Không Cần Làm Nữ Chính, Tôi Cũng Khiến Nam Chính Yêu Tôi

Chương 9: Vậy có nghĩa là không thích rồi




Đúng như dự đoán, 5'p sau, có 1 tiếng la khiến mọi người chú ý, tất cả bao quanh để hóng hớt xem có chuyện gì. Tôi lập tức đứng dậy, ra chỗ đông người xem tình hình.

Đúng thật là quá vô sỉ rồi, cô ta đổ hết nước nóng lên tay của Mỹ Kiều rồi còn tự ngã xuống như bị đẩy, sau đó nằm lăn ra kêu gào.

Tôi nhìn mặt Mỹ Kiều mà thương, tay thì đang bị phỏng đỏ cả lên mà còn bị đổ lỗi thừa. Mọi người đều chỉ trích Mỹ Kiều:

- Đúng thật là, người ta chỉ là vô tình thôi mà cũng du người ta ngã

- Đúng đúng, thật là quá đáng..

- Không biết tại sao lại có người kiêu căng đến vậy..

- bla..bla

Mỹ Kiều đáng thương vẫn cố giải thích:

- Ko...ko phải tớ...tớ ko có đẩy cậu ấy...

1 bạn nam khác đứng ra bảo vệ Dao Dao:

- Ai trong trường trong này chẳng biết cô là người xấu tính, suốt ngày chỉ biết bắt nạt bạn bè

Câu nói đó càng làm mọi người nói nhiều hơn, mọi người lại không để đến khuôn mặt của Dao Dao, cô ta đang cười thầm. Tôi bực mình, định ra mắng bọn họ thì Tuấn Dương bước đến, tôi cứ nghĩ Tuấn Dương sẽ về phe bọn chúng nhưng ko...Nữ chủ vừa thấy Tuấn Dương liền khóc to hơn, kêu là mình chỉ vô tình làm đổ nước sôi lên tay của Mỹ Kiều:

- Dương à, tớ chỉ là vô tình thôi mà..mà..cậu ấy...cậu ấy...đẩy tớ đến nỗi chảy máu chân

Dao Dao nắm chặt lấy tay Tuấn Dương, đắc ý. Mỹ Kiều cố gắng giải thích:

- Thật sự..là mình không có mà..

Tuấn Dương lên tiếng:

- Đủ rồi

Dao Dao cười thầm, Tuấn Dương hất tay nữ chủ ra, nói:

- Cô chỉ bị ngã có 1 cái đã lăn đùng ra khóc lóc cứ như là Mỹ Kiều nợ nần gì cô vậy còn cô ấy bị cả nước sôi đổ lên tay, còn chưa kịp nói được gì đã bị ăn vạ, vậy cô nói xem, cô ấy làm vậy thì có phải là quá nhẹ nhàng với cô ko..

Tuấn Dương nói tiếp:

- Mà tôi với cô thân nhau từ khi nào mà cô lại gọi tôi thân mật như vậy nhỉ?

Ai cũng kinh ngạc về câu nói của Tuấn Dương, ngay cả nữ chủ, Tuấn Dương đáp lại sự ngạc nhiên đó:

- Lần sau, giả bộ cũng phải giống thật vào, muốn làm bạch liên hoa thì cũng phải tìm đúng người chứ, cái độ diễn kịch của cô chỉ có những **kẻ ngu** mới tin thôi.

Tuấn Dương kéo tay Mỹ Kiều lại:

- Bây giờ, ai động vào cậu ấy thì cũng như động vào tôi, nên các người tự hiểu, kết cục của người động vào Lê Tuấn Dương này

Rồi cậu ta kéo Mỹ Kiều đi vào phòng y tế, tôi bước ra, nói lớn:

- Từ giờ, chỉ cần 1 ai động đến họ, đến những người bạn của tôi, thì đừng trách tại sao công ty lại không trụ nổi trên cái thành phố này

Dạ Thần tiến đến chỗ tôi, ôm eo lại:

- Chỉ là phá sản thôi sao, tôi còn có thể biến gia tộc đó biến khỏi thế giới này mãi mãi cơ..

Nghe câu đó của tên Dạ Thần, ai ai cũng run sợ, những người vừa bàn tán xấu về Mỹ kiều liền quỳ gối xin lỗi:

- Chúng tôi xin lỗi Dạ thiếu và Dạ thiếu phu nhân

- Được rồi, hôm nay chỉ là cảnh cáo thôi, tốt nhất là sẽ không có 2 chữ " Lần Sau"- Hắn nói

Ai cũng run sợ nên chẳng ai dám nói dù chỉ là nửa lời, trong phút chốc, tôi lại có chút thiện cảm với hắn ta. Tôi nhìn sang khuôn mặt của nữ chủ bấy giờ, đúng như tôi nghĩ, vì kế hoạch bị phá hỏng nên bây giờ rất tức giận, tự ngã cho đến chảy máu chân chắc bây giờ vẫn còn đau. Tôi đắc ý thì bị thì hắn ta kéo đi, tôi thắc mắc:

- Đi đâu vậy??

- Đi ăn, từ nãy tới giờ đã được ăn gì đâu!!

- Nhưng sắp đến giờ học rồi - Tôi nói

- Vậy thì cúp - Hắn thản nhiên

Tôi cũng bó tay với hắn, mà giờ mới nhớ đến Mỹ Kiều và Tuấn Dương, không biết họ đang làm gì nhở, tôi nói:

- Hay chúng ta đi thăm Mỹ Kiều trước đi

- Không nhẽ cậu định phá hỏng thời gian riêng tư của bọn họ à?

Vẫn là không nên phá hỏng không gian riêng của họ thật, bỗng tôi nhận ra, tại sao vừa nãy tên này không ra giải vây cho nữ chủ, sao không theo kịch bản cũ vậy. Tôi mở miệng hỏi chuyện lúc nãy:

- Dạ Thần, tại sao vừa nãy cậu không giải vây cho Dao Dao

- Tại sao tôi phải làm vậy? - Hắn ta nói với tông giọng hơi lạnh

- Tại vì cậu là nam chủ.À ko, nhưng cậu ko có thiện cảm hay bất kì 1 loại tình cảm đặc biệt dành cho cô ta sao?

- Hình như cậu rất quan tâm đến chuyện tôi để ý cô ta ra sao nhỉ!?

- Tôi mới không thèm để ý nhưng cậu có hay không vậy?

- Không có, tôi đang bận quan tâm đến vị hôn thê của tôi rồi, không rảnh để quan tâm những cô gái khác. Nhất là cô ta, bạch liên hoa

Không hiểu sao, nghe xong câu đấy tôi lại cảm thấy vui như thế, tim có đập nhanh 1 nhịp, chẳng lẽ..tôi thích hắn ta.., không..không..chắc là do tim có vấn đề thôi, ngày mai phải đi khám lại mới được.

Hắn đưa tôi đến 1 nhà hàng, nhà hàng cũng không lớn lắm chỉ có 5 sao thôi, 5 sao thôi đó.

Hắn ta bước vào là cả 1 hàng nhân viên chào đón:

- Kính chào Dạ thiếu và Dạ thiếu phu nhân

Tôi và hắn ta ngồi ở tầng cao nhất.Bước vào phòng ăn. Wow, ở đây có thể nhìn thấy tất tần tật thành phố ở đây, chúng rất đẹp. Những chiếc xe tấp nập đi qua, Những đám mây trắng như đang đến gần tòa nhà. Như này khác gì ở trên mây không cơ chứ.

Quay lại bàn ăn, sau 1 hồi nghe hắn ta gọi món, nhưng món ăn ngon nhất được đưa lên, trông rất ngon mắt. Không chần chừ, tôi nhanh chóng lao vào ăn, dù xuyên vào làm nữ phụ nhưng lại nữ phụ nhà giàu thì lo gì...

Tôi vừa ăn vừa hỏi hắn ta:

- Bộ cậu thích tôi à???

Hắn nói:

- À.., tôi thấy cậu khác những cô gái khác khiến tôi cảm thấy cậu rất thú vị

Cảm thấy thú vị sao, có nghĩa là không hề thích tôi. Tôi khựng lại:

- Vậy có nghĩa là ko thích rồi

- Chắc vậy

Cảm giác nghe câu đấy tâm trạng có chút gì đó không được vui, tôi không ăn nữa, dừng lại, đứng dậy rồi bước đi, hắn ta mặt ngáo ngơ nhìn tôi, đứng dậy, đi theo, hỏi:

- Cậu không ăn nữa à??

- Không, tôi no rồi, cậu cứ ngồi đấy mà ăn đi

- Vậy để tôi kêu bác quản gia đưa chúng ta về trường

- Không cần, tôi có chân, tự đi được

Rồi tôi bước đi thật nhanh, tôi bắt taxi rồi về trường, mặc kệ sự đời.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.