma khí, Diệp Tố không có nhưng máu trong huyết đàm lại ẩn chứa một lượng lớn ma lực với ma khí nồng đậm, còn Khấp Huyết kiếm lại là một thanh yêu kiếm, ngay cả máu Thần Ma nó cũng có thể hấp thu, nàng chẳng qua mượn hai chúng nó để làm vật dẫn.

Không gian của Nghị Sự Đường nhỏ hơn Mai Viên rất nhiều, trận vừa thành thì ma khí lập tức nổi lên bốn phía, trong nháy mắt thì tất cả mọi người ở đây đều có một thân dính đầy ma khí.

Thông Ma Bàn xoay vòng như bay, cơ hồ không còn nhìn thấy rõ hình dáng của kim nữa.

“Nếu nói về ma khí thì tất cả mọi người trong Nghị Sự Đường đều là ma.” Diệp Tố nhìn về phía Lục Trầm Hàn và Ninh Thiển Dao, “Các ngươi cũng muốn giết chính mình?”

Mọi người: “……”

“Đêm dân trong thành bị tàn sát bắt đầu rồi.” Diệp Tố bỗng nhiên nói.

Ninh Thiển Dao sửng sốt: “Cái gì?”

Mọi người chưa bắt kịp ý nghĩ của nàng.

Diệp Tố nhìn sang Quan Hộ Thành đứng bên cạnh, mỉm cười: “Ngươi không đi chết sao?”

Cả người Ninh Thiển Dao chấn động, nàng ta cứng đờ người quay đầu nhìn Quan Hộ Thành.

Tất cả đệ tử dự thi tiến vào pháp trận nghịch chuyển đều biết được hai thông tin mấu chốt đó là đêm mà Huy Thành bị đồ sát hai mươi năm trước có điểm bắt đầu là mệnh đèn của Quan Hộ Thành tắt, điểm kết thúc chính là ma vật gi3t chết hết tất cả mọi người trong thành.

Trận pháp nghịch chuyển chính là hồi tưởng lại bóng dáng của mọi người trong thành lúc đó, bọn họ tiến vào tuy có thể giao lưu với người dân trong thành nhưng sẽ không ảnh hưởng được đến tiến trình mà sự việc hai mươi năm trước sẽ phát triển.

Cho dù có chém hết ma vật đi chẳng nữa thì ở hạn cuối của trận pháp vẫn là kết cục mọi người ở đây đều sẽ biến mất.

Quan Hộ Thành vẫn luôn cúi đầu rũ mắt, sau khi Diệp Tố hỏi xong thì bà ta đột nhiên lại ngẩng đầu: “Ta quên mất, cứ lo nhìn xem ngươi tiếp theo sẽ làm cái gì.”

Một câu này vừa nói ra, đệ tử của năm đại tông đều dựng hết tóc gáy.

Trận pháp nghịch chuyển vậy mà lại nhiều thêm một người tồn tại có ý thức, hoặc là nói là một thứ gì đó.

“Vì sao cô lại cho rằng tỷ phu và tỷ tỷ không phải ma?” Vu Thừa Duyệt đứng ở phía sau đột nhiên hỏi Diệp Tố, “Hai người bọn họ trước sau cũng sẽ bị giết thôi, ngay cả cơ hội giải thích cũng không có.”

Trong Nghị Sự Đường lại vang lên một trận tiếng hút khí.

Này rõ ràng cũng là một người có ý thức.

Diệp Tố quay đầu nhìn lại Vu Thừa Duyệt, trong mắt hiện lên vẻ kinh ngạc, nhưng lại tựa hồ không quá kinh ngạc.

“Huyết đàm cùng với ma trận trong Mai Viên xác thật ám chỉ thẳng thừng về hướng thành chủ phu nhân.” Diệp Tố liếc mắt nhìn Khấp Huyết kiếm, “Nhưng rõ ràng máu trong huyết đàm là mới được thêm vào, khi ta thử vẽ ma trận cũng quả thực bị dính ma khí.” Bởi vì ma khí của máu trong huyết đàm quá nồng nên mới dẫn tới bọn họ hiện tại ai cũng đều dính cả người.

Tất cả mọi thứ trong pháp trận nghịch chuyển, theo lý đều là giả, chỉ là hư ảnh, cuối cùng đều sẽ biến mất, giống như linh thạch tiểu sư đệ kiếm được vậy, nhưng chuyện này Diệp Tố chưa nói ra sợ hắn mất hứng.

Nếu huyết đàm là thứ của hai mươi năm trước thì căn bản phải chẳng có tác dụng nào với Khấp Huyết kiếm mới đúng, vậy mà nó lại uống máu cực kỳ vui vẻ.

Từ khi đó nàng liền biết, trong trận pháp nghịch chuyển đã có thêm thứ gì đó mà các tông chủ không biết.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.