Từ đêm bị đột nhập hôm ấy, tôi chuyển luôn sang phòng của hắn ngủ. Hắn như không dám để tôi một mình, sợ lại một lần nữa tôi bị hãm hại. Nhưng cũng từ đêm đó, có nhiều chuyện xấu đến với tôi. Lúc thì bị ngộ độc, lúc thì bị đẩy xuống sông,...
Đôi lúc tôi không hiểu tôi đã gây thù với ai mà lại bị hại hết lần này cho đến lần khác.
Hôm nay vẫn như thường ngày, điều đặc biệt là sáng tới giờ chưa thấy bất kì chuyện gì xảy ra.
- Sao hôm nay im ắng thế? - Mỹ Kiều nghi ngờ.
- Chắc là tên muốn hại cậu thấy hại mãi cũng không thành nên bỏ cuộc rồi. - Hào Tử cố gắng làm mọi người bớt lo sợ.
- Không, im ắng mới chết. Trước cơn bão, trời thường rất đẹp* - Hắn chau mày, suy tư.
[*: Ám chỉ không có gì xảy ra tức là sắp có một nguy hiểm rất lớn.]
- Thôi thôi, cứ về học trước đi. Nếu đúng như Hào Tử nói là bọn họ bỏ cuộc rồi chẳng phải tốt hơn sao. Khi nào về kí túc xá rồi tình tiếp ha. - Tôi đưa tay phủ định, chấn an mọi người.
Thế là ai có chỗ nấy về nhưng với tâm trạng không được vui vẻ.
_______ Tan học _______
Tôi chào tạm biệt bạn bè rồi cùng hắn đi ra lán xe.
- Em ở đây đợi anh, anh đi lấy xe đưa em về - Hắn căn dặn xong bước đi.
Cũng từ đêm đó, tôi với hắn như hình với bóng. Dù là sáng hay ngày cũng đều không rời nhau nửa bước.
Vì lán xe ở ngoài mặt đường nên tôi cũng đứng gọn gọn vào ven đường để tránh xảy ra tai nạn.
Không hiểu sao đang yên lạnh thì có tiếng xe lao đến, tôi cứ nghĩ đó là hắn nên quay lại. Có một chiếc xe tải lớn như không phanh lao thẳng đến tôi. Lúc tôi định hình lại được thì chiếc xe cũng đã đến gần, chân tôi như bủn rủn không dám di chuyển. Rồi có một tiếng
**RẦMMMM**
Lớn vang lên, một chiếc lamborghini đỏ quen thuộc đâm thẳng vào chiếc xe tải khiến nó đổi hướng ra chỗ khác. Hai xe va chạm mạnh nên đầu xe đỏ bị biến dạng, ô tô tải cũng đã đâm vào tường rồi dừng lại.
Mọi thứ diễn ra quá nhanh khiến tôi chưa thể bình tĩnh lại. Tôi chạy thẳng ra chiếc lamborghi mở cửa xe đã thấy hắn nằm gục xuống vô lăng, đầu chảy máu rất nhiều.
Tôi nhanh chóng rút điện thoại ra gọi cấp cứu. Nhìn hắn hơi thở yếu làm tôi có chút lo sợ, chẳng nhẽ hắn sẽ chết sao? Không được không được, phải phủi phui cái mồm đi.
Tôi cố gắng tìm kiếm thứ gì đó xung quanh để cầm máu cho hắn, hắn vẫn cố gượng dậy đưa tay lên chạm vào đầu tôi.
- Ngoan, đừng sợ, anh sẽ không để ai bắt nạt em đâu. - Hắn nở nụ cười nhẹ rồi ngất lịm đi.
Tôi hỗn loạn, lo lắng ôm hắn vào lòng.
- Này, anh đừng có chết. Anh hứa là sẽ bảo vệ em mà. Tỉnh dậy đi.
Không khí trở nên im lặng. Không thấy tiếng trả lời.
Vì tiếng động lớn đã làm người dân gần đó chạy ra, họ nhìn vụ tai nạn mà nhanh chóng gọi cảnh sát.
5 phút sau, tiếng xe inh ỏi của xe cấp cứu và xe cảnh sát xen lẫn nhau. Tôi cầm chặt tay hắn mà không khỏi bàng hoàng.
Chiếc tay đã dần lạnh đi từ bao giờ, trái tim như hoảng sợ mà lỡ một nhịp. Tôi đi lên xe cứu thương cùng hắn, chỉ biết phù hộ hắn không sao.
Chiếc xe dừng lại ở bệnh viện lớn, tôi nhìn hắn bị đưa vào phòng cấp cứu mà trách không thể vào cùng. Tôi đành ngồi ngoài, đan chặt tay vào nhau mà chờ đợi.
Rồi có tiếng chân dồn dập chạy đến chỗ tôi.
- Cửu Cửu? - Mẹ tôi lên tiếng.
Đi sau mẹ là ba, anh hai, bố mẹ của hắn cùng với đám bạn của tôi.
- Mẹ...- Tôi nhìn bà suýt khóc nấc.
- Mẹ ơi, anh ấy..anh ấy sẽ không sao đúng không? Anh ấy sẽ qua khỏi đúng không? Anh ấy sẽ về bên con thôi đúng không? Đúng không hả mẹ? - Tôi nói trong sự hoản loạn.
- Con gái ngoan, cậu ấy sẽ không sao đâu? Con bình tĩnh lại đi. - Mẹ tôi ôm tôi vỗ về.
Đột nhiên Dạ phu nhân tiến thẳng đến:
- Cô đúng là xúi quẩy.
Bà ta giơ một bạt tai lên.
**Chát**
Nắm ngón tay đỏ chót in trên má tôi. Tôi không thấy đau, ngược lại còn thấy tôi đáng bị vậy.
Ông Dạ chạy lại ngăn bà ta lại:
- Lỗi cũng đâu phải tại con bé, sao bà lại đánh nó chứ?
- Ông đừng có mà bênh vực cô ta, cái loại đen đủi, xuất ngày chỉ bám dính lấy Dạ Thần. Ông nhìn xem, từ khi cô ta xuất hiện, con trai mình mới gặp nguy hiểm. Không phải do cô ta thì do ai. - Bà ta mắng chửi.
- Dì à, bạn cháu không có lỗi - Mỹ Kiều đứng chắn ngang giữa tôi và bà ta.
- Thôi, chuyện bây giờ là chúng ta nên đợi bác sĩ ra xong hỏi tiếp. - Ông Dạ bảo ban bà Dạ, kéo bà về chỗ.
Tôi im lặng suy ngẫm lại điều bà ấy nói. Đúng vậy, từ khi tôi xuất hiện hay nói đúng hơn, từ khi tôi xuyên không, mạch truyện đã bị thay đổi. Vốn dĩ giờ này hắn đang ở bên nữ chủ chứ không phải nằm trong phòng phẫu thuật, đáng lẽ người hắn yêu nên là Dao Dao, đáng lẽ tôi không nên làm vậy. Sau tất cả, chỉ còn lại từ đáng lẽ.
Tôi thất thần như người mất hồn ngồi ở ngoài chờ đèn phẫu thuật. Bỗng nhiên bác sĩ đi ra:
- Ở đây có ai nhóm máu AB không? Bệnh nhân đang thiếu rất nhiều máu nhưng vì nhóm máu này là nhóm máu hiếm mà bệnh viện lại hết nên bệnh nhân đã lâm vào cơn nguy kịch.
Dạ phu nhân suy sụp xuống, khóc nấc:
- Con trai tôi..
Tôi đứng tim khi nghe bác sĩ nói, tôi nhanh chóng quay lại xem có ai là nhóm máu AB không.
- Có ai không? Có ai là nhóm máu ab không? Tôi xin mọi người đấy, chỉ cần cứu được anh ấy thì muốn gì tôi cũng cho được.
Mấy người bạn của tôi chỉ biết lắc đầu trả lời.
Mà khoan đã, nhân vật Cửu Cửu có nhóm máu hiếm. Đúng, Cửu Cửu có nhóm máu này.
- Bác sĩ, ông..ông lấy máu của tôi đi. Tôi là nhóm máu ab. - Tôi quay lại nhìn bác sĩ.
- Vậy mời cô đi theo tôi. - Bác sĩ dẫn tôi vào phòng lấy máu.
Lấy máu xong, tôi quay lại ngồi chờ.
Rồi 1 tiếng trôi qua...
2 tiếng trôi qua
5 tiếng trôi qua...
7 tiếng trôi qua...
Ai ở ngoài cũng lo lắng ngồi chờ, mồ hôi nhễ nhại chảy dọc xuống. Chỉ cần hắn không sao, tôi có thể mất bất cứ thứ gì.