Không Cần Loạn Ăn Vạ

Chương 101: Trảm ma




Thấy đồ đệ không nói lời nào, Tân Thẩm Chi muốn khích thích Dịch Huyền: “Tên nhóc Du Phục Thời đoạt vị trí tiểu sư đệ của con đó, vừa tăng thì tăng liền ba giai, Diệp Tố thậm chí tăng cả sáu giai! Con thì một giai cũng chưa thấy đâu.”

Dịch Huyền: “……”

“Đương nhiên, Diệp Tố thì không tính, tiểu cô nương đó thoạt nhìn không giống người bình thường.” Tân Thẩm Chi chỉ vào Toàn Cơ Phong ở nơi xa, “Đồ đệ, con chỉ cần so với Lục Trầm Hàn là được.”

Dịch Huyền ôm kiếm, mặt vô biểu tình xoay người rời đi.

“Này, đồ đệ, con đi đâu đó?” Tân Thẩm Chi ở phía sau vội vàng hỏi với theo, “Giận à?”

“Đi đột phá.” Thanh âm của Dịch Huyền theo gió truyền tới.

……

Trên đỉnh Toàn Cơ Phong, mây đen vần vũ, một đạo lại một đạo thiên lôi giáng xuống, mang theo khí thế hủy thiên diệt địa, không hề thua kém trận lôi kiếp mấy hôm trước của Diệp Tố.

Cốc Lương Thiên đang nhập định dường như có sở giác, bỗng nhiên mở mắt ra, phảng phất như có thể xuyên qua cửa phòng nhìn xem tình huống bên ngoài, thật lâu sau mới lại tiếp tục nhắm mắt.

Giờ phút này trên khoảng đất trống trên đỉnh núi chỉ có một người, Lục Trầm Hàn cầm Cô Thương kiếm trong tay, vung kiếm đón lấy từng đạo thiên lôi, hắn không ngừng huy kiếm, khi bị thiên lôi đánh trúng hắn cũng không chật vật như Diệp Tố, chỉ có động tác chậm lại một chút.

Từng đạo thiên lôi thô to như cánh tay nam tử bổ thẳng xuống người Lục Trầm Hàn, khi nhiều nhất có đến năm đạo đồng thời giáng xuống, hắn phi thân nhảy lên, hoàng kiếm ngang trước người, ngăn cản thiên lôi.

Lôi điện đánh vào trên thân kiếm Cô Thương, phát ra những tiếng xẹt xẹt, tia lửa bắn cả lên trên mặt của Lục Trầm Hàn, ánh mắt hắn lạnh lẽo, không hề sợ hãi, thậm chí trong mắt chưa từng xuất hiện một tia dao động nào, lúc này bỗng nhiên hắn dời kiếm, năm đạo lôi nhất thời mất đối tượng, toàn bộ đánh xuống mặt đất.

Lục Trầm Hàn lại nhanh chóng quét kiếm từ dưới lên trên, kiếm ý xông thẳng tới năm đạo lôi, cứng rắn chặt đứt chúng nó.

—— hắn vậy mà lại lợi dụng thiên lôi để rèn luyện kiếm ý.

Bên cạnh đỉnh núi có hai nữ tử đang đứng, một vị thanh lãnh thành thục, một ngươi thiên chân xinh đẹp, cả hai đứng cách nhau một khoảng nhưng đều tập trung nhìn về Lục Trâm Hàn đang tung hoành giữa lập lòe lôi kiếp.

Một ngày nhanh chóng trôi qua, mây đen trên không trung càng thêm đáng sợ, từng tầng mây đen kịn nặng nề chồng lên nhau, thiên lôi cũng bỗng nhiên ngừng lại, không giống là đã biến mất mà càng giống đang tập trung lực lượng, chuẩn bị một lần nữa ập tới.

Áp lực trên bầu trời mỗi lúc một nặng nề, mây đen không ngừng chồng chất, sau đó một đạo ánh sáng tím thoáng hiện, chiếu cả đỉnh Toàn Cơ Phong sáng như ban ngày, hai đạo lôi to tướng xuất hiện từ giữa những đám mây, như du long phi hành thẳng tắp giáng xuống Lục Trầm Hàn.

“Huyền Thiên Lôi!” Ninh Thiển Dao hốt hoảng hô lên, nét mặt đầy lo lắng.

Lục Trầm Hàn ngửa đầu nhìn hai đạo Huyền Thiên Lôi đó, nắm chặt Cô Thương kiếm, đôi mắt lộ ra ý ngạo nghễ tự tin bản có thể khống chế hết thảy, hắn đạp mạnh một chân xuống đất, nhảy lên đón đầu, vung kiếm chém về phía chúng nó.

Kiếm ý mạnh mẽ chạm vào Huyền Thiên Lôi với khí thế hủy diệt, sau một lúc giằng co, không ngờ hai đạo Huyền Thiên Lôi thế nhưng lại bại trận, bị Lục Trầm Hàn chặt đứt.

Đạo bào trên người hắn là một kiện pháp bảo thượng phẩm, có thể chống lại thiên lôi, ngay cả Huyền Thiên Lôi cũng không cách nào có thể đả thương hắn, chỉ có đôi tay lộ ra bên ngoài là bị tia lửa từ thiên lôi gây thương tích, nhưng Lục Trầm Hàn tùy tay là có thể lấy ra được đan dược tốt nhất nên vết thương khôi phục cực nhanh.

Trận lôi kiếp này ước chừng đánh suốt một ngày một đêm, mãi đến giữa trưa ngày thứ hai mới ngừng lại.

……

“Bao nhiêu đạo lôi?” Tông chủ Ngũ Hành Tông quay đầu muốn hỏi chuyện Liên Liên cùng Trình Hoài An nhưng lại không thấy người: “Bọn chúng đâu rồi?”

Trưởng lão bên cạnh đáp: “Hình như đã đi tu luyện.”

“Lúc này tu luyện thì có lợi ích gì chứ.” Tông chủ Ngũ Hành Tông cả giận, “Còn có mấy ngày nữa là bắt đầu cửa thứ hai rồi.”

Mọi người chung quanh đồng loạt cúi đầu không nói lời nào.

Ngay lúc này ở phương hướng của Vạn Phật Tông lại đột nhiên vang lên tiếng sấm, mây đen giăng đầy, hiển nhiên lại có người sắp tiến giai.

“Vạn Phật Tông cũng tham gia náo nhiệt?” Tông chủ Ngũ Hành Tông bực bội trong lòng, ông cho rằng Liên Liên tăng liền hai giai là đã có thể xếp ngang hàng với Lục Trầm Hàn, hiện giờ sao lại giống như ai cũng tiến giai không ngừng.

“Tông chủ, người mau nhìn phương hướng của Hợp Hoan Tông!” Một trưởng lão chỉ về một hướng khác cũng đang ngập trời mây đen, “Có người cũng sắp đột phá.”

Vừa mới dứt lời thì phía Ngô Kiếm Phái cũng xuất hiện thiên lôi, mà còn là hai đạo!

Ngũ Hành Tông tông chủ hoang mang: “…… Hiện giờ Nguyên Anh kỳ tiến giai đều sẽ có lôi kiếp sao?”

……

Khi Diệp Tố mang theo tiểu sư đệ trở lại thì liền phát hiện phương hướng của mấy đại tông trong cảnh nội Côn Luân đều giăng đầy mây đen, ánh chớp lập lòe.

“Lôi Công Điện Mẫu bị bắt cóc về đây à?” Diệp Tố đứng ở ngoài viện của mình, ngửa đầu nhìn quanh cảm thán.

“Lôi Công Điện Mẫu là ai?” Toàn Gia Anh từ bên trong đi ra hỏi.

Diệp Tố xoay người: “Không có gì, Toàn huynh Nguyên Anh trung kỳ rồi? Chúc mừng.”

“Ngoài ý muốn ngộ đạo, ta tới là vì muốn thỉnh giáo cô một ít vấn đề về sự biến hóa của Bát Kỳ Biến.” Toàn Gia Anh nói, hắn đã ở đây giao lưu với ba người Minh Lưu Sa suốt một ngày một đêm về luyện khí, vừa chuẩn bị ra về thì lại nghe thấy âm thanh nói chuyện của Diệp Tố bên ngoài.

“Huynh đợi ta một chút.” Nói đoạn Diệp Tố nắm tay tiểu sư đệ đang gật gù ở phía sau, dẫn hắn trở về phòng.

Du Phục Thời đã ngủ hai ngày, đến bây giờ vẫn còn có chút buồn ngủ.

“Đáng lẽ không nên cho đệ nhiều thú đan như vậy.” Diệp Tố nhìn Du Phục Thời nằm nghiêng trên giường, bỗng nhiên nói.

Du Phục Thời vốn dĩ đã nhắm hai mắt lại, nghe thấy lời này thì cố gắng mở to mắt bất mãn nói: “Ngươi cho ta, là của ta.”

Phàm nhân này vậy mà chơi xấu muốn lật lọng.

“Được, của đệ.” Diệp Tố cúi người vén gọn phần tóc đang che khuất mặt hắn ra phía sau lưng, “Lần sau đừng loạn mở ra giới đó.”

Du Phục Thời nhắm mắt lại, cũng không biết là thật sự ngủ rồi hay là lại làm bộ không nghe thấy.

Diệp Tố nhìn hắn một hồi mới xoay người bước ra khỏi phòng, đóng cửa lại, đi đến bàn đá trong viện.

Bốn người đang ngồi vây quanh bàn đá, đôi mắt sáng rực nhìn nàng chằm chằm, rõ ràng là có một đống vấn đề đang chờ hỏi Diệp Tố.

“Hỏi từng câu một thôi.” Diệp Tố ngồi xuống nói.

“Đại sư tỷ, tụi đệ đã viết các câu hỏi ra hết rồi.” Hạ Nhĩ đoan chính đứng dậy, trải ra một cuộn giấy thật dài, đầu kia của cuộn giấy còn rơi cả xuống đất.

Diệp Tố trợn mắt, sau đó lắc đầu bắt đầu giải đáp từng câu một.

……

Tiếng sấm ầm vang khắp nơi trong cảnh nội Côn Luân khiến cho mọi người thảo luận rôm rả, các đệ tử của các tông môn khác trong lòng nặng trĩu, người của mấy đại tông môn này thật là chặn hết đường sống của mọi người, làm gì mà cứ tiến giai mãi, không phải nói một tu sĩ mất vài năm, vài chục năm mới tiến giai hay sao? Lúc này mới có bao lâu đâu?

Ở một góc nào đó, một nhóm các đệ tử tham gia đại bỉ đang châu đầu ghé tai.

“Thế nào? Có tin tức gì không?”

“Không có.”

“Ngươi không phải nói bằng hữu của biểu đệ của sư huynh ngươi là đệ tử Côn Luân sao?

“Toàn Cơ Phong cấm mọi người tới gần, đệ tử Côn Luân cũng không được.”

Có người thở dài: “Dẫn đến lôi kiếp lớn như thế, Lục Trầm Hàn chín phần đã tăng đến Hóa Thần kỳ.”

“Luyện khí sư kia của Thiên Cơ Môn có lôi kiếp không nhỏ mà vẫn là Nguyên Anh hậu kỳ đấy thôi.”

Lời này vừa nói ra thì tất cả những người còn lại đều đồng loạt nhìn sang đệ tử đó.

“Vẫn là Nguyên Anh hậu kỳ đấy thôi?”

“Ngươi không biết những năm trước phàm ai là Nguyên Anh hậu kỳ đều tuyệt đối giành được đệ nhất à.”

Khi những người này ta một câu ngươi một câu, liếc nhau cháy cả mắt thì có một đệ tử khác chạy như bay tới, giọng nói mang theo ý xem kịch vui nồng đậm: “Cốc Lương Thiên của Vạn Phật Tông tiến giai lên Hóa Thần kỳ thất bại rồi!”

“Thật là Hóa Thần kỳ?”

“Đã thất bại!” Người chạy tới nhanh chóng ngồi xổm xuống cùng với mọi người, “Hóa Thần kỳ làm sao dễ thăng như vậy, hiện tại cảnh giới của hắn bị lùi về chỉ còn Nguyên Anh trung kỳ.”

“Cảnh giới của hắn thật chỉ còn như vậy thôi sao?” Có người hỏi, “Nếu thật sự lùi lại thì đúng là thú vị rồi đây.”

“Tình huống bên Hợp Hoan Tông như thế nào? Là ai đang tiến giai? Mai Cừu Nhân sao?”

“Ngày hôm qua ta còn thấy Mai Cừu Nhân lắc lư khắp nơi, nhất định không phải hắn.”

“Vậy thì là Nhan Hảo rồi.”

“Tông môn đại bỉ năm nay cường giả quá nhiều, chúng ta sớm bỏ cuộc đi thôi.”

“Chưa đến cuối cùng, ai biết trước được gì đâu? Lỡ như những thiên tài đó toàn bộ đều xảy ra chuyện thì sao?”

“Thôi đi, tự lo cho bản thân mình trước đi, các ngươi còn chưa biết cửa thứ hai là cái gì đúng không?

“Cái gì?”

“Trảm ma.”

……

Ngày cửa thứ hai của tông môn đại bỉ mở ra, tất cả các đệ tử dự thi sôi nổi chạy đến, tông chủ của các đại tông môn cũng tề tựu đông đủ trên sân thi đấu.

Mã Tòng Thu nhìn một vòng chung quang, nhịn không được thấp giọng nói: “Sao ta cảm giác tất cả mọi người đều đã tiến giai?”

Hắn cùng Chu Vân cực khổ mới lên được Nguyên Anh sơ kỳ, vừa bước ra thì thấy đại sư huynh tăng liền hai giai, đến Nguyên Anh hậu kỳ, mấu chốt nhất là Dịch Huyền vậy mà cũng đã lên tới Nguyên Anh hậu kỳ.

Cắn dược cũng sợ không có hiệu quả tốt như vậy!

Hay là do người Thiên Cơ Môn đều là bi3n thái?

Mã Tòng Thu quay đầu nhìn thoáng qua Lữ Cửu, nàng chỉ tăng một giai thôi, còn tính có một người bình thường, tâm lý hắn cũng cân bằng trở lại.

“Từ huynh.” Diệp Tố lần này không dạo vòng quanh nghiên cứu địa hình trước mà đến ngày vòng thi bắt đầu mới đến tập trung, nàng dừng bên cạnh Ngô Kiếm Phái chào hỏi: “Chúc mừng tiến giai.”

Từ Trình Ngọc bất đắc dĩ cười nói: “Lần này……cơ hồ đại tông môn nào cũng có đệ tử tiến giai.”

Trước khi đến tham gia đại bỉ hắn xác thật cũng có chút ép cảnh giới của mình lại, muốn chờ đến trước vòng cuối cùng mới tiến giai, không ngờ tới đại bỉ năm nay……thật là một lời khó nói hết.

“Nguyên Anh hậu kỳ.” Diệp Tố nghiêng đầu nói với Dịch Huyền, “Chúc mừng sư đệ.”

“Đệ dùng hết thú đan rồi.” Sắc mặc của Dịch Huyền bình tĩnh, Diệp Tố và Du Phục Thời đều tiến giai, hắn tất nhiên không thể tụt lại phía sau.

Số lục giai thú đan mà Diệp Tố cho, cùng với bốn viên ngũ giai thú đan mà Dịch Huyền tự mình tìm được, tất cả đều bị hắn luyện hóa, lực lượng bạo tăng khiến cho cảnh giới của hắn tăng lên vùn vụt.

Khi lôi kiếp đến thì dọa Tân Thẩm Chi một phen nhảy dựng, sau khi Dịch Huyền kết thúc tiến giai liền bị ông mắng xối xả.

Nếu không có chuẩn bị trước mà lại gặp phải lôi kiếp thì có khả năng cao sẽ thân tẫn đạo vong.

“Năm viên……” Diệp Tố giật mình, “Lợi hại.”

Tu sĩ Nguyên Anh kỳ muốn luyện hóa lục giai thú đan còn khó có thể chịu nổi cổ lực lượng đó, vậy mà Dịch Huyền chỉ mới Kim Đan hậu kỳ đỉnh mà một lần lại luyện hóa hết năm viên, khó trách tiến giai nhanh đến như vậy.

Lúc này đệ tử Vạn Phật Tông và đệ tử Côn Luân từ hai bên tiến vào, ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Lục Trầm Hàn và Cốc Lương Thiên.

“Không ngờ lại là thật, Cốc Lương Thiên tiến giai lên Hóa Thần kỳ thất bại.” Chu Vân nhỏ giọng nói.

Diệp Tố nhìn Tân Phật Tử Vạn Phật Tông ở đối diện, một tay hắn nắm pháp trượng, tay con lại lần tràng hạt. Chân trần bước chậm rãi vào sân thi đấu.

Thứ hấp dẫn sự chú ý của mọi người nhất chính là giữa trán hắn lúc này nhiều ra một đạo lôi ngân.

“Phàm người nào tăng lên Hóa Thần kỳ thất bại, giữa trán sẽ sinh ngân.” Từ Trình Ngọc giải thích với mấy người Thiên Cơ Môn, “Cốc Lương Thiên ngày đó quả nhiên đang cố gắng tăng lên Hóa Thần kỳ.”

Hắn tiến giai lên Nguyên Anh hậu kỳ, tuy có đưa tới lôi kiếp nhưng chỉ có vài đạo thiên lôi mà thôi, không giống với tình huống của Cốc Lương Thiên ngày ấy.

Diệp Tố nghiêng đầu nhìn sang Lục Trầm Hàn ở phía còn lại, giữa trán hắn không có ngân, nàng cũng nhìn không ra cảnh giới của hắn.

“Không hổ là Côn Luân đệ nhất nhân.” Tông chủ Hợp Hoan Tông Ngô Nguyệt lên tiếng, “Tông môn đại bỉ còn chưa kết thúc mà đã lên tới Hóa Thần sơ kỳ.”

Các đại tông chủ mỗi người trong lòng có suy tính khác nhau nhưng trên mặt thì đều chúc mừng Côn Luân.

Một câu này của Ngô tông chủ khiến cho toàn thể đệ tử trên sân sôi trào, trong lúc nhất thời tất cả ánh mắt đều đổ dồn về phía Lục Trầm Hàn.

Côn Luân đệ nhất nhân, lực chế trụ mà danh xưng này mang lại một lần nữa xuất hiện trong lòng đệ tử của các tông môn.

Lục Trầm Hàn nắm Cô Thương kiếm, tầm mắt xẹt qua nơi mấy đệ tử Thiên Cơ Môn đang đứng, hai người nọ đang nói chuyện.

Hắn thu hồi ánh mắt, Nguyên Anh hậu kỳ đỉnh thì lại làm sao.

Nan phá Nguyên Anh, Hóa Thần một đạo, chênh lệch giữa hai bên như lạch trời.

“Tất cả đệ tử dự thi đã đến đông đủ.” Phong Trần đạo nhân vung tay lên, toàn sân an tĩnh lại, “Cửa thứ hai của tông môn đại bỉ sắp bắt đầu, trước đó mọi người có quyền được bỏ cuộc.”

Không ai lên tiếng.

“Hai mươi năm trước Huy Thành gặp tao ương, bị ma tu đồ thành, một đêm máu chảy thành sông. Nhiệm vụ ở cửa thứ hai của chúng đệ tử chính là tìm ra ma vật trong thành, sau đó……” Thanh âm lạnh băng uy nghiêm của Phong Trần đạo nhân vang dội khắp sân thi đấu, “Trảm ma!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.